Khi Phương Phức Nùng và Chiến Dật Phi tới bệnh viện thì bên viện đã liên lạc được với Đằng Vân, anh tới còn sớm hơn bọn họ một lúc, nhìn có vẻ như hồn vía đã lên mây, chỉ cúi đầu ngồi trên ghế ngoài phòng mổ, cảm giác như đã già đi hai mươi tuổi trong khoảnh khắc.
Nếu không phải cái tên được viết trên thẻ bệnh nhân là “Hứa Kiến Âu”, ai mà tưởng tượng được cơ thể máu thịt lẫn lộn này chính là MC radio hoàn hảo ấy. Vỡ xương hốc mắt, cả khuôn mặt tím xanh khó bề phân biệt, thê thảm đến cùng cực; lồng ngực và bụng cũng bị thương nặng, vỡ lá lách khiến xuất huyết liên tục, bệnh viện buộc phải cấp cứu phẫu thuật cắt bỏ lá lách của anh ta.
Người qua đường báo cảnh sát nói rằng thấy một chiếc xe BMW màu tím che biển số lén lút đi vòng quanh một chỗ, sau đó cửa xe đột ngột mở ra, ném một người xuống rồi nghênh ngang rời đi.
Xe BMW bị che biển là của lão Bồ, trên xe còn có Đường Ách. Cậu ta sợ đến choáng váng, cứ liên tục hỏi đối phương liệu Hứa Kiến Âu có chết hay không. Không liên lạc được với Chiến Dật Phi khiến cậu ta bực mình nên mới sực nhớ ra việc mà Nghiêm Khâm dặn dò mình lo liệu. Gã không ra bất cứ thời hạn nào, Nghiêm thiếu có rất nhiều ý nghĩ bất chợt, thường là nói xong thì quên luôn.
Nhưng quả đúng là sống chết có số, Đường Ách gọi điện thoại thì thấy cả hai đều không nghe máy. Tuy nhiên trong suy nghĩ ban đầu của cậu ta, bản thân mình cũng chẳng làm chuyện tày trời gì, mọi chuyện cuối cùng thành ra như thế hoàn toàn là do tự Hứa Kiến Âu chuốc lấy. Bị người ta làm luân phiên một lần có gì mà kinh hãi, huống hồ Nghiêm thiếu nhất ngôn cửu đỉnh cũng đã nói rồi, chỉ cần Hứa Kiến Âu chủ động phối hợp thì gã sẽ lập tức đầu tư cho cậu ta lên truyền hình. Ai ngờ MC Hứa người toàn cơ bắp này lại nhất quyết không chịu cúi đầu, người ta trải đường bằng phẳng cho không đi, lại cứ phải lấy mạng đổi mạng rúc vào cái nơi thâm non cùng cốc —— anh ta mỉm cười giả vờ đáp ứng, lại tự nhiên hất cả nồi lẩu đang sôi sùng sục trên bàn về phía đối phương, may mà Nghiêm Khâm tránh nhanh, chỉ bị hất đến cánh tay.
Mấy người còn lại đồng loạt nhào lên ép cho Hứa Kiến Âu đang định bỏ chạy kia quỳ xuống, Nghiêm Khâm đùng đùng nổi giận, mồm miệng cũng thốt ra toàn từ ngữ bẩn thỉu, tao đ*t chết mày thằng đê tiện! Đ*t cả con mẹ mày!
Không ai được phép đụng vào gã, kể cả sợi tóc sợi lông, da thịt xương cốt lại càng không được, đây là quy tắc mà ông trời cũng không thể phá. Kẻ duy nhất phá vỡ quy tắc của gã nhiều lần, tự đào hố chôn mình nhưng không chết nhiều lần, chỉ có một mình Chiến Dật Phi.
“Không phiền anh lo cho cả mẹ tôi, nhưng thật ra mẹ anh thì đúng là nên tự kiểm điểm đi…” Trên mặt đã ăn hai đấm, Hứa Kiến Âu vẫn tiếp tục lạnh lùng nói, “Tại sao không vừa mang thai anh xong sảy thai luôn nhỉ, vì dân trừ hại…”
Giọng của anh ta cực kỳ dễ nghe, mang theo sự êm dịu đặc thù của nghề phát thanh.
“Tao đ*t chết thằng điếm này! Tao đ*t cả ông già nhà nó!” Nghiêm Khâm nghiến răng trợn mắt, băng bó cánh tay bỏng đến mức nổi bọng nước, quay mòng mòng tại chỗ như con chó đuổi theo chính đuôi của mình, lúc thì khom lưng, chốc lại đứng thẳng dậy, tiếp tục đay nghiến, “Tao đ*t cả bà ngoại nó! Mở cửa sổ ra! Tống nó xuống cho tao!”
Biết tính người này mà đã nóng lên thì không ai khuyên nổi, lão Bồ vẫn không nhịn được mà nhắc nhở, đây là Thượng Hải, không phải núi Nhạn Đãng, không thể làm bậy như thế được.
Hồi lên núi Nhạn Đãng chơi, vì chê một cô gái làm PR ở hội sở không đẹp, Nghiêm Khâm đút một tấm séc tám trăm tám mươi ngàn vào khe quần lót của cô ta, gã nói cô bị phạt vì làm ô uế đôi mắt của mình, nếu ngã mà không chết thì coi như gã cho cô ta tiền đi phẫu thuật thẩm mĩ. Sau đó gã thật sự lệnh cho người ta ném cô ả từ nơi cao đến bảy tám tầng lầu xuống. May mà cô gái thực ra cũng rất xinh đẹp kia lại rơi vào một cái mái bạt tránh mưa nên lực va chạm giảm đi ít nhiều, nhưng xương eo, xương chậu và nhiều chỗ trên chân tay vẫn gãy nát, nhặt được một khoản tiền mang số may mắn, cũng nhặt lại được một mạng.
Không thể đẩy xuống thì vung nắm đấm lên mà xả thôi.
Nghiêm Khâm tự mình động chân đạp Hứa Kiến Âu vài phát cực kỳ độc địa, còn định dùng con dao Tây Tạng kia cắt lưỡi anh ta, Hứa Kiến Âu liều mạng phản kháng, dao rạch lên mặt vài nhát, rốt cuộc cũng không luồn được vào miệng.
Đường Ách không ra tay mà trốn sang một bên. Tình cảnh thê thảm của Hứa Kiến Âu khiến cậu ta bỗng nảy sinh cảm xúc thỏ chết chồn buồn, cậu ta mừng thầm vì sự thông minh của bản thân, đồng thời cũng tụng đi tụng lại một câu nói trong đầu: Chuyện có to tát gì đâu, thuận theo chẳng phải xong rồi hay sao.
Sau khi Nghiêm thiếu gia đích thân ra tay xong thì thấy tinh thần sảng khoái hẳn, gã bỗng cảm thấy cánh tay không còn đau đớn nữa, cũng tự nhiên bàng hoàng nhớ ra mình còn có hẹn.
“Chết mẹ! Ông già nhà tao bảo hôm nay phải đi ăn với thị trưởng Tiền!” Thực ra gã cực kỳ gai mắt lão thị trưởng, nếu không thì cũng chẳng có chuyện ông già vừa mới dặn, ngay sau đó đã quên. Nhìn đồng hồ, ăn uống thì dẹp đi, nhưng hẳn là chường cái mặt ra, vờ vịt gọi một tiếng “chú” thì chắc vẫn được. Giắt con dao Tây Tạng không hoa văn khảm nạm kia vào hông đặng ra khỏi phòng, Nghiêm Khâm dặn dò những tên tay sai vẫn còn đang đấm đá chưa ngưng, “Chúng mày tiếp tục chăm sóc nó đi, không đánh cho gần chết thì không được ngừng. Còn nữa, nhắc nó đừng có nói bừa ra ngoài, đừng để tao giết chết mẹ nó và thằng đàn ông trong nhà kia của nó.”
Tối nay làm loạn có hơi mất mặt, gã nghĩ ngợi một hồi, đổi thành sáng mai rảnh, vẫn phải đi gặp lại vị trưởng phòng quan hệ công chúng của Miya kia một lần.
Nghiêm Khâm vừa đi, đám người lập tức dừng lại, ra sức như vậy chẳng phải là vì nể mặt Nghiêm thiếu gia hay sao, ai rảnh đâu mà động tay động chân giày vò hành hạ người ta cả đêm chứ. Lão Bồ xoa xoa vết máu trên mặt Hứa Kiến Âu, lại còn thương hoa tiếc ngọc bồi vào một câu, thực ra cậu cũng chỉ là con tốt thí, người Nghiêm thiếu thật sự muốn đánh chính là cái người làm PR kia của Miya kìa, chọc vào ai không chọc lại đi chọc vào Chiến Dật Phi… Chẳng phải cậu là người giới thiệu thằng đó vào hay sao? Tên kia đành phải xả hết giận lên người cậu trước.
Hứa Kiến Âu nhắm mắt lại, lúc này rồi mà anh ta còn không hiểu ý tứ trong những lời này thì trận đòn vừa rồi chẳng khác nào tốn công vô ích.
Anh ta cảm thấy ảo tưởng trong lòng ngần ấy năm quả thực nhàm chán đến kiệt quệ. Phương Phức Nùng không phải nốt chu sa, không phải ánh trăng sáng, mà là một giọt máu độc phong hầu, là xác người mặt mày trắng toát. Vậy mà anh ta lại có thể gặp họa sát thân chỉ vì chuyện phong lưu của người đàn ông kia, thực ra Nghiêm Khâm nào cần phải nhọc lòng chơi hay đánh Hứa Kiến Âu, chỉ riêng lý do này thôi đã đủ khoét tim anh ta ra rồi. Trong mắt Hứa Kiến Âu, Chiến Dật Phi là một thằng ngu xuẩn tồi tệ, nếu không thì anh ta cũng chẳng bảo Phương Phức Nùng ranh hơn cả quỷ kia tới chỗ y moi tiền. Hứa Kiến Âu ý thức đầy đủ hành vi của mình cực kỳ vô nghĩa, hoàn toàn vô giá trị cũng như việc ngang ngạnh nãy giờ, nếu anh ta để Nghiêm Khâm đè mình, nếu như anh ta có thể biểu hiện quá đà một chút, có lẽ cũng sẽ không nằm bất động ở đây, có lẽ cả đời mình cũng nhờ vậy mà suôn sẻ bằng phẳng.
Chính tại thời khắc này, bao nhiêu đau đớn trên cơ thể lại bay biến hết, sinh mệnh ba mươi hai năm qua của anh ta đến đây là dừng lại, thế chỗ vào đó là một con người hoàn toàn mới, bắt đầu rục rịch trong thân xác của mình.
Cuối cùng Hứa Kiến Âu nhớ đến Đằng Vân. Không hối hận, cũng chẳng sân hận, anh ta giật giật đôi môi, nói một câu không thành tiếng với người yêu của mình, xin lỗi anh…
Trước khi mất đi ý thức, anh ta nghe thấy Đường Ách tiến tới nói, hay là đưa anh ta tới bệnh viện đi? Anh ta từng giúp tôi, là một người tốt.
Không thể đưa đi viện đâu, đưa rồi còn chạy được nữa hay sao. Ném ra đường đó, ắt có người đưa tới bệnh viện thôi… Còn cả cậu đấy, nhớ đừng có bép xép lắm mồm, cái tên Nghiêm Khâm kia có thể giết người thật đó…
Người ngoài nhìn anh ta thì thấy là hôn mê sâu, nhưng Hứa Kiến Âu biết bản thân không hề như vậy. Dù cho hai mắt vẫn nhắm nghiền, miệng ngậm ống ô-xy, dù cho lá lách của mình đang bị bác sĩ bỏ đi, nhưng anh ta tỉnh táo hơn bất cứ thời điểm nào trong dĩ vãng.
Sau ca mổ anh ta vẫn tỉnh một lúc, chỉ chưa đầy năm phút đồng hồ, anh ta thấy Đằng Vân ngồi bên cạnh mình, cười cười với mình, nói: Không sao đâu…
Mặc dù bị đánh cho thê thảm, Hứa Kiến Âu vẫn cười đầy kiêu ngạo, sức mạnh tinh thần quật cường ấy chảy tràn ra từ khóe mắt, tựa như ánh sáng lóe lên sau rặng mây đen.
Bọn họ đã bên nhau bao năm như vậy, Đằng Vân gần như lập tức hiểu được ý cười trên mặt Hứa Kiến Âu. Anh ta vẫn rất kiêu ngạo, luôn kiêu ngạo, dù phải đối mặt với bạo hành cũng vẫn khăng khăng bảo vệ tôn nghiêm của mình.
Xin lỗi em… Đằng Vân nắm tay Hứa Kiến Âu, khóc không thành tiếng, Hứa Kiến Âu lại chìm vào hôn mê trong tiếng khóc của người yêu.
Đợi đối phương ngủ, Đằng Vân hỏi y tá chìa khóa, lấy những thứ Hứa Kiến Âu mang theo trên người khi tới bệnh viện. Anh tìm được điện thoại, bắt đầu tra xét lịch sử cuộc gọi.
Chín giờ hai mươi phút. Sau khi nhận một cuộc điện thoại, Hứa Kiến Âu vội vã ra ngoài. Rất có thể người gọi tới kia có liên quan tới việc anh ta bị đánh.
Tên lưu trong danh bạ là Đường Ách.
Đằng Vân nhìn chòng chọc cái tên này một hồi, sau đó lại nhìn sang người phụ nữ đang trông đêm ở giường bên cạnh, anh nói với chị ta điện thoại của tôi hết pin, có thể mượn của chị không.
Không tắt máy, thậm chí còn dám bắt máy vào lúc này.
Alo? Ai vậy?
Đằng Vân không nói lời nào, đôi mắt sau lớp kính hơi nheo lại.
Tại sao không nói gì, ai đấy… rốt cuộc là ai đấy?
Giọng của Đường Ách rất căng thẳng, hơi thở dồn dập gấp gáp, ai học Y cũng đều biết đây là phản ứng vô thức sinh ra của con người sau khi trải qua một vài kích thích, quả thực chính là không đánh tự khai.
Đằng Vân cúp máy, xóa bỏ dãy số kia rồi mới trả lại điện thoại cho người phụ nữ nọ, anh cười với chị ta, nói rằng không ai nghe máy.
Dường như người phụ nữ còn định bắt chuyện với anh, nhưng Đằng Vân đã bước ra khỏi phòng chăm sóc tích cực (*).
(*) Chăm sóc tích cực, ICU (Intensive Care Unit), hay còn gọi chăm sóc đặc biệt, là khu vực điều trị cho các bệnh nhân nặng, có đội ngũ bác sỹ, y tá chuyên khoa theo dõi thường xuyên từng bệnh nhân. Tại đây, máy móc được sử dụng để theo dõi mọi chỉ số của bệnh nhân, từ nhịp tim, thân nhiệt đến tỉ lệ oxy trong máu.
Khu vực ICU chỉ cho một người nhà bệnh nhân vào trong, Phương Phức Nùng chưa nhận được tin tức xác thực đang chờ bên ngoài. Mẹ Hứa gọi điện cho hắn, dù bà hoàn toàn không biết gì về tình huống trong phòng chăm sóc đặc biệt thì cũng vẫn không chịu cúp máy. Phương Phức Nùng thương cho nỗi lo lắng của người mẹ với con trai, biểu hiện từ đầu đến cuối đều cực kỳ kiên nhẫn, lắng nghe mẹ Hứa lặp đi lặp lại một câu hỏi, rốt cuộc là ai đánh?
Phương Phức Nùng vừa ứng phó với mẹ Hứa đầu bên kia vừa nhìn Chiến Dật Phi thấp tha thấp thỏm đi tới đi lui trước mắt mình. Thông tin từ người qua đường tốt bụng kia khiến y đứng ngồi không yên: Mặc dù BWM rất phổ biến nhưng chẳng mấy chủ xe sơn xe mình thành màu gì kỳ quái. Chiến Dật Phi biết lão Bồ, đương nhiên cũng đã từng thấy con Z8 màu tím kia. Y lờ mờ cảm giác được việc Hứa Kiến Âu bị đánh có lẽ liên quan tới lão Bồ, nếu đúng như thế thì tám chín phần mười chủ mưu đứng sau mọi chuyện là Nghiêm Khâm.
Việc này không liên quan gì tới Chiến Dật Phi, vốn Phương Phức Nùng cũng không ngờ được y sẽ đi cùng. Nhưng lúc này y đã mím môi thành một đường chỉ mảnh, mày nhíu chặt, Phương Phức Nùng nhìn y một lúc, quyết định gác máy đi tới: “Đứng có ôm đồm tất cả mọi chuyện nữa, dù cậu có là Thái Sơn thì cũng sẽ bị đè sập thôi.” Hắn khẽ nâng mặt y lên, cọ hai chiếc mũi cao thẳng với nhau, “Việc mà cậu nên áy náy nhất lúc này chính là trưởng phòng quan hệ công chúng nhà cậu hầu cậu hai đêm rồi, vậy mà cậu không hề nghĩ đến chuyện tăng lương cho người ta.”
Chiến Dật Phi thoát ra khỏi trạng thái tâm phiền ý loạn của chính mình, y vươn tay nhẹ nhàng sờ lên vết rách trên mặt Phương Phức Nùng – nhát rạch này tạo thành một vết nứt, lưu lại một đường sẹo mờ mờ, chắc phải một thời gian sau mới có thể hoàn toàn biến mất.
Rướn mặt lên, liếm liếm nơi miệng vết thương.
Đằng Vân vừa ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt thì nhìn thấy cảnh này.
Anh lẳng lặng nhìn bọn họ, sau đó mở miệng hô lên, Chiến tổng.
Chiến Dật Phi quay đầu: “Bác sĩ Đằng, MC Hứa… sao rồi?”
“Không sao, cố gắng tĩnh dưỡng sẽ khá hơn thôi.” Ngừng một lát, Đằng Vân giấu hết đi sự mệt mỏi trên gương mặt, anh khẽ mỉm cười, “Chiến tổng, có lẽ Kiến Âu sẽ phải nghỉ làm rất lâu, tôi muốn chăm sóc em ấy thật tốt nên chắc cũng không thể làm bác sĩ ngày đêm tăng ca như trước nữa, vậy nên tôi muốn hỏi cậu, việc cửa lớn Miya vẫn luôn mở cho tôi mà cậu từng nói giờ còn hiệu lực không?”
“Ừ?” Chiến Dật Phi ngẩn ra, sau đó nhanh nhảu đáp lại, “Ồ, đương nhiên rồi. Tôi vẫn luôn giữ lại cho anh vị trí trưởng phòng Nghiên cứu và Phát triển, lãnh đạo trực tiếp của anh là một người Pháp, biết rõ tính cách thì cũng dễ ở chung lắm, còn về tiền lương…” Ngừng một chốc, y lại tăng thêm một ít so với lương cơ sở, “Lương sáu trăm ngàn một năm, khi nào anh tới nhận việc cũng được.”
Coi như là một dạng bồi thường.
“Chiến tổng có hào phóng quá không?” Khóe môi khẽ nhếch, Đằng Vân phản ứng bình tĩnh đến thần kỳ, “Tôi chưa từng có kinh nghiệm làm việc trong ngành sản xuất mỹ phẩm, sao một kẻ ngoài ngành từ đầu chí cuối lại có thể nhận được tiền lương cao như thế?”
“Đó là vì…” Chiến Dật Phi bỗng không thể nghĩ ra lý do cho sự mạnh tay quá đáng của mình, may mà Phương Phức Nùng kịp thời giải vây, hắn ôm lấy eo y, cười với Đằng Vân, “Đó là vì Chiến tổng nhà chúng tôi của cải đầy kho nhưng thiếu thốn nhân tài, lương sáu trăm ngàn một năm là mức hợp lý với một tiến sĩ Thanh Hoa, nếu cậu cảm thấy ngại khoản chi này thì mau mau tới nhận việc, bắt đầu công tác thôi.”
Điện thoại của Chiến Dật Phi vang lên, là Đường Ách. Đến tận lúc này y mới nhớ ra mình đã ném người tình qua một bên mấy tiếng đồng hồ. Y chần chừ không bắt máy mặc cho tiếng chuông vẫn réo inh ỏi, đang đắn đo xem nên giải thích với Phương Phức Nùng thế nào, ai ngờ đối phương lại cực kỳ khéo léo biết ý mà bảo y đi trước.
Đợi sau khi Chiến Dật Phi rời đi, hai người đàn ông sóng vai đứng dựa vào tường, Phương Phức Nùng hỏi Đằng Vân: “Biết là ai chưa?”
“Sao mà biết được, buổi tối Kiến Âu ra ngoài chẳng nói chẳng rằng, sau đó lại thành ra thế này.” Đằng Vân không đề cập tới cuộc gọi từ Đường Ách, anh chỉ khom người, chống hai bàn tay che đi đôi mắt, “Là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi… Tôi không nên chiến tranh lạnh với em ấy lâu như thế, nếu không phải do tôi, em ấy sẽ không đến độ…”
Lòng bàn tay trĩu nặng nước mắt, giọng nói nghẹn ngào khàn đục như xé rách yết hầu mà tuôn ra, hối hận cùng cực, dù có quất roi nấu chín cũng chẳng thể thống khổ bằng một phần vạn cảm giác của anh vào lúc này.
Phương Phức Nùng khẽ thở dài: “Giao việc này cho cảnh sát đi, kiểu gì cũng sẽ tra ra sự thật thôi.”
“Dù có bắt được mấy kẻ khốn nạn kia thì sao đây? Em ấy mất lá lách rồi! Thương tổn của em ấy đã không thể đảo ngược lại rồi!” Đằng Vân đứng thẳng người dậy, sự bình tĩnh quay lại trên gương mặt anh, anh liếc mắt nhìn Phương Phức Nùng, nói, “Tôi sẽ không truy xét chuyện đã xảy ra, tôi sẽ không để cho người ta tổn hại em ấy thêm nữa.”