Hai bên đối tác thừa dịp hắn không ở trong nước tìm được người quân nhân thương tật kia, lợi dụng ông đồng ý thay đổi tư cách pháp nhân của công ty, sau đó lại đăng ký một công ty mới, chuyển toàn bộ tài sản của công ty kim loại hiếm này sang công ty mới.
Phương Phức Nùng khó khăn mãi mới hoàn thành hợp đồng dự án trước đó, quay về Thượng Hải lại phát hiện mình gặp nạn – công ty kim loại hiếm bị bán hết, tinh anh cốt cán đi sạch, chỉ để lại một đống người già nua yếu ớt ra ngoài không ai thèm thuê. Phương Phức Nùng là người rộng lượng, lập tức kiểm kê tài sản còn lại của công ty, chia hoa hồng cho từng người nhân công ở lại, cũng không quan tâm lý do ở lại của bọn họ là vì lòng trung thành hay do năng lực yếu kém.
Đằng Vân nghe đến đó thì bật cười: “Cậu hào phóng quá nhỉ.”
“Ngàn vàng mất hết còn kiếm lại, làm đàn ông là phải quyết đoán.”
Đằng Vân gật đầu tỏ vẻ đồng ý, lại hỏi: “Nhưng mà chuyện chỉ dừng lại ở đó thôi à?”
“Còn sao nữa đây? Cũng đáng đời tôi thôi.” Dù lời nói ra như vậy nhưng nghe không ra chút oán hận hay tự cười nhạo bản thân nào, còn cảm giác giống như chuyện nghèo túng hiện tại rất thú vị. Phương Phức Nùng lại lấy một điếu thuốc ra, hiện tại hắn cũng không cố ý đùa giỡn Đằng Vân nữa, được người kia đồng ý mới châm lửa, “Cứ đi theo trình tự pháp luật thì còn lợi bất cập hại hơn, nếu lật lại vụ án trước đây, chưa biết chừng tôi cũng bị kéo vào.”
“Tôi hiểu.” Đằng Vân thầm tính toán một chút khoản tiền tiết kiệm gửi ngân hàng mấy năm nay, hỏi Phương Phức Nùng: “Cậu cần bao nhiêu?”
Phương Phức Nùng nói ra một dãy số, cười nói: “Cái dự án ở Nam Phi kia của tôi không có tiền là tiêu luôn.”
Tuy thu nhập của Đằng Vân cũng cao, bình thường vẫn luôn sống tiết kiệm, nhưng số tiền gửi ngân hàng của bản thân thực sự chẳng khác nào muối bỏ biển so với những gì Phương Phức Nùng cần. Anh hoảng sợ hỏi: “Từng đó cũng… quá nhiều, không vay ngân hàng được sao?”
“Hai cái biệt thự của tôi đều thế chấp vay hai lần rồi, giờ không dùng được nữa.”
“Mấy năm nay cậu cũng kiếm không ít mà, sao lại còn thiếu nhiều như thế?”
“Một phần dành lại để dùng sau, phần còn lại kiếm mấy người tin được, cho hai thằng oắt kia ngồi trên xe lăn hết phần đời còn lại luôn.” Phương Phức Nùng hướng mắt về phía cửa sổ, cười rộ lên, miệng lại nói, “Nếu luật pháp trong nước không quản lý thì tôi cũng sẽ tự mình ra tay, dù sao cũng không thể trơ trẽn như thế được.”
Đứa bé lúc nãy còn chia sô-cô-la cho bạn mình giờ đã bắt đầu gây lộn, cầm “vũ khí” trong tay nhắm vào mặt đứa kia, miệng còn la lối: “Mày ăn nhiều hơn tao một miếng”. Từ xưa đến nay, người ta sẽ luôn sẵn sàng trở mặt đánh nhau vì hai chữ “lợi ích”, dù là trẻ con cũng không nằm ngoài quy luật này.
Tên này nhất định không nhận mình xui xẻo, chắc chắn cũng không thèm tin câu “Nhất ẩm nhất trác, mạc phi tiền định” (*) của nhà Phật. Nhìn Phương Phức Nùng không hề giống như đang nói đùa, Đằng Vân chấn động: “Không phải cậu tin vào Phật sao?”
(*) Nhất ẩm nhất trác, mạc phi tiền định (Một miếng ăn, một hớp uống, mọi chuyện đều được định sẵn): Đây là một học thuyết của Phật giáo, ý chỉ mọi việc xảy ra trong cuộc đời từ việc nhỏ nhất là cái ăn cái uống trở đi cũng đều đã được định trước. Nếu mệnh đã định là sẽ không chết vì đói thì đến lúc đói tự khắc có cái ăn, nếu mệnh xác định sẽ chết đói thì dù có một núi đồ ăn trước mặt cũng không thể làm gì.
“Cuộc đời này biết bao nhiêu kẻ ác, Phật giáo cũng có nói dĩ sát độ nhân.” (*) Phương Phức Nùng thở ra một hơi thuốc, ánh mắt ẩn chứa nét cười hòa vào trong làn khói trắng, nói, “A Di Đà Phật.”
(*) Dĩ sát độ nhân: Giết những kẻ ác làm việc xấu để siêu độ cho kiếp sau làm việc thiện. Chỉ có những đấng toàn năng như Phật thì mới có quyền làm vậy và coi đó là việc đúng và nên làm.
Thời điểm sắp tốt nghiệp trung học, Phương Phức Nùng đột nhiên ham mê Phật giáo, người khác thì lo chuyện thi đại học đến sứt đầu mẻ trán, hắn thì trốn học tới núi Cửu Hoa ở lì một tuần, quay lại trường thì bị phạt nặng. Về sau Đằng Vân hay trêu hắn, không nói câu nào biến mất lâu như thế, tôi còn tưởng cậu cạo đầu thật rồi. Phương Phức Nùng lắc đầu thở dài lấy lệ, chỉ nói, thực ra tôi cũng định thế đấy, nhưng hòa thượng ở đó không giải thích được những câu hỏi của tôi.
Lục đạo luân hồi, không ngừng sinh sôi, người tốt thì thành tiên, không đủ tốt thì lại làm người. Còn đời này nếu làm việc xấu, kiếp sau sẽ thành chó thành lợn. Nhưng lợn thì ngu xuẩn lại bẩn thỉu, còn chó thì trung thành đến mù quáng. Trước khi thi đại học Phương Phức Nùng biết mình biết ta, cảm thấy có lẽ mình đúng một kẻ bại hoại tận cùng.
Đằng Vân tỏ vẻ thực sự không có ngần ấy tiền, bán nhà cũng không đủ cho vay.
“Không sao, mất công cậu tới đây chẳng để làm gì.” Phương Phức Nùng áy náy cười cười, đột nhiên lại thở dài một tiếng.
Mặt hắn giãn ra, bộ dạng như trút bỏ được gánh nặng, Đằng Vân kinh ngạc hỏi: “Cậu phản ứng thế là sao?”
“Tu trăm năm mới có thể ngồi chung một thuyền, tu vạn năm mới có thể vay tiền.” Phương Phức Nùng nhắm mắt lại, ngón tay nhàn nhã vẽ linh tinh trên mặt bàn, không nhìn được là thật lòng hay diễn kịch, nói, “Không vay được có khi lại tốt, vay được thì chứng tỏ mấy trăm kiếp trước của tôi đều ở bên cạnh cậu từ sáng đến tối, thế thì kinh lắm.”
“Ha!” Đằng Vân cười, “Lời này cậu nói toàn oán khí.”
“Anh à, em nào dám.” Phương Phức Nùng cười lắc đầu phủ nhận, thấy Đằng Vân vẫn áy náy vì không giúp được gì, hắn thò tay vuốt mặt anh một cái, “Bảo bối à, không sao mà. Tôi cũng biết cậu sống liêm chính lấy đâu ra tiền, tôi tìm cậu là vì nhớ cậu thôi.”
“Dẹp!” Đằng Vân đánh vào tay Phương Phức Nùng, anh trầm tư một lúc rồi đột nhiên nói, “Thực ra lương bác sĩ cũng không ít, nhưng thực sự không đủ để lấp cái hố của cậu. Hay cậu thử hỏi Kiến Âu xem, giờ em ấy là phát thanh viên trên đài rồi, quan hệ cũng khác chúng ta.”
Một câu đơn giản ấy mà anh có cảm giác phải dùng hết quyết tâm để nói ra.
“Vẫn số cũ à?”
“Vẫn số cũ.”
Phương Phức Nùng mỉm cười, lưu loát bấm một dãy số trên điện thoại, không ngập ngừng dù chỉ một giây.
Cuộc gọi được chuyển đi.
Phương Phức Nùng mở miệng thì nói ngay: “Anh ơi, em bán thân này cho anh, anh xem được bao nhiêu?”
Đầu bên kia điện thoại Hứa Kiến Âu bật cười: “Nghe nói mấy năm nay anh cũng lừa được mấy cái hợp đồng bịp bợm cơ mà, đáng đời!”
Hai người lảm nhảm mấy câu trên trời dưới biển, Hứa Kiến Âu nói: “Tôi cũng không có sẵn nhiều tiền như thế luôn đâu, nhưng hiện tại tôi đang có chỗ này béo bở lắm. Không biết chừng lại giúp được anh.”
Phương Phức Nùng cũng không tỏ vẻ nhiệt tình gì, chỉ hơi nheo mắt lại nghe đối phương nói tiếp: “Tình cờ quen được một người bạn, tên là Chiến Dật Phi, vừa là quyền đời hai (*), cũng là giàu đời hai (**). Trong nhà vốn cũng có một anh trai, nhưng vừa mở một công ty bán mĩ phẩm thì anh trai chết, cậu ta đành tiếp quản…”
(*) Hồng nhị đại: Hậu duệ của thế hệ hệ cách mạng đầu tiên của đảng Cộng sản Trung Quốc.
(**) Phú nhị đại (hay còn gọi là Thế hệ siêu giàu thứ hai): Cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn hoặc con của các quan chức cấp cao chính phủ.
Phương Phức Nùng vẫn nhìn Đằng Vân, nhướn mi: “Nói trọng điểm.”
“Mấy năm nay anh cũng mở công ty, chắc chắn còn biết việc hơn tôi. Nghề liên quan tới mỹ phẩm, thời trang tiêu dùng hàng ngày đều phải gắn liền với mảng truyền thông, cũng phải lo êm thấm với chính phủ. Gần đây Chiến Dật Phi muốn tìm nhân viên PR có kinh nghiệm và năng lực làm việc, quan hệ rộng, hình tượng tốt… Lương một năm chỉ có hai trăm ngàn thôi, nhưng anh cũng biết cái ghế quan hệ công chúng ấy toàn dùng tiền công ty cả…” Nói tới đây, Hứa Kiến Âu lại thấp giọng xuống, “Tuy rằng quan hệ giữa Chiến Dật Phi và bố mình không tốt đẹp gì, nhưng dù sao nhà đó cũng còn mỗi một thằng con, chắc chắn tài sản thừa kế sẽ không ít. Còn lại thì tôi không nói chắc anh cũng tự hiểu phải làm gì.”
Những lời này qua tai Phương Phức Nùng, chắc chắn là khúc gỗ cứu mạng, từ nào cũng hay đẹp vô cùng, thế nhưng hắn lại tỏ ra đứng đắn ngược lại hẳn với nội tâm xấu xa của mình, nói: “Làm công ăn lương thì phải trung thành. Đây là đạo đức nghề nghiệp.”
“Công ty bên đó vẫn hay hỏi tôi có tuyển được người nào phù hợp không, dù gì anh cũng có kinh nghiệm làm tuyên truyền vài năm, chỉ cần tôi mở miệng đề cử nhất định sẽ thành công. Chỉ có điều, Chiến Dật Phi này…” Giọng Hứa Kiến Âu có vẻ rất khó xử, do dự quanh co một hồi mới nói tiếp, “Hiện tại không biết phải nói thế nào, làm việc lâu thì anh sẽ hiểu…”
Chọn ngày chẳng bằng lập tức ra tay, nói hai ba câu đã quyết định xong địa điểm gặp mặt Chiến Dật Phi vào buổi tối, cũng coi như một buổi phỏng vấn.
Ngắt điện thoại, Phương Phức Nùng hơi nhíu mày, thấy thằng bạn mãi không nói gì.
“Hai người hiện tại… đang cặp với nhau hả?”
“Sao cậu biết?” Bị người khác nói toạc ra, Đằng Vân có chút ngượng ngùng, “Trên mặt tôi viết vậy à?”
Phương Phức Nùng nhún vai, tỏ vẻ đúng là thế.
Đằng Vân hạ mắt cười, chẳng ra dáng tinh anh nề nếp nữa, lộ ra sự chất phác vốn có từ nhỏ, anh nói, tôi cũng không chắc hiện tại có thể coi là đang yêu nhau hay không, khi tôi mới từ Bắc Kinh tới Thượng Hải gặp nhiều khó khăn trong chuyện ăn ở, đi lại, Kiến Âu đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Về sau mỗi khi em ấy không vui sẽ đều tới tìm tôi, còn tôi có khó khăn gì cũng sẽ tìm đến em ấy, dần dần thì nảy sinh tình cảm…
Phương Phức Nùng cười cắt ngang: “Tôi chỉ quan tâm hai người đã làm chưa, Hứa Kiến Âu rên có hết mình hay không?”
Đằng Vân lập tức trầm xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Phương Phức Nùng, cậu…”
Không chờ đối phương điên lên, Phương Phức Nùng kêu phục vụ tới: “Tính tiền.”
Đằng Vân móc chiếc ví Bottega Venega của mình ra trả tiền, hắn liếc mắt qua đã thấy ngay một tập tiền dày cộp. Đằng Vân cảm nhận được ánh mắt sâu xa của Phương Phức Nùng, cuống cuồng giải thích: “Nếu chút tiền này giúp được cậu thì cứ cầm lấy đi, cả thẻ nữa, không cần trả lại.”
Phương Phức Nùng thực sự không khách sáo nhận lấy, đi thẳng ra ngoài cửa tiệm cà phê.
Bà lão bán hoa hồng vẫn đang đứng đó, thân thể co lại vì gió lạnh, mái tóc bạc trắng đã rụng ít nhiều, mưa rơi xuống bó hoa hồng khiến bông hoa héo rũ, bảy tám cánh hoa tản mác xung quanh cũng loang lổ nhạt màu. Phương Phức Nùng tới tới trước mặt bà lão, lưu loát rút ra một tờ tiền, mua toàn bộ hoa của bà.
“Cậu không thèm tính xem đống hoa này bao nhiêu tiền à?” Nhìn bà lão cảm động tới rơi nước mắt rời đi, Đằng Vân thầm nghĩ: Nghèo bỏ mẹ còn ra vẻ cái gì!
“Càng sa sút thì càng phải tự cổ vũ bản thân, đó chính là giá trị của chỗ hoa này.” Dường như biết rõ đối phương đang nghĩ gì, Phương Phức Nùng hạ tầm mắt, chậm rãi rũ hết cánh hoa rụng ra rồi bó lại thành một bó hoàn chỉnh. Hắn ném lại cái ví Bottega Veneta rỗng tuếch cho Đằng Vân, mỉm cười nói, “Vứt đi, dùng kiểu ví da này sẽ khiến người ta đánh giá cậu là nhà giàu mới nổi, chỗ tôi có một cái của Boss, hợp với cậu hơn.”
Đương nhiên Đằng Vân không vứt đi, chiếc ví này là Hứa Kiến Âu tặng anh. Anh không nỡ.
“Thật thà ơi,” Phương Phức Nùng hắng giọng, ngả người sát vào ngực Đằng Vân, còn cố tình kéo dài giọng, “Em ngây thơ quá trời.”
Hai thằng đàn ông đẹp trai cao hơn mét tám dính sát vào nhau liếc mắt đưa tình, một người còn đang cầm bó hoa hồng đỏ tươi, khiến người qua đường nhìn bằng ánh mắt kì quái.
Đằng Vân không chịu được bị nhìn chằm chằm như vậy, anh ho hai tiếng nói: “Đừng làm trò nữa… Người ta đang nhìn kia kìa!”
Khi Phương Phức Nùng xoay người rời đi còn liếc mắt lại, hừ mũi thở ra hai tiếng: “Đáng ghét.”
Đi được vài bước, Phương Phức Nùng bèn tùy tiện tặng bó hoa rực rỡ trên tay cho một cô gái trên đường. Hai đứa bé đánh nhau không còn ở đó nữa, hắn tiếc thầm trong bụng, lúc nãy hắn đã nghĩ đứa bé yếu hơn có thể đảo ngược tình thế giành chiến thắng, cuối cùng lại quên mất không xem nốt kết quả trận chiến ra sao.Hết chương 2.