Nhân Vật Tàn Nhẫn - Tam Thập Tam

Chương 91




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cái chết của Lư tiên sinh chấn động cả nước, các giới nhân sĩ sôi nổi đăng báo lên án hành vi mưu sát, thậm chí còn có người kêu gọi kiên trì đấu tranh.

Minh Chi gấp tờ báo lại, đặt sang một bên.

Bảo Sinh thấy cô có vẻ trầm ngâm, liền nói một cách thô lỗ: "Chị, ông Lư này chết cũng không oan, nếu em là uỷ viên trưởng em cũng sẽ xử lý ông ta. Ông ta không lo dạy học cho tốt, chỗ này nhúng tay chỗ kia chen chân, ngay cả buôn bán vũ khí cũng dám nhúng vào, lại chẳng có thế lực nào chống lưng, đúng là bị người ta giết gà dọa khỉ."

Minh Chi liếc nhìn cậu ấy nhưng không phản bác, đúng là lý tưởng của ông Lư rất cao thượng, nhưng cô và Bảo Sinh đều là phường bạo lực, đối với chuyện mấy lần ba lượt cảnh cáo không được rồi xuống tay tàn nhẫn này có mức độ chấp nhận rất cao. Cô chỉ cảm thán thay cho Lư Tiểu Nam, ông Lư đã ly hôn vợ từ lâu, tiền lương hậu hĩnh đều dùng vào việc chính sự, không những không có tài sản để lại cho con cái mà còn nợ một khoản tiền lớn. Là con trai duy nhất, e là cuộc sống của Lư Tiểu Nam sau này sẽ rất khó khăn.

Nhưng cũng chỉ là cảm thán mà thôi, Minh Chi đã cứu cậu ấy một mạng, tự thấy đôi bên coi như huề nhau. Nhà họ Lư có nhiều bạn bè, Lư Tiểu Nam cũng đã mười lăm tuổi, chỉ cần có người ra tay giúp đỡ, chẳng mấy chốc cậu ấy sẽ đến tuổi tự lập.

Sự việc xảy ra đã nhiều ngày, Từ Trọng Cửu không thấy bóng dáng, chắc là đang trốn ở xó nào đó chờ sóng yên biển lặng.

Bảo Sinh nói: "Hai ngày trước bên đó xảy ra chuyện."

Minh Chi biết cậu đang nói đến nhà họ Thẩm, khẽ nhíu mày, cô không quan tâm đến động tĩnh của bọn họ, Từ Trọng Cửu nếu bạc tình, không có cô Tám nhà họ Thẩm thì cũng sẽ có người khác. Hơn nữa cô biết rất rõ, nếu nói Từ Trọng Cửu có người yêu tha thiết nhất, e rằng chính là bản thân anh cùng với quyền lực và giàu sang.

Cô sợ rồi.

Ánh mắt chạm nhau, đôi mắt anh không hề có chút cảm xúc nào, lúc đó anh như một khẩu súng lạnh lùng và chính xác. Mấy ngày nay cô thường nghĩ, nếu lần đó ở Bắc Bình cô thất thủ thì sẽ thế nào. Tuy nhiệm vụ đã hoàn thành thuận lợi, giả thiết không tồn tại, nhưng sự việc đã qua, Minh Chi mới nhận ra Từ Trọng Cửu chính là bảo hiểm kép của nhiệm vụ, ngoài việc đảm bảo nhiệm vụ thành công, còn đảm bảo không để người sống rơi vào tay đối phương.

Minh Chi tự nhận mình tàn nhẫn nhưng vẫn chưa đến mức đó, cô lưu luyến sự ấm áp trong vòng tay anh, cũng vẫn có người mình ghét, hỉ nộ ái ố đều có đủ, cô sợ đau cũng sợ chết.

Nghĩ kỹ lại, rốt cuộc cô đã nhận định anh như thế nào?

Minh Chi nhớ ban đầu anh theo anh họ đến nhà họ Quý, Hữu Chi và cô theo lời bà nội dẫn bọn họ đi dạo trong vườn, anh họ một mình đứng dưới gốc cây hút thuốc, còn anh thì cười tủm tỉm không để tâm, trông rất dễ tính.Bảo Sinh không nhận ra, vẫn hào hứng kể với Minh Chi: "Tên cờ bạc nhà họ Thẩm kia cứ tưởng có thể bán em gái được giá cao, suốt ngày ra ngoài đánh bạc, nợ nần chồng chất. Lên núi nhiều ắt gặp hổ, chọc phải đầu lĩnh quân phiệt, đó là một tên sư trưởng chính hiệu. Con mẹ nó, hắn xông thẳng vào nhà chỉ nói nợ thì phải trả, không có tiền thì lấy em gái ra thế, chẳng nói chẳng rằng bất chấp đem tiểu thư nũng nịu đi mất. Nhà họ Thẩm làm ầm lên đến cơ quan tư pháp, sư trưởng phái phó quan đến trả lời, nói cô Tám nhà họ Thẩm và hắn lưỡng tình tương duyệt, có tín vật đính ước trao đổi qua lại, là tự do yêu đương, người ngoài không được can thiệp."

Bảo Sinh mở to đôi mắt tròn xoe: "Chị, chị biết không, hóa ra số trang sức đưa qua đó trước đây đều là do sư trưởng quyền lực này mua, hóa đơn đầy đủ!"

Minh Chi cũng giật mình: "Cô Tám nhà họ Thẩm không làm ầm lên sao?"

Bảo Sinh bĩu môi: "Ai biết được, sư trưởng bao trọn khách sạn Hoa Mậu mời khách, cô ta ngồi vị trí nữ chủ nhân."

Bảo Sinh khó hiểu: "Trước đây em nghe ngóng được chắc chắn không sai, vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Minh Chi cũng không biết, nghĩ chắc lại là Từ Trọng Cửu giở trò quỷ: "Không liên quan đến chúng ta, sau này không cần để ý nữa."

Hai người đang nói chuyện phiếm trong thư phòng, A Đông đến gõ cửa: "Chị Minh Chi, có một cậu họ Lư xin gặp, nói là bạn của chị."

Minh Chi còn chưa lên tiếng, Bảo Sinh đã nhảy dựng lên: "Không gặp! Ai cho mày truyền lời hả!"

Người là do mẹ Bảo Sinh cho vào, nhưng A Đông không tiện đổ lỗi cho bà ấy, cậu ta chỉ nói một cách uyển chuyển: "Cậu Cố đi cùng đấy ạ."

Có Cố Quốc Hoàn dẫn vào, mẹ Bảo Sinh không thể từ chối, Bảo Sinh cũng biết điều nhưng vẫn trừng mắt nhìn A Đông: "Bảo bọn họ đợi ở dưới lầu."

A Đông khó xử nhìn Minh Chi: "Cậu Lư muốn gặp riêng chị, cậu Cố đã đi rồi."

Minh Chi phần nào đoán được chuyện Lư Tiểu Nam muốn nhờ, nhưng đó là điều cô không thể làm. Cho dù Lư Tiểu Nam có lê cái chân bị thương quỳ xuống cầu xin, cô vẫn chỉ có một câu: "Tôi không làm được."

Cô chỉ cho cậu ấy một con đường: "Không bằng cậu đến Phủ Đầu Bang."

Lư Tiểu Nam lắc đầu: "Chị Hai, trừ gian diệt bạo là tâm nguyện của em, nhưng em cũng không muốn bỏ qua những kẻ tiểu nhân. Không có tiểu nhân làm tay sai, đại ác sẽ không thể hoành hành. Trên đời này không có chuyện bất đắc dĩ, bọn họ có thể lựa chọn không nhận lệnh, đã làm rồi thì đừng mong chối bỏ trách nhiệm."

Minh Chi không ngờ cậu ấy lại có suy nghĩ này: "Thứ nhất, tôi không phải đối thủ của bọn họ, thứ hai, tôi không xen vào chuyện bao đồng."

Lư Tiểu Nam ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy sáng ngời, trong veo như muốn nhìn thấu tâm can Minh Chi: "Em sẽ bán căn nhà, có thiếu cũng phải gom đủ tiền để nhờ chị giúp đỡ."

Nhìn vào đôi mắt ấy, Minh Chi muốn nói ra nhiều lời khuyên nhủ, nhưng đến bên miệng lại chỉ còn một câu: "Tôi không làm được."

Lư Tiểu Nam chưa từng thấy Minh Chi ra tay, nhưng chuyện cô có thể tay không đối phó với những tên côn đồ mang súng là sự thật không thể chối cãi, cộng thêm lời ca ngợi úp úp mở mở của Cố Quốc Hoàn, khiến cậu ấy quyết tâm mời cô ra tay.

Cậu ấy nói với Minh Chi: "Chị Hai, tên hung thủ bị bắt đã tỉnh lại, đợi hắn có thể nói chuyện là có thể khai ra kẻ chủ mưu. Giai đoạn này nhà ga và bến tàu đã tăng cường kiểm soát, những kẻ đó chắc chắn vẫn chưa rời khỏi."

Minh Chi ngạc nhiên: "Báo chí đưa tin là chết một người, hóa ra còn bắt được một tên?"

Lư Tiểu Nam lắc đầu: "Chính là tên đó. Hắn bị thương nặng, sở tuần bộ tung tin là đã chết, giữ lại để từ từ điều tra manh mối." Cậu ấy lộ ra vẻ hoang mang: "Chị Hai, không ngờ lại là Tô Giới bảo vệ em..."

Những đứa trẻ ở độ tuổi như Lư Tiểu Nam, phàm là người được giáo dục chính thống đều căm ghét hành vi liệt cường chia cắt đất nước, giờ đây đột nhiên gặp biến cố lớn, khó tránh khỏi dao động trong niềm tin. Cậu ấy biết rõ không nên có suy nghĩ như vậy, nhưng trước mặt Minh Chi lại không nhịn được mà nói ra.

Lư Tiểu Nam chìm trong suy tư, không nhận ra sắc mặt Minh Chi cũng thay đổi. Cô lấy cớ uống nước để che giấu: Không ổn rồi! Từ Trọng Cửu có biết chuyện này không?

Cuối cùng Lư Tiểu Nam vẫn quay về điểm ban đầu, nỗi nhục quốc gia sao có thể nghi ngờ, mỗi Tô Giới tồn tại chính là nỗi sỉ nhục của đất nước!

Cùng lúc đó, Minh Chi cũng hạ quyết tâm. Cô nghiêm mặt nói với Lư Tiểu Nam: "Tiểu Nam, tôi không giúp cậu được, đây không phải vấn đề tiền bạc." Cô né tránh ánh mắt dần ảm đạm của cậu ấy: "Chắc cậu cũng đã hiểu đôi chút về tôi, là một khẩu súng, tôi sẽ không ra tay với một khẩu súng khác."

Lư Tiểu Nam há hốc mồm, tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cậu ấy cũng nhận ra ban đầu Minh Chi không hề từ chối hoàn toàn. Cậu ấy tưởng Minh Chi lo lắng không tìm được đối tượng ra tay, trong lòng ít nhiều cũng cho rằng tiền tài có thể lay động được cô, không ngờ lý do cô từ chối chỉ vì đồng cảm với đồng loại.

Minh Chi giơ tay ra hiệu ngăn cậu ấy nói, rồi tiếp tục: "Lời này do tôi nói ra thì rất nực cười, nhưng Tiểu Nam, cậu nên biết lấy bạo chế bạo là sai lầm. Cha cậu cả đời vì bình đẳng nhân quyền mà bôn ba, thậm chí còn hy sinh vì lý tưởng đó, cậu nên hiểu ông ấy hơn người thường."

Lư Tiểu Nam thất vọng ra về, Cố Quốc Hoàn đợi bên ngoài mới quay vào nhận lỗi: "Cậu ấy đáng thương lại cầu xin đến tôi, tôi nghĩ cô và cậu ấy quen biết từ trước nên mới dẫn cậu ấy đến."

Được lắm, đẩy trách nhiệm sạch sẽ! Minh Chi mặc kệ cậu ta.

Cố Quốc Hoàn cảm thấy chột dạ, nhìn quanh thấy không có ai, bèn dặn dò Minh Chi: "Tục ngữ nói nước chảy hai dòng, phải chừa cho mình một đường lui, Lư tiên sinh trước đây từng cứu không ít người bên kia ra khỏi tù, rất có uy tín bên đó. Tôi cũng muốn giúp cô kết giao thêm vài người bạn, sau này nếu cha tôi làm khó cô, cô cũng có thêm chỗ dựa."

Tuy ông chủ Cố không đến mức bắt Minh Chi đền mạng La Xương Hải, nhưng quả thực có chút tức giận, Cố Quốc Hoàn nhìn thấy liền nảy ra ý định học theo cha mình. Ông chủ Cố có thể coi là điển hình của việc nước chảy hai dòng, hai bên đều cho rằng ông ta là người bạn có thể giúp đỡ.

Nhìn dáng vẻ của cậu ta, Minh Chi biết cậu ta không hề hay biết Từ Trọng Cửu có liên quan đến chuyện này. Cô cúi đầu cầm tách trà lên uống, đột nhiên cảm thấy thế đơn lực bạc: Bản thân cô còn phải dựa vào người khác để sinh tồn, không thể che chở cho người mình muốn bảo vệ.

Dù Từ Trọng Cửu có đáng ghét đến đâu, cô vẫn mong anh bình an.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.