(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc này Thiên Tân đang là thời điểm đẹp nhất trong năm, không lạnh không nóng dễ chịu vô cùng. Từ Trọng Cửu và Minh Chi sống ẩn dật, nhưng sống giữa một thành phố phồn hoa náo nhiệt như vậy, khó tránh khỏi nảy sinh ý muốn vui chơi giải trí.
Từ Trọng Cửu đặt tờ báo nhỏ xuống, nhìn Minh Chi với vẻ trầm ngâm, cô đang ngồi bên bàn, dùng vải mềm chậm rãi lau sạch dầu mỡ thừa sau khi bảo dưỡng súng.
Nhận thấy ánh mắt của anh, cô ngước lên nhìn lại, vài giây sau liền cười khẩy: trên trang báo là ảnh một nữ minh tinh, bên cạnh có dòng chữ nhỏ chú thích: "Ảnh minh tinh nổi tiếng trong trang phục nam", mái tóc người đó không biết đã dùng bao nhiêu keo vuốt tóc, bóng loáng đến chói mắt.
Từ Trọng Cửu mỉm cười thanh minh: "Tôi chỉ đang xem mấy cái này." Anh chỉ vào mấy mẩu quảng cáo trên báo: "Vườn thượng uyển hiện tại đã mở cửa trở lại", "Biệt thự Tây Hồ, nhà hàng Tây ngon nhất", rồi nói: "Đi ăn đồ Tây ở nhà hàng Kiessling nhé?"
Minh Chi không tỏ ý kiến, chỉ tập trung làm việc của mình. Từ Trọng Cửu cũng không giận, đợi cô cất hết đồ đạc mới hỏi lại: "Tối nay đi ăn ở Kiessling nhé?"
Minh Chi gật đầu, rồi tự mình vào phòng thay đồ.
Tuy cả hai đều gan dạ, nhưng dù sao cũng vừa mới động chạm đến nhân vật quyền thế, nên đều cải trang kỹ càng. Từ Trọng Cửu chỉ cần vài thủ thuật nhỏ, nhuộm tóc mai thành màu muối tiêu, lại dán thêm hai bên ria mép, mặc một bộ vest mới tinh như một lão già nhà quê mới ra tỉnh. Minh Chi thì uốn tóc xoăn tít, mặc sườn xám mới với hoa văn sặc sỡ, đi giày cao gót màu đỏ, cùng Từ Trọng Cửu như một đôi chồng già vợ trẻ. Cho dù người phục vụ phòng của khách sạn Lục Quốc có đứng trước mặt, nhất thời cũng không nhận ra hai người này chính là đôi trai gái trẻ trung phong độ ngày nào.
Trời còn sớm, hai người vào một quán cà phê gọi hai phần bánh pudding. Minh Chi cũng muốn thử kem nhưng Từ Trọng Cửu không cho cô ăn, lý do là chưa đến mùa, ăn đồ lạnh dễ bị lạnh bụng, là con gái phải đặc biệt chú ý giữ gìn sức khỏe.
Minh Chi chỉ cười khẩy, lúc cô bị đánh đến gần chết cũng không thấy anh ra mặt bảo vệ. Giờ thì lo lắng cô có còn kết hôn sinh con được nữa hay không, cứ lải nhải mãi.
Cô liếc xéo anh, khóe môi hơi nhếch lên, ngoài vẻ lạnh lùng còn toát lên một phong thái khác biệt.
Từ Trọng Cửu xúc một thìa đầy bánh pudding đưa lên miệng cô, nhỏ giọng dỗ dành, "Tôi biết tôi có hơi lắm lời, nhưng thật sự là vì muốn tốt cho em. Cho dù nhà họ Quý không ai thân thiết với em, chẳng lẽ cũng không phái một bảo mẫu già nào dạy em những điều này sao?"
Minh Chi nào có chịu ăn đồ anh đút trước mặt mọi người, Từ Trọng Cửu lại dỗ dành, "Làm vợ nhỏ thì phải biết làm nũng chứ, lão gia tôi đây cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi. Đừng quậy nữa, ngoài kia nhiều người nhiều mắt lắm."
Thấy Minh Chi ăn rồi, anh mới hài lòng gật đầu, "Ngoan ngoãn như vậy mới phải.... Á." Hoá ra là Minh Chi đang đá anh một cái dưới gầm bàn.
Từ Trọng Cửu vừa ngắm cảnh đường phố, vừa thản nhiên hỏi han Minh Chi về chuyện thời thơ ấu.
Minh Chi cau mày, "Có gì đáng nói chứ."
Con hoang do con gái nhà tá điền sinh ra, tự nhiên không có phẩm hạnh tốt đẹp gì, không được khóc, cười cũng là sai. Thích cười là trời sinh không biết đoan trang, lớn lên chẳng khác nào mẹ nó biết cách quyến rũ đàn ông. Hơn nữa, mẹ nó không chịu làm vợ lẽ nhà giàu sang quyền quý, lại dám chạy ra ngoài giương cờ xí riêng, đúng là trơ trẽn hết chỗ nói. Nếu là người biết liêm sỉ, cho dù vì kế sinh nhai mà sa chân vào chốn phong trần, cũng luôn giữ một lòng hướng về chính đạo.
"Cô Cả từ nhỏ đã rất ghét em sao?"
Đó là điều chắc chắn. Bà Quý sinh con đầu lòng không phải con trai, tuy có chút thất vọng nhưng lần đầu làm mẹ, yêu thương con gái đầu như châu như ngọc, ngậm trong miệng sợ tan, nâng niu trong lòng bàn tay sợ vỡ. Ai ngờ Quý Tổ Manh lại gây ra chuyện ong bướm không lâu sau khi đứa bé chào đời, không chỉ vậy, ông ta còn để cho người phụ nữ bên ngoài mang thai, bà Quý tức đến nỗi chút nữa thì tắt thở, nếu không có con gái e là đã có ý định ly hôn rồi.
Được bà cụ Quý an ủi và người thân bên ngoại khuyên nhủ nên bà Quý nhẫn nhịn. Bà ta lấy của hồi môn ra hỗ trợ chồng, đồng thời nhanh chóng mang thai lần nữa. Sự chu toàn của bà ta càng làm nổi bật lên con gái nhà tá điền kia ngoài việc hưởng thụ ra thì chẳng có ích gì, là một đứa con hoang nuôi mãi không lớn. Mặc dù lại sinh ra một đứa con gái nữa, nhưng trái tim người chồng đã hoàn toàn trở về với bà ta. Chỉ là, tâm trạng của bà Quý sau khi đại thắng ra sao, có thể thấy rõ qua thái độ của bà ta đối với Hữu Chi - Hữu Chi được nuôi dưỡng cùng với Minh Chi. Mãi đến khi bà Quý cảm thấy Hữu Chi gần gũi với Minh Chi hơn cả con gái lớn, bà ta mới đưa con gái thứ hai về dưới trướng.
Minh Chi nhớ lại chuyện cũ, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác hả hê khó tả. Cô nghĩ bà Quý và Sơ Chi đúng là cố chấp tự chuốc lấy khổ, cứ khăng khăng giữ "cái gai trong mắt" lại trong nhà, cho ăn mặc, cho học hành như con đẻ, nếu không thì cứ vứt ra đồng ruộng ngoài làng, thì Quý Minh Chi cô đâu có được ngày hôm nay.
"Sao thế?", Từ Trọng Cửu nhìn sắc mặt cô, "Nghĩ đến chuyện gì mà vui vậy?"
Minh Chi cầm ly nước trái cây lên uống một ngụm, trầm ngâm một lát rồi bỗng nhiên cười tinh nghịch, "Không nói cho anh biết."
Cô thì đã thoát ra rồi, còn họ vẫn ở lại đó. Quãng thời gian tươi đẹp nhất của bà Quý đã bị mẹ cô và cô khắc lên dấu ấn không thể phai mờ, còn Sơ Chi, không cần nghĩ cũng biết, sẽ phải gánh vác trọng trách nối dõi tông đường, được thừa hưởng gia sản nhưng cũng bị trói buộc bởi gia sản đó.
Đến chiều tối, Từ Trọng Cửu bảo nhân viên quán cà phê gọi một chiếc xe đến nhà hàng lâu đời.
Nhà hàng Kiessling chuyên các món Âu, Đức, Pháp, về hương vị thì Minh Chi cảm thấy không ngon bằng ở Thượng Hải. Nhưng mỗi vùng miền có khẩu vị riêng, nơi này khách ra vào nườm nượp, ắt hẳn có người thích hương vị này mới đến. Giống với Thượng Hải là ở đây cũng có sàn nhảy, sau bữa tối Từ Trọng Cửu mời cô khiêu vũ.
"Anh á?", Minh Chi lấy quạt che đi nụ cười chế nhạo, khiêu vũ là do cô dạy anh mà, "Bây giờ anh còn nhảy thường xuyên không?"
Từ Trọng Cửu làm một động tác, ra hiệu cho cô đưa tay cho anh rồi bước theo anh. Anh ưỡn ngực thẳng lưng, không hề xấu hổ mà tự khen mình, "Không. Nhưng em đã dạy tôi rồi thì tôi nhớ, không khó."
Ừm, đúng là giẫm lên chân cô mấy chục lần, bài khiêu vũ đẹp đẽ thế mà đến anh lại cứng nhắc như đánh nhau, như xông pha trận mạc.
Quả nhiên...
Vẫn như vậy.
Minh Chi giả vờ như không thấy ánh mắt khinh bỉ của những người khác trên sàn nhảy, dù sao bây giờ cô cũng là một cô gái quê mùa, không biết nhìn cũng chẳng hiểu ánh mắt người khác, cứ mặc kệ, chỉ cần bản thân vui là được.
"Minh Chi", Từ Trọng Cửu ghé sát tai cô, giọng nói dịu dàng như gió thoảng, "Minh Chi..."
"Hửm?", cô lặng lẽ ngước mắt lên, ánh mắt anh như có mật ngọt dính chặt trên mặt, trên mắt, trên môi cô.
"Minh Chi...", anh gọi tên cô như thở dài.
"Ừm." Cô vừa hiểu vừa không hiểu, trái tim không tự chủ được mà đập thình thịch. Bàn tay Từ Trọng Cửu đặt trên eo cô như biến thành một con quái vật tỏa nhiệt, khiến cả người cô nóng bừng lên. Cô không dám nhìn anh nữa, nhưng dù không nhìn, ngực anh, hơi thở anh vẫn ở khắp mọi nơi bao vây lấy cô, quấn quýt lấy cô, khiến cô rối bời.
Lúc này, Từ Trọng Cửu đột nhiên lầm bầm gì đó, rồi buông tay ra.
Khúc nhạc chưa kết thúc, những cặp đôi xung quanh vẫn đang ôm nhau xoay tròn, hai người họ đứng sững giữa sàn nhảy, lạc lõng một cách đột ngột. Minh Chi không hiểu chuyện gì, nhưng cũng không vội hỏi, chỉ lặng lẽ đứng yên nhìn anh.
Từ Trọng Cửu nghiêng đầu tránh ánh mắt cô, thở gấp một hơi. Anh cúi đầu, nhiệt độ cơ thể dần dần hạ xuống, một lúc lâu sau mới mở miệng nói, "Chúng ta đi thôi."
Trên đường về Từ Trọng Cửu cứ cau có, về đến nơi lại chui tọt vào phòng khiến Minh Chi tức điên, buổi tối tốt đẹp như vậy lại giận dỗi cái gì chứ, cô tự mình rửa mặt rồi đi ngủ. Ai ngờ một lúc lại không ngủ được, cảnh tượng khiêu vũ vừa rồi vẫn còn văng vẳng trước mắt bên tai, sóng lòng như nước hồ gợn sóng mãi không chịu yên.
Minh Chi nhắm mắt lại, chỗ eo vừa rồi bị anh ôm vẫn còn nóng ran, như thể anh để lại một tia lửa, lan ra vô số đốm lửa nhỏ li ti.
Cảnh đẹp đêm trăng hiếm có, lại bị tên phá đám này làm hỏng.
Minh Chi tức giận nghĩ. Đến nước này rồi, chẳng lẽ còn có thể lôi anh ra khỏi phòng đánh cho một trận? Lại nghĩ, tại sao không? Chưa chắc đã không phải là đối thủ của anh. Cô bật dậy, tùy tiện mặc một bộ quần áo rộng thùng thình cho dễ hoạt động, rồi một cước đá văng cửa phòng ngủ của Từ Trọng Cửu.
Từ Trọng Cửu vốn không có ý tốt, lần duy nhất trước đây của anh và Minh Chi đã kết thúc trong cảnh tan đàn xẻ nghé. Bây giờ thời cơ vừa tới, có thể bù đắp lại tiếc nuối lần trước.
Trong lòng anh rất không muốn biến chuyện đôi bên tình nguyện thành ra cảnh máu me gió tanh mưa máu như vậy. Muốn sửa đổi ký ức đau buồn đó, cách tốt nhất chính là dùng cái mới để thay thế. Chỉ cần làm lại một lần nữa, anh không tin không thể thay đổi suy nghĩ của cô, mà một khi thành công, e rằng càng có thể khiến cô làm việc cho mình.
Ai ngờ đúng lúc hai người đang động tình, Từ Trọng Cửu bỗng nhiên bừng tỉnh: tim anh vậy mà lại đập như trống, luống cuống tay chân, chỉ biết gọi tên cô hết lần này đến lần khác.
Anh thấy tức giận chính mình.
Nhưng dù sao thì cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Trên đường về, cơn giận của Từ Trọng Cửu đã nguôi ngoai phần nào, nhưng nhất thời lại sĩ diện, không muốn tìm lý do bào chữa cho hành động vừa rồi của mình, nên đành tiếp tục giữ vẻ mặt lạnh tanh. Về đến phòng, anh ngồi cũng không xong, đứng cũng chẳng yên, càng không thể nào chợp mắt được, cuối cùng đành lôi ra một chai rượu tự rót tự uống.
"Chẳng qua cũng chỉ là một phụ nữ thôi mà", anh nghĩ.
"Nhưng mà người phụ nữ này thì khác", anh lại nghĩ.
Mới uống được hai ly, cửa phòng ngủ "ầm" một tiếng bị đạp tung ra, Minh Chi sát khí đằng đằng đứng ở ngoài cửa, đôi mày chau lại nhìn anh chằm chằm.
Khuôn mặt cô sáng như trăng rằm, dưới ánh đèn dường như còn phủ thêm một lớp hào quang nhàn nhạt, toát lên vẻ đẹp thanh tú, tươi trẻ khó tả.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");