(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ông chủ Cố đứng trên cao nhìn xuống, thấy rõ ràng nhất cử nhất động của ba đứa trẻ.
Từ Trọng Cửu sau khi bị răn đe đã ngoan ngoãn, lần này không nói hai lời liền quay về Mai Thành làm việc, khiến ông ta rất hài lòng. Minh Chi là quân cờ mà ông ta mới phát hiện ra, hiện tại vẫn chưa nghĩ ra cách sử dụng, nhưng có thể dự đoán, chắc chắn sẽ có lúc dùng đến. Cả hai người đều có võ nghệ lẫn đầu óc, lại có sự quyết đoán, nếu bọn họ cứ quấn lấy nhau, ông ta cũng không dám dùng. Chia tay nhau lại hay, mỗi người có một công dụng riêng.
Từ khi Minh Chi dẫn Từ Trọng Cửu trốn khỏi gia đình, ông chủ Cố đã nảy sinh lòng yêu mến nhân tài. Trong thời loạn lạc không thiếu những nam nữ liều lĩnh, đàn ông nhiều phụ nữ ít, người có đầu óc có học thức lại càng ít, Minh Chi chính là nhân tài hiếm có trong số ít đó, ông ta chỉ sợ cô cứ mãi vấn vương chữ tình.
Phụ nữ mà, sinh ra đã có trái tim đa cảm, dễ dàng bị tình cảm trói buộc.
May mà không phải vậy. Trong hai tháng Từ Trọng Cửu nói đi là đi, Minh Chi không khóc không nháo cũng không gây chuyện, khiến ông ta cảm thấy mình đã nhìn đúng người, đây là một người phụ nữ thực tế.
Còn về Cố Quốc Hoàn, con trai ông ta thuộc dạng làm việc không tới nơi tới chốn, không có chí tiến thủ.
Dù sao cũng còn nhỏ, ông chủ Cố nghĩ vậy.
*****
Cố Quốc Hoàn cả ngày không ở nhà, cứ bám dính lấy Minh Chi.
Hôm nay cậu ta mời cô đi ăn, trước khi ra khỏi nhà, Minh Chi đã đặc biệt trang điểm một chút. Tóc ngắn không có gì để làm điệu, chỉ có thể chăm chút vào trang phục, nhưng vì không mua thêm quần áo mới nên cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ có độc một chiếc áo choàng đen là có vẻ sang trọng. Cổ áo làm bằng lông cáo, dày và mềm mại, óng ánh mượt mà, chiếc áo choàng đen này là do Từ Trọng Cửu mua cho cô trước đây.
Vừa nhìn thấy cô, Cố Quốc Hoàn đã cười, khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Chi vùi trong cổ áo lông, khiến đôi mắt càng thêm to, trông càng giống nữ sinh hơn.
Cậu ta mời cô ăn món Trung, Minh Chi rất bất ngờ. Sau mấy ngày tiếp xúc, cô biết Cố Quốc Hoàn là một công tử thích cả văn hóa Đông - Tây, nhưng về ẩm thực thì lại thích món Tây thời thượng hơn.
Cố Quốc Hoàn rót cho cô nửa ly rượu vang đỏ: "Cô Lục, cô nên uống nhiều loại rượu này, có thể bổ khí huyết." Minh Chi tự xưng họ Lục, cậu ta liền coi cô họ Lục.
Tuy chỉ có hai người, nhưng Cố Quốc Hoàn gọi đầy một bàn ăn, món nào trên thực đơn cũng có. Minh Chi cầm đũa lên, nhìn bàn ăn đầy ắp chẳng biết gắp món nào, không khỏi lắc đầu cười nói: "Phung phí quá."
Những người đi theo Cố Quốc Hoàn đều ở phòng bên cạnh, vì sợ ảnh hưởng đến cậu chủ tán gái nên ăn uống rất yên tĩnh.
Nếu Từ Trọng Cửu ở đây, có khi hai người ăn hết cả bàn này cũng nên, cái dạ dày không đáy của anh... Nghĩ đến đây, Minh Chi ngừng lại. Cô cầm ly lên nhấp một ngụm rượu vang đỏ. Vị rượu hơi chát, hậu vị khá ổn, mang theo hương thơm thanh mát của trái cây.
"Cậu Cố, chúng ta không có khả năng đâu." Minh Chi trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng. Tuy có ý định lợi dụng Cố Quốc Hoàn, nhưng cô cũng sợ đi quá giới hạn. Nhỡ đâu Cố Quốc Hoàn học theo nam chính trong tiểu thuyết đòi yêu đương với cô, cô nào có tâm trí đó.
"Ý cô là khả năng gì?" Cố Quốc Hoàn biết tửu lượng của mình, nên cậu ta chỉ uống trà.
Minh Chi vẫn luôn coi Cố Quốc Hoàn là một công tử bột yếu đuối, nhiệt tình và hoạt bát, không ngờ cậu ta lại có thể đáp trả một câu khiến cô cứng họng. Khả năng gì chứ? Nói đến mối quan hệ vượt trên tình bạn, thì cũng chỉ có hôm đó cậu ta say rượu nói một câu thích cô. Thích một bông hoa, thích một cảnh đẹp, không có nghĩa là phải hái bông hoa đó, giữ lại cảnh đẹp đó.
Tất nhiên cô vẫn có thể dùng câu nói đó để chặn họng cậu ta, ví dụ như bĩu môi làm nũng nói một câu, mắng cậu ta rõ ràng biết mà còn giả vờ ngốc nghếch.
Chỉ mới nghĩ thôi, Minh Chi đã nổi hết da gà. Cô cúi đầu nhìn ly rượu, mỗi lúc như thế này lại ước gì mình có tài ăn nói khéo léo như người khác, như sự phóng khoáng của Sơ Chi, sự thẳng thắn của Hữu Chi, thậm chí là tài ba hoa chích chòe không biết ngượng của Từ Trọng Cửu cũng được. Tuy nhiên, dù sao cũng đã trải qua không ít chuyện, Minh Chi thành thật trả lời: "Cậu chẳng qua chỉ thấy tôi có chút mới lạ, nhìn thấu rồi cũng sẽ chán thôi."
"Biết đâu càng nhìn càng thấy thú vị, cả tôi và cô đều không biết kết quả, cần gì phải nói lời tuyệt tình như vậy." Cố Quốc Hoàn múc cho Minh Chi một thìa lớn trứng tráng cá cơm, rất tự nhiên chuyển chủ đề: "Thấy cô ăn cũng nhiều mà, sao vẫn gầy thế?"
Từ khi từng trải qua đói khổ, Minh Chi ăn uống cũng gần giống Từ Trọng Cửu, có đồ ăn là phải ăn nhiều. Nhưng mỗi ngày cô cũng tiêu hao nhiều năng lượng, ăn vào bao nhiêu đều dùng hết bấy nhiêu.
"Không biết." Minh Chi lắc đầu, tự thấy mình ăn hơi nhiều, nhưng vì không để ý đến phản ứng của Cố Quốc Hoàn nên cũng không định kiềm chế. Tửu lượng của cô đủ để vừa ăn vừa uống mà không mất đi sự tao nhã, dần dần Cố Quốc Hoàn như say trong men rượu thoang thoảng trong không khí. Cậu ta chống cằm nhìn Minh Chi như đang ngắm một bức tranh: "Nghe nói cô đang tìm kiếm ngành nghề để đầu tư, sao không đầu tư vào nhà máy thuốc của cha tôi? Cổ tức rất tốt đấy."
Nhà máy thuốc của ông chủ Cố không phải là nơi người ngoài có thể dễ dàng nhúng tay vào, nếu không cẩn thận sẽ gặp rắc rối. Minh Chi liếc nhìn Cố Quốc Hoàn, chậm rãi lắc đầu. Hôm nay cô đã lắc đầu đủ nhiều rồi, bèn cầm khăn ăn lau miệng: "No rồi, tôi mời cậu đi xem hát."
Trong số những bà vợ lẽ mà ông chủ Cố lấy có vài người là đào hát nổi tiếng, Cố Quốc Hoàn từ nhỏ đã được nghe hát, có nền tảng rất vững chắc.
Nói đến chuyện vui chơi, Cố Quốc Hoàn đều hào hứng, trên đường đi cứ líu lo nói với Minh Chi về hí khúc.
Cậu ta mải nói chuyện, suýt chút nữa đụng phải người khác, may mà Minh Chi kịp thời kéo lại.
Đối diện đi tới là một cặp vợ chồng trung niên, người đàn ông theo bản năng buột miệng mắng: "Thằng nhãi..." Chưa mắng xong đã bị người vợ đeo đầy châu báu bên cạnh kéo lại. Ánh mắt người phụ nữ dừng trên mặt Minh Chi, nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Là con đấy à?"
Minh Chi nhìn lại: "Là tôi."
Người phụ nữ quan sát Cố Quốc Hoàn kỹ lưỡng, từ mái tóc chải chuốt bóng loáng, chiếc áo khoác dày dặn, cho đến đôi giày da sáng bóng, sau đó cười như không cười khen một câu: "Cao tay đấy." Giọng bà ta khàn khàn, nói năng chậm rãi mang theo ba phần lười biếng: "Quả nhiên là con gái của mẹ."
Cố Quốc Hoàn chỉ nghe nói Minh Chi là con gái của một vị hương thân ở Mai Thành, người phụ nữ trước mặt rõ ràng đã sống ở Thượng Hải lâu năm, không hề có giọng địa phương. Nhưng bà ta tự xưng là mẹ của Minh Chi, Minh Chi cũng không phản đối, chắc là thật.
"Rảnh thì cùng nhau uống cà phê nhé?" Người phụ nữ mời.
Minh Chi không chút do dự từ chối: "Không cần đâu."
Cố Quốc Hoàn còn chưa hiểu chuyện gì thì đã bị Minh Chi giục đi. Trên xe cậu ta quan sát sắc mặt cô, cảm thấy tâm trạng Minh Chi không tốt nên biết ý im lặng. Hai người im lặng suốt quãng đường cho đến khi tới rạp hát.
Minh Chi thực sự đang tức giận. Cô nghiến chặt răng để tránh lửa giận vô tình phun lên người khác, cô tức giận vì ánh mắt của mẹ ruột, vì câu nói "cao tay đấy", cô biết Lục Cần đang nghĩ gì, "Ồ, quả nhiên là đi theo con đường này rồi".
Để ngăn cản con gái đi theo con đường này, Quý Tổ Manh đã lải nhải suốt mười sáu năm, không ngừng coi con gái như kẻ trộm mà đề phòng, Minh Chi theo phản xạ có điều kiện cũng ghét câu nói này.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");