(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Từ Trọng Cửu kiếm được bộn tiền từ công trái, tâm trạng vui vẻ vô bờ bến. Đưa Minh Chi đi cắt tóc xong, anh lại dẫn cô đi đến cửa hàng bách hóa, sắm sửa quần áo cho cô như cho búp bê. Tiếp đó là ăn đồ Tây, hai người im lặng ngồi đối diện nhau, từ món khai vị đến món tráng miệng, ngay cả rau ăn kèm cũng không còn thừa. Người phục vụ chưa từng thấy đôi vợ chồng nào ăn khỏe như vậy, nhưng vì được boa mười đồng, nên nhiệt tình giới thiệu thêm món ăn nhẹ.
Từ khi bị thiệt hại một lần, Từ Trọng Cửu không dễ dàng uống rượu nữa, ăn xong chỉ cầm ly nghịch, thích thú nhìn chất lỏng màu đỏ rượu lắc lư bên trong. Minh Chi đặt khăn ăn xuống, nâng ly lên uống một ngụm lớn, vị rượu hơi chát từ khoang miệng trôi xuống dạ dày, nhẹ nhàng như dòng chảy. Cô tham lam uống thêm một ngụm nữa, cảm nhận sự dễ chịu mà rượu mang lại, hình như vẫn có thể ăn thêm chút gì đó.
Uống rượu xong, Minh Chi mang vẻ thoải mái đã lâu không có, thậm chí còn cười tủm tỉm. Từ Trọng Cửu rất thích dáng vẻ này của cô, ghé sát vào thì thầm nói chuyện làm ăn, hiện giờ anh đang có nhiều mối làm ăn, tiền đẻ ra tiền như quả cầu tuyết lăn.
Đó mới chỉ là những thứ có thể bày ra mặt, còn những chuyện kiếm tiền ngầm thì cứ xoay vòng vòng trong lòng anh rồi lại thôi. Người nhà họ Quý bề ngoài hòa nhã nhưng bản chất cố chấp, có sự khinh thường bẩm sinh đối với một số việc. Từ Trọng Cửu cho rằng Minh Chi không phải là người nhà họ Quý thuần túy, nhưng dù sao cô cũng sống ở đó nhiều năm, khó tránh khỏi bị ảnh hưởng, anh sẵn sàng chờ đợi cô dần thay đổi.
Ăn xong, Từ Trọng Cửu đề nghị đi khiêu vũ, Minh Chi không khỏi bật cười, cô vẫn nhớ chuyện anh giẫm lên chân cô vô số lần. Dù rất ngưỡng mộ sự tự tin tràn đầy của anh, nhưng cô không muốn lấy mình ra làm vật thí nghiệm.
Cuối cùng vẫn là đi xem phim.
Phim của Hollywood, gương mặt người nước ngoài, ánh sáng chập chờn khiến Minh Chi buồn ngủ, cô chống cằm mắt lim dim. Từ Trọng Cửu lại xem rất chăm chú, còn thì thầm bên tai cô, "Sắp có người đến cứu cô ấy rồi."
Bộ phim đang chiếu đến cảnh chị gái của nữ chính hễ không vừa ý là lại vung roi da đánh em gái, còn nam chính đóng vai người cứu rỗi lại đến từ cống ngầm.
Minh Chi phì cười, liếc xéo anh trong bóng tối.
Từ Trọng Cửu thấy thú vị, cười khẽ.
Minh Chi sợ ảnh hưởng đến người khác, chỉ đành hạ giọng mắng, "Có uống rượu đâu mà anh nói nhảm."
Anh nắm lấy tay cô áp vào mặt mình, sau một lúc lâu mới nói, "Rượu không say người, người tự say."
Minh Chi không muốn công khai âu yếm với anh, đành phải ngậm chặt miệng. Nhưng trong lòng ngứa ngáy, cô rất muốn cho anh một cái tát, xem anh còn giữ được vẻ mặt trơ trẽn này không.
Vừa nghĩ đến, Từ Trọng Cửu đúng lúc này buông tay ra. Minh Chi không kịp suy nghĩ, theo đà vung tay tát một cái.
Không mạnh, nhưng phát ra tiếng "bốp" rất giòn giã.
Sao lại điên cuồng theo anh thế này, tuy là vừa lòng mong muốn nhưng Minh Chi lại thấy hối hận vô cớ. Nhưng đã làm rồi, cô không còn gì để nói.
Từ Trọng Cửu không để cô rút tay về, lại nắm lấy, để mu bàn tay cô từ từ lướt qua má anh, "Giận xong rồi thì đừng giận nữa, giữ trong lòng khó chịu lắm." Anh bình tĩnh nói, cô là người anh lựa chọn, và anh cũng có khả năng gánh vác sự lựa chọn này.
Phim chiếu được một nửa thì "bụp" một tiếng, mất điện.
"Mất điện? Không phải nói là không bao giờ mất điện sao?" Khán giả không hiểu chuyện gì, đứng dậy chửi bới om sòm.
Từ Trọng Cửu nhíu mày, mặt tối sầm, ở đây cũng có cổ phần của anh. Mùa hè năm nay vì có máy lạnh nên đã đạt doanh thu phòng vé cao nhất Thượng Hải. Để tạo dựng danh tiếng, mấy cổ đông đã bỏ ra số tiền lớn xây dựng phòng máy phát điện riêng cho rạp chiếu phim, một khi mất điện sẽ tự động chuyển sang hệ thống phát điện dự phòng, tuyệt đối không để bất kỳ yếu tố nào ảnh hưởng đến việc khán giả thưởng thức phim.
Chắc chắn là bên ngoài đã xảy ra chuyện.
Anh đứng dậy nhìn quanh, cởi áo khoác ném cho Minh Chi, chậm rãi xắn tay áo lên.
Vài khán giả kích động nhất chạy đến cửa chiếu phim và cửa bên, gào lên trách móc rạp chiếu bóng, "Dám nói mà không làm được, xem giữa chừng lại mất điện, tính sao đây?"
"Chờ tôi ở đây." Từ Trọng Cửu dặn dò Minh Chi, nghĩ lại vẫn không yên tâm dặn thêm, "Đừng ra ngoài."
Trong bóng tối, anh nghe thấy cô đáp lại một tiếng.
Từ Trọng Cửu chen ra khỏi đám đông, vừa ra ngoài đã hiểu ngay, một đám côn đồ mặc quần áo xanh đang chặn ở cửa ra, tay lăm lăm mã tấu. Quản lý rạp chiếu phim run lẩy bẩy, nhưng biết ông chủ đứng sau cũng không phải người bình thường, lúc này mà lùi bước chỉ có chết thảm hơn, nên đành phải cứng rắn dây dưa với bọn chúng.
Rạp chiếu phim cũng có vệ sĩ của mình, nhưng chỉ khoảng mười người, so với bốn năm chục tên bên kia thì lực lượng quá chênh lệch.
Từ Trọng Cửu liếc nhìn bọn chúng, phát hiện có hai tên co rúm phía sau, dáng vẻ sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào. Anh cười lạnh một tiếng, giật lấy mã tấu trên tay một tên, cầm lên xoay xoay rồi chọn cách cầm dao tốt nhất, "Sợ thì đừng có làm."
Bọn chúng đã tìm đến tận cửa, chuyện hôm nay chắc chắn không thể giải quyết bằng vài ba câu nói. Từ Trọng Cửu cầm dao bước tới, vừa đi vừa nghĩ, nếu không cho bọn chúng một bài học nhớ đời, e rằng sau này sẽ rắc rối không ít. Anh quyết định xong liền vừa đi vừa nói, "Đánh cho tao, đánh chết người thì có ông chủ Cố lo, quyết không để chúng mày đền mạng!"
Tướng mạo anh tuấn tú, quần áo sang trọng, vậy mà lại nói ra những lời tàn nhẫn như thế, lập tức khiến tên cầm đầu bên kia chú ý.
Quản lý rạp chiếu phim thấy ông chủ nhỏ ở đây, lập tức thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ lui về bên cạnh Từ Trọng Cửu, "Là ông chủ Hoàng bên cạnh gây sự, trách chúng ta cướp mất miếng cơm của bọn họ."
Từ Trọng Cửu gật đầu, có thể nhịn đến lúc ít người mới ra tay, cũng coi như là lợi hại.
Vừa dứt lời, tên cầm đầu côn đồ đã tiến lên, "Vị này là...."
Từ Trọng Cửu mỉm cười, bước lên một bước vung dao lên chém gục tên đó.
Máu bắn tung tóe lên người Từ Trọng Cửu, chỉ nghe thấy tiếng hét vang lên từ hai bên, rồi lao vào đánh nhau loạn xạ. Từ Trọng Cửu không để ý đến những người khác, chỉ kéo tên vừa bị chém ngã dậy, thêm một dao nữa, tiễn hắn ta lên Tây Thiên.
Từ Trọng Cửu xách tên đó lên, một cước đá về phía đám người kia. Bọn côn đồ mặc quần áo xanh đỡ lấy tên cầm đầu, phát hiện hắn đã chết, lập tức mất tinh thần, lại thấy bên này tuy người ít nhưng tên giống ông chủ nhỏ kia lại ra tay tàn độc, đành phải vừa đánh vừa lùi, kéo theo tên đại ca đã chết ra khỏi cửa rồi bỏ chạy.
Trận ẩu đả chỉ kéo dài mười mấy phút, Từ Trọng Cửu kéo kéo áo sơ mi, máu me dính đầy người, trông thật khó coi.
Quản lý rạp chiếu phim rất nhanh mắt, lập tức cởi áo khoác đưa cho Từ Trọng Cửu.
Từ Trọng Cửu ném dao đi, khoác áo lên người thuận miệng dặn dò, "Nhanh chóng bật máy chiếu lại, mỗi khán giả bên trong tặng một phần quà, hôm nay miễn vé. Không phải đã bảo em đừng ra ngoài sao?"
Câu cuối cùng là nói với Minh Chi, không biết từ lúc nào cô đã ra ngoài, đứng ở cửa bên lặng lẽ nhìn bọn họ. Có lẽ đã lâu không thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt cô trắng bệch, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm như có điều suy tư.
Từ Trọng Cửu nhận lấy khăn mặt quản lý đưa, lau qua loa bàn tay, "Đi thôi."
Anh sải bước về phía Minh Chi, "Bảo em đừng ra ngoài rồi, côn đồ đánh nhau có gì hay ho chứ. Đi, tôi phải đi tắm, máu thằng khốn đó thật sự rất hôi."
Tuy có chuyện cuối cùng này xảy ra, nhưng tâm trạng tốt của Từ Trọng Cửu vẫn không bị ảnh hưởng: Lâu rồi không tự mình ra tay, võ nghệ vẫn còn đó.
Anh hài lòng gật đầu với chính mình, vừa có tài vừa có võ, rất tốt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");