(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang, Từ Trọng Cửu vội vàng ra đón: "Huyện trưởng."
Lời này của Từ Trọng Cửu chứa đựng trăm mối cảm xúc, kể từ bữa tiệc sinh nhật nhà họ Quý, hai người chia tay đã hơn nửa năm. Anh mới khỏi bệnh nặng, còn Thẩm Phượng Thư vốn ốm yếu, lần này lại vì cứu cấp trên cũ mà chạy suốt đêm không ngừng nghỉ, khiến bệnh cũ tái phát.
Sắc mặt Thẩm Phượng Thư vàng vọt, giữa hai hàng mày ẩn chứa vẻ mệt mỏi, nhưng thấy Từ Trọng Cửu vui mừng khôn xiết cũng vui lây, mỉm cười đáp lại: "Vận Chi."
Từ Trọng Cửu mặc áo sơ mi vải bông trắng, tay áo xắn cao. Anh bước tới đỡ Thẩm Phượng Thư đi vào trong: "Tạ tướng quân từ hôm qua đã mong anh đến."
Thẩm Phượng Thư đến Quảng Châu chưa được bao lâu thì hay tin Tạ tướng quân bị bắt cóc, lập tức quay trở về nhưng chậm hơn Từ Trọng Cửu một bước, may mà cuối cùng vẫn đến kịp lúc, cứu được nhóm người đó ra. Anh ấy và Tạ tướng quân tình cảm như cha con, tuy đã xảy ra chuyện lớn này nhưng đã giải quyết xong, trò chuyện vài câu rồi thôi, ngược lại cùng nhau cảm thán mãi về tương lai bất định của nơi này.
Tạ tướng quân thấy Thẩm Phượng Thư càng nói càng khó khăn, biết anh ấy đang cố gắng gượng, bèn giục anh ấy đi nghỉ ngơi.
Từ Trọng Cửu đi theo canh giữ đến tận chiều tối, đích thân bưng khay cơm nhỏ đưa vào phòng.
Thẩm Phượng Thư chẳng có chút khẩu vị nào, miễn cưỡng ăn vài miếng rồi đặt bát xuống. Thấy Từ Trọng Cửu lại lấy khăn nóng, anh ấy lắc đầu cười nói: "Sao phải vậy."
Nhưng Từ Trọng Cửu vẫn kiên trì, sau khăn nóng lại là trà nước, Thẩm Phượng Thư đành phải nhận lấy.
Đợi Thẩm Phượng Thư uống trà xong, Từ Trọng Cửu mới cung kính quỳ xuống trước mặt anh ấy, hai tay giơ cao một cây roi mây: "Vận Chi muốn thỉnh huyện trưởng dạy dỗ."
Thẩm Phượng Thư nhận lấy roi mây, không khỏi thở dài: "Cậu có lỗi gì chứ?"
"Thứ nhất, chỉ cầu đạt được mục đích không màng đến anh em đồng đội, cứu được Tạ tướng quân, nhưng lại đẩy nhiều anh em trong quân vào tình thế nguy hiểm."
Thẩm Phượng Thư đưa tay muốn kéo anh dậy: "Cậu đâu phải quân nhân, có thể làm được đến mức này đã là không dễ dàng rồi, chuyện này không thể trách cậu."
Từ Trọng Cửu không nhúc nhích: "Thứ hai, vụ nổ kho hàng ở Mai Thành, tai họa lan đến vô số nhà dân xung quanh, đều là do tôi suy xét không chu toàn."
Thẩm Phượng Thư vuốt ve cây roi mây, trầm mặc một lúc: "Cũng không thể trách cậu. Cậu chỉ biết đó là pháo hoa, tuy có rủi ro nhưng tạm thời cất giữ cũng là chuyện thường tình."
Từ Trọng Cửu ngẩng lên, ánh mắt trong veo tràn đầy thành thật: "Tôi biết đó là thứ gì, nhưng vì nhận lời người ta nhờ vả nên không thể làm khác."
Thẩm Phượng Thư nhìn anh, thản nhiên hỏi: "Ai là người cần chúng?"
"Tôi không thể nói." Từ Trọng Cửu không chút do dự, "Nhưng tôi biết chúng sẽ được dùng vào nơi cần dùng."
Thẩm Phượng Thư chăm chú nhìn anh hồi lâu, chỉ thấy đối phương như con nghé mới sinh, không khỏi nở nụ cười: "Có một có hai, còn có ba nữa không?"
"Thứ ba..." Từ Trọng Cửu ngập ngừng, dường như lời sắp nói ra vô cùng khó khăn, nhưng anh vẫn nói, "Tôi và Quý thị đã quen biết từ lâu, khẩn cầu huyện trưởng làm chủ chứng hôn cho hai chúng tôi."
Thẩm Phượng Thư khẽ nghiêng người, nghe thấy tiếng xương cốt kêu khe khẽ ở eo mình. Trước đây anh có thể thức trắng đêm, hành quân gấp rút ba ngày ba đêm không nghỉ, vậy mà giờ đây chỉ ngồi thẳng lưng thôi cũng đã thấy mệt mỏi. Anh mở miệng, nhưng không phải để đáp lại lời Từ Trọng Cửu, "Cậu hẳn là biết, tôi không còn là huyện trưởng nữa, chúng ta cứ gọi thẳng tên nhau là được."
"Tôi có nghe tướng quân nhắc đến chuyện này. Nhưng trong lòng tôi, anh mãi mãi là huyện trưởng của tôi." Từ Trọng Cửu trịnh trọng nói. Anh biết rõ lời của Tạ tướng quân không chỉ có vậy, anh còn biết Thẩm Phượng Thư vì vụ nổ kho hàng mà bị đảng xử phạt, chịu biết bao lời đàm tiếu và công kích. Chính vì hiểu rõ con người Thẩm Phượng Thư, anh mới kinh ngạc trước sự bao che của Thẩm Phượng Thư dành cho Minh Chi, chuyện này đã được giấu kín như bưng, Thẩm Phượng Thư đối nội đối ngoại đều không hề nhắc đến, một mình gánh chịu mọi trách nhiệm.
"Không cần như thế." Thẩm Phượng Thư chỉ nói bốn chữ rồi trầm ngâm. Từ Trọng Cửu cúi đầu nhìn xuống đất, trong lòng không khỏi thấp thỏm, chẳng lẽ sự việc lại vượt ngoài dự liệu của mình?
Cuối cùng Thẩm Phượng Thư cũng lên tiếng, "Đứng dậy đi. Chuyện này liên lụy quá nhiều, tôi không thể tự ý quyết định, nhưng cũng sẽ không ngăn cản."
Từ Trọng Cửu khom người hành lễ, "Đa tạ."
Anh đứng dậy mới nhận ra Thẩm Phượng Thư có vẻ mệt mỏi vô cùng, vội vàng bước tới, "Để tôi đỡ anh lên giường."
Thẩm Phượng Thư xua tay, đột nhiên nói, "Chúng tôi không tìm thấy cô ấy."
Kể cả bọn thổ phỉ, mọi người chỉ thấy trên sườn núi có mấy người bị nổ văng ra, tìm kiếm kỹ lưỡng thì chỉ thấy một ít mảnh vỡ vụn, không rõ thuộc về ai. Hỏi tới hỏi lui, có người nói nhìn thấy cô ấy ngã xuống, nhưng chưa kịp đến xem xét sống chết, thì đã nghĩ chắc chắn không sống nổi. Bởi vì nơi đó thuộc địa phận của thổ phỉ, bọn họ sợ toán lớn thổ phỉ ập đến, nên không dám nán lại để tìm kiếm một người.
Nghe họ nói, Thẩm Phượng Thư chỉ cảm thấy mờ mịt, Minh Chi trong lòng anh vẫn là cô bé hay cúi đầu im lặng, có lần vấp ngã lăn lông lốc rồi tự mình bò dậy, dù biết cô gây ra không ít chuyện táo tợn, nhưng làm sao có thể liên hệ với tay súng thiện xạ bình tĩnh trong lời kể của họ.
"Tôi sẽ chờ cô ấy." Từ Trọng Cửu nói, "Một năm không được thì chờ hai năm, hai năm không được thì chờ ba năm, chỉ cần cô ấy còn sống, chắc chắn sẽ xuất hiện."
"Cậu không trách cô ấy sao?"
"Trách." Từ Trọng Cửu gật đầu thật mạnh, "Nhưng cô ấy chỉ là một cô bé."
Hiện tại cô đã làm được như vậy, tương lai không biết sẽ còn làm được những gì, bởi vậy Từ Trọng Cửu muốn nắm cô trong tay. Trong những việc anh làm sau này sẽ có rất nhiều chỗ cần đến cô.
Thẩm Phượng Thư trầm mặc, anh biết cô là vị hôn thê nhỏ của anh, lại có thân thế như vậy, đáng lẽ phải do anh dạy dỗ, có lỗi lầm cũng là lỗi của anh, nhưng không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Có lẽ chỉ có thể trách anh không biết được ẩn sau vẻ ngoài bình tĩnh của cô là một tính cách mạnh mẽ như vậy, nếu sớm biết ngày hôm nay, sớm uốn nắn khai thông thì tốt rồi.
"Hai người..." Thẩm Phượng Thư khó khăn hỏi, cuối cùng vẫn không nói hết câu. Nhưng Từ Trọng Cửu đã hiểu ý anh ấy, lặp lại, "Cô ấy chỉ là một cô bé."
Thẩm Phượng Thư khẽ gật đầu, đúng vậy, cô chỉ là nhất thời nông nổi mà thôi. Anh vốn định tìm được cô rồi mang về dạy dỗ thêm, để cô biết làm người không thể tùy hứng như vậy, càng không thể xem nhẹ tài sản và sinh mạng của người khác. Nhưng hiện tại sống chết của cô còn chưa rõ, làm sao anh nhẫn tâm trách cứ thêm.
Nhưng Thẩm Phượng Thư không ngờ, Minh Chi đang ở rất gần anh ấy, trong một căn phòng cách đó hai con phố. Vì bị thương nhiều chỗ và không được cứu chữa kịp thời, cô còn đang sốt cao mê man.
A Vinh không dám đưa cô đến bệnh viện, sợ vết thương sẽ khiến người ta tìm ra tung tích của cô. Hắn liền tìm một đại phu địa phương, đại phu gắp đạn, khâu vết thương đều rất thô bạo, sau đó như rắc tiêu xay mà rắc mạnh một lớp thuốc tự chế lên vết thương, khiến Minh Chi đau đớn tỉnh lại từ cơn mê man.
Trán cô lấm tấm mồ hôi, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm lên trần nhà, miệng lẩm bẩm. A Vinh ghé sát tai nghe, lại là một đoạn dài tiếng nước ngoài, tưởng cô sốt cao nói mê sảng, không ngờ cô lại nghiêng đầu hỏi, "Từ Trọng Cửu đâu?"
"Cậu Từ có việc, tối nay cậu ấy sẽ đến."
Minh Chi gật gật đầu, lại nhìn đại phu khách sáo nói, "Làm phiền ông rồi."
Đại phu cột chặt miếng vải băng bó cho Minh Chi, coi như đã hoàn thành việc chữa trị.
Nhiều lần A Vinh tưởng Minh Chi sắp khóc, nhưng cô vẫn không khóc, chỉ là thỉnh thoảng lại hỏi giờ. A Vinh đoán cô đang chờ Từ Trọng Cửu, đành cứng rắn nói với cô, "Tối nay cậu Từ có tiệc, tiếp đãi Tạ tướng quân cùng các vị khác, e là phải khuya mới đến."
Hắn nghĩ cô sẽ khóc, nhưng vẫn không. Cô mở to đôi mắt nhìn bàn tay phải được băng bó dày cộm, nói khẽ một tiếng.
Mãi lâu sau A Vinh mới hiểu cô nói gì, cô nói, "Tôi không nợ anh ấy."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");