(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Có khách nên Minh Chi ngồi vào vị trí chủ nhà, ân cần đặt món ngon nhất trước mặt Thẩm Phượng Thư. Đó là món vịt bát bảo, trên lưng vịt rưới nước sốt tôm bóc vỏ và đậu hoà lan. Minh Chi dùng đũa và thìa gỡ lớp da vịt trên lưng để lộ phần nhân bên trong, măng, giò heo hun khói, nấm đông cô, mùi thơm theo hơi nóng của gạo nếp bay ra ngào ngạt. Cô lấy một chiếc bát nhỏ, múc đầy hơn nửa bát cho Thẩm Phượng Thư, nhẹ nhàng đặt trước mặt anh ta.
Hữu Chi không thích ăn gạo nếp, Minh Chi gắp một cái chân vịt cho cô ấy. Không ai nói gì, cả ba người yên lặng ăn cơm tối.
Thẩm Phượng Thư quen ăn cơm tập thể, thỉnh thoảng ra ngoài ăn cũng chỉ là những dịp bất khả kháng, đã lâu rồi anh ta không được ăn một bữa cơm gia đình bình dị như vậy. Anh ta không khỏi ăn chậm lại, cơm được nấu bằng gạo mới thu hoạch từ ruộng nhà họ Quý, mềm dẻo thơm ngon, càng nhai càng thấy ngọt.
Chỉ với món rau xào, Thẩm Phượng Thư đã ăn hết hai bát cơm, Minh Chi không nhịn được múc cho anh ta một bát canh to. Măng mùa xuân hầm với sườn non, thấy anh ta thích ăn rau, cô cố ý gắp thêm nhiều măng vào bát. Thẩm Phượng Thư cũng không từ chối, nhận lấy rồi ăn hết sạch.
Minh Chi không dám nhìn nhiều, nhưng trong lòng lại thầm lẩm bẩm, Từ Trọng Cửu cũng vậy, Thẩm Phượng Thư nhìn gầy yếu thế kia mà ăn khỏe thật.
Ăn xong, Minh Chi pha trà cho Thẩm Phượng Thư, cô và Hữu Chi thì uống nước hoa quế mùa thu pha sẵn. Hôm qua trời lạnh, cô đã dặn Tiểu Nguyệt thêm than vào lò sưởi, đồng thời kéo kín rèm cửa để tránh gió lùa.
Thẩm Phượng Thư uống vài ngụm trà, nói chuyện học hành với Hữu Chi một lúc rồi mới đi.
Sự xuất hiện của Thẩm Phượng Thư lần này như hòn đá ném xuống hồ, tạo nên những gợn sóng trong lòng Minh Chi, cô phát hiện mình không còn sợ anh ấy như trước nữa. Trước đây, cứ nhìn thấy anh ấy là cô lại nghĩ đến bà Quý, hơn nữa Thẩm Phượng Thư cũng không phải người dễ gần, Minh Chi nhỏ bé chỉ biết e dè, kính sợ.
Thực ra... anh họ khác với bà Quý. Minh Chi nhớ những năm Thẩm Phượng Thư đi học xa nhà, quà cáp ngày lễ Tết cho các em họ đều giống nhau. Mấy năm liền, Sơ Chi rất thích giấy bút trong số quà đó, lấy đồ khác ra đổi với các em, Thẩm Phượng Thư biết chuyện liền cố ý gửi thêm một thùng quà, mỗi người một phần.
Từ Trọng Cửu từng nói với cô, lấy Thẩm Phượng Thư cô sẽ không chịu thiệt, lúc nói câu đó, anh còn nhìn cô từ trên xuống dưới với vẻ lưu manh. Minh Chi chỉ hận bản thân vì mặt đỏ bừng mà để lộ suy nghĩ: Cô hiểu ý anh. Không đợi anh nói hết cô đã bỏ chạy, đây không phải là chủ đề mà một cô gái khuê các có thể thảo luận, đặc biệt là trước mặt một người đàn ông.Minh Chi có giới hạn của mình, cô rung động trước Từ Trọng Cửu nhưng cũng chỉ dừng lại ở trong lòng, không thể vượt quá giới hạn. Hai người có thể nói chuyện trên trời dưới biển, duy chỉ có chuyện hôn sự của cô thì không. Anh nói thì nói, nếu cô cũng hùa theo, vậy thì quá thất lễ với Thẩm Phượng Thư. Thẩm Phượng Thư đối xử với cô rất tốt, cô không thể quá đáng.
Tất nhiên, trong mắt Từ Trọng Cửu đó chỉ là tự lừa dối bản thân, nhưng hiện tại anh chưa muốn vạch trần ảo tưởng của cô. Anh thích thú nhìn cô giãy giụa trong vòng luẩn quẩn của đạo đức, thỉnh thoảng lại thêm vào chút "sức nặng", trêu chọc cô như trêu một con thỏ con.
****
Sáng hôm sau hơn sáu giờ, Phúc Căn mở cửa lớn thì giật mình, cậu Thẩm đang đứng hút thuốc bên cạnh xe, lặng lẽ như tờ, không biết đã đến từ lúc nào. Phúc Căn vội vàng vứt chổi, nghênh đón cậu Thẩm vào nhà, may mà cô Hai cũng dậy sớm, nếu không lại rối loạn cả lên.
Hôm nay Thẩm Phượng Thư có cuộc họp quan trọng nên không khách sáo với Minh Chi, gọi thẳng cô đến bên cửa sổ, "Anh có chuyện muốn hỏi em."
Minh Chi luống cuống tay chân, đứng trước mặt anh ta như tội phạm bị tra hỏi. Không biết anh ta muốn nói gì, cô không dám nhìn thẳng chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình, đó là đôi giày vải bông màu đen đi trong nhà, mặt nhung, được giặt sạch sẽ.
Từ góc nhìn của Thẩm Phượng Thư, vừa vặn nhìn thấy hàng mi cô run lên vì căng thẳng, đột nhiên anh ta không nỡ hỏi nữa.
Cô gần như vẫn còn là một đứa trẻ, anh ta nghĩ.
"Minh Chi," Thẩm Phượng Thư cẩn thận lên tiếng, "Em có đồng ý lấy anh không?"
Anh ta phát hiện ra chuyện của cô và Từ Trọng Cửu rồi sao?! Tim Minh Chi bỗng chốc rơi xuống vực sâu thăm thẳm không thấy đáy.
Quả nhiên.
Sự im lặng của Minh Chi có nghĩa là gì, Thẩm Phượng Thư biết rõ câu trả lời nhưng theo lệ vẫn phải hỏi. Giờ đã có câu trả lời, anh ta suy nghĩ một chút, khi nhìn thấy đôi tay run rẩy của Minh Chi, anh ta không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, ngược lại còn dâng lên một tia thương hại: cô dượng quản cô ấy quá nghiêm khắc, "Hủy hôn sự đi, anh sẽ đưa em ra nước ngoài du học, chuyện bên nhà cô dượng cứ để anh lo."
Gây ra chuyện mất mặt như vậy, Minh Chi tuyệt vọng nghĩ, Từ Trọng Cửu phải làm sao đây? Thẩm Phượng Thư sẽ đối phó với anh thế nào, chỉ đuổi đi có đủ hả giận không? Dù sao cô và anh cũng chưa vượt quá giới hạn, cùng lắm chỉ là có chút mờ ám. Mẹ cả sẽ nói gì đây? Liệu cô có bị đưa đến vùng quê nào đó gả cho người ta không?
Cô em họ quá nhút nhát, thật mất mặt. Thẩm Phượng Thư nghiêm giọng, "Minh Chi, ngẩng đầu lên nhìn anh."
Minh Chi không dám không nghe.
Cũng may, cô tự an ủi mình, Thẩm Phượng Thư đối với cô em họ trên danh nghĩa này rất tốt, còn muốn đưa cô đi du học. Cô muốn nói đỡ cho Từ Trọng Cửu nhưng chỉ sợ sẽ phản tác dụng, chọc giận anh ấy ra tay thì không ổn. Thẩm Phượng Thư không phải là thư sinh, thời trẻ từng học trường lục quân, làm quân nhân chuyên nghiệp nhiều năm, đích thân ra trận đánh quân phiệt mới bị thương, chuyện giết người chắc cũng không ít.
Minh Chi ngước đôi mắt trẻ thơ đầy sợ hãi lên, Thẩm Phượng Thư cố gắng ôn nhu, "Ngoan ngoãn đi học. Anh sẽ bảo Từ Trọng Cửu đến làm thủ tục."
Không phải vì chuyện đó, Minh Chi bỗng nhiên tỉnh táo, trái tim đang treo lơ lửng "bịch" một tiếng rơi xuống, tay không còn run nữa, cổ họng cũng có thể phát ra tiếng. Cô gọi Thẩm Phượng Thư đang định quay người bỏ đi, "Anh họ, em đồng ý."
Thẩm Phượng Thư quay đầu lại, ánh mắt sắc bén. Cô rụt rè trong lòng nhưng trên mặt không để lộ chút nào, bình tĩnh nhìn lại anh ta, lặp lại một lần nữa, "Em đồng ý lấy anh."
Thẩm Phượng Thư im lặng nhìn cô, "Em suy nghĩ kỹ rồi hãy nói."
"Em đã suy nghĩ kỹ rồi."
Suy nghĩ gần một năm nay rồi, không cần phải nghĩ nữa, Minh Chi thầm nghĩ.
Thẩm Phượng Thư gật đầu, không nói gì rồi bỏ đi.
Minh Chi nhìn theo bóng anh ta khuất xa, lúc này mới thấy Hữu Chi từ trên lầu đi xuống.
Hữu Chi hỏi, "Anh họ sao vậy?"
Minh Chi lắc đầu, trả lời một đằng nói một nẻo, "Em có muốn mua gì mang về không?"
Đã đến lúc thu dọn hành lý rồi, cô bình tĩnh nghĩ, sau này về nhà sẽ không còn thoải mái như vậy nữa. Nhưng không sao, đợi gả cho Thẩm Phượng Thư, cô sẽ có gia đình riêng của mình.
*****
Không chỉ riêng cô, khi của hồi môn dần dần đầy đủ, nhiều người cũng nhận ra đây là cái Tết Nguyên Đán cuối cùng của Minh Chi ở nhà mẹ đẻ. Bà cụ Quý đặc biệt gọi Minh Chi đến, cho cô một bộ trang sức, trong đó có một đôi vòng vàng long phụng bằng vàng ròng mười, mỗi chiếc nặng một hai chỉ.
Bà cụ tuổi cao không khỏi thốt ra vài lời cảm thán, đại loại như thời gian trôi nhanh như nước, mới đó còn ôm trong lòng ấp ủ, thoắt cái đã đến lúc trưởng thành phải gả chồng. Bà nhắc mãi chuyện cũ khiến Minh Chi không nỡ ghi hận bà Quý nữa.
Bà cụ nói bóng gió, "Không phải con ruột, không tiện mắng cũng không tiện đánh, mẹ cả con cũng khó xử lắm."
Minh Chi biết, hơn mười năm trước vì việc kinh doanh của Quý Tổ Manh, bà Quý đã đem hết của hồi môn ra, thậm chí còn về nhà mẹ đẻ vay một khoản tiền lớn để xoay vòng vốn. Bà Quý là công thần của nhà họ Quý, mẹ con họ Quý không phải loại người qua cầu rút ván, mười sáu năm qua, cô được ăn ngon mặc đẹp thật sự nhờ phúc bà Quý rộng lượng bao dung. Nếu không, một đứa con gái không rõ lai lịch như cô, bỏ rơi cũng chẳng đáng tiếc.
Minh Chi không biết bà cụ cũng có lúc hối hận. Ông bà ngoại của Minh Chi là tá điền nhà họ Quý, hai ông bà trung hậu thật thà lại nuôi dạy được một cô con gái xinh đẹp kiều diễm, còn khiến Quý Tổ Manh phải lòng. Bà cụ biết chuyện cũng không ngăn cản, nhà ai mà chẳng có chuyện trai gái yêu đương, ai ngờ mẹ của Minh Chi lại là người như vậy, cha mẹ con cái người yêu đều bỏ rơi.
Cuối cùng, Minh Chi được nuôi dạy rất tốt, bà cụ hài lòng nhìn cô cháu gái trước mặt, Phượng Thư tuy lớn tuổi hơn Minh Chi nhưng có sao đâu, chỉ có người từng trải mới biết thương yêu cô.
Mấy hôm sau, bà Quý dành thời gian nói chuyện với Minh Chi về việc sắp xếp hôn lễ, cũng đưa danh sách của hồi môn. Tất cả đều được chuẩn bị kỹ lưỡng hơn cả những thứ tốt nhất trên thị trường, toàn bộ đồ nội thất bằng gỗ đỏ, mười tám bộ chăn ga gối đệm đủ màu sắc, thậm chí còn có cả cổ phần của công ty tàu thủy.
"Cha con rất coi trọng Phượng Thư, sợ ta chuẩn bị sơ sài sẽ thiệt thòi cho hai đứa, thiếu thứ gì cứ nói, nửa năm nữa là có thể chuẩn bị xong." Bà Quý nói xong, lại hỏi đến chuyện thêu thùa, vỏ gối, chăn mới đều do cô dâu tự tay thêu. Minh Chi rảnh rỗi thì làm, cũng đủ dùng trong hôn lễ.
Bà Quý còn muốn nói thêm gì đó thì có người đến báo, bà Hai nhà họ Từ ở Hàng Châu dẫn theo cháu trai cháu gái đến chúc Tết, đang ở ngoài cửa. Bà Quý vội vàng sai người ra tiếp khách, đồng thời cho người đi báo với bà cụ.
Nhà họ Quý là gia đình lâu đời ở Mai Thành, từ bao giờ lại có quan hệ với nhà họ Từ ở Hàng Châu? Minh Chi thức thời lui ra, vừa đi vừa nghĩ nhà họ Từ ở Hàng Châu, chẳng phải Từ Trọng Cửu cũng là người nhà họ Từ đó sao?
Con thỏ nhỏ trong lòng cô lập tức nhảy loạn xạ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");