(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Từ Trọng Cửu sống những ngày tháng nhàn hạ, đêm khuya có gà hầm hải sâm, bữa phụ là yến sào chưng hạnh nhân, ngủ dậy ăn, ăn xong lại ngủ, bồi bổ đến mức tinh thần sảng khoái, khí huyết sung mãn. Minh Chi thấy anh ngày nào cũng ru rú trong nhà, không khỏi có chút ngạc nhiên, bởi vì vốn biết anh không phải người an phận, chắc chắn đang ủ mưu gì đó. Nhưng dù cô hỏi thẳng hay bóng gió, Từ Trọng Cửu đều chỉ lấy cớ mệt mỏi đã lâu, giờ được ở bên cô đã là phúc phận lắm rồi.
Minh Chi nghe vậy chỉ cười, chẳng mấy để tâm, đưa quả quất vừa bóc cho anh.
Từ Trọng Cửu mặc bộ áo dài bằng vải bông, tóc cắt ngắn ngủn, làn da ngăm đen càng làm nổi bật đôi lông mày và đôi mắt sâu thẳm. Anh dùng đầu lưỡi đẩy quả quất xoay qua xoay lại trong miệng, hai má phồng lên rồi xẹp xuống theo: Sao, không tin à?"
Minh Chi rửa tay xong, lấy khăn lau khô rồi vuốt tóc, thay giày. Hôm nay thương hội có việc, cô phải ra ngoài.
Cô vừa đi khỏi, Từ Trọng Cửu liền sai người hầu bê chiếc ghế mây ra dưới mái hiên ngoài sân, nằm xuống thư giãn, vừa nhắm mắt lại đã mở ra. Anh vẫy tay với Lý A Đông, "Lại đây ngồi."
Lý A Đông ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ, nhận ra chân mình dài quá, duỗi kiểu nào cũng thấy vướng víu, trông cứ như cô vợ nhỏ quê mùa bị bắt nạt.
Từ Trọng Cửu nhìn thấy hết, cả chiếc áo sơ mi và quần tây của Lý A Đông nữa. Anh chợt hiểu ra, thảo nào cứ thấy quen quen, chẳng phải đây là phiên bản thu nhỏ của mình sao. Từ Trọng Cửu đánh giá Lý A Đông từ trên xuống dưới, nhìn chung cũng không đến nỗi tệ với bộ đồ này, cậu nhóc này mày râu thanh tú, da dẻ trắng trẻo, hoàn toàn trái ngược với Bảo Sinh cao to lực lưỡng.
Anh mỉm cười ôn hoà, "Vẫn còn gặp ác mộng à?"
Lý A Đông không hiểu ý anh, nhưng trong lòng mơ hồ có chút bất an. Từ Trọng Cửu cười tinh quái, ngồi dậy ghé sát tai cậu ta nhỏ giọng nói: "Yên tâm, ngay cả mẹ cậu cũng đã quên lão chồng chết tiệt kia rồi."
Sắc mặt Lý A Đông biến đổi, nhưng Từ Trọng Cửu không buông tha cậu ta, vẫn cười cười nói nói: "Phóng hỏa là tốt nhất, đốt sạch sẽ mọi thứ, nói ra ngoài thì là do bọn họ bất cẩn. Cậu thấy có đúng không?"
Lý A Đông run lên, tay nắm chặt khẩu súng trong túi quần. Từ Trọng Cửu nhanh mắt, nhẹ nhàng vỗ vào tay cậu ta, nằm xuống một cách uể oải: "Người trẻ tuổi đừng nóng vội. Sợ gì chứ? Cậu đâu có định làm thánh nhân, người ta đã tát vào mặt cậu thì đương nhiên phải đánh trả." Anh ngáp một cái, "Quý Minh Chi dùng người, có xem họ có phải là đứa con hiếu thảo hay cháu ngoan không đâu. Cho dù cô ấy biết thì có sao, chẳng phải bây giờ các cậu đang làm chuyện giết người phóng hỏa đấy à?"Lý A Đông lúc bỏ nhà ra đi vì tức giận đã phóng hỏa, trong lòng luôn lo lắng bất an, sau này mới biết mình đã gây ra đại họa. Trời khô hanh, ngọn lửa đã thiêu rụi căn nhà tổ, không một ai trong nhà thoát ra được. Mẹ từ lâu đã không quan tâm đến nhà chồng cũ, cũng không liên lạc với quê nhà, nên đến giờ bà vẫn chưa nhận được tin tức, cũng không hề nghi ngờ gì. Lâu dần Lý A Đông cũng không còn lo lắng nữa, ai mà đoán được là do cậu ta làm chứ.
Nhưng đó vẫn là một nỗi lo canh cánh trong lòng, lúc này nghe Từ Trọng Cửu thản nhiên nói ra, cậu ta lúc nóng lúc lạnh không biết phải làm sao. Nếu rút súng bắn chết Từ Trọng Cửu, giữa thanh thiên bạch nhật e rằng chưa kịp chạy đến bến tàu đã bị bắt lại; nhưng nếu cứ mặc kệ, e rằng Từ Trọng Cửu sẽ không bỏ qua cho cậu ta.
Cậu ta lại rùng mình một cái, "Anh... muốn gì?"
Từ Trọng Cửu thản nhiên nói: "Giấu chuyện trong lòng khó chịu lắm, tôi giúp cậu giải tỏa, buông bỏ được thì tốt." Anh nhắm mắt, phẩy tay lung tung, ra vẻ buồn ngủ không chịu nổi.
Một lúc sau hơi thở của Từ Trọng Cửu đều đều, anh thực sự ngủ thiếp đi. Lý A Đông suy nghĩ rối bời, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, cuối cùng đứng dậy lặng lẽ rời đi.
Từ Trọng Cửu ngủ đến khi mặt trời lặn, trong lúc đó không ai dám làm phiền anh, cho đến khi nghe thấy tiếng nói của Minh Chi, cô đã trở về.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, anh mở mắt ra, ánh mắt chạm nhau với người đối diện.
Lư Tiểu Nam.
Tên thiếu niên trước mắt chợt lóe lên trong đầu anh, khiến anh thầm bật cười. Xem ra anh đã hồi phục gần như hoàn toàn, từ lúc mơ màng đến lúc tỉnh hẳn chỉ mất vài giây.
Điều không mấy hay ho là, Lư Tiểu Nam không phải tay không đến, cậu ấy đang cầm một khẩu súng giảm thanh "Tam Hoa Khẩu" đã lên đạn. Kết quả huấn luyện bắn súng của Từ Trọng Cửu luôn đạt loại ưu, anh vừa nhìn đã nhận ra đây là hàng nhập khẩu chính hãng của Bỉ. Tuy thân súng mỏng nhưng độ chính xác lại rất cao, rõ ràng là súng của Minh Chi. Tệ hơn nữa là dưới sự chỉ dạy của anh, cô đã sớm học được cách khắc rãnh hình chữ thập trên đầu đạn, một khi trúng mục tiêu sẽ nở ra, gần như không có cơ hội cứu chữa.
Có lẽ trong súng không có đạn, nhưng Từ Trọng Cửu cảm thấy không thể lạc quan.
Minh Chi rũ mắt không nhìn anh, giọng nói nhàn nhạt: "Người đây rồi, cậu xem xử lý thế nào."
Từ Trọng Cửu cười khổ, anh là kẻ thù giết cha của Lư Tiểu Nam. Gương mặt Lư Tiểu Nam hốc hác, kẽ móng tay dính đầy mực, lòng bàn tay còn lưu lại vết sẹo của bệnh tê cóng năm ngoái, chắc hẳn cuộc sống sau khi cha mất không được tốt đẹp gì. Minh Chi đây là muốn đem anh làm quà tặng cho cậu ấy sao?
Cá nằm trên thớt.
Một lúc im lặng.
Hình như rất lâu.
Lư Tiểu Nam lắc đầu, xoay họng súng ném trả lại cho Minh Chi: "Tôi không hận anh ta. Anh ta cũng là kẻ đáng thương."
Minh Chi và Từ Trọng Cửu nhìn nhau, anh nhìn cô với vẻ vô tội. Cô nhẹ nhàng giơ tay bóp cò, một tiếng "bụp" trầm đục, cành lá xanh tươi rơi lả tả đầy người anh, phủ kín cả người.
"Ăn cơm thôi." Mẹ Bảo Sinh từ đâu chạy đến. Chị ấy đỡ Từ Trọng Cửu ngồi dậy, tiện tay phủi lá rụng trên người anh, lẩm bẩm: "Có gì thì từ từ nói, ngoài kia đã động đao động súng rồi, trong nhà thì đừng làm vậy nữa." Giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ để Minh Chi nghe thấy.
Minh Chi không phản ứng: "Đây là mẹ Bảo Sinh, lát nữa chị ấy sẽ sắp xếp chỗ ở cho cậu, ở cùng Bảo Sinh và A Đông trong sân nhà bên cạnh. Cần gì cứ bảo người hầu." Cô nhìn Từ Trọng Cửu, anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt đáng thương như vừa bị kinh hãi. Cô không nhịn được cười, thản nhiên nói: "Ăn cơm thôi, tôi đói rồi."
Minh Chi dùng mạng của Từ Trọng Cửu để khơi dậy lòng căm phẫn của Lư Tiểu Nam, thu phục cậu ấy làm đàn em. Cô không đảm bảo có thể giúp cậu ấy báo thù, cuối cùng có thể đi đến đâu là do bản thân cậu ấy, nhưng sự việc do người làm, trong thời loạn lạc này có súng có người, gây dựng được cơ đồ cũng không phải là ít.
Vì màn kịch bất ngờ này mà Từ Trọng Cửu giận dỗi mấy ngày trời, hậm hực trách Minh Chi mưu sát chồng. Anh uất ức nói: "Cứ nghĩ đến chuyện này là tôi lại đau lòng, không cần người khác ra tay, em đã muốn mạng tôi rồi."
Minh Chi bị anh nhéo nhéo đến chịu không nổi, chỉ muốn bật cười: "Cũng có ra tay thật đâu, anh sợ à?"
Từ Trọng Cửu hừ một tiếng: "Sao lại không! Em tưởng tôi không biết chết à?!"
Minh Chi không thích nghe anh nói chuyện sống chết, nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra: "Mời anh đi ăn coi như tạ lỗi được không?"
Hai người bàn bạc một lúc, rồi ăn mặc chỉnh tề ra ngoài ăn cơm. Trên đường đi Từ Trọng Cửu lại làm ầm ĩ: "Em muốn thằng nhóc đó làm gì?"
Minh Chi coi trọng Lư Tiểu Nam vì cậu là hạt giống học trò. Hiện giờ cô đang bỏ ra một số tiền lớn để thuê mấy người có học viết bài ca ngợi mình trên báo, nhưng vẫn không bằng có một người của riêng mình. Cô úp mở nói đùa: "Nuôi làm con trai, khỏi phải đẻ."
Từ Trọng Cửu nhìn cô chằm chằm, một lát sau mới bật cười nói: "Được, con trai lớn thế này, tôi còn mừng không kịp ấy chứ. Em muốn làm như ông chủ Cố à?" Minh Chi không chút do dự lắc đầu: "Tôi học theo ông ta làm gì!"
Vừa nói vừa cười, xe đã đến khu vực sầm uất nhất. Từ Trọng Cửu nhìn Đông ngó Tây, thấy nhiều điều mới lạ bèn tấm tắc khen: "Tiếc là em không mặc sườn xám, nếu không chắc chắn sẽ lấn át hết những người ngoài kia."
Minh Chi cũng chẳng muốn nghe mấy lời này, cuộc đời cô chán ghét nhất là những năm tháng phải ăn mặc chưng diện như búp bê, nên lúc này cứ như không nghe thấy gì, tập trung lái xe.
Từ Trọng Cửu lại nhớ đến Cố Quốc Hoàn: "Sao cậu ta không đến?"
Chân người ta mọc trên người họ, cô quản được sao? Minh Chi lại im lặng. Từ Trọng Cửu hào hứng nói: "Nghe nói mẹ ruột của em sinh được một cậu con trai, có giống em không? À không không, con trai giống mẹ con gái giống cha, tôi thấy em giống Quý tiên sinh hơn, không giống mẹ mình."
Thấy cô mãi không nói gì, Từ Trọng Cửu dè dặt nhìn cô hỏi: "Em không vui à?"
Minh Chi đạp phanh, thấy anh lao người về phía trước, cơn giận trong lòng cũng nguôi ngoai phần nào: "Đến rồi."
Chỗ đông người thì lắm chuyện, oan gia ngõ hẹp, bọn họ gặp phải cô Tám nhà họ Thẩm, hay còn gọi là vợ lẽ thứ mười lăm của Ngô sư trưởng.
Nay đã khác xưa, cô Tám nhà họ Thẩm đeo đầy châu báu, từ xa đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc. Cô ta giơ ngón tay hướng về phía hai người, giọng điệu õng ẹo ra lệnh: "Đánh cho tôi!"
Mười mấy tên to con lập tức xông ra, còn có mấy tên khoanh tay đứng phía sau.
Ở Tô Giới, giữa thanh thiên bạch nhật không tiện dùng súng, thắng cũng chẳng vẻ vang gì, thua lại chắc chắn bị đánh cho một trận nên thân. Trong lúc nguy cấp, Từ Trọng Cửu và Minh Chi nhìn nhau ngầm hiểu ý: Rút lui! Hai người chạy vội về xe, nổ máy rồi nhấn ga phóng đi. Thoát khỏi hiểm cảnh, cả hai không nhịn được cười phá lên, lưu manh hung hãn đến mấy cũng sợ đàn bà chua ngoa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");