Nhân Vật Tàn Nhẫn - Tam Thập Tam

Chương 130




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Từ Trọng Cửu bị một phen nhào nặn đau điếng người. Cứ mỗi lần anh sắp ngất đi vì đau đớn, bác sĩ lại dừng tay chờ anh hồi sức. Cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần, dù tự nhận mình là trang nam tử cứng rắn, Từ Trọng Cửu cũng cảm thấy không chịu nổi.  Ngay lúc anh choáng váng sắp sửa mở miệng cầu xin, thì vị bác sĩ cất tiếng: "Xong rồi."

Hai chữ ấy nghe sao mà tuyệt diệu! Từ Trọng Cửu như được đại xá, lập tức nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh lại đã là đêm khuya. Bác sĩ kia quả thật có tài, vết thương được đắp thuốc mát lạnh, không còn đau đớn mấy. Từ Trọng Cửu thử cử động tay chân, tuy vẫn chưa được như ý muốn nhưng đã khá hơn trước rất nhiều, anh mới yên tâm phần nào. Trong lòng anh vốn đã chuẩn bị tinh thần cho việc bị hủy hoại dung nhan, dù sao cũng đẹp trai nhiều năm, khó tránh khỏi chút luyến tiếc. Giờ phút này, anh mới thở phào nhẹ nhõm, may mà không bị điện giật, nếu không dù có giữ được mạng cũng khó tránh khỏi cảnh sống như người tàn phế.

Trong phòng không một bóng người, chỉ còn lại một ngọn đèn được điều chỉnh mờ mờ không chói mắt. Ngoài cửa vọng vào tiếng nói chuyện khe khẽ. Từ Trọng Cửu vểnh tai lắng nghe, là giọng của Bảo Sinh, đang báo cáo tình hình bên ngoài căn nhà cũng như ở bến tàu, nơi nào cũng được bố trí canh phòng nghiêm ngặt, hai người sống đừng hòng vượt qua vòng vây dày đặc.

Đúng như dự đoán, nhưng Từ Trọng Cửu vẫn có chút thất thần, lỡ mất lời Minh Chi nói, chỉ nghe thấy giọng Bảo Sinh đột nhiên cao vút: "Không được!"

Sau đó là một hồi trầm mặc, Bảo Sinh mới lên tiếng: "Chắc chắn còn cách khác, cùng lắm thì..."

Cùng lắm thì sao, cậu lại không nói tiếp, một lúc sau mới quả quyết: "Nhất định còn cách khác. Hôm nay chị mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi."

Minh Chi về phòng thấy Từ Trọng Cửu đang nằm trên gối, hai mắt sáng quắc nhìn mình, ánh mắt giống hệt con chó mà Bảo Sinh nuôi, không khỏi bật cười: "Tỉnh rồi à?"

Cô lấy cháo yến đã hầm từ lúc gà gáy canh năm, từng thìa từng thìa đút cho anh ăn. Từ Trọng Cửu từng bị thương ở phổi, vừa ăn vừa ho không ngừng, Minh Chi cũng không ngại, vắt khăn nóng lau cho anh, rồi khẽ mỉm cười: Cảnh tượng này thật giống nhiều năm trước, nhưng giờ đây cô đã không còn hoang mang lo lắng nữa, những ngày tháng tồi tệ nhất đã qua rồi.

Ban đầu Từ Trọng Cửu không hiểu, sau đó mới hiểu ra, trừng mắt nhìn cô một cái, rồi lại thở dài.

Đúng là oan nghiệt từ kiếp trước, không ngờ con mồi lại có thể lật ngược tình thế. Nghĩ vậy anh cũng bật cười, chẳng phải tự mình chuốc lấy hay sao? Dù là nghiệt nhưng cũng là duyên. Người cha ruột của anh còn không bằng ông chủ Cố, nếu không có Minh Chi, e rằng anh đã thối rữa trong tù mà chẳng có ai đến cứu.

Từ Trọng Cửu ăn được nửa bát cháo thì lắc đầu ra hiệu không ăn được nữa, Minh Chi lại hầu hạ anh súc miệng lau người. Đợi đến khi nằm xuống thoải mái, Từ Trọng Cửu mới đưa bàn tay được băng bó như cái bánh chưng ra, nhẹ nhàng đặt lên bụng cô. Càng về khuya, Minh Chi cảm thấy trong bụng như có bong bóng nổi lên, cảm giác này trước đây chưa từng có. Cô nhớ lại cuốn sách nuôi dạy con cái đã đọc, chợt nghĩ có phải thai máy không. Nhưng cũng chỉ nghĩ vậy thôi, ngay cả hình người còn chưa có, nghĩ nhiều làm gì.Nồi thuốc vừa đặt lên bếp lò lúc gà gáy canh năm bỗng sôi ùng ục, Minh Chi gạt tay Từ Trọng Cửu ra, đứng dậy thêm củi vào lò, mùi thuốc theo hơi nước lan tỏa khắp phòng. Từ Trọng Cửu hỏi: "Của anh à?" Lúc này mà uống thuốc nữa thì lại phải súc miệng rửa mặt, anh hơi lười.

"Của em." Minh Chi mở nắp nhìn, thấy nước thuốc đã chuyển sang màu sẫm, đoán chừng thuốc đã ngấm, bèn nhấc lên rót ra một bát để nguội trên bàn.

"Em thấy khó chịu chỗ nào?"

Minh Chi lấy trong tủ ra một chiếc chăn mỏng, lót sau lưng Từ Trọng Cửu, đỡ cho anh phải vươn cổ lên nhìn: "An thai."

Cô lắc đầu, tay đặt lên bụng: "Đứa nhỏ này..."

Dù Minh Chi không nói tiếp nhưng Từ Trọng Cửu cũng biết những hiểm nguy cô đã trải qua bên ngoài, đứa bé tuy đến đúng như mong đợi của anh, nhưng cũng có phần không đúng lúc.

Vẻ mặt anh thay đổi, Minh Chi nhìn thấy, khịt mũi cười khẩy một tiếng không nói gì. Ngày nào họ cũng sống trong cảnh đầu rơi máu chảy, vốn không nên có con, hơn nữa anh và cô nào đã từng hưởng thụ cuộc sống giàu sang yên bình đâu. Nghĩ lại lúc trước, sự tàn nhẫn của anh còn hơn cả cô, không ngờ đến tuổi trung niên lại dần thay đổi.

Từ Trọng Cửu không biết trong lòng Minh Chi anh đã thành người chú trung niên, vẫn còn đang mải mê vẽ vời tương lai. Con trai tất nhiên là tốt rồi, số tài sản anh kiếm được dù bị chiến tranh làm hao hụt, nhưng vẫn đủ cho con trai sau này cưới vợ sinh con, cuộc sống không lo cơm áo. Con gái thì phải cẩn thận dạy dỗ, tuyệt đối không thể để nó bị bọn trai lêu lỏng bên ngoài dụ dỗ, nhưng có anh và Minh Chi ở đây, ai dám cả gan trêu chọc con gái anh, chẳng lẽ không sợ bị đánh gãy chân sao? Anh và Minh Chi tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, nhất định phải nhìn con cái trưởng thành, rồi lại nhìn cháu được sinh ra, nếu không trong thời loạn lạc này, ai sẽ bảo vệ chúng chu toàn đây?

Minh Chi đưa bát thuốc lên định uống, chạm môi vào thấy nóng quá bèn đặt lại xuống bàn.

Lính gác dưới sân đang đổi phiên, tiếng bước chân có phần nặng nề hơn mọi khi. Nghe thấy vậy, cô khẽ nhíu mày. Đám người làm việc ăn ý hầu hết đều ở lại Hồng Kông. Bảo Sinh và Lý A Đông tuy có năng lực nhưng người ít việc nhiều, khó mà chu toàn hết mọi việc, trước kia chuyện trong nhà luôn phải trông cậy vào mẹ Bảo Sinh.

"Thuốc đắng lắm à?" Từ Trọng Cửu hỏi.

"Cũng tạm." Vùng bụng lại nhúc nhích nhẹ, Minh Chi nhăn mặt rồi lại bưng bát thuốc lên, chợt thấy Từ Trọng Cửu loạng choạng bò dậy khỏi giường.

Anh quả quyết nói, "Đây không phải thuốc an thai. Rốt cuộc em uống cái gì vậy?"

Minh Chi nhìn anh vịn vào thành giường cố đứng vững, "Anh cho là gì thì là cái đó."

"Em... muốn bỏ nó..." Từ Trọng Cửu giật mình.

Minh Chi hỏi ngược lại, "Để anh chọn, anh sống hay là nó sống?"

Từ Trọng Cửu dĩ nhiên không muốn chết, muốn chết thì đã chết từ lâu rồi. Đã may mắn sống sót, giờ anh chỉ muốn sống cho thật tốt. Nhưng muốn sống tốt thì khả năng cao nhất là hai người phải cùng nhau trốn thoát. Vác theo bụng bầu hoặc bồng theo con thơ, e là chẳng ai sống nổi. Anh hiểu rõ điều này, nên mới không muốn nghĩ tới.

Minh Chi cúi nhìn bát thuốc, còn một con đường nữa: đầu hàng Nhật Bản, chuyện tương lai tính sau, nước đến chân mới nhảy.

Nhưng cô không muốn. Cô không muốn sống mà phải nhìn sắc mặt bất kỳ ai.

Từ Trọng Cửu không nói gì, vịn vào thành giường rồi từ từ ngồi xuống. Anh đến đứng còn chẳng có sức, khắp người vết thương nóng ran đau nhức, ngồi cũng phải dựa vào đâu đó mới được.

Minh Chi nhìn thấy tất cả nhưng không hề thương hại. Đây là số phận của họ.

"Chúng ta đi lên phía Bắc, từ Sùng Minh qua Hải Môn rồi đến Thông Châu." Khó khăn nhất là đoạn đường từ nhà ra bến sông, Minh Chi nghĩ nát óc mà vẫn chưa tìm ra cách nào vẹn toàn, nhưng rõ ràng không thể trì hoãn thêm được nữa. Cô nói thẳng với Từ Trọng Cửu, "Bên phía Nhật gọi điện đến, nói ba ngày nữa sẽ dẫn phóng viên tới gặp anh."

Người Nhật chắc chắn sẽ giở trò, điều này nằm trong dự liệu. Từ Trọng Cửu ngẫm nghĩ, "Nghe nói qua ba tháng đầu thì..."

Minh Chi lắc đầu nói thẳng, "Không ổn lắm, em uống thuốc nhiều rồi. Nếu không phải sợ anh..."

Cô chưa nói hết câu, Từ Trọng Cửu đã đoán ra, nếu không phải lo anh không về được nên muốn để lại cho anh chút huyết mạch, thì với tính cách của Minh Chi, cô sẽ không muốn sinh con. Cô còn trẻ, sự nghiệp đang trên đà phát triển, chưa hề có ý định sinh con đẻ cái. Nửa đời trước anh làm việc tốt chẳng được bao nhiêu, nhưng cuối cùng cũng gặt hái được một quả ngọt.

Minh Chi thấy gương mặt anh gầy guộc đến đáng thương, cười lên khóe mắt hằn rõ nếp nhăn, liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Anh đừng nghĩ đến chuyện sau này, bác sĩ nói em có được đứa bé này đã là khó lắm rồi, mất đi là thôi. Em cũng tuyệt đối không dung thứ cho người khác sinh con đẻ cái cho anh. Nếu lo lắng tiền không có ai tiêu giúp, đã có em; nếu sợ tuổi già neo đơn, em còn một ngày thì anh còn một ngày, đợi đến khi em ra đi, anh cũng đừng hòng sống một mình."

Thà rằng tự mình ra tay loại bỏ mối hiểm họa, còn hơn trói buộc tay chân lo lắng đủ điều. Trận chiến khó khăn trước mắt không cho phép mềm lòng.

Thấy cô kiên quyết, Từ Trọng Cửu dịu dàng đáp ứng, trong lòng âm thầm tính toán tìm kiếm lời lẽ thuyết phục. Anh đã từng thoát chết trong tay Chúc Khắc Văn, tâm thế muốn chết đã nhạt phai, không muốn liều lĩnh phá vòng vây như vậy.

Minh Chi bưng bát lên uống, Từ Trọng Cửu vội vàng ngăn lại. Minh Chi nhìn qua, nhất thời anh chưa tìm được kế hoãn binh, "Thuốc lạnh hại dạ dày, hâm nóng rồi hãy uống."

Tranh thủ lúc chờ thuốc nóng, Từ Trọng Cửu lại suy nghĩ, danh dự bản thân anh không để tâm, cho dù cả nước mắng anh là Hán gian, nói thật anh cũng chẳng quan tâm. Phiền phức sau khi đầu hàng quân địch tuy đáng sợ, nhưng trong thời gian ngắn cũng không cần lo lắng, dưới phạm vi thế lực của người Nhật đội diệt trừ Hán gian làm gì dễ dàng trà trộn vào như vậy, cứ để anh dưỡng thương, Minh Chi sinh con xong rồi cao chạy xa bay. Thực sự có kẻ nào muốn trừ hại cho dân, cũng phải xem bản lĩnh ra sao. "Người Nhật muốn em làm gì?"

"Ủy viên phụ nữ, còn đưa cho một cuốn sổ séc trống đã đóng dấu."

Từ Trọng Cửu đang bị thương, cô thì đang mang thai, hoàn toàn có thể đưa cô lên làm bình phong chiêu dụ những người còn đang do dự. Vài cái tên lướt qua trong đầu Minh Chi, đợi sau khi an bày xong cho Từ Trọng Cửu, cô nhất định sẽ quay lại đòi món nợ này, những kẻ coi cô là quân cờ e rằng chưa hiểu rõ cô.

Minh Chi một lần nữa đổ thuốc vào bát, tay rất vững vàng, "Đừng lo lắng, có người đã chuẩn bị thuyền chờ chúng ta ở Sùng Minh."

"Người của phe nào?"  Tim Từ Trọng Cửu đập thình thịch.

Minh Chi liếc nhìn anh nhưng không trả lời, chỉ bước tới đột ngột mở cửa.

Bảo Sinh.

Trước mặt Minh Chi, Bảo Sinh luôn ngoan ngoãn nghe lời, lúc này lại bị bắt quả tang, không biết nên khóc lóc như hồi nhỏ hay nhận lỗi xin lỗi. Cậu không nhịn được nhìn về phía Từ Trọng Cửu, người sau vẻ mặt bình tĩnh khiến cậu nóng ruột, lách người vào phòng đóng cửa lại, hạ giọng tức giận nói, "Bác sĩ nói có thể sẽ bị băng huyết."

Minh Chi đã sớm tính đến chuyện này, "Không phải đã nói rồi sao, đưa chị đến bệnh viện, chúng ta sẽ đi từ bệnh viện."

Bảo Sinh không thích Từ Trọng Cửu, thậm chí còn không thích đứa bé trong bụng Minh Chi, nhưng dù sao đó cũng là con của chị gái, từ nhỏ đến lớn đã bị nhồi nhét đầy đầu tư tưởng nối dõi tông đường, hơn nữa bác sĩ cũng nói sau này Minh Chi sẽ không thể sinh con được nữa. Đương nhiên sau này cậu nhất định sẽ chăm sóc chị gái đến khi nhắm mắt xuôi tay, nhưng con ruột vẫn là con ruột, nếu chị không có con, cậu cũng sẽ thấy buồn thay cho chị. Mẹ cậu từng nói, con cái mới là hy vọng cả đời của người phụ nữ.

Bảo Sinh quyết tâm, xông mấy bước đến bên cạnh Từ Trọng Cửu, tay phải túm lấy cổ áo anh lôi dậy, tay trái rút phắt con dao ra, "Tôi giết anh!"

Thấy Minh Chi không nói gì, cậu dùng sức siết chặt cổ Từ Trọng Cửu khiến anh đau đớn, lập tức trên dao đã thấy vết máu.

Hổ sa cơ bị chó khinh?

Từ Trọng Cửu vừa buồn cười vừa tức giận. Tốt lắm, bấy lâu nay anh đã nhìn lầm Ngô Bảo Sinh.

Nào phải chó thường, rõ ràng là chó ngao Tây Tạng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.