Nghe nói Ác Nhân Cốc đã bị tiêu diệt từ nhiều năm trước, trong tưởng tượng của ta hẳn là một nơi cỏ mọc thành đống, xung quanh phòng đầy rêu vô cùng quỷ dị, nhưng xuống xe ngựa rồi, phòng ốc nơi này cao ngất, không có một tí dấu hiệu đổ nát, thậm chí hai bên đường thoáng đãng rộng rãi, các tiệm đều mở cửa, tiếng người ồn ào náo nhiệt.
Bây giờ đang là đêm, đèn sáng rực rỡ, chiếu rọi cả con đường.
Ngồi trong xe đợi khá lâu, vừa xuống xe bước chân lập tức lảo đảo, thiếu chút nữa ngã vào người Thủy Đông Lưu. Hắn cúi đầu nhìn xem, hí mắt, “Không cần phải làm như vậy, ta mặc kệ ngươi là ai, lát nữa nói chuyện xong với bọn họ, ngươi hãy về kinh thành cùng ta. Sau khi trở về ta sẽ ban cho ngươi vị trí nha hoàn thượng đẳng, được hay không?”
Khóe miệng ta cứng đờ, lắc đầu, dùng ống tay áo che nửa khuôn mặt, khóc thút thít, “Ngươi, ngươi lại muốn coi ta như nha hoàn để sai bảo, ô ô ô.”
Mười mấy người bên cạnh nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt oán hận - - “Giáo chủ người không thể phụ bạc như thế.” “Giáo chủ phu nhân đừng khóc, kệ ngài ấy đi“.
Thủy Đông Lưu ngước mặt nhìn lên trời, vẻ mặt căng thẳng, ta giơ tay vuốt cằm, bước đầu tiên phản công nha. Để bọn họ đi trước vài bước, ta kéo tay áo hắn, “Quên hỏi, lương nha hoàn thượng đẳng kiếm được bao nhiêu?”
“Năm mươi lượng.”
Ta gật gật đầu, tuy nói một năm mười hai tháng thì số bạc đó cũng không tính là tệ, tuy nhiên vẫn chưa đủ sức quyến rũ, “Một năm năm mươi lượng cũng không nhiều lắm.”
Thủy Đông Lưu cười nhạt, nhấn mạnh từng chữ, “Là một tháng năm mươi lượng.”
“...” Ta trợn to mắt, nắm lấy cánh tay của hắn, “Giáo chủ đại nhân mong ngài nhận một lạy của ta, ta nhất định sẽ cố gắng hết mình...”
“Bổn giáo chủ đổi ý rồi.”
“Không nên như vậy đâu!”
“Đổi ý rồi.”
“Giáo chủ đại nhân!”
Bà bà Phi Vủ môn quả thực là một người lão luyện, ánh mắt sắc bén như bạc, quắc mắt nhìn khiến người khác không khỏi kinh hãi. Liếc mắt nhìn nhau, ta vô thức rụt người về phía sau Thủy Đông Lưu, ít nhất khi tên này định làm thịt ta cũng sẽ có người đứng ra ngăn cản, so với người không biết thân phận kia đỡ hơn rất nhiều. Sau đó thấy bà ta quỳ một chân xuống đất, đám người uy nghiêm phía sau cũng quỳ xuống, “Cung nghênh môn chủ.”
Thanh âm mạnh mẽ, trong giọng nói cũng có thể nghe ra bọn họ ai cũng là người có nội lực cực kỳ lợi hại, ta cười mỉa, “Mau, đứng lên đi.”
Có người thúc ngựa chạy đến báo, nói là nhị thúc tam cô tứ thúc ngũ thúc đang bàn kế sách, một bái lễ này xong, lập tức dẫn chúng ta vào phòng bắt mạch.
Ta không cần tuyệt thế võ công trở lại, chỉ muốn quay về sư môn tiếp tục học tập, nếu không thật lãng phí mười năm luyện võ của ta.
Tam cô nhấc tay khỏi cổ tay ta, nhíu mày than nhẹ, “Có lẽ là do bị tẩu hỏa nhập ma, muốn khôi phục cũng không dễ dàng gì.”
Ngũ thúc hỏi, “Nếu chữa lành nội thương, vậy có khôi phục trí nhớ không?”
Tam cô gật đầu, lại quay sang bắt mạch cho Thủy Đông Lưu, trầm ngâm, “Thật kì quái, Thủy giáo chủ không bị thương, nhưng tại sao lại mất trí nhớ cùng nhau.”
Tứ thúc lập tức giận dữ, “Không phải là Thủy giáo chủ không muốn cưới môn chủ của chúng ta, cho nên lén lút đả thương nàng, còn bây giờ giả bộ mất trí nhớ chứ?”
Thủy Đông Lưu liếc ông ta một cái, “Ta cần dùng loại thủ đoạn này?”
Tam cô giơ tay cản, “Này, lão Tứ suy nghĩ nhiều rồi. Hai người họ tình cảm thắm thiết như vậy, cùng giường chung gối không nói, ngay cả kiếm phổ cũng luyện chung với nhau, lại trao đổi ngọc bội, nếu quả thật muốn vứt bỏ nàng, lúc trước ở Ác Nhân cốc đã sớm bỏ nàng lại. Cần gì phải làm việc thừa thải, nhọc lòng cứu thoát môn chủ.”
Ta hoàn toàn yên lặng, nhìn ngọc bội hoa mai bên hông mình, rồi nhìn ngọc bội liên hoa trên người Thủy Đông Lưu, đây là tín vật đính ước của bọn họ? Ban đầu vốn không tin ta và giáo chủ ma giáo có quen biết, nhưng bây giờ nhìn lại, quả thật có quan hệ. Ta ngẩng đầu nhìn hắn, Thủy Đông Lưu vừa vặn cũng ngước mắt lên, ánh mắt suy nghĩ sâu xa, lát sau lại nhìn sang chỗ khác.
Nhìn thấy cô cô thúc thúc nhíu mày, ta cẩn thận hỏi, “Vết thương kia rất khó trị sao?”
Nhị thúc vẫn giữ im lặng từ đầu đến giờ, nói, “Đúng là rất khó, nhưng có một người có thể chữa trị được.”
“Ai?”
“Cốc chủ Bách Hoa cốc Hoa Vô Ưu.”
Ta lục lọi kí ức một phen, thật vất vả mới tìm được tin tức có liên quan, chưa kịp mở miệng, Thủy Đông Lưu đã nói trước, “Chính là người bị tình làm tổn thương, sau đó tính tình thay đổi khinh bỉ tất cả nam nhân trên đời, Hoa Vô Ưu?”
Nhị thúc cười nói, “Những chuyện nhỏ nhặt trên giang hồ Thủy giáo chủ cũng biết nhỉ, đích thực là Hoa Vô Ưu trong lời nói của ngươi.”
Thủy Đông Lưu nhẹ nhếch môi, dựa người vào ghế, “Nữ nhân đó sẽ đồng ý chữa trị cho ta sao? Không dùng thủ đoạn giết chết ta sao? Nhưng mà không chữa bệnh cũng không sao, ta cảm thấy rất tốt, dù sao cũng quên rồi, vậy thì cứ quên luôn đi, cứ để nữ nhân này đi tìm Hoa Vô Ưu kia đi.”
Nghe lời này, vẻ mặt ta nghiêm túc gật đầu, “Đúng vậy, nếu ông trời đã để cho hai chúng ta quên nhau, vậy thì cứ quên đi thôi, cần gì phải cưỡng cầu nhớ lại.”
Trong phòng lập tức không còn tiếng động, tam cô đột nhiên lớn tiếng nói, “Các ngươi có thể khẳng định, trong vòng mười năm hai mươi năm sau khi nhớ lại chuyện cũ sẽ không hối hận chứ, nếu muốn thì lão thân sẽ thành toàn cho các ngươi. Nhưng các ngươi hãy suy nghĩ cẩn thẩn, chúng ta đều biết, các ngươi đã trải qua rất nhiều mưa gió, bây giờ các ngươi không biết sẽ không sao nhưng về sao thì thế nào? Không hối hận hay sao? Quả thật sẽ không ư?”
Ta bị hỏi đến mức không chắc chắn mình có hối hận hay không, có lẽ... Ta thực sự từng rất thích hắn?
Ôm đầu rối rắm, thống khổ lăn lộn, bổn cô nương thế này mà lại thích nam nhân như Thủy Đông Lưu, đáng lẽ phải là nam nhân áo trắng đại hiệp hào hùng danh tiếng lừng lẫy giang hồ chứ. Ai lại thích cái tên quấn mình như cái bánh chưng a.
Thủy Đông Lưu nói, “Vậy thì thử xem, nhưng ta chỉ thử một lần.” Cuối cùng ánh mắt nhìn về phía ta, lúc này đã đỡ đi mấy phần khinh thường, xem ra có chút chững chạc.
Ta gật gật đầu, “Vậy ta cũng thử một lần.”
Mọi người tỏ vẻ vui mừng, nhị thúc nói, “Cởi chuông cần người buộc chuông, muốn Hoa Vô Ưu chữa trị cho nam nhân cũng không phải là không có khả năng. Theo ta được biết, người nam nhân mà Hoa Vô Ưu yêu, các ngươi cũng quen biết hắn.”
Ta hỏi, “Ai?”
“Ngọc Hồ Ly.”
Ta ôm chặt bảo kiếm người áo đen mới đưa cho ta, kinh hãi, “Cái gì? Ta quen biết cả Ngọc Hồ Ly?”
“Chiếm môn nhân đã nói, không những quen biết, còn cực kì tốt đẹp.” Nhị thúc cười nói, “Ta đã phái người đi tìm hắn, các ngươi cứ an tâm ở lại đây. Đợi tìm được hắn, thì cùng nhau đi đến Bách hoa cốc.”
“Gào...”