Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 62: Vai chính cần phải chết(8)




Editor: Gấu Lam

Tròng mắt Thời Kham khẽ run, hơi thở nóng rực, đem người ôm thật chặt vào trong ngực.

"Có ngươi, ta mới có linh hồn." Nhiếp Gia thật sự cực kỳ yêu hắn, thời thời khắc khắc đều nhịn không được hướng hắn bày tỏ tình ý của mình. Cậu nắm ngón tay Thời Kham vuốt ve khớp xương, thanh âm ôn nhu vang ở bên tai hắn, rung động lòng người.

Thời Kham trở tay nắm lấy tay cậu bao trong lòng bàn tay, dán môi khẽ hôn lên cạnh tai, hô hấp nóng rực ùa vào trong cổ cậu, "Ta trước kia chưa bao giờ nghĩ có thể ở bên ngươi."

Mười tám năm qua, hắn và tiểu quốc quân làm bạn từng ngày lớn lên, không phải không dám hy vọng xa vời, mà là chưa bao giờ có ý niệm đi quá giới hạn. Lúc này tình cảm vô bờ bến trỗi dậy, bắt đầu từ hai tháng trước khi vừa trở về Trác Lộc, khoảnh khắc nhìn lên Huyền Vũ đài đó, phần tình cảm này tới cuộn trào kịch liệt, không hề dự triệu, cơ hồ làm hắn trở tay không kịp. May mà, vương của hắn tựa hồ cũng giống hắn.

Người thật sự có linh hồn là hắn.

Nhiếp Gia ủ trong lòng Thời Kham cùng hắn nhĩ tấn tư ma một hồi lâu, trau dồi tình cảm, giống hai con thú đang hừng hực nhau.

"Đây là cái gì?" Hai người nói chuyện với nhau, lúc này Thời Kham mới chú ý thứ lành lạnh ở trên cổ tay mình.

Hắn nâng cổ tay nhìn, Nhiếp Gia hoảng sợ: "Cẩn thận!"

Ngay khi vừa quát đã bị nội lực của Thời Kham kích phát, cương châm nháy mắt bắn ra, Thời Kham phản ứng nhanh nhẹn đột nhiên nghiêng đầu tránh thoát, chỉ nghe khanh một tiếng, lò hương bằng đồng phía sau đã bị bắn thủng. Nếu có người đứng ở nơi đó, tất sẽ vô tri vô giác chết đi, nháy mắt mất mạng.

Nhiếp Gia sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, ấn tay Thời Kham hô hấp phát run lên.

"Ta không có việc gì." Thời Kham vội vàng vỗ về trấn an lưng cậu, sau đó mới cẩn thận nhìn vật nhỏ tinh xảo không chớp mắt.

"Đây là cho ngươi phòng thân, ám khí có thể hồi liên tục." Nhiếp Gia giải thích với hắn: "Tư Không Hàn trọng sinh, đối với ngươi và ta hận ý ngập trời, hắn hiện giờ đã biết sự tồn tại của Huyền Giáp, sẽ nghĩ biện pháp đối phó ngươi. Còn có cái này." Nói đoạn, cậu nhảy xuống, từ một bên giá sách lấy ra một cái nỏ cực kỳ giản đơn nâng đến trước mắt Thời Kham, kéo căng dây nỏ, đặt lên một mũi tên đen nhánh nhắm bắm vào lò hương.

Mũi tên kích phát, lò hương đã bị mũi tên xuyên qua, ở trên giá lại không chút sứt mẻ chỉ để lại một cái lỗ thủng, có thể tưởng tượng cây nỏ nhỏ này bộc phát ra uy lực lớn cỡ nào, dù là mười sáu cây cung hạng nặng chỉ sợ so ra đều kém!

Thời Kham kinh ngạc chớp mắt một cái, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của tiểu quốc quân, trong lòng chỉ còn lại ôn nhu, vương của hắn luôn nghĩ hết biện pháp bảo hộ hắn. . Ngôn Tình Hay

"Đừng lo Tư Không Hàn, dù không có hắn, vì ngươi ta nhất định sẽ bảo vệ tốt chính mình." Thời Kham nắm chặt tay cậu thâm tình trịnh trọng nhìn cậu.

Tư Không Hàn hắn tự nhiên là không bỏ vào mắt, nhưng cũng không ảnh hưởng hắn và Nhiếp Gia cùng lo lắng cho nhau.

"Thật ngoan." Nhiếp Gia nhấp môi cười, nhảy dựng lên thưởng cho hắn một nụ hôn.

Thời Kham sờ sờ đầu cậu, cười nói: "Vật ấy lực sát thương cực lớn, giao cho Quân Cơ Xử tự chế tạo võ trang cho quân binh, đến lúc đó có thể dễ dàng công phá chiến tuyến Đại Tề."

Nhiếp Gia lại lắc đầu nói: "Quặng sắt của Yến quốc hữu hạn, mỗi năm bổ sung cho tiền tuyến đao thương mũi tên đã rất cố sức. Huống hồ hiện giờ quân lính nghe lệnh ta có bao nhiêu? Võ trang Huyền Giáp cùng thiết kỵ dưới trướng ngươi thế là hết."

Thời Kham câu môi cắn răng cười lạnh, cực kỳ giống một mãnh thú khát máu: "Yến quốc không có, ta sẽ thay người đoạt lấy, ai có thì đi đoạt của kẻ đó."

Không chỉ là Yến quốc, toàn bộ thiên hạ đều cằn cỗi hoang vắng, vì sao các quốc gia phong hỏa liên thiên chiến loạn không ngừng, còn không phải là vì tranh đoạt các loại tài nguyên hữu hạn, độc bá thiên hạ sao, chỉ có thể dựa vào chiến tranh tranh đoạt rồi lại tiêu hao, ai có thể thắng thì chính là bá chủ.

Ở dưới cục diện như vậy, kẻ hèn Tư Không Hàn cũng chả phải chuyện cần quan tâm.

Rất mau ngày tết đã đến, băng tuyết tan ra, vương cung vẫn tiêu điều như cũ, nhưng Xích Vân Cung lại treo đầy giấy đỏ lụa đỏ, cung nhân lui tới bận rộn, náo nhiệt cực kỳ, không biết còn tưởng rằng Đại vương đón dâu.

Không khí ngày tết ở Xích Vân Cung nồng hậu, toàn bộ Trác Lộc thành lại như chim sợ cành cong, nhân tâm hoảng sợ, mấy năm liên tục một ngày long trọng như vậy những không có nhà nào tổ chức, vội vàng ăn một bữa phong phú liền thôi, không hề có sức sống giống như thành chết.

Đầu mùa xuân, thời tiết dần ấm, Nhiếp Gia bỏ đi quần áo dày nặng, trong gió còn mang theo một chút hơi lạnh cậu đã ăn mặc đơn bạc chạy nhảy khắp nơi, không hề thấy lạnh, bởi vì mấy tháng qua vẫn luôn theo Thời Kham luyện tập võ nghệ, một ngày đều ướt nhẹp mồ hôi, nóng đến độ áo đơn cũng không thèm mặc.

Cậu lại cao lên không ít, bất quá một quý qua đi, lúc cùng Thời Kham đứng chung một chỗ không cần nhảy lên nữa, nhón mũi chân đã có thể hôn được môi hắn. Dáng người như tùng trúc, cao dài thanh quý, nếu cầm kiếm đứng dưới ánh mặt trời, từ xa nhìn lại cổ khí thế ngạo nghễ kia cũng dễ dàng bị thuần phục, ai có thể tưởng tượng ba tháng trước cậu vẫn mang bộ dạng ốm yếu tùy thời là chết.

Nhóm Huyền Giáp thật sự vui mừng, nếu thống lĩnh bọn họ không phải động hay bất động đều bò lên long sàng khi dễ Đại vương, nhưng bọn họ lại không dám cản, thì bọn họ sẽ càng vui mừng hơn!

Vào giữa mùa xuân Thời Kham sợ Nhiếp Gia vẫn luôn ở trong vương cung sẽ chán, liền dẫn cậu đi ra ngoài săn thú du ngoạn, có cả Huyền Giáp đi cùng.

Nhiếp Gia chơi cực kỳ tận hứng, một mũi tên bắn trúng một con Bạch Hổ, cậu rút răng nanh ra, buổi tối trở về lại leng keng leng keng một phen. Sáng hôm sau Thời Kham tỉnh lại nhận thấy trên cổ nhiều thêm một dây chuỗi, cầm lấy xem, là hồng châu cực kỳ trân quý, vây quanh là cái răng nanh ban ngày tiểu quốc quân nhổ xuống.

Thời Kham sửng sốt một hồi lâu, vuốt hồng châu, tựa hồ còn có thể cảm nhận được hơi ấm còn sót lại khi tiểu quốc quân cẩn thận chế tạo đem qua. Trong lòng hắn một mảnh nhu tình, vuốt ve trán Nhiếp Gia, nhịn không được khẽ hôn nơi giữa chân mày cậu một cái, Nhiếp Gia mở to mắt nhập nhèm liếc hắn, đầu củng vào lòng ngực hắn rồi lại tiếp tục ngủ.

Mặt khác Huyền Giáp thấy một màn như vậy thật đúng là tức muốn chết, một người so với một người lại càng tức giận bất bình hơn, dựa vào cái gì thống lĩnh có hạt châu bọn họ không có? Dựa vào cái gì thống lĩnh có răng nanh bọn họ không có? Muốn lắm, nếu không phải đánh không lại thống lĩnh, bọn họ sớm đem người kéo ra ngoài vây đánh rồi. May là Quân Cơ Xử đem mười cây nỏ đã chế tạo tốt đưa vào vương cung, Nhiếp Gia gọi Huyền Giáp tới nhận, nhóm Huyền Giáp cảm thấy rốt cuộc cũng được Đại vương tặng lễ mới sôi nổi bình ổn cơn tức giận.

Cả mùa xuân Nhiếp Gia cơ hồ ở bên cạnh Thời Kham, luyện kiếm cưỡi ngựa bắn cung, nói chuyện yêu đương, nhàn rỗi không có việc gì thì ở thư phòng leng keng leng keng chế tạo vài thứ, tóm lại chính là không thượng triều không xem tấu, toàn đẩy cho Thời Kham.

Cậu vô tâm với triều chính, huống hồ triều đình Yến quốc cũng không có bước phát triển đáng lưu ý, một tiểu quốc giữa chiến hỏa tán loạn kéo dài hơi tàn, triều đình có nháo ra động tĩnh gì cũng chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, không đáng nhắc tới.

Mùa xuân cứ như vậy đi qua, cuối xuân, Vân Huy tướng quân thống lĩnh quân Tây Bắc đại thắng trở về thành, nghe nói Tĩnh Vương điện hạ cũng đã trở lại, các bá tánh Trác Lộc thành hoan hô nhảy nhót không thôi, sôi nổi vọt tới cửa thành nghênh đón.

Nửa năm qua, cái tên Tĩnh Vương Quân Trường Duyệt đã là tồn tại duy nhất trong tâm trung thần Tây Bắc, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, tử thương vô số, nơi chốn đều tràn ngập khói lửa, trong quân đội mỗi người đều chịu đựng từng ngày, không chừng đảo mắt một cái, mạng đã không còn. Là Tĩnh Vương điện hạ cho bọn họ thêm hy vọng, vô luận vết thương nghiêm trọng cỡ nào, chỉ cần không phải mất mạng trên chiến trường kịp thời đưa đến trước mặt Tĩnh Vương điện hạ, thì có tám phần hy vọng sống sót.

Tĩnh Vương điện hạ y giả nhân tâm, cứu người vô số, đã hoàn hoàn toàn toàn bị quân Tây Bắc xem là thần bảo hộ.

Theo sau Tĩnh Vương quân lớn mạnh đó là Đỗ Vũ Hiền gần đây dũng mãnh vô cùng, đến Vân Huy tướng quân cũng cam bái hạ phong ban chức Tả tiên phong, dựa theo như thế, quân Tây Bắc ủng hộ Tĩnh Vương hoặc là Đỗ Vũ Hiền kên làm vua bất quá là vấn đề thời gian. Đặc biệt là khi vào thành, quân Tây Bắc nhìn chiến thần ngày xưa của bọn họ bị treo ở trên tường thành đã trở thành thi thể hư thối, cừu hận trong lòng đối với bạo quân càng thêm mãnh liệt.

Tư Không Hàn lúc này tên là Đỗ Vũ Hiền ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt đỏ đậm nhìn thi thể trên cửa thành, năm ngón tay nắm chặt dây cương cơ hồ muốn bóp nát!

"Kỳ Phong......" Tư Không Hàn xác chết bên cạnh mình đã bị ưng điểu mổ thành bộ xương khô, đáy mắt dần dần thấm ra một tầng mỏng nước mắt.

Hắn sớm biết bạo quân giết bạn cũ của mình, lúc này tận mắt thấy, trong lòng không khỏi bi thống vạn phần, hận ý ngập trời! Kỳ Phong làm sai cái gì? Chẳng qua là cầu giúp hắn được an táng, thế mà đưa tới họa ngập đầu, sau khi chết cũng không được sống yên ổn phải theo mình chịu nhục bị treo trên tường thành! Không hề niệm tình hắn vì Yến quốc lập bao nhiêu công lao, có bạo quân như thế, Yến quốc vong rồi!

Quân Trường Duyệt ở một bên tựa hồ đã nhận ra thù hận mãnh liệt trong lòng hắn, nhịn không được nắm lấy tay hắn, kiên định nhìn hắn nói: "Lần này trở về thành, ngươi chớ nên xúc động rút dây động rừng. Bên người hắn ta ám vệ vây quanh, ngươi và ta đều không phải đối thủ, chúng ta đã ăn một lần mệt, nhất định phải cẩn thận."

"Ta hiểu." Tư Không Hàn cho hắn một ánh mắt ôn hoà.

"Ta sẽ giúp ngươi, cho dù không phải vì ngươi, cũng là vì bá tánh cùng tồn vong của Yến quốc, cũng sẽ không lại nhân từ với hắn." Quân Trường Duyệt thấp giọng nói, dùng sức nắm tay Tư Không Hàn, cảm thụ nhiệt độ cơ thể cùng sinh mệnh lực trên người hắn, mới không bởi vì thi thể trên tường thành mà lo sợ bất an.

Hắn không chết, hắn còn ở đây. Quân Trường Duyệt động dung không thôi, đặc biệt là ở dưới xương khô trên tường thành nhìn tình lang bên cạnh, kích động vui sướng đến độ thật lâu không thể bình tĩnh.

Tây Bắc quân đại thắng, bá tánh vẫn như thế hoan nghênh khắp ngõ, lại không giống lần trước im như ve sầu mùa đông, mà là hoan hô không ngừng. Thậm chí có cô nương trên lầu lớn mật đem túi thơm ném vào quân đội, trúng khôi giáp của một binh lính, đổi lấy là một nụ cười hàm hậu ngượng ngùng. Đâu giống lần đó đội quán từ Nam Di trở về, ai ai cũng chết lặng lại máu lạnh, người khác nhìn thấy đều sợ hãi.

Nhiếp Gia biết Tư Không Hàn đã trở lại, cũng không rãnh để ý tới, chờ Vân Huy tướng quân cùng Quân Trường Duyệt mang người tiến cung diện thánh tranh công.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.