Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 38: Solo nói cho mi ai mới là ba ba (12)




Editor: Gấu Lam

Sư Tư không dao động, đáy mắt tràn ngập tình yêu ngọt ngào, hắn duỗi tay ngăn lại động tác muốn lột cổ áo hắn của Nhiếp Gia, cầm lòng không đậu mà hôn đầu ngón tay của cậu, chỉ cảm thấy cậu đáng yêu giống như trẻ con phát sốt vẫn luôn la hét một hai phải được ăn kem.

"Eo em còn bị thương, em nghĩ xem sao tôi xuống tay được?" Sư Tư nhướng mày nhìn cậu, ám chỉ mạnh mẽ nhưng lại nhẹ nhàng dùng hàm răng gặm gặm khớp xương của cậu, tiếng nói ẩn chứa một cổ tình dục mông lung, "Biết rõ em rất khó chịu, tôi đau lòng muốn chết, em đoán xem tôi còn đứng lên được không?"

Nhiếp Gia chậm rãi hít hà một hơi, trên mặt bất tri bất giác nóng lên.

Sư Tư sủng ái sờ cái đầu cún của cậu, trêu đùa: "Rõ ràng là em cầu hoan, vậy mà giờ lại đỏ mặt."

"Không, không phải......" Nhiếp Gia cảm thấy hơi nóng trên mặt mình càng ngày càng tăng, đôi mắt vô thố né tránh tầm mắt của Sư Tư, mới vừa cúi đầu rồi lại nhịn không được lủi vào trong lòng ngực Sư Tư, vòng qua cổ hắn ôm gắt gao không buông tay.

Sư Tư lúc này mới phát hiện, hô hấp Nhiếp Gia ngày càng nặng, hơi thở phun trên cổ áo hắn đều vô cùng nóng rực.

"Tôi thật sự rất thích anh." Nhiếp Gia đem mặt chôn ở trên vai Sư Tư run run rẩy rẩy nói.

Sư Tư nhẹ nhàng vỗ sau lưng của Nhiếp Gia, cười nhẹ nói: "Tôi tuyệt đối sẽ không cô phụ tình cảm của em."

Trong lòng Nhiếp Gia phồng lên sự khó chịu lại ngọt ngào, thanh âm mất tiếng nói: "Tôi biết."

Nhiếp Gia rốt cuộc hiểu rõ, mặc cho ai đều không thể lại lay động tình cảm mà Thời Kham dành cho cậu, cho dù là chính Nhiếp Gia.

Buổi chiều Thần Thiên gọi điện tìm Nhiếp Gia về công ty thương nghị trận chung kết, sau buổi cơm trưa Nhiếp Gia đã bị Sư Tư cưỡng chế vào bệnh viện dưỡng thương, điện thoại là do Phòng Phòng tiếp, Phòng Phòng tránh Nhiếp Gia đến hành lang nhận điện thoại, mở miệng nói: "Thiên ca, lão đại chúng em đang ở bệnh viện, eo anh ấy bị thương vẫn chưa khỏi."

Phòng Phòng có chút không cao hứng, vừa mới kết thúc quay hình không thể cho người ta nghỉ ngơi chút xíu sao, một hai bắt lão đại bọn họ làm việc liên tục như con quay...... Nói câu khó nghe, chính là vào lúc này mới nhớ tới lão đại bọn họ, trước kia đi biểu diễn hay quay mv gì đó cũng không có ai muốn thương lượng cùng lão đại cả.

"Nguyên lai vẫn còn ở phòng bệnh sao?" Thần Thiên hỏi.

" Đúng vậy." Phòng Phòng nói.

Thần Thiên nói câu đã biết liền treo điện thoại.

Nhiếp Gia đang ngủ trưa, Sư Tư thì bồi cậu, sau khi nhận điện thoại nói phải rời khỏi một hồi, Nhiếp Gia liền an tâm ngủ. Nhóm trợ lý đều ở đây, mặt ngoài có vẻ an an tĩnh tĩnh canh giữ ở phòng bệnh, kỳ thật ở trong WeChat bàn tán sôi nổi.

【 Người đưa lão đại tới bệnh viện có phải chính là đối tượng lão đại tặng hoa hay không?!!! 】

【Tôi thấy có vẻ giống, ánh mắt kia chậc chậc chậc không nghĩ tới vậy mà là hồ ly tinh công...... Vì cái gì tôi lại thấy hơi vui vẻ ha ha ha ha ha. 】

【 Nói không chừng là mấy người đoán mò, như vậy không tốt đâu, Phi ca nếu biết sẽ tức giận. 】 Tiểu Lưu ngay thẳng nói.

Phòng Phòng cùng một nữ sinh khác trăm miệng một lời mà phản đáp: 【 Cái đồ thẳng nam chết dẫm biết cái gì!!! 】

Tiểu Lưu thực vô tội, hai nam trợ lý khác nhìn thấy những lời này, run run đem hai chữ " Dù vậy" yên lặng xoá bỏ.

Khi Thần Thiên tới nhóm trợ lý vẫn còn ở trên WeChat ríu ra ríu rít, Nhiếp Gia đang ngủ ngon lành, lại bị thanh âm mở cửa của Thần Thiên đánh thức. Nhiếp Gia cau mày mở mắt ra, không ngủ đủ khiến cảm xúc có chút bực bội.

" Ngại quá, làm ồn cậu rồi." Thần Thiên nhẹ nhàng đóng cửa lại, hắn không biết Nhiếp Gia đng ngủ trưa.

"Chuyện gì?" Nhiếp Gia nằm lắng đọng lại cảm xúc một chút mới xốc chăn xuống giường.

" Đạo diễn Phương Hoành nói cho chúng ta biết rằng trận chung kết sẽ phát sóng trực tiếp, quy tắc cũng sẽ sửa đổi, hơn nữa địa điểm có lẽ không ở trường quay, phỏng chừng tính dựng ở rạp hát, địa chỉ cụ thể chưa rõ ràng lắm nhưng tổ tiết mục đã đem hồ sơ đưa lên phía trên chờ phê duyệt." Thần Thiên cùng Nhiếp Gia hướng đến một bên sô pha.

Phòng Phòng rót ly nước cho Nhiếp Gia nhắc nhở cậu uống thuốc, trong miệng Nhiếp Gia ngậm viên thuốc hàm hồ nói: "Là ngại trường quay nhỏ sao?" Trận chung kết đến rạp hát phát sóng trực tiếp, người xem ít nhất cũng đến một vạn người, sao còn là chương trình nữa, căn bản chính là buổi biểu diễn phiên bản nhỏ.

Thần Thiên tiếp nhận cà phê Tiểu Lưu đưa cho, ánh mắt có chút ngưng trọng nói: "Chúng ta mới vừa quay xong kỳ này, chờ sau khi phát sóng nhất định sẽ nghênh đón nhiệt nghị toàn mạng, tổ tiết mục đại khái muốn nhân cơ hội tạo thế, cụ thể tôi cũng không rõ lắm, đạo diễn cũng không nói gì."

"Đổi thành phát sóng trực tiếp thì còn thừa nửa tháng, chuẩn bị rạp hát, thiết bị cùng sân khấu dù không suy xét kinh phí, nhưng nửa tháng căn bản không đủ." Nhiếp Gia nói.

Thần Thiên cười một tiếng, " Cậu lo lắng rồi, có tập đoàn Vạn Khải, trên phương diện tài chính không cần lo, cho nên tổ tiết mục mới đột nhiên đổi nơi thi đấu."

Nguyên bản nhóm trợ lý ở bên cạnh đang cúi đầu gõ di động vừa nghe đến bốn chữ tập đoàn Vạn Khải nhất thời như con thỏ trong bụi cỏ ngơ ngác ngẩng đầu, vẻ mặt ngốc nghếch nhìn Thần Thiên. Tiết mục này tuy hot, nhưng toàn bộ đài truyền hình cùng tập đoàn Vạn Khải không thể so sánh với nhau, làm sao tập đoàn Vạn Khải sẽ tài trợ tiết mục này chứ......

Nhiếp Gia nghe vậy nhíu nhíu mày, Sư Tư không nói với cậu chuyện tài trợ, chẳng lẽ là Sư Duyên...... Không đúng, Sư Duyên vẫn đang cực lực phủi sạch quan hệ của mình với Sư gia, hắn không có khả năng yêu cầu công ty tài trợ chương trình.

Thần Thiên cho rằng cậu cũng bất ngờ, nói: "Thực kinh ngạc đúng không, tôi cũng hoảng hốt đấy." Hắn dùng khuỷu tay chống lên đầu gối, tâm tình hiển nhiên có chút hưng phấn, "Nghê Phi, tổ tiết mục rất coi trọng trận chung kết, tập ngày hôm qua sau khi phát sóng nhất định vạn chúng chú mục, tôi cảm thấy đây có thể là một cơ hội của DDD, chúng ta sẽ nâng lên tầm cao mới."

"Tiền đề là phải thắng." Nhiếp Gia nhàn nhạt nói: " Nếu thua chỉ có mất mặt toàn thế giới."

Thần Thiên cười khổ một chút nói: "Có cậu chúng ta không có khả năng thua, cậu đừng nói với tôi cậu chỉ tính toán một kỳ đó mà thôi."

"Tôi tới chính là vì bảo đảm D Đoàn sẽ thắng, sẽ không giữa đường bỏ chạy, nếu không quay kỳ đó thôi thì có ích lợi gì." Nhiếp Gia nhàn nhã, không kiên nhẫn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ trên tay bịn sô pha. Phòng Phòng ném cây kẹo que cho cậu mài răng.

Thần Thiên gật đầu nói: "Cảm ơn cậu Nghê Phi. Tôi hôm nay tới cũng chính là muốn hỏi cậu chuyện quyết đấu có dự định gì...... Chủ yếu là ở vòng bán kết bài 《 Chiến Ca 》 quá kinh diễm, chúng ta dùng các bài hát trước vó lẽ không đạt được hiệu quả siêu việt như chiến ca."

Nhiếp Gia không vội không vàng, răng rắc răng rắc cắn cây kẹo, ánh mắt hờ hững: "Sáng tác ca khúc mới."

Cái ý tưởng này kỳ thật đêm qua lúc công bố nhóm có số phiếu cao nhất Nhiếp Gia đã quyết định cong rồi, người xem thích rock and roll phải không, vậy trận chung kết cậu sẽ khiến cho người xem tận tình thưởng thức!

"Kịp sao?" Thần Thiên không hề nghi ngờ tài hoa sáng tác của cậu, rốt cuộc Nghê Phi đã từng trong một giờ hoàn thành một bài hát với từ khúc vĩ đại, " Ý tôi là giáo viên vũ đạo có thể không đuổi kịp tốc độ hát của cậu, hơn nữa chúng ta luyện tập cũng yêu cầu thời gian, đặc biệt là Tạ Nhất Hàng." Thần Thiên thở dài, chẳng sợ trước trận chung kết mới ra bài ra vũ đạo, hắn cùng Sư Duyên đều có thể suốt đêm luyện xong, nhưng trông cậy vào Tạ Nhất Hàng trong thời gian ngắn thuần thục hát nhảy ca khúc mới, không bằng trông cậy vào người xem cùng giám khảo đều mù còn ổn hơn.

"Nhảy cái gì, eo tôi đau, không nhảy." Nhiếp Gia nói: " Cậu trở về đi, tôi viết xong sẽ trở lại công ty."

Thần Thiên ngẫm lại cũng đúng, trận chung kết tuyên bố bài hát mới cũng đủ bùng nổ. Hắn gật gật đầu, đứng lên nói: "Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt."

Thái độ Thần Thiên rõ ràng đã khác so với lúc trước, hôm nay tới gặp Nhiếp Gia, thái độ mang theo khiêm tốn cùng tôn trọng. Nghĩ đến trải qua một tối cuồng oanh lạm tạc (?), Thần Thiên đã thanh tỉnh. Chỉ chờ tiết mục phát sóng, phàm là người có đầu óc cũng nghe được chuỗi lời phê của Trần Hoán Doãn, cơ bản cũng sẽ có cùng phản ứng như Thần Thiên.

Nhưng vẫn chưa đủ, loại fan não tàn không thể coi khinh, fan não tàn chính là hít thuốc phiện idol nên cảm thấy cá tính biểu hiện đều tuyệt vời, Nghê Phi chính là bị ăn thiệt bởi fan não tàn.

Nhiếp Gia không vội không vàng đuổi Thần Thiên đi sau đó chính mình lâm vào trầm tư.

Ba giờ chiều Sư Tư đã trở lại, vào cửa liền nhìn thấy thanh niên tuấn mỹ ngồi dưới ánh chiều tà an tĩnh chợp mắt, cậu cúi đầu, cái cổ duyên dáng bị những sợi tóc sau tai che lại nửa phần, lộ ra vành tai thoạt nhìn thập phần mềm mại. Cậu ngồi ở trên sô pha, trên đầu gối đặt bản phổ, tựa hồ đang viết ca khúc mới, nhưng là trên bản phổ lại không có một nốt nhạc, tất cả đều là đường cong đen nhánh tao loạn, giống như bị cuộn len bị mèo cào, loạn đến làm người nhìn phiền lòng không thôi, có nơi thậm chí còn bởi vì bút lực quá lớn mà đâm xuyên qua trang giấy.

Sự lộn xộn chứng tỏ tâm lý bệnh nhân không ổn, phảng phất như nội tâm người đó táo bạo vặn vẹo.

Sư Tư nhìn đường cong hỗn loạn trên bản phổ,trong lòng bỗng dưng cả kinh, hắn nhẹ nhàng dùng tay nâng cằm Nhiếp Gia, gọi hắn nói: "Phi Phi?"

Nhiếp Gia hoảng hốt tỉnh lại, khi mở mắt ra ánh mặt trời trút xuống mắt cậu, đem đôi con ngươi ánh lên giống như đá quý đạm kim sắc, nhưng ẩn sâu trong đôi mắt lộng lẫy đó lại chứa sát khí, giây lát lướt qua, tựa hồ là ảo giác của Sư Tư.

Cậu thấy Sư Tư liền cười rộ lên, như không có chuyện gì nói: "Anh đã về rồi."

"Về sau đừng cúi đầu ngủ, không tốt cho xương cổ." Sư Tư ngồi xổm xuống nhẹ giọng nói, hắn đem bản phổ đặt ra sau, mặc dù thấy đôi mắt của Nhiếp Gia đựng đầy ánh mặt trời cùng ý cười lưu luyến si mê nhưng cũng không thấy an tâm, luôn cảm thấy dưới đường cong đó cất giấu một loại hung lệ tử chí(?), làm trong lòng hắn thấp thỏm bất an.

Nhiếp Gia hiển nhiên cũng đã quên việc này, nghe lời gật gật đầu, "Tôi đang phơi nắng nghe âm nhạc, không chú ý đã ngủ rồi."

Buổi tối Sư Tư bồi Nhiếp Gia ăn cơm xong liền lấy cớ rời đi, Nhiếp Gia tại chỗ đảo quanh tìm bản phổ của mình đều tìm không thấy, còn tưởng mình nằm mơ, liền lấy bản phổ khác lần nữa sáng tác.

Bản phổ cũ bị Sư Tư ném tới trước mặt bạn tốt là thạc sĩ tâm lý học, lạnh mặt nói: " Nói tôi nghe, đây là có chuyện gì."

Tiết Đình đang nhắn tin ứng phó mẹ mình việc thúc giục kết hôn, quay đầu liếc mắt một cái, sợ tới mức thiếu chút nữa ném điện thoại: "Đây là cậu viết?!"

"Không phải." Sư Tư hờ hững nói.

Tiết Đình nhanh chóng trấn an trái tim nhỏ của mình, " Cậu làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng cậu không chỉ chân què, mà tâm lý còn bệnh chứ."

" Có vấn đề gì?" Sư Tư nghe hắn nói như vậy trong lòng tức khắc lộp bộp một tiếng.

Tiết Đình lấy bản phổ nhìn kỹ một hồi, trên mặt cũng không hề cười hì hì, nghiêm mặt nói: " Đây là điển hình của rối loạn lưỡng cực...... Tình huống có điểm nghiêm trọng, ngày nào đó mà có giết người cũng không kỳ quái, ai thế? Cần hỗ trợ không?"

Sư Tư trong lòng trầm xuống, " Người yêu tôi, nhưng tôi không cảm thấy em ấy có rối loạn lưỡng cực nghiêm trọng như vậy."

Tiết Đình sáng hôm nay mới nghe mẹ nói tin tức Sư Tư muốn kết hôn, tuy rằng không biết đối phương là ai, nhưng Sư gia đều đã chuẩn bị hôn lễ, cho nên mẹ mới có thể cuồng oanh lạm tạc mình.

Tiết Đình sờ sờ cái mũi nói: "Tôi chưa thấy người đó cũng không dám dễ dàng cam đoan với cậu, người bệnh rối loạn lưỡng cực cũng không phải luôn trong trạng thái cảm xúc không ổn định, có thể là cảm xúc đối phương trong lúc mất khống chế nên viết ra, cậu phải chú ý quan sát nhiều hơn, tình huống như thế nào sẽ khiến cho cảm xúc của người đó mãnh liệt biến hóa sau đó thì cực lực tránh để loại tình huống đó xảy ra. Tình huống của người yêu cậu tuy rằng nghiêm trọng, nhưng cậu cũng không cần quá lo lắng, người đó đang tự mình giãy giụa, loại tình cảm ấy đặc biệt mãnh liệt, tuy rằng tinh thần hiện tại không tốt lắm nhưng người đó có ý thức chống cự, cậu muốn giúp người yêu, tận lực đừng để cho người yêu cậu ở một mình."

Trong lòng Sư Tư đã rối thành một đoàn, căn bản vô pháp tưởng tượng người yêu của mình đã phải chịu dày vò thế nào mới mắc phải chứng rối loạn lưỡng cực nghiêm trọng như vậy.

"Tôi cần phải làm gì?" Sư Tư vội vàng hỏi.

Tiết Đình ý thức được Sư Tư tựa hồ không muốn để mình biết người yêu hắn là ai, khả năng thân phận không tiện, Tiết Đình cũng không lắm để ý nói: " Bảo cậu không cần quá lo lắng, cậu chỉ cần bảo đảm giấc ngủ của người đó sung túc không cho người đó ở một mình trong thời gian dài, cho người đó biết cậu cần người đó, dựa theo mức độ tự mình giãy giụa mà nói, một ngày nào đó sẽ khôi phục khỏe mạnh, tuy rằng thời gian sẽ thật lâu, cậu phải chuẩn bị tâm lý cho tốt."

Sư Tư vẫn luôn tự mình quản lý cảm xúc rất tốt, nhưng từ chỗ Tiết Đình đi về đến giờ vẫn cắn chặt răng, trong lòng đau như bị thọc một đao.

Hắn về tới bệnh viện, Nhiếp Gia đang mang tai nghe nằm ở trên sô pha viết viết vẽ vẽ, cậu thay đổi cái tư thế, trước đó là đưa lưng về phía cửa hiện tại là mặt đối diện cửa chính, tựa hồ sợ bản thân không phát hiện thanh âm hắn trở về.

Chi tiết nhỏ ấy khiến trong lòng Sư Tư tức khắc toát ra một mảnh đau lòng, hắn cố tình hơi dùng sức đóng cửa lại, quả nhiên kinh động thanh niên đang nghiêm túc viết lời ca.

Nhiếp Gia ngẩng đầu, lập tức tháo tai nghe cười chầm chậm lại dìu hắn.

Sư Tư không nói một lời, trực tiếp thuận thế đem người ôm vào trong lòng ngực, thương tiếc mà ôm.

" Anh làm sao vậy?" Nhiếp Gia khó hiểu nói.

"Không có việc gì, chuyện làm ăn có hơi phiền lòng." Sư Tư ôn nhu nói nhẹ nhàng vuốt ve cái gáy của Nhiếp Gia.

Nhiếp Gia củng củng vào trong lòng ngực hắn, ôm eo hắn nhẹ giọng nói: "Không sao cả, tôi sẽ vẫn luôn bồi anh."

Sư Tư cười cười không nói chuyện, chỉ là đem người ôm chặt hơn nữa.

Nhiếp Gia cảm thấy cảm xúc Sư Tư không quá thích hợp, trộm hỏi KK.

KK đương nhiên biết nguyên nhân cảm xúc của Sư Tư không thích hợp, nhưng nó nào dám nói chứ, nó mà bán đứng trưởng phòng nói không chừng ngày mai liền bị aa, bb, cc linh tinh yêu diễm đê tiện thay thế mất.

KK thâm trầm mà nói: 【 Chỉ là một ít việc rất bình thường, chuyện làm ăn ấy, ngài hiểu mà. 】


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.