Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 36: Solo nói cho mi ai mới là ba ba (10)




Editor: Gấu Lam

Warn: đội mũ trước khi coi:)

Trường quay, tiếng vỗ tay như sấm vẫn còn ở tiếp tục, dù rằng số phiếu trước mắt của DDD vẫn chưa thể vượt qua Galaxy, nhưng thanh thế phảng phất như đã đoạt giải quán quân.

Trong phòng chỉ đạo các tổ quay phim bắt lấy mỗi một biểu tình trên sân khấu, Galaxy kinh ngạc, Herzt tâm phục khẩu phục, cùng với Box cao hứng quơ chân múa tay, nhưng mà đáng lẽ nên quơ chân múa tay phải là bốn người DD, họ lại chỉ là bình tĩnh đứng ở trên sân khấu.

Nhiếp Gia từ đầu tới cuối đều là bộ dáng đạm nhiên thong dong, vinh nhục không kinh (?), lễ phép nói cảm ơn sau đó trở về vị trí của mình. Có lẽ bởi vì phản ứng người xem tại trường quay quá mức kịch liệt vỗ tay kéo dài rất lâu mà cảm thấy có chút buồn tẻ, cậu thậm chí còn nhàm chán chơi với đường may thêu nổi trên cổ tay.

(?): không kinh ngạc

Trên mặt Thần Thiên cùng Sư Duyên mang theo ý cười miễn cưỡng, bên tai ửng hồng một đường lan tràn tới cổ, không phải bởi vì bị Trần Hoán Doãn phê bình trước mặt mọi người, mà là vì sau một hồi phê bình bọn họ tới giờ vẫn thấy hơi ngu ngu. Hai người hai mặt nhìn nhau, nhìn nhau liếc mắt một cái, đều từ trong ánh mắt thấy được hổ thẹn không chỗ dung thân.

Tạ Nhất Hàng là đối tượng bị phê bình, nước mắt đã sớm đảo quanh ở hốc mắt tức khắc không chịu khống chế mà chảy xuống, lại phát hiện trong tai đã không thể nghe được thanh âm các fan quan tâm, bọn họ đều hò hét tên Nghê Phi, cũng nhìn không thấy nước mắt hắn. Hốc mắt hắn đỏ bừng cúi đầu, đại não trống rỗng, trong lòng chậm rãi dâng lên một cổ sợ hãi......

Nghê Phi cái gì cũng mạnh hơn so với hắn, hôm nay đã bị đoạt đi vị trí C, hiện tại có phải ngay cả fans của hắn cũng bị cậu ta đoạt đi mất không?

"Tiểu Hàng đừng khóc đừng khóc, lão Trần chính là miệng dao găm tâm đậu hủ." Trường quay mất khống chế lâu lắm, Mc ổn định mọi thứ sau đó mới tiếp tục quay hình. Cha đẻ rock and roll Lâm Hạo Thanh nãy giờ chưa lên tiếng ra tiếng an ủi Tạ Nhất Hàng hai câu.

Trần Hoán Doãn cười nói: "Nói bừa, tôi nói năng chua ngoa, tâm sắt."

Khán giả lập tức nho nhỏ cười vang lên.

Tạ Nhất Hàng lại như là nghe không được cúi đầu xuống, nước mắt theo chóp mũi từng giọt từng giọt chảy xuống, một mình trầm mặc ở mọt mình bi thương.

"Mọi người đều biết thầy Lâm Hạo Thanh từ lúc bắt đầu luôn thưởng thức ủng hộ Galaxy, hôm nay biểu hiện của Galaxy thực sự bắt mắt, mặt khác nhóm ca sĩ nào cũng không kém cỏi, đặc biệt là DDD, bao gồm tôi cũng rất tò mò hôm nay thầy Lâm Hạo Thanh sẽ đem phiếu cho nhóm nào." MC nói.

Vu Tĩnh Vi lập tức ngưng thần nhìn Lâm Hạo Thanh mặt vẫn luôn mỉm cười, Galaxy không có được phiếu của cha đẻ âm nhạc cùng Trần Hoán Doãn vốn ở trong dự kiến của hắn, quả nhiên không sai chút nào, nhưng một phiếu này của Lâm Hạo Thanh, Vu Tĩnh Vi nắm chắc thắng lợi! Rock and roll trong nước đã mất tinh thần, Galaxy là nhóm duy nhất có thể kéo rock and roll về lại thị trường, cho dù biểu hiện hôm nay của bọn họ kém hơn DDD, Lâm Hạo Thanh vì rock and roll vãn tôn (?) cũng không thể không màng đến bọn họ!

(?): vãn hồi tôn nghiêm

Lâm Hạo Thanh tuổi tác cũng không lớn, còn không đến 50 tuổi, là vị trẻ nhất trong ba vị giám khảo, nhưng lại có tư cách ngồi ở giữa bọn họ. Hắn tiếp nhận MC nói hai câu trêu chọc, sau đó một tay cầm microphone chống ở trên mặt bàn, nhìn bốn nhóm trên sân khấu dùng tiếng nói khàn khàn của kẻ nghiện thuốc nói: "Tôi rất đồng ý với lời bình của thầy Trần, Box cùng Herzt rất ổn, nhưng nếu so ra thì hơi kém. Hôm nay vé vào vòng trong ở vòng đầu tiên hẳn là một trong hai nhóm DDD hoặc Galaxy."

"Ai!" Lâm Hạo Thanh không lập tức bỏ phiếu ngược lại bỗng nhiên quái kêu một tiếng, quay đầu nhìn cha đẻ cùng Trần Hoán Doãn, vừa tức giận vừa buồn cười mà mở to hai mắt nhìn nói: "Tôi hiện tại mới phản ứng lại, 450 phiếu của tôi lại quyết định trực tiếp đến kết quả rồi, hai ngườ có phải cố ý hay không?"

"Có khả năng sau khi chương trình phát sóng cậu sẽ chễm chệ ở vị trí đầu bảng hot search đó, xíu nữa đi vào, hẳn tất cả nhất đều trí thăm hỏi sức khoẻ cậu." Cha đẻ hết sức vui mừng nói.

Trần Hoán Doãn cũng phụ họa cười nói: "Hạo Thanh chú yên tâm, nếu chú không lên hot search, hai chúng tôi sẽ tiêu tiền mua hot search cho chú, yên tâm yên tâm, bảo đảm hot search chắc chắn là chú."

Lâm Hạo Thanh đối mặt người xem chỉ vào hai người nói: "Đây là cái gì, dùng cách nói hiện tại của người trẻ tuổi chính là tâm cơ boy có phải hay không? Hai lão tâm cơ boy."

Trường quay cười vang lên, thần kinh vừa rồi nhiệt huyết sôi trào kích động hòa hoãn không ít.

" Được rồi trở lại chuyện chính." Lâm Hạo Thanh ngồi trở lại, mắt nhìn tuyển thủ trên đài, "Tôi ngay từ đầu đã chuẩn bị đem phiếu của mình cho Galaxy, nguyên nhân lớn nhất tự nhiên là Galaxy hôm nay rất siêu việt, mấy tiết mục trước tới nay thậm chí là buổi biểu diễn cá nhân đều không có trình độ như vậy, bọn họ đã sáng tạo một đỉnh cao mới. Galaxy xuất đạo mới 6 năm nhỉ? Không tính rất dài, nhưng cũng tuyệt đối không ngắn, trong giới âm nhạc cơ bản không có nhóm như Galaxy vẫn luôn sinh động trong tầm mắt đại chúng 6 năm, huống chi còn là một ban nhạc. Đương nhiên cái tôi muốn nói là trạng thái của một ca sĩ, chứ không phải nhân khí. Lặn mất tăm một đoạn thời gian sau đó lần thứ hai lại hồng mọi người hẳn cũng biết vài vị, nhưng ca sũ nổi tiếng lần nữa thường thường đều khó có thể đạt tới trạng thái đỉnh cấp như trước kia, càng đừng nói đến siêu việt. Cho nên biểu diễn tối hôm nay của Galaxy làm tôi phi thường kinh hỉ, khi bọn họ biểu diễn, lòng tôi cũng đã hạ quyết tâm, nhất định phải đem phiếu bầu cho Galaxy!"

Thành viên Galaxy đã ẩn ẩn có chút nhảy nhót.

"Nhưng đâu?" Cha đẻ nói: "Đừng dấu dấu diếm diếm, loại thời điểm này thường khúc sau đều thêm một từ nhưng."

Lâm Hạo Thanh liếc hắn một cái, thanh thanh giọng nói nói: "Nhưng mà......"

Cả trường quay bộc phát ra một làn sóng cười ha ha.

Lâm Hạo Thanh cười nói: "Galaxy làm tôi kinh hỉ, nhưng mà DDD lại làm tôi kinh diễm, chuẩn xác mà nói là Nghê Phi làm tôi kinh diễm. Bài hát《 Chiến Ca 》này tin tưởng người xem tại trường quay cùng người xem trước TV đều nghe qua, chẳng sợ có người không thích cũng nhất định nghe qua, bài hát này hot từ hai năm trước đến giờ vẫn hot, cho nên mọi người hẳn là đều phát hiện chiến ca DDD biểu diễn hôm nay không quá giống nhau, một lần nữa cải biên. Nghê Phi, là cậu lại cải biên sao?"

Trần Hoán Doãn nói: "Tôi nhớ rõ Nghê Phi từ trước đến nay không cho phép người khác sửa chữa bài hát của mình, đúng không?"

Nhiếp Gia gật gật đầu.

Lâm Hạo Thanh tiếp tục nói: "Đúng rồi, điểm này hẳn mọi người cũng biết. Tôi muốn nhắc nhở mọi người một câu, Nghê Phi giữa trưa ngày hôm qua vừa mớ xác định muốn tham gia tiết mục, đến bây giờ không vượt qua 30 giờ.Cậu ấy trong thời gian ngắn như thế, hoàn thành cải biên chiến ca, hơn nữa chiến ca phiên bản hoàn toàn mới vẫn mang đến chấn động viễn siêu như bản cũ, vừa rồi ở trường quay cũng không thể bắt bẻ, đây đã không phải siêu việt rồi, tôi cảm thấy Nghê Phi có thể phong thần."

Lâm Hạo Thanh lúc khen ngợi đều tập trung ở trên người Nghê Phi, mọi người vỗ tay không ngừng, hiển nhiên người xem cũng thập phần tán thành. Sư Duyên cùng Thần Thiên trên mặt đỏ lên, Nghê Phi đến tột cùng có tài hoa ra sao bọn họ so bất luận kẻ nào đều rõ ràng, chính là trước kia lại không biết vì cái gì, chính là không quen nhìn Nghê Phi như thế.

"Nếu tôi đã phải lên hot search, cũng không sợ lại nói một câu trái chiều, nếu Tạ Nhất Hàng không ngã Sư Duyên không đỡ, tôi sẽ không chút do dự đem bầu cho DDD, nếu chỉ có một mình Nghê Phi biểu diễn có lẽ tôi sẽ xông lên đòi cậu ấy ký tên." Lâm Hạo Thanh nói: "Ngoại giới luôn dùng từ tài hoa hơn người để hình dung rất nhiều nghệ sĩ trong giới giải trí, đó là bởi vì ngoại giới không hiểu biết về loại nghệ sĩ đóng gói trong giới giải trí, là thị trường bán sỉ? Tôi mười sáu tuổi đã vào nghề, tôi dám nói ở giới giải trí nghệ sĩ chân chính tài hoa hơn người chỉ có một bộ phận cực kỳ nhỏ, nhưng Nghê Phi chính là một trong số đó."

Cha đẻ kinh ngạc nói: " Ý cậu rốt cuộc thế nào? Cậu tính bầu cho hả?"

"Tôi nói nhiều như vậy, là vì để người xem tham khảo một chút. Tôi vừa rồi cũng nói, khi Galaxy biểu diễn tôi đã quyết định đem phiếu cho bọn họ, ở chỗ này tôi phải xin lỗi bốn thành viên DDD, xin lỗi người xem. Giám khảo cầm phiếu tiên quyết hẳn là tuyệt đối công chính, nhưng tôi không làm được. Nếu không phải là phiếu giám khảo có lẽ lúc bình chọn đã bầu cho Galaxy, tôi cùng rất nhiều người xem ở khu bình chọn đều phạm vào một sai lầm, trước tiên phủ định DDD vẫn chưa lên sân khấu. Tôi không có tư cách đưa ra kết quả cho hai đoàn đội, cho nên tôi quyết định từ bỏ quyền bỏ phiếu của mình." Lâm Hạo Thanh vừa dứt lời, cha đẻ cùng Trần Hoán Doãn liền tê một tiếng.

Nhiếp Gia có chút ngoài ý muốn, Lâm Hạo Thanh không hổ là chơi rock and roll, không đi con đường tầm thường. Ba hoa chích choè khen Galaxy cùng DDD một hồi, sau đó bỏ quyền?

Mc cảm giác hôm nay nếu đài truyền hình không trợ cấp cho hắn chắc hắn chả thể nào nói nổi, liên tiếp xảy ra sự cố, trái tim kiên cố của hắn cũng chịu không nổi chơi như vậy a!

"Thầy Lâm Hạo Thanh ngài xác định từ bỏ quyền bỏ phiếu của mình sao? Ngài không phải sợ lên hot search à?" Mc kịp thời lấy phương thức trêu ghẹo nói: "Tôi nói ngài nghe, bây giờ ngài bỏ phiếu, không cần chờ tiết mục phát sóng, ngài phải treo hot search rồi."

Lâm Hạo Thanh cười ha ha.

Lâm Hạo Thanh từ bỏ quyền bỏ phiếu, vậy vẫn là phiếu của Galaxy cao nhất, Vu Tĩnh Vi thoáng nhẹ nhàng thở ra, tâm hoàn toàn nuốt trở lại trong bụng, thắng rồi.

"Tôi còn chưa nói xong mà." Lâm Hạo Thanh đứng lên bục kim loại trước mặt người xem, nhiệt huyết sôi trào ủng hộ người xem: "Tôi từ bỏ quyền bỏ phiếu của mình, tôi quyết định phiếu giám khảo giao cho người xem tại trường quay. Các cậu muốn bầu 450 phiếu này cho ai, thì lớn tiếng hô tên của bọn họ, không cần hô ' gian lận ' nữa nhá, được không!"

Khán giả lập tức sôi trào, cả trường quay đều là tiếng kêu gọi.

Vu Tĩnh Vi cảm giác Lâm Hạo Thanh đang tát hắn một bạt tai.

Mc nói: "Các bạn khán giả ở trường quay, các bạn có thể hét lên! Đương nhiên người xem trước TV cũng có thể lên tiếng ủng hộ cho thần tượng của mình, tuy nhiên các bạn kêu khản cả họng cũng vô dụng ha ha, lúc các bạn hò hét thì chương trình cũng quay xong."

Mc sau khi nói xong cũng thập phần phối hợp chỉnh lại ánh đèn sân khấu tối hơn, chỉ còn lại màn hình lớn chiếu ra từng đoạn hình ảnh của bốn nhóm.

Người ở trường quay, ngay từ đầu tất nhiên fans bốn nhà đều muốn lên tiếng ủng hộ cho idol nhà mình, tuy rằng chỉ là vòng bán kết, ai hôm nay thắng cũng chưa chắc lấy được quán quân, nhưng việc này liên quan đến vinh dự nhóm! Các fan đều hò hét sôi nổi.

Dần dần khu vực fan DDD cùng khu bỏ phiếu hô theo tiết tấu, rất nhanh lan tràn cả trường quay, thanh âm không giống nhau đều bị che dấu, chỉ còn lại có nhịp hò hét đều đều.

Không phải Galaxy, càng không phải DDD.

Mà là ——

"Nghê Phi!"

"Nghê Phi! Nghê Phi!"

"Nghê Phi!! Nghê Phi!! Nghê Phi!!!"

Kết quả đã thực rõ ràng, toàn trường quay đều là tiếng vang, gần như tình cảm của 4000 người mãnh liệt mênh mông kêu gọi, MC quả thật có chút sợ trường quay bị chấn sụp.

Vu Tĩnh Vi sắc mặt xanh mét, nếu hiện tại ánh đèn sân khấu sáng lên, khuất nhục cùng phẫn nộ trên mặt hắn sẽ lập tức lộ rõ.

Thực nhanh, đinh một tiếng, số phiếu của DDD từ 967 gia tăng tới 1417 phiếu! Lấy ưu thế tuyệt đối hoàn toàn nghiền áp 1327 phiếu của Galaxy đăng đỉnh!

Gần một nửa phiếu trên tổng số phiếu, nhóm đầu tiên vào trận chung kết đã ra đời.

Tin tưởng trận thi đấu hôm nay, mọi người trừ bỏ một bộ phận fan Galaxy, đều thành công bị lôi kéo vào vòng fan DDD, hoặc là nói hoàn toàn quỳ phục trước Nghê Phi. Đây là hiệu quả chấn động phái thực lực mang đến!

"Chúc mừng DDD vào trận chung kết!!" MC cũng không tự giác kích động lên, âm cuối suýt nữa phá âm.

Khán giả đang điên cuồng kêu gọi, nhóm trợ lý đoàn ở hậu đài cũng"A a a lão đại soái ngây người" ôm nhau tập thể xoay vòng nhảy nhót.

"Cảm ơn cậu, Nghê Phi." Thần Thiên nhẹ giọng nói, một tiếng cảm ơn quá nhẹ, mặc dù bọn họ đứng chung một chỗ, Thần Thiên khó có thể bảo đảm Nghê Phi nghe được hắn nói lời cảm tạ.

Ánh đèn sáng lên, DDD hoàn mỹ quyết thắng, đạt được mục đích.

Ba vị giám khảo đứng lên chân thành vỗ tay cho DDD, tiếng gầm lúc này thật lâu không thể bình ổn, trường hợp này nói là buổi diễn solo của Nghê Phi cũng không quá, MC lần đầu tiên đau lòng cho cổ họng của khán giả.

Nhiếp Gia cảm tạ người xem sau đó dẫn đầu xuống đài trở về phòng nghỉ, đội viên khác theo sát phía sau, kế tiếp chính là ba nhóm khác diễn tiếp tục biểu diễn, cuộc đua cuối cùng giành lấy vé vào trận chung kết.

Nhiếp Gia trở lại phòng nghỉ sau đó tiếp tục nằm liệt trên sô pha, móc di động ra, gửi tin nhắn.

Nhiếp Gia: 【 Tôi vừa rồi có phải siêu khốc hay không! 】

Nếu không phải gián đoạn quay hình sẽ thêm phiền toái cho người yêu, Sư Tư lúc ở phòng giám sát nhìn thấy biểu tình cao lãnh của cậu nhắn những tin nhắn đáng yêu cho chính mình đã nhịn không được đi vào phòng nghỉ cho các tuyển thủ, giờ khắc này, một giây này, chính là hiện tại, thật muốn đem cậu ôm vào trong ngực xoa xoa.

【 Siêu đáng yêu. 】 Sư Tư cười trả lời.

Nhiếp Gia thần sắc ngưng trọng ở trên màn hình di động chọc chọc: 【 Không có khả năng, tôi nhất định siêu khốc, bộ dáng đáng yêu chỉ cho cho anh xem. 】

Sư Tư nhìn mấy chữ kia, đột nhiên không kịp phòng ngừa nuốt xuống một ngụm nước bọt trong yết hầu, ngọt đến hắn cảm thấy hô hấp của mình cũng ngọt.

Nhiếp Gia đợi hai phút Sư Tư cũng không hồi tin nhắn, không biết hắn có phải lâm thời có việc rời đi hay không.

【 Sư Tư đang làm gì? 】 Nhiếp Gia lại đợi một hồi, thật sự không nhịn được vì thế quấy rầy KK.

KK nói: 【 Trưởng phòng đang đi WC. 】

Mới vừa nói xong Nhiếp Gia liền nhận được tin nhắn của Sư Tư: 【 Đến phòng hóa trang C3. 】

Nhiếp Gia ngẩn người, thu hồi di động đứng lên hờ hững nói: "Tôi đi toilet một chút."

Tạ Nhất Hàng rúc ở trong một góc sô pha, đôi mắt hồng hồng nhìn Nhiếp Gia một cái.

Bỗng nhiên kêu người đến một nơi xa xôi như phòng hóa trang dễ làm người hiểu sai được không! Vì thế KK thuộc nhóm trứng gà (?) sớm đã che chắn cho cậu. Nhiếp Gia một chút cũng không nghĩ đến hướng khác, người yêu cậu cũng không phải người không có chừng mực, quan trọng nhất chính là Sư Tư rất tôn trọng Nhiếp Gia.

(?): cầu cao nhân

Mới vừa đẩy cửa phòng hóa trang, Nhiếp Gia đã bị hai cánh tay cường hữu lực ôm vào trong lòng ngực.

Sư Tư dựa ở trên cửa đem hai người nhốt ở phòng hóa trang, cơ hồ gấp không chờ nổi ôm chặt người ta, một tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve gáy của Nhiếp Gia, nhịn không được cúi đầu hôn lên cái cổ trắng nõn của cậu.

Vừa nãy mới ở trên đài trải qua làn sóng hô thần Nhiếp Gia cũng không chớp mắt một cái, lúc này chỉ là bị Sư Tư ôm vào trong ngực đã khống chế không được tim đập nhảy nhanh hơn. Cậu duỗi tay ôm lại eo Sư Tư, hơi ngửa đầu nhẹ nhàng hôn môi hắn, dưới lông mi dài mảnh đều là tình tố nùng liệt như hải.(?)

(?): tình cảm nồng đậm như biển

Tình yêu trong mắt cậu, cơ hồ muốn giải phóng. Sư Tư cúi đầu nhìn đôi mắt Nhiếp Gia có chút ướt át cùng biểu tình tràn ngập không muốn xa rời, bộ dáng lúc này cùng khi cậu ở trên sân khấu quang mang vạn trượng lại cao lãnh kiêu căng quả là một trời một vực, quả nhiên là chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy bộ dáng đáng yêu này......

Tâm Sư Tư đều tan chảy, nhịn không được hôn miệng cậu đến đỏ bừng, rồi lập tức nghĩ đến cậu còn đang quay hình, vì thế vội vàng ngừng lại, có chút tự trách vỗ về chơi đùa môi mỏng của cậu, "Tôi sơ suất quá."

"Không sao, đợi lát nữa đi ngang qua toilet, dùng nước lạnh tạt một chút thì tốt rồi." Nhiếp Gia nắm tay hắn, nhẹ nhàng cắn đầu ngón tay hắn.

Sư Tư thở ra một ngụm nhiệt khí, hắn thương tiếc mà đem Nhiếp Gia ôm vào trong lòng ngực, ôn nhu cùng cậu nhĩ tấn tư ma (?), nhịn không được nhẹ giọng nói: "Phi Phi, em nguyện ý kết hôn với tôi không?"

Hai người đến bây giờ, tổng cộng số lần gặp mặt cũng không đến hai ngày, Sư Tư cảm thấy không đến hai ngày đã cầu hôn mình cũng rất là buồn cười.

Nhưng mà người trong lòng ngực lại nhẹ giọng cười nói: "Đương nhiên, cả đời mỗi một đời, tôi đều nguyện ý cùng anh."

Trong mắt cậu có một mảnh tinh quang, lúc này trong mắt Sư Tư cũng chỉ có một Nhiếp Gia.

"Chờ trận chung kết xong, chúng ta kết hôn đi." Sư Tư kinh hỉ nói.

Nhiếp Gia nhảy lên hôn một cái lên mặt Sư Tư, cười sắc ngọt ngào mà nói: "Được."

Thư ký nếu là biết ông chủ hắn không chỉ tình yêu sét đánh, hiện tại lần thứ hai cầu hôn như sấm sét, phỏng chừng sẽ hoài nghi nhân sinh, hoặc là hoài nghi ông chủ hắn trước kia nghiêm cẩn ổn trọng có lẽ bị người ngoài hành tinh tráo đầu óc rồi.

Tiết mục còn đang thu, mặc dù DDD thăng cấp cũng không thể về sớm, vốn dĩ chính là lấy cớ đi toilet, cùng Sư Tư thân thiết vài phút sau đó Nhiếp Gia trở về.

Đi ngang qua toilet Nhiếp Gia nhớ tới môi có chút tươi, liền đẩy cửa đi vào muốn dùng nước lạnh tạt một chút.

Tạ Nhất Hàng cũng ở bên trong, hắn đứng ở trước bồn rửa tay nhìn hốc mắt đỏ bừng của mình trong gương phát ngốc. Hắn vốn trang điểm nhạt, khóc thút xong cũng không hề xấu, ngược lại bởi vì khóc đỏ đôi mắt cùng yên huân màu đỏ nhàn nhạt phụ trợ càng thêm đáng yêu, phảng phất như nai con trong hoạt hình.

Nhiếp Gia hoàn toàn đem Tạ Nhất Hàng trở thành không khí, rút một tấm khăn giấy làm ướt nó bôi sắc đỏ bừng trên môi.

Tạ Nhất Hàng hiển nhiên thấy được sắc môi của Nhiếp Gia biến hóa, bỗng dưng ngốc ngốc, có chút không phản ứng lại, nhưng Nghê Phi nói là đi toilet, nhưng toilet không ai, hiện tại môi còn hồng mới tiến vào...... Tạ Nhất Hàng có ngốc bạch ngọt cũng sẽ không cho rằng Nghê Phi đang bổ trang đi, hôm nay cậu ta căn bản không trang điểm.

"Nghê Phi...... Hôm nay thật sự rất xin lỗi, tôi không phải cố ý té ngã." Tạ Nhất Hàng đáng thương nhìn Nhiếp Gia, thấp giọng nói.

Nhiếp Gia soi trước gương, cầm khăn giấy nhìn nhìn sắc môi, đã có chút phai nhạt.

Thấy hắn không nhìn mình, Tạ Nhất Hàng lại chạy nhanh nói: "Hôm nay Nghê Phi, cậu tha thứ cho tôi được không? Tôi thật sự không phải cố ý...... Thực xin lỗi......"

Nguyên bản đã sớm ngừng nước mắt bỗng nhiên lại chực trào ra, Tạ Nhất Hàng cúi đầu rơi xuống một chuỗi nước mắt, khổ sở hít hít cái mũi. Hắn thật sự không phải cố ý té ngã, thấy mình khó thở sau đó hắn cũng đã cố gắng nỗ lực để kiên trì đến cuối cùng, chỉ là nhất thời quên mất《 Chiến Ca 》sau khi biên khúc không phải âm nhạc nhẹ nhàng dần, là lấy kết thanh xướng nên mới nhất thời lơi lỏng......

Nhiếp Gia như cũ không để ý đến hắn, Tạ Nhất Hàng khổ sở lại sốt ruột: "Nghê Phi cậu không chịu tha thứ tôi sao?"

Qua một lát, Nhiếp Gia nhìn sắc môi khôi phục bình thường mới đem khăn giấy ném vào thùng rác, ánh mắt giống như đánh giá một đồ vật nhìn Tạ Nhất Hàng. Hờ hững mở miệng nói: "Tạ Nhất Hàng, cậu mỗi lần phạm sai trừ bỏ nói xin lỗi sẽ nói gì khác? Cậu không chỉ không biết mình nên làm cái gì, thậm chí phải nói cái gì cũng không biết. Cậu cảm thấy hiện tại tôi tha thứ cậu tương đối quan trọng à, không phải bảo đảm từ nay về sau sẽ nỗ lực luyện tập càng quan trọng hơn sao, phải không?"

Tạ Nhất Hàng cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, Nhiếp Gia có thể nhìn thấy có nước mắt không ngừng hạ xuống trên sàn nhà.

Nhiếp Gia nhàn nhạt nói: "Đúng vậy, cậu trừ bỏ nói xin lỗi còn sẽ khóc, dù sao chính là không chịu làm hết phận sự đến nơi đến chốn."

"Không phải, tôi không nghĩ như vậy." Tạ Nhất Hàng lập tức lau lau nước mắt cãi lại.

Nhiếp Gia nói: "Nhưng cậu đang làm như vậy."

"Tôi đã rất nỗ lực......" Tạ Nhất Hàng lúc ở trên đài bị giám khảo phê bình đã sớm hỏng mất, lúc này rốt cuộc khống chế không được cảm xúc, mất khống chế mà khóc rống lên: "Tôi biết cậu cho tới nay đều khinh thường tôi, cậu cái gì cũng biết, cậu sẽ viết từ sẽ soạn nhạc, diện mạo giọng hát đều tốt hơn tôi, cậu tốn một buổi trưa đã có thể đem chiến ca vốn hoàn mỹ sửa càng tốt hơn, mà tôi có lẽ tốn nửa đời người cũng không viết ra được nửa khúc có thể so với chiến ca. Giống như cậu là thiên tài cái gì cũng có thể hạ bút thành văn, căn bản sẽ không hiểu người giống như chúng ta không có bất luận thiên phú phải trả giá bao nhiêu nỗ lực cùng vất vả mới có hôm nay!"

"Tốn nửa đời người." Nhiếp Gia lãnh khốc hừ ra trào phúng hờ hững, "Đừng nói tốn nửa đời người, Tạ Nhất Hàng, cậu xuất đạo 5 năm có từng tốn nửa ngày viết ca khúc hay không?"

Tạ Nhất Hàng bỗng chốc đình chỉ thở dốc, ánh mắt chật vật nhìn Nhiếp Gia.

"Cậu không có, bởi vì cậu cảm thấy mình không có khả năng làm được, cho nên cậu căn bản sẽ không chọn làm. Chính cậu cảm thấy mình là thứ gì, vậy cậu chính là thứ đó, chính cậu còn khinh thường chính mình, còn trông cậy vào tôi để mắt cậu?" Nhiếp Gia rửa rửa tay, hờ hững nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.