Editor: Gấu Lam
Hai người trầm mặc, thực lực của ốc đảo sớm đã vượt qua dự đoán ban đầu.
Một mình Ninh Lãng tạo thành diệt quốc, đối với Hoa Quốc mà nói là tai họa ngập đầu.
Nhưng mọi thứ chỉ diễn ra trong đêm đó thôi, sau khi ốc đảo tập kích hai nước, Nhiếp Gia ngủ hai ngày rồi, ốc đảo cũng không có động tĩnh kế tiếp. Hơn nữa Ninh Lãng không tiếp tục cự tuyệt sự giao thiệp của chính phủ Hoa Quốc, tuy rằng thái độ có lệ nhưng không giống như trước không thèm để ý.
Nước Mỹ bị đồ sát, nhất định đã mang đến áp lực và khiếp sợ cho Hoa Quốc, nhìn phản ứng của Ninh Lãng, gần 300 tên lửa hạt nhân phóng ra, nhưng Hoa Quốc đến một người gãy xương cũng không có, nói vậy đã giáng một đòn mạnh vào ốc đảo.
Cả hai bên đều sâu không lường được, trước khi chân chính, nói vậy sẽ có một đoạn thử lẫn nhau.
Sau khi ăn xong Thời Kham dắt Nhiếp Gia ra ngoài tản bộ, đường biển khôi phục tường hòa yên lặng hư cũ, bầu trời đêm sáng trong, sóng biển ôn nhu, Nhiếp Gia nắm tay Thời Kham đi trên bờ cát, ở trong gió biển thấp giọng nói chút lời ngọt ngào âu yếm.
Hạ Thanh Đường và Tống Noãn Dương cũng không đi theo, ở xa xa đi phía sau hai người.
Hạ Thanh Đường xách giày của mình, sóng vai đi cùng Tống Noãn Dương, nhìn bóng dáng hai người phái trước cảm thấy thật ê răng, che miệng nói: "Bọn họ trông có vẻ thân nhờ."
Tống Noãn Dương dở khóc dở cười, "Trung giáo, cô không nhìn ra sao, Thời Kham và Nhiếp tiên sinh đang yêu đương đấy?"
Vẻ mặt Hạ Thanh Đường hoảng sợ, "Hồi nào vậy?!"
Tống Noãn Dương nhìn cô bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, hắn biết quan hệ của Nhiếp Gia và Thời Kham là bởi vì ngày trước nhìn thấy trong đầu của Nhiếp Gia, nhưng nhìn vào biểu hiện trước mắt của bọn họ, người có mắt người đều nhìn ra được mà?
"Từ ngày đầu tiên Nhiếp tiên sinh tới, bọn họ đã ăn ở cùng một chỗ rồi. Nhiếp tiên sinh hôn mê hai ngày, Thời Kham một tấc không rời, còn có ánh mắt Thời Kham nhìn Nhiếp tiên sinh, cô không nhìn ra sao?" Tống Noãn Dương nói.
Đằng trước, Thời Kham không biết tự lúc nào lấy ra một cái hộp lớn bằng bàn tay, đưa cho Nhiếp Gia cười tủm tỉm nói: "Quà sinh nhật."
"Hôm nay là sinh nhật em sao?" Nhiếp Gia kinh hỉ nhướng mày lên, kỳ thật cậu đã sớm quên sinh nhật của mình, dù là thế giới giả tưởng hay là thế giới thực.
Thời Kham câu môi cười nói: "Hôm nay không phải, chỉ là muốn đưa quà cho em, coi như tặng trước đi."
Trong lòng Nhiếp Gia chợt ngọt ngào, sờ sờ hộp, nhất thời cảm thấy chưa đánh đã khai.
Thời Kham chỉ vào hộp nói: "Nơi này có cái chốt mở, ấn vào đây."
Nhiếp Gia sờ thấy một cái nút, dùng sức ấn xuống, hộp tạch ra một tiếng giòn vang, từ bên trong lộ ra một con hề đồ chơi khó coi, lắc qua lắc lại về phía Nhiếp. Món đồ chơi này xấu vô cùng, tiếng vang khi mở ra quả thật khiến Nhiếp Gia hoảng sợ.
Thời Kham ở một bên, ánh mắt chờ mong nhìn bà xã của mình, liều mạng vẫy đuôi: "Thích không?"
Phía sau, vẻ mặt Hạ Thanh Đường thảm không nỡ nhìn nói với Tống Noãn Dương: " Cáu chiêu trò này hồi cấp hai tôi đã chơi tới chán rồi...... Cậu chắc chắn hai người bọn họ đang yêu nhau à? Chứ không phải trưởng đang ở khi dễ Nhiếp tiên sinh?"
Tống Noãn Dương cũng không thể nói gì hơn, nghẹn nửa ngày, nói: "Nếu không hai ta đi thôi?"
Lập tức trên bãi biển thượng cũng chỉ còn Nhiếp Gia cùng Thời Kham, Nhiếp Gia ngắt cáu mũi đỏ của con hề, sắc cười cực kỳ ôn nhu, "Thích, anh đưa cáu gì em cũng thích."
Thời Kham bỗng nhiên phát hiện có chút không thích hợp, cầm hộp về, ngón tay móc móc trong miệng con hề, moi ra một chiếc nhẫn, thần sắc lúng túng nói: "Sai rồi, đáng lẽ vừa rồi nó nên nhổ nhẫn ra chứ, đó mới là lễ vật." Nói xong cần hộp chứa con hề nhét lại vào trong túi mình.
Nhiếp Gia nhịn không được lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, Thời Kham tựa hồ luôn thích đem nhẫn giấu vào tròn những nơi kì quái chờ chính mình phát hiện. Nhiếp Gia để hắn đeo nhẫn cho mình, lại nhịn không được phành phạch hai cái trên đầu Thời Kham, thật đáng yêu.
Nhiếp Gia không thích giao lưu dư thừa, sau khi cậu tỉnh lại ngiều cao tầng bên chính phủ đến thăm cậu, toàn để Thời Kham đuổi đi. Ngày hôm sau có Tống Noãn Dương năn nỉ ỉ ôi, nói là có vấn đề kỹ thuật không thể giải quyết, một hai bắt Nhiếp Gia đến phòng thí nghiệm của hắn, dù Nhiếp Gia phát giận với hắn cũng vô dụng.
Buổi sáng Thời Kham lái xe đưa Nhiếp Gia đến viện khoa học, hắn thì quay trở về Thanh Hải môn.
Trên đường đến phòng thí nghiệm của Tống Noãn Dương, Nhiếp Gia gặp một thanh niên ăn mặc quân phục lục quân, nhìn quân hàm là một trung giáo, hắn duỗi tay ngăn Nhiếp Gia, sau đó cúi người thật sâu với Nhiếp Gia, thành khẩn nói: "Nhiếp Gia, cảm tạ anh đã cứu toàn bộ Hoa Quốc. Lúc anh vừa đến tôi đã cực lực phản đối anh, cũng vô cùng căm hận anh, thậm chí cả Thời Kham trong lòng tôi cũng mang oán hận. Hiện tại tôi ý thức được rằng anh đã thật sự cải tà quy chính nguyện ý cùng Hoa Quốc cùng nhau kháng địch, tôi thật vui khi có thể trở thành chiến hữu với anh!"
Hắn vươn tay, trong mắt phiếm lệ quang kích động nhìn về phía Nhiếp Gia.
Nhiếp Gia cười, cũng vươn tay, lại tát bay tay của trung giáo.
Thần sắc lạnh băng nói: "Cải tà quy chính? Cậu không khỏi quá xem trọng lập trường của mình. Tôi không cần mỗi người các cậu chấp thuận tôi, tôi cứu vớt Hoa Quốc lại không phải vì các người, càng không phải vì ngợi khen bố thí của mấy người, bớt làm trò trước mặt tôi."
Tên trung giáo kia giật mình đến ngu người, Nhiếp Gia cũng lười để ý tới hắn, đi thẳng vào phòng thí nghiệm của Tống Noãn Dương.
Tống Noãn Dương ở bên trong mở cửa cho Nhiếp Gia, khi đóng cửa lại mới bất đắc dĩ nói: " Anh đến độ bất cận nhân tình luôn hả? Biết anh là vì Thời Kham, nhưng tốt xấu cũng nên nói lời khách sáo đi."
"Lười nói." Nhiếp Gia tiến vào nhìn thấy Thẩm Tô cũng ở đây, sắc mặt lập tức càng khó coi, cậu tùy tiện tìm cái ghế ngồi xuống, nói: "Nói thật, năng lực giả tự suy ra phái cá mập và cá heo, cũng bởi vì người thường cự tuyệt những người tiến hóa, sau khi mạt thế qua đi lại không muốn trở thàng kẻ lạc hậu, liền bắt đầu xả vào năng lực giả. Trước khi chiến tranh chủng tộc bùng nổ, uổng bao nhiêu mạng của năng lực giả cậu biết không? Phái cá mập tồn tại chính là vì lật đổ cuộc ' bạo chính ' của người thường. Cậu nói rất đúng, nếu không phải vì Thời Kham, tôi đã chạy tới ốc đảo hợp tác cùng Ninh Lãng, trái lại dẫm một chân lên mấy người rôid. Ai là chính ai là tà, đừng chẳng biết xấu hổ nhất định phải phân rõ ra, trong lòng mình thì tự biết, mọi người đều không phải thứ tốt đẹp gì."
Tống Noãn Dương bĩu môi, rót một ly cà phê cho cậu: " Anh đừn mạnh miệng g ở trước mặt tôi, anh gì tôi đều biết hết."
Hắn nhìn Thẩm Tô ngồi một bên thần sắc khó coi, âm thầm thở dài, trong lòng biết rõ Nhiếp Gia đây là chỉ cây dâu mắng cây hoè, dỗi mắng bạn trai mình một trận.
Đương nhiên, cũng không bài trừ Nhiếp Gia thật sự nghĩ như vậy. Cậu thay đổi quá nhiều, nếu không phải vì Thời Kham vẫn luôn nỗ lực tìm bóng dáng quá khứ của cậu, có kẽ cậu thật sự sẽ thành một Ninh Lãng khác.
Tống Noãn Dương không cách nào xác định được, hắn coi Nhiếp Gia là bạn, cũng không tự tiện đi đọc suy nghĩ của Nhiếp Gia, chỉ có thể giận dỗi nói thế thôi.
" Anh ở chỗ này, thật sự đều là vì Thời Kham sao?" Tống Noãn Dương cười nói: " Anh biết cái gì là đúng cái gì là sai, mới có thể từ bỏ nhiệm vụ không vướng bận gì."
Nhiếp Gia uống cà phê, không để ý tới hắn.
Thẩm Tô ngồi một bên trầm mặc đã lâu, đứng lên đến gần Nhiếp Gia, ậm ừ một lát mới mở miệng, "Nhiếp Gia, trước kia tôi nghi ngờ anh nên cảm thấy thật có lỗi. Tôi biết ang suýt nữa chết ở trong biển, vì sự hẹp hòi của bản thân mà tôi thấy thâth hổ thẹn."
Nhiếp Gia hờ hững nhìn thẳng vào hai mắt hắn, " Cậu muốn nói cái gì?"
Thẩm Tô không được tự nhiên mà thanh thanh giọng: "Tôi muốn hiểu anh hơn, chúng ta đều là năng lực giả kim loại, nhưng năng lực của anh có vẻ không giống như trước, là bởi vì tiến giai sao? Hay là nói, thuộc tính phụ bất đồng chăng?"
Nhiếp Gia đằng đằng sát khí trừng mắt nhìn Tống Noãn Dương, "Hắn chính là cái ' vấn đề kỹ thuật ' mà cậu nói? Hử?"
Tống Noãn Dương lập tức phồng má làm nũng bán manh với Nhiếp Gia, "Các anh đều là năng lực giả kim loại trân quý, đơn giản chỉ điểm một vài chỗ là tốt rồi, làm ơn đi nà, tan tầm mua bánh kem cho anh ăn."
Hợp lại chính là mình bị lừa tới đây! Nhiếp Gia nghẹn một bụng hỏa, nhưng nhìn Tống Noãn Dương mềm mềm như bông, lại lười so đo.
Cậu nhìn quanh toàn bộ phòng thí nghiệm, thấy Tống Noãn Dương cách đó không xa còn đang sửa chữa ổn định khí bán thành phẩm, chỉ vào nó nói: " Cậu có thể khống chế nó rồi sao?"
Thẩm Tô giơ tay, ổn định khí lập tức phá tan thủy tinh, dừng ở trên tay Thẩm Tô, "Sau đó thì sao?"
Thái độ Nhiếp Gia có lệ nói: " Cậu biết đây là chất liệu gì không?"
"Là hợp kim Titan." Tống Noãn Dương chớp chớp mắt, tựa hồ nghĩ tới cái gì đó lại không thể nghĩ thông, " Thái là kim loại vô từ tính, giữa chúng có quan hệ gì sao?"
Thẩm Tô cũng mang vẻ mặt không rõ nguyên do.
Nhiếp Gia cầm ổn định khí vứt tới vứt đi mà thưởng thức, không chút để ý nói: " Cậu có lẽ đã cảm giác được ' lĩnh vực ' kia kỳ thật chính là từ trường, nhưng năng lực của cậu cũng không phải khống chế từ trường, mà là lực điện từ, bằng chứng là cậu có thể khống chế hợp kim Titan. Nếu chỉ là đơn thuần khống chế từ trường, muốn cho cậu chết thì quá dễ dàng. Thái, các, đồng, thậm chí là đao plastic cũng có thể lấy mạng cậu."
Thẩm Tô là võ tướng, nghe cậu nói như vậy trông có vẻ không hiểu rồi, ngược lại nhìn qua Tống Noãn Dương.
Trên mặt Tống Noãn Dương đã hiện ra một tầng khiếp sợ, "Lực điện từ...... Vậy chẳng phải là, các anh có thể tùy ý phá hủy những vật chất đó, thậm chí là kết cấu nhân thể của chúng?" Nguyên lai năng lực của bọn họ không chỉ là khống chế kim loại, mà là một trong ba năng lực cơ bản nhất, nếu đạt tới cấp 10 thậm chí cao hơn, chẳng phải có thể phá hủy địa cầu sao?
Này không khỏi...... Quá khủng bố!
"Đúng vậy, bất quá muốn tới trình độ thần không biết quỷ không hay phá hủy đại não hoặc trái tim của sinh vật, đại khái phải đến cấp 10." Nhiếp Gia nói: "Tuy rằng bây giờ tôi đã cấp 6, mở rộng lĩnh vực mấy chục lần, nhưng thao tác quá tinh tế tôi vẫn chưa nắm giữ được, nếu không mượn vật giết người thì vô phương."
"Năng lực giả kim loại, đều như thế sao?" Thẩm Tô cũng lắp bắp kinh hãi, nhịn không được bắt đầu kích động.
"Không, cấp 6 giống như là một ranh giới. Trước cấp 5 lĩnh vực của chúng ta quá nhỏ, giữa các lực giả kim loaih không khác nhau quá lớn, khó có thể phân biệt." Nhiếp Gia nói, tùy tay ném ổn định khí trở về chỗ cũ, nói với Tống Noãn Dương: "Còn có việc gì nữa không, không thì tôi đi đây."
Thẩm Tô vội vàng nói: "Nhưng trước anh, trăm năm qua không ai có thể đột phá cấp 5, tôi...... Chỉ sợ không giống anh."
"Chuyện này à, biết mình không mạnh thì cố luyện tập nhiều vào, đi đây." Nhiếp Gia không để Thẩm Tô vào trong mắt, nhìn ở mặt mũi Tống Noãn Dương mới nói thôi, nếu không sẽ không kiên nhẫn, quay đầu đi ngay.
Editor: Hứa M4 có hàng là có nhé, mai thì không biết ????