Editor: Gấu Lam
Nhiếp Gia bị nước biển cực nóng bao vây lấy kéo xuống biển sâu, cậu vẫn còn ý thức, nhưng trên người lại không có tí sức lực nào, biết rõ nếu bị kéo xuống nữa hẳn phải chết không thể nghi ngờ thế nhưng không có cách nào trồi lên.
Cậu chung quy không phải là Tống Noãn Dương, cậu cũng không nghĩ rằng sẽ trở thành anh hùng xả thân cứu thế. Nhưng đây là thế giới giả tưởng, thống khổ đối với Nhiếp Gia mà nói chỉ là một nhiệm vụ thất bại, tựa hồ cũng không cần quá để ý, hiện tại Nhiếp Gia chỉ có một ý nghĩ duy nhất, chính là đáng tiếc vừa rồi không nói chuyện với Thời Kham nhiều hơn. Bất quá cũng không sao cả, bọn họ sẽ gặp lại ở một thế giới khác.
Nhiếp Gia lại nghĩ tới giấc mộng kia, nguyên lai không phải Thời Kham ném cậu xuống, mà là tự bản thân mình rơi vào vực sâu.
Trong đầu cậu đều là những ý nghĩ lung tung rối loạn, thân thể bị nghiền ép, đau đớn vì xương cốt đứt gãy, bất giác có người nắm lấy tay cậu, ra sức túm cậu thoát khỏi vực sâu.
Phá nước vọt ra ngoài, phía chân trời vẫn đang cháy hừng hực, không khí nóng, mỗi lần thở tưởng như đường hô hấp bị bỏng. Thời Kham ôm Nhiếp Gia rời khỏi mặt nước, Nhiếp Gia sớm đã bất tỉnh nhân sự, thân thể mềm oặt ghé vào khuỷu tay Thời Kham.
"Gia Gia?" Đôi tay Thời Kham không ngừng run rẩy, hắn ôm lấy sau eo Nhiếp Gia để cậu nằm lên vai mình, một tay nâng sau cổ cậu, ở bên tai nhẹ gọi tên Nhiếp Gia, lại cọ ra một tay máu.
Nước biển cơ hồ ngày càng nóng hơn, Thời Kham không dám kêu cậu nữa, hô hấp dồn dập chìm nổi trong sóng biển tràn ngập chất phóng xạ. Hắn ôm chặt Nhiếp Gia, bơi vào vòng tím cách đó không xa.
Ven biển, tường đất và tường băng ngăn chặn sóng xung kích cùng sóng lớn, đang dần dần tan rã, một tầng rách nát, lập tức có năng lực giả dùng hết toàn lực tu bổ, toàn bộ bờ biển đều chấn động, nhưng dưới sự bảo vệ của hàng rào cao trăm mét, nên không có một giọt nước lọt vào.
Một đêm biến động như thế, ở trong lòng người dân ven biển thì đây không khác tận thế, vô số người nhìn ánh sao đầy trời cùng hàng rào trước mắt không biết khi nào sẽ sập, trong mắt chảy từng giọt nước mắt kích động, chân tay luống cuống chờ đợi tử vong. Dưới hàng rào là vô số năng lực giả, bọn họ vẫn kiên trì, cắn răng chịu chết, thân ảnh kiên nghị làm mọi người lại dâng lên một tia hy vọng mơ hồ.
Thời Kham ôm Nhiếp Gia lao ra từ trong ánh sáng, năng lực giả không gian lập tức đóng cửa vòng sáng.
"Bác sĩ! Bác sĩ đâu!" Thời Kham cấp bách đến gần như điên cuồng, đứng lên gào thét, tiếng nói khàn khàn cơ hồ không phát ra thanh âm, hắn bỗng nhiên quỳ xuống đất sặc một ngụm máu, nhưng không hề lơi lỏng tay, vẫn ôm Nhiếp Gia thật chặt.
"Trưởng phòng!" Hạ Thanh Đường dậy sớm liền đi tìm Mạnh Giai lại đây, thấy thế cơ hồ sắp khóc.
Nhiếp Gia rơi xuống nơi nguy hiểm như vậy dù có là năng lực giả cũng không có khả năng sống sót trở về, huống chi trưởng phòng chỉ là người thường, tuy dừng lại ở đó hai phút thôi trên người cũng đã xuất hiện từng mảng bỏng rát lớn, lúc này đã bắt đầu không ngừng nôn ra máu, nói vậy đường hô hấp đã bị bỏng từ lâu.
Ngoài hàng rào ngoại là sóng lớn đang đánh từng đợt sóng kinh tâm động phách hoà lẫn với thang âm bức tường đất và băng đổ nát, trong đầu Thời Kham lại cực kỳ an tĩnh, chỉ có Nhiếp Gia thở từng hơi như có như không.
Mạnh Giai vọt tới phụ cận, khi Thời Kham ngẩng đầu trong mắt đều là nước mắt, "Cứu em ấy, em ấy còn sống......"
Đã từng là một thành viên của săn giết giả, Mạnh Giai tuy rằng là bác sĩ, nhưng cô giết người còn nhiều hơn cứu trị. Cô đã từng căm hận chính phủ cũng căm hận người thường, vì sao lại hạn chế không gian sinh tồn của năng lực giả, bức cho bọn họ như dã thú lưu lạc bên ngoài. Sau đó cô biết rằng mình đã sai, cũng đi theo lão đại gia nhập chính phủ......
Nhưng hiện tại Mạnh Giai nhìn thấy Nhiếp Gia bị trọng thương hôn mê bất tỉnh, trong lòng chỉ tràn ngập bi thương cùng khiếp sợ, đặc biệt là khi bắt đầu trị liệu mới biết được cậu bị thương nặng cỡ nào.
Mạnh Giai rất khó tưởng tượng rằng một người đã từng vì phái cá mập sáng lập thế giới mới, coi người thường và phái cá heo ngư heo chó, có một ngày sẽ vì mọi người mà đến nông nỗi này, nếu không phải Thời Khan cứu cậu, chỉ trì hoãn thêm một phút cậu đã chết rồi.
Đáng sao?
"Lão đại không có việc gì," Mạnh Giai chữa trị thân thể của Nhiếp Gia xong mới xuống tay trị liệu cho Thời Kham, "Thể năng tiêu hao chủ cần để anh ấy ngủ một giấc tự mình khôi phục là được."
Hạ Thanh Đường nhẹ nhàng thở ra, trực tiếp đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, miệng run run không nói nên lời.
- -----------
Khi Nhiếp Gia tỉnh lại cảm giác rằng mình đã ngủ thật lâu, cậu nghiêng đầu nhìn thấy Thời Kham đang canh giữ bên mép giường, đôi mắt khóc đỏ bừng, nắm tay cậu, vừa mở miệng chính là một đống lời vui sướng khàn khàn, "Tỉnh? Muốn uống nước không?"
Nhiếp Gia đột nhiên ngồi dậy, đây vẫn là thế giới cũ, "Em không chết?"
"Một chút nữa, một chút nữa thôi......Anh đã mất em rồi." Thời Kham nắm tay Nhiếp Gia đặt ở bên môi hôn môi, một chuỗi nhiệt lệ bỗng chốc nhỏ giọt ở trên mu bàn tay cậu.
Nhiếp Gia ngẩn ra, ủi đầu vào trong lòng ngực Thời Kham. Câuh biết này hết thảy đều là giả, nhưng Thời Kham không biết, bọn họ yêu nhau sâu nặng, thống khổ khi sinh ly tử biệt Nhiếp Gia nghĩ cũng không dám nghĩ, vậy mà lại để Thời Kham gánh vác sự thống khổ này. Cậu bỗng nhiên thật hối hận.
"Em không sao, em sẽ không bao giờ rời anh." Nhiếp Gia ôm cổ Thời Kham nhẹ nhàng nói.
Thời Kham không nói chuyện, chỉ an tĩnh ôm Nhiếp Gia thật chặt.
Nhiếp Gia quay đầu hôn lỗ tai hắn, giống như trước kia Thời Kham hay dỗ cậu, "Đừng khóc, vợ rất đau lòng."
Thời Kham bất đắc dĩ cười cười, xách sau cổ Nhiếp Gia, hôn lên môi cậu, "Em đau lòng chỗ nào, xin lỗi anh khống chế không được."
Nhiếp Gia dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho Thời Kham, Thời Kham nhíu mày lại, ánh mắt lẳng lặng khắc hoạ lông mi tuấn mỹ của Nhiếp Gia, " Không có lần sau, đừng bao giờ đặt bản thân vào tình thế nguy hiểm như vậy nữa, coi như là vì anh được không?"
"Em không nghĩ nhiều như vậy." Nhiếp Gia ngoan ngoãn nói thật, "Tâm nguyện lớn nhất của em chính là ở bên anh, em không có tinh thần vĩ đại vì nhân dân cả nước hy sinh thân mình. Lúc ấy nếu không phải bị sóng âm làm hôn mê, em hẳn có thể chạy thoát. Cho nên em không phải cố ý, tha thứ cho em đi."
Cậu cọ cọ gương mặt Thời Kham, ở bên tai hắn nói vì lời giải thích ôn nhu âu yếm, giống như đứa trẻ đang làm nũng.
Hai người hôn nhau, không trộn lẫn tình dục, chỉ có tình yêu cùng tưởng niệm.
Sau một hồi ôn tồn khuyên giải Nhiếp Gia dựa vào trong lòng Thời Kham, ôm ly uống nước, " Em nằm bao lâu rồi? Eo nhức quá."
Thời Kham duỗi tay xoa eo cậu, nhẹ giọng nói: "Hai ngày."
Nhiếp Gia trầm mặc một hồi mới hỏi: "Ven biển thế nào?"
"Đại bộ phận người đã kịp thời rút lui, còn lại cũng không xuất hiện tình huống thương vong nào, chiều hôm qua đã tổ chức tiểu đội năng lực giả thanh trừ sạch sẽ chất phóng xạ, tránh hoạ ngầm." Thời Kham theo thói quen hôn đầu ngón tay Nhiếp Gia, " Em đã cứu mọi người bao gồm cả anh, em là anh hùng của anh."
Một câu cuối này làm Nhiếp Gia đột nhiên hơi hơi ngượng ngùng, gương mặt cậu ửng đỏ quay đầu nhìn Thời Kham một cái, ghé vào ngực sát hắn hỏi: " Vậy em có được thưởng gì không?"
" Em muốn gì cũng được hết." Thời Kham sủng ái nhéo nhéo mặt Nhiếp Gia.
Nhiếp Gia lập tức tiến đến bên tai hắn lặng lẽ nói: " Em muốn ứ ừ với anh."
Thời Kham lộ ra nụ cười xấu xa, hai tay vòng qua người Nhiếp Gia xoay người lại đè người ta lên giường, Nhiếp Gia đột nhiên không kịp phòng ngừa, cái ly trong tay rơi xuống đất, hai người nhìn nhau cười, ôm nhau hôn mãnh liệt.
Buổi tối Tống Noãn Dương biết Nhiếp Gia đã tỉnh, lộc cộc chạy tới thăm hỏi Nhiếp Gia, Nhiếp Gia không chịu được phiền nhiễu chưa nói hai câu đã phang ghế đuổi người về, vừa vặn Thời Kham đang nấu cơm vì thế Tống Noãn Dương một hai đòi lưu lại ăn chùa, ở bên cửa nói nhao nhao lên với Nhiếp Gia. Không tới vài phút Hạ Thanh Đường cũng tới, cũng nhất quyết ở lại cọ cơm, Nhiếp Gia ngồi ở trên sô pha nghẹn một bụng hoả.
Ba người ngồi xuống tám chuyện, Nhiếp Gia mới biết Hoa Quốc đã thuận lợi giải trừ nguy cơ, nhưng nước Mỹ không có năng lực giả kim loại như cậu, tổng cộng 600 tên lửa hạt nhân đã khiến hơn nửa nước Mỹ biến mất, thương vong vô số, thủ đô lưu lại một hố sâu khổng lồ.
"Diệt quốc là khẳng định, toàn bộ hệ thống quân chính đều bị tạc nổ tan tác. Chị tôi đã phái bộ đội qua đó sắp xếp trị liệu đồng thời rút lui, trước an trí đến chỗ của chúng ta rồi nói sau." Hạ Thanh Đường cắn hạt dưa nói.
Nước Mỹ nguyên khí đại thương, tổng thống Clinton hy sinh, những người còn lại phải đối mặt với các loại ô nhiễm và phóng xạ, toàn bộ quốc gia cuối cùng lại bước trên con đường diệt vong.
Trường hợp này ai cũng không đoán trước được.
Trận nạn đó của Mỹ cũng càng chứng minh rằng Nhiếp Gia đã thành công chặn lại mấy trăm trăm tên lửa hạt nhân trên biển, cứu vớt toàn bộ quốc gia, là anh hùng cứu thế, khoing ai dè bĩu thân phận lãnh đạo phái cá mập của cậu, bao gồm cả tổng thống Hạ Điềm, đối với Nhiếp Gia cũng chỉ có biết ơn vô tận. Những người đã từng phản đối chiêu mộ Nhiếp Gia, sau khi Nhiếp Gia gia nhập Hoa Quốc còn ngầm quở trách người của cậu, trừ bỏ cảm kích chính là hổ thẹn.
Nhưng mà anh hùng cứu thế lại nói: "Cứu bọn họ làm gì? Hoa-Mỹ không phải vẫn luôn ở trạng thái đối địch sao, vật tư của Hoa Quốc giàu có quá nhỉ, Ninh Lãng bị diệt chưa, còn rảnh rỗi cứu nạn dân nữa?"
Tống Noãn Dương nói: "Cũng không thể nói như vậy, những người đó đều là người thường. Ốc đảo tồn tại là nạn kiếp với cả nhân loại, có thể cứu một người thì sẽ có một người được sống."
"Ninh Lãng hiện tại không có động tĩnh, không biết có phải đang lưu lại hậu chiêu gì không." Hạ Thanh Đường tâm sự nặng nề nói: "Hắn tuyên bố muốn giết sạch phái cá heo, nhưng khi khai chiến với hai quốc gia lớn chỉ khai hỏa đệ nhất pháo, ở ngoài lãnh thổ còn vô số căn cứ năng lực giả tự do lớn lớn bé bé, nếu Hoa Quốc không viện thủ, một số nước và những căn cứ đó, vô số sinh mệnh sẽ bị Ninh Lãng giết sạch."
Nhiếp Gia nhìn cô, lại nhìn thoáng qua phòng bếp, nghiêm túc nói: "Thu dụng nước khác và căn cứ của năng lực giả, đây là ý của Thời Kham?"
" Anh ngủ hai ngày Thời Kham vẫn luôn ở bên anh, căn bản chưa từng đến Thanh Hải môn, đây là ý của tổng thống, nhóm trưởng quan cũng không phản đối." Tống Noãn Dương nói: " Dù cho chúng ta không quá thân quen với bọn họ, nhưng đại nạn trước mặt, chẳng lẽ muốn mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt sao?"
Nhiếp Gia rất kỳ quái, vì sao không thể mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt?
Hạ Thanh Đường nói: "Những người tự do tạo lập căn cứ dẫu sao cũng khác phái cá mập, cũng chưa từng hại chúng tôi, đều là sinh mệnh cả, sao có thể mặc kệ."
Nhiếp Gia trầm mặc, miễn cưỡng xem như bị thuyết phục. Đối đầu với kẻ địch mạnh, có thể thu dụng càng nhiều năng lực giả cũng coi như là thêm chút chiến lực.
"Hạ Thanh Đường!" Thời Kham ở phòng bếp rống một tiếng.
"Đến đây!" Hạ Thanh Đường lập tức đứng lên chạy vào phòng bếp.
Thời Kham nói: "Đi mua gừng đi."
Hạ Thanh Đường ủy khuất ra cửa mua gừng, suy nghĩ của Nhiếp Gia trở lại quỹ đạo, nhíu mày hỏi Tống Noãn Dương: "Thủ đô Nước Mỹ biến mất rồi, là năng lực mạnh cỡ nào chứ?"
Một vùng đất khổng lồ gần trăm km vuông, hơn ba mươi ngàn người dân, là trung tâm quyền lực tối cao, nhưng lại không tra được gì.
Thần sắc Tống Noãn Dương khó coi, lắc đầu, " Tôi cũng không rõ lắm, trước nay chưa từng xuất hiện hiện tượng như vậy."
Editor: Ôi nay là 30 rồi, ngày cuối cùng trong năm. Cũng xin chúc các bạn đọc thật nhiều sức khoẻ, vạn điều như ý nhé!❤️❤️❤️
Mình xin được phép nghỉ ngơi ăn chơi sa đoạ 3 ngày, hẹn mọi người vào mùng 4 nhé ????????????