Nhân Vật Phản Diện Kéo Ta Thành Bạch Phú Mỹ

Chương 13




Edit by Link & Beta by Hy

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Phó Thư Dạng chợt dừng bước.

Đã bao lâu rồi anh chưa từng nghe thấy có ai đó bảo anh phải "thật tốt" nhỉ?

"Phó tiên sinh, trên đời này không có chuyện gì ngài không làm được, lần này nhất định phải giúp tôi một chút."

"Phó tổng, người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm. Mấy chuyện này đều giao cho cậu."

"Phó ca, anh nhiều tiền như vậy, cho tôi mượn một chút giải quyết chuyện cấp bách nha, được không?"

"Không sợ! Với năng lực của cậu, khó khăn lớn hơn nữa cũng có thể vượt qua."

...

"Ha, không phải Phó Thư Dạng chỉ có mấy đồng tiền bẩn sao? Có gì đặc biệt hơn người?"

"Chết thì tốt! Loại rác rưởi này không xứng sống trên đời."

"Đã sớm thấy Phó Thư Dạng không vừa mắt! Hàng ngày lôi kéo không được, báo ứng báo ứng."

"Phó Thư Dạng cuối cùng cũng chết rồi! Trời xanh có mắt nha."

...

Phó Thư Dạng rũ mắt, che đậy tất cả cảm xúc, nhìn cô gái nhỏ trong lòng.

Cô gái nhỏ vừa say rượu vừa ngủ say, ngón tay nhỏ trắng nõn còn đang đặt trên hình xăm của anh.

Ngực anh như bị kiến chích một cái, cảm giác ngưa ngứa nhàn nhạt theo làn da thấm vào máu, lại từ máu tràn vào tim.

Phó Thư Dạng rất muốn gãi nhưng hai cánh tay đều đang bận.

Anh hơi lắc tay khiến tay Hứa Mân trượt xuống. Lúc này, cảm giác ngưa ngứa kia mới lui một chút.

Thật nhẹ. Chưa ăn cơm sao?

Thật sự có thể nhảy múa với sức khỏe này à?

Sẽ không té xỉu trên sân khấu chứ?

Suy nghĩ lung tung một hồi, Phó Thư Dạng mới cất bước khỏi quán cơm.

Ở cổng, Sở Diệp Nhiên và Diêu Tịnh còn chưa đi.

"Không còn sớm, tôi không tiện về nhà. Đêm nay đành ở nhờ nhà Mân Mân."

Dựa vào cửa xe, Diêu Tịnh nói.

Cô ấy vẫn kín đáo, không nói thẳng là sợ Phó Thư Dạng sẽ làm gì đó Hứa Mân.

Sở Diệp Nhiên thủ thế bất đắc dĩ. Anh ta đã khuyên rồi, nhưng vô dụng.

"Vậy thì tốt quá."

Phó Thư Dạng thở phào nhẹ nhõm.

Nếu không có Diêu Tịnh, anh quả thật không tiện chăm sóc một cô gái.

Xoay người đặt Hứa Mân vào chỗ ngồi phía sau, Phó Thư Dạng lui ra, tự giác ngồi vào ghế phụ.

Lúc này, Diêu Tịnh mới hài lòng, ngồi xuống ghế sau, chỉnh một tư thế thoải mái cho Hứa Mân, để cô dựa vào mình ngủ, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn Sở Diệp Nhiên: Nhìn xem! Người ta lịch sự bao nhiêu, không giống cậu.

Sở Diệp Nhiên: Tôi thế nào?

Chết oan được không?

Rõ ràng chính cô dựa vào trước! Nhưng anh ta cũng không dám công khai phản bác.

——

Tối hôm đó, Hứa Mân nằm mơ cả đêm.

Trong mơ là tất cả những chuyện nguyên chủ đã trải qua.

Khi còn bé, cô ấy được cưng chiều thành tiểu công chúa. Sau đó, phát sinh biến cố, cô ấy ngã vào vũng bùn, nếm trải ấm lạnh khắp nhân gian, rốt cuộc cũng không thể bò ra ngoài.

Cuối cùng, Hứa Mân thấy nguyên chủ đứng trong hư không nói với cô: "Cảm ơn cô đã để tôi được giải thoát."

Hứa Mân giật mình tỉnh lại, thấy đã là buổi sáng hôm sau.

Hứa Mân duỗi người, cảm giác được rõ ràng thân thể này không giống với trước kia. Không phải là biến hóa mà mắt trần có thể thấy được, đó là một loại giống như giao lưu giác quan thứ sáu.

Trước đó, Hứa Mân có thể cảm giác mình và thân thể này không thể dung hợp tốt. Bên ngoài không nhìn ra nhưng như mang một đôi giày không vừa chân, chính mình có thể cảm nhận được không thoải mái.

Có vài lần, nhìn thấy người nhà họ Hứa, thân thể này đều sẽ biểu đạt một xíu cảm xúc. Đôi khi Hứa Mân giao lưu với nguyên chủ ở đáy lòng, mặc dù không có được câu trả lời chắc chắn nhưng cũng có thể mơ hồ cảm nhận được tâm tình chập chờn của cô ấy.

Hôm nay, cô không thể cảm giác được gì cả.

"Cuối cùng cô cũng buông được rồi sao?"

Hứa Mân yên lặng hỏi đáy lòng.

Không có câu trả lời nhưng thân thể có một sự thoải mái trước nay chưa từng có.

Cảm giác "sử dụng thân thể" biến mất, cô thực sự có cảm giác "đây là thân thể của mình".

Hứa Mân nhẹ nhàng thở ra.

Hôm qua, lúc đưa ra quyết định đoạn tuyệt quan hệ cha con, cô còn lo nguyên chủ sẽ không vui. Dù sao nguyên chủ cũng dây dưa với Hứa gia cả một đời, không chết không thôi.

Bây giờ nhìn lại, hình như nguyên chủ cũng không phải không vui.

Có lẽ cô ấy cũng mệt mỏi, chỉ là không đưa ra được quyết định.

Thật ra trong trí nhớ, tối hôm qua cô mơ thấy một quãng thời gian rất ấm áp. Chính xác mà nói, phần lớn ký ức đều rất ấm áp.

Hứa Trọng Á lật xe vào mùng hai năm đó. Năm đó, nguyên chủ mười ba tuổi.

Trước mười ba tuổi, nguyên chủ có một gia đình rất hạnh phúc.

Cuộc sống giàu có, mẹ xinh đẹp, ôn nhu, mặc dù ba không có nhiều thời gian ở nhà nhưng có thể kiếm tiền, dáng vẻ đẹp trai. Mấu chốt là ông ta rất cưng chiều nguyên chủ. Cô ấy muốn cái gì, ông ta đều sẽ mua cho.

Bạn bè cùng lớp đều rất hâm mộ nguyên chủ, nói cô ấy là một tiểu công chúa.

Năm mười ba tuổi, người mẹ thân yêu nhất của cô ấy không còn, trong nhà lại có thêm một người chị gái.

Nguyên chủ rất tức giận. Cô ấy không thể chấp nhận việc mẹ rời đi vì cứu người khác, cũng không thể chấp nhận việc ba phản bội.

Cô ấy cảm thấy đều là Hứa Trọng Á đã sai.

Hứa Lang lại nói ba cũng không hi vọng họ chết, muốn hận thì hãy hận tên tâm thần kia.

Lời này lại hợp ý Hứa Trọng Á nên từ đó, ông ta triệt để từ bỏ lương tâm của mình.

Nhưng qua ký ức của nguyên chủ, Hứa Mân nhìn thấy rõ ràng, Hứa Lang cũng có khóc mắng sau lưng Hứa Trọng Á, cũng có ném đồ. Nên nguyên chủ không thích Hứa Lang, cảm thấy cô ta đang ra vẻ.

Chắc trong lòng Hứa Lang cũng có hận, chỉ là cô ta đủ khôn ngoan, biết phải dựa vào ai để kiếm sống nên phát tiết tất cả cảm xúc ở một nơi không ai nhìn thấy.

Hứa Mân lắc đầu, bò dậy từ trên giường, không nghĩ nhiều nữa.

Bất kể nói thế nào, Hứa Trọng Á mới là kẻ cầm đầu.

Hiện tại, cô còn chưa đủ năng lực chống lại Hứa Trọng Á nhưng cô có Phó Thư Dạng hỗ trợ.

Nhìn biểu hiện ngày hôm qua, cô thật sự không thể nghi ngờ năng lực của Phó Thư Dạng.

Chắc chắn anh có rất nhiều cách kiếm tiền.

Từ từ đi! Trước tiên, phải ngăn cản Phó Thư Dạng hắc hóa đã, sau đó hẵng lĩnh giáo vài chiêu kiếm tiền của anh.

Không sớm thì muộn, cũng sẽ có ngày cô khiến Hứa Trọng Á nếm được tư vị mất đi tất cả.

Nện bước khoan khoái xuống lầu, vừa đi tới góc rẽ, Hứa Mân thấy một mỹ nữ buộc tóc đuôi ngựa đẩy cửa bước vào, sắc mặt hồng hào, xem ra vừa mới chạy bộ xong.

"Diêu, Diêu lão sư?"

Hứa Mân giật mình.

"Tỉnh rồi à?"

Diêu Tịnh bắt đầu nói: "Tửu lượng chỉ có vậy mà cũng đòi cậy mạnh! Không thấy ngượng à?"

Hứa Mân: "..."

Sau khi tỉnh lại, cô chỉ nghĩ tới ký ức của nguyên chủ, không nghĩ xem hôm qua mình trở về bằng cách nào.

Thật mất mặt! Không ngờ cô mới uống hai ly bia đã say! Cũng may, Diêu lão sư vẫn đáng tin.

"Cảm ơn Diêu lão sư đã đưa em về nhà."

Hứa Mân vội nói cảm ơn.

"Không phải tôi! Là Phó Thư Dạng bế em trở về."

Diêu Tịnh ôm tay, tựa trên quầy bar, cười hài hước.

Hứa Mân hơi đỏ mặt: "Vậy thì... cảm ơn mọi người."

Lại được trùm phản diện bế?

Vậy mà trùm phản diện không ném cô đi? Thật sự quá có tình người rồi!

"Xem ra em còn rất hưởng thụ."

Diêu Tịnh tiếp tục trêu chọc.

Hứa Mân dở khóc dở cười: "Lão sư, có phải cô đã suy nghĩ nhiều quá rồi không? Em được người ta giúp đỡ, chẳng lẽ còn phải kén chọn một chút? Mọi người không ném em đi, em đã vô cùng cảm kích rồi."

"Chính mình cũng biết thế à?"

Diêu Tịnh liếc cô: "Lá gan rất lớn! Tửu lượng không tốt mà còn dám uống rượu với nam sinh! Nhìn dáng vẻ kia của em, tôi còn cho rằng em bị người ta giả mạo."

Trong nháy mắt, Hứa Mân đổ mồ hôi lạnh. Diêu Tịnh vẫn không dễ dao động.

Cũng may, hiện tại cô đã có được toàn bộ ký ức của nguyên chủ.

"Hôm qua em chỉ hơi vui vẻ quá mức. Sau này sẽ không dám nữa."

Hứa Mân xoay người, đi vào phòng bếp, chuyển chủ đề: "Lão sư ăn bánh mì không? Em nướng bánh mì."

Cô cũng không dám biểu hiện tài nấu nướng trước mặt Diêu Tịnh. Nguyên chủ không biết làm cơm.

Diêu Tịnh cũng không thể tưởng tượng ra chuyện xuyên qua, cũng chỉ nghi ngờ nho nhỏ, không để ý: "Được thôi... Nếu đã đưa ra quyết định thì cũng đừng nghĩ nhiều nữa. Có thể sống một mình cũng rất tốt, có chuyện gì thì cứ nói với bạn bè là được."

Hứa Mân vội vã vâng dạ.

Ăn xong bữa, hai người cùng đi ra ngoài, thấy xe của Sở Diệp Nhiên và Phó Thư Dạng đang ở ngoài cửa.

"Diệp Nhiên có việc, tôi đưa hai người đi."

Phó Thư Dạng hoàn toàn khách khí và xa cách như trước đây.

"Cảm ơn Phó ca."

Hứa Mân không để ý đến vẻ lạnh lùng của anh, cười xán lạn.

Diêu Tịnh nhíu mày nhưng cũng không nói gì.

Bởi đã giải quyết xong vấn đề lo lắng nhất, hôm nay tâm tình của Hứa Mân vô cùng tốt. Cộng thêm thân thể của nguyên chủ rốt cuộc cũng đã dung hợp hoàn mỹ, cô có cảm giác như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc.

Cuối cùng, cô tan lớp sớm.

Cả ngày hôm nay, Sở Diệp Nhiên không xuất hiện, Hứa Mân cũng không để ý. Cô không thể để anh ta đưa đón mỗi ngày được.

Tự mình chọn một chiếc xe đạp đạp về, Hứa Mân mua một đống đồ ăn ngon đi tìm Phó Thư Dạng.

Một là cảm ơn anh đã giúp đỡ, hai là hi vọng có thể làm quen với Phó Thư Dạng, sau đó tùy thời tìm thấy điểm hắc hóa của anh.

Kết quả là Phó Thư Dạng không có ở nhà.

Hứa Mân cũng không nghĩ nhiều, ngày thứ hai lại tới.

Thế nhưng, vài ngày kế tiếp, Hứa Mân cũng không gặp lại Phó Thư Dạng.

Trái lại, đèn nhà anh vẫn luôn sáng, không biết có phải quên tắt hay không.

Rốt cuộc Hứa Mân vẫn không nhịn được, gửi Wechat cho Phó Thư Dạng.

Nhưng mãi đến một tuần sau, Wechat vẫn không có ai trả lời. Cô lại gọi điện thoại, điện thoại hiển thị tắt máy.

Hứa Mân không khỏi lo lắng. Sẽ không có chuyện gì xảy ra với Phó Thư Dạng chứ?

Lén lén lút lút hắc hóa rồi hả?

Cô lo lắng, gọi điện thoại cho Sở Diệp Nhiên. Điện thoại của Sở Diệp Nhiên cũng không gọi được.

Hứa Mân bối rối, hỏi Diêu Tịnh và những người khác trong trung tâm huấn luyện nhưng cũng không có kết quả.

Là ông chủ, Sở Diệp Nhiên sẽ không cho nhân viên biết hành tung của mình.

Hôm nay, sau khi tan học, Hứa Mân không vội trở về tiểu khu Bạch Hạc Tháp.

Cô hỏi địa chỉ nhà Sở Diệp Nhiên, định tới cửa hỏi một chút.

Cô biết rất ít về Phó Thư Dạng, chỉ có thể bắt đầu từ Sở Diệp Nhiên.

Nhà của Sở Diệp Nhiên cách quảng trường Tháp Cao không xa, đi bộ nửa tiếng là tới.

Đây là một mảnh đất nội thành cũ, có rất nhiều nhà cũ, rách nát không chịu nổi, người ở cũng ngày càng thưa thớt.

Sang năm, bên này sẽ có cải cách lớn, xây thành mới.

Nhưng bây giờ, vẫn rất ít người biết tin tức này nên đi từ quảng trường ra, căn bản không nhìn thấy mấy người.

Lúc đi ngang một ngõ nhỏ, Hứa Mân nghe bên trong truyền ra vài tiếng trầm đục như đang đánh cái gì đó.

Hứa Mân hơi sợ, quay người muốn đổi một con đường khác.

Nhưng trong nháy mắt cất bước, cô mơ hồ nghe thấy vài tiếng "Cứu mạng".

Chẳng lẽ có người bị đánh bên trong?

Hứa Mân hơi lo lắng. Có cần báo cảnh sát không?

Nhưng cô lại không rõ tình huống bên trong.

Chần chờ mấy giây, ỷ vào gần đây mỗi ngày đều luyện múa, dáng người linh hoạt, Hứa Mân bò lên trên tường thấp ngõ nhỏ, lặng lẽ đi vào trong.

Thanh âm ngày càng rõ ràng, thật đúng là đang đánh nhau.

Không đúng, hẳn là đơn phương đánh người.

"Có phải là, oái... Hứa Mân gọi các người tới..."

Lời này truyền vào tai, Hứa Mân mới phát giác được thanh âm này rất quen thuộc.

Cô bước nhanh hơn, rất nhanh đã thấy bốn năm người áo đen đang vây đánh một người đàn ông.

Người đàn ông tê liệt ngã xuống đất, miễn cưỡng che đầu, Âu phục tinh tế bị dính bẩn, còn rách vài chỗ, miệng mũi và khóe mắt đều là máu, mặt sưng phù như đầu heo.

Đó đúng là Hứa Trọng Á.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.