Editor : Misa
Beta : Misa
Tô Mạch một bên suy nghĩ nên dùng bao nhiêu lực để cắt cổ ông ta mà máu không bắn lên người mình, một bên trả lời, " Hửm ? Vì sao, đương nhiên là vì trừ tôi ra ông là người duy nhất biết sự tồn tại của cô ấy, cho nên đành phải gϊếŧ ông. "
" Tô Mạch, tên ma quỷ này, cậu . . . " Người đàn ông trung niên run tiếng nhục mạ nói.
" Ồ " Tô Mạch đại khái đã tính toán xong, khoé miệng gợi lên một độ cong xinh đẹp.
" Tô Mạch. " Cố Thiên Ngôn vẫn luôn một mực yên tĩnh lúc này mở miệng kêu tên hắn.
" An An. " Tô Mạch nhìn vào ánh mắt thanh tịnh, trong veo của cô cười cười.
" Đừng gϊếŧ ông ta. " Cố Thiên Ngôn lẳng lặng nhìn hắn.
Tô Mạch mỉm cười nói, " Em không muốn ông ta chết sao ? Em xin tha cho ông ta anh càng muốn gϊếŧ chết ông ta đấy. "
Đôi mắt Cố Thiên Ngôn rủ xuống, " Ông ta chỉ là một người không liên quan, Tô Mạch, em và anh cùng chết. "
Dao dưới tay Tô Mạch càng thêm kề sát cổ người đàn ông trung niên, phía trên đã xuất hiện một vết máu, rất nhỏ nhưng cũng rất đau đớn khiến người đàn ông trung niên sợ hãi kêu ra tiếng.
" Ông tốt nhất đừng nên phát ra tiếng động. " Tô Mạch ở phía sau ông nhẹ nhàng nói, sau đó nhìn Cố Thiên Ngôn trầm thấp cười ra tiếng, " Em vì một người không liên quan lại nguyện ý chết cùng anh, anh thật ghen tỵ , An An, đối với em, anh đến cùng là gì ? "
" Không muốn để hai tay anh dính máu, sẽ rất xấu. " Cố Thiên Ngôn hé miệng nói, nhìn hắn không chớp mắt.
Tô Mạch nhìn Cố Thiên Ngôn, đôi mắt kia đen trắng rõ ràng lại không nhìn ra bất kì cảm xúc nào, có chút sững sờ, không biết rõ lời cô nói là thật hay giả. Cuối cùng hắn khẽ bật cười, mặt mày cong cong nói : " Được, anh nghe em. "
Tô Mạch đánh bất tỉnh người đàn ông trung niên, dùng dây thừng trói lại, dán kín miệng ông ta. Mặc dù trong lòng có chút không tình nguyện, nhưng vẫn là ném ông ta vào trong phòng, cũng may nhà Cố Thiên Ngôn thuê là hai phòng ngủ một phòng khách, Tô Mạch ném người đàn ông trung niên vào một phòng ngủ khác Cố Thiên Ngôn không hay ở, trong lòng mới hơi thoải mái một chút.
Tô Mạch cởi dây thừng trên người Cố Thiên Ngôn ra, nhìn thấy cổ tay cô bị hằn một dấu đỏ, đau lòng sờ sờ, hắn ôm lấy Cố Thiên Ngôn, thật lâu sau mới lên tiếng nói, " An An, chúng ta bắt đầu đi. "
Cố Thiên Ngôn không dấu vết đảo mắt qua đồng hồ treo trên phòng khách, phía trên hiển thị thời gian là 11:40 phút.
" Tô Mạch, sống không tốt sao ? " Cố Thiên Ngôn thấp giọng hỏi.
Tô Mạch không buông cô ra, ôm thật chặt cô,
" Dù một giây thôi anh cũng không chờ được, An An, anh rất sợ, anh cũng không biết anh đang sợ cái gì, nhưng chung quy luôn có cảm giác em sẽ lại đột nhiên biết mất. " Giọng nói Tô Mạch ôn nhu, bên trong còn có chút khàn khàn, lộ ra một tia yếu ớt.
" Tô Mạch, anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không ? " Cố Thiên Ngôn hỏi.
Tô Mạch sửng sốt, ngay sau đó mỉm cười nói, " Nhớ rõ . . . Nhớ rõ em tặng hoa cho anh, còn có bức thư tình kia, khi đó anh nghĩ rằng nữ sinh này . . . Nói như thế nào đây, chính là cảm thấy đôi mắt của em rất xinh đẹp, vóc dáng cũng rất nhỏ nhắn, xinh xắn. Nhưng điều khiến anh tò mò nhất chính là đôi mắt này quá mức thuần túy cũng không hề dao động chút nào. "
Cố Thiên Ngôn hơi kiểm chứng, " Vậy à ? "
Tô Mạch mỉm cười, nhớ lại đoạn thời gian kia đối với hắn mà nói đó là khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời hắn, ánh mắt tựa như phản chiếu ánh sáng rực rỡ, " Đúng vậy, cho nên lúc đồng ý quen em anh đã biết, mặc dù em ngoài miệng nói thích anh, nhưng thật ra . . . em không hiểu tình cảm. Nhưng vẫn không thể kiềm chế được thích em, không là . . . Yêu em. "
Giọng nói Tô Mạch càng ngày càng ôn nhu, kể lại quá khứ tốt đẹp lúc bọn họ quen nhau.
Đang nói, Tô Mạch đột nhiên ngừng lại, hắn thả Cố Thiên Ngôn ra, sắc mặt nhu hòa nhìn Cố Thiên Ngôn, mỉm cười nói, " Không nói nữa, mặc dù không biết em vì sao lại muốn kéo dài thời gian . . . An An, chúng ta hãy bắt đầu đi. "