Nhân Vật Hắc Hoá Trong Nội Dung Kịch Bản

Chương 22: Công lược nam thần bệnh kiều ( 22 )




❄Tác giả:Quyển Thành Đoàn Tử.

💋Editor: Misa💋

🍃Beta: Mon🍃

" A Mạch, cậu đang nhìn cái gì vậy? "

Lưu Thiệu Triết đi ra ngoài hành lang đứng bên cạnh Tô Mạch, trên gương mặt Tô Mạch không biểu lộ bất kì cảm xúc nào, hắn không trả lời câu hỏi Lưu Thiệu Triết, lạnh lùng nhìn chằm chằm phương hướng nơi xa.

Lưu Thiệu Triết lần theo ánh mắt hắn, nhìn một hồi, khẽ giật mình : " Đây không phải là Đồng An An sao ? Ồ . . . thì ra là nhìn bạn gái của cậu ! " .

Sau khi Tô Mạch và Cố Thiên Ngôn hẹn hò thế nhưng lại chưa chính thức giới thiệu cô với mình, vài người cũng chỉ gặp mặt một lần. Lưu Thiệu Triết vốn cho đó là một nữ sinh tính tình hoạt bát, không nghĩ tới sau khi gặp mặt, đại khá là ngoài dự tính. Muốn hỏi Lưu Thiệu Triết có cảm nghĩ gì về Cố Thiên Ngôn ? Cậu ta chỉ có một câu, đạm mạc giống như một bức tranh thuỷ mặc, nhìn không rõ cũng xem không hiểu.

Lưu Thiệu Triết tiếp tục cười nói : " Cô ấy chỉ nói mấy câu với nam sinh kia, chỉ vì như vậy mà cũng ăn dấm sao ? ".

Tô Mạch liếc mắt nhìn cậu ta : " Còn sờ đầu cô ấy. ".

Lưu Thiệu Triết nhìn ra nơi xa xa, cẩn thận nhìn nhìn, trông thấy Cố Thiên Ngôn đã quay người rời đi, liền cười trêu chọc : " Có Tô đại thần chúng ta ở đây, nữ sinh nào sẽ để ý người khác. "

Ánh mắt Tô Mạch vẫn luôn một mực đặt trên người Cố Thiên Ngôn thẳng đến lúc cô đi vào khu dạy học mới thu hồi, hắn nhìn thoáng qua Từ Tử Duy đang đứng tại chỗ khoé miệng kéo lên một đường cong lạnh băng không rõ ý vị.

" Nhìn thấy chưa ! ".

Viên Lỵ và Chu Mộng Dao đang đứng núp ở một bên khác của sân bóng rổ, một vườn hoa to lớn che lại các cô.

Hai người lén lút thò đầu ra, học sinh đi ngang qua vừa đi vừa quay đầu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ.

" Thấy rồi. "

Chu Mộng Dao và Viên Lỵ nhìn nhau một cái, cùng kêu lên : " Từ Tử Duy thực sự thích An An. "

Đứa nhóc này thật đáng thương, người ta đều đã có bạn trai, bạn trai còn là nam thần trường học, không có cơ hội rồi ! Hai người đều lắc đầu thở dài.

" An An trở về rồi, chúng ta cũng đi thôi. " Viên Lỵ lôi kéo thân lùn của Chu Mộng Dao trở về khu dạy học.

—— đường phân cách ——

Mặc dù chưa tiếp xúc qua mấy lần, Tô Mạch cũng biết một chút ít về Từ Tử Duy. Gia cảnh mười điểm giàu có, thành tích xuất sắc, là mẫu thầy giáo điển hình trong suy nghĩ của tất cả học sinh. Đối với các cuộc thi tranh tài to nhỏ được tổ chức trong trường rất ít khi tham dự, nhưng một khi có Tô Mạch ở bên trong thì cuối cùng quán quân nhất định là ngoài hắn ra thì không còn ai khác.

Cũng không có người hoài nghi có nội tình gì, mọi người đều biết, Tô Mạch hắn có năng lực và thực lực này.

Từ Tử Duy đứng trước bồn rửa tay bên trong WC nam, Tô Mạch đứng cách anh ta hai bước. Cậu ngước mắt nhìn thoáng qua Tô Mạch trong gương, gương mặt kia quả nhiên không thể bắt bẻ, cho dù đi đến nơi đâu cũng đều sẽ nhận được những lời tán dương của nữ sinh.

Tô Mạch khoá lại vòi nước, nghiêng mặt qua, ôn hòa nói : " Nghe nói bạn học Từ Tử Duy chơi bóng rổ rất tốt. "

Đối với việc Tô Mạch đột nhiên lên tiếng khiến Từ Tử Duy có chút kinh ngạc, anh ta cười cười trả lời : " Đúng là rất tốt nhưng cũng không thể nói như vậy. "

Tô Mạch làm như lơ đãng nhìn nhìn một chút tay phải của Từ Tử Duy, khớp xương rõ ràng:

" Hai tay này cầm bóng rổ nhất định là rất linh hoạt . "

Hắn mỉm cười nói, chỉ là ý cười chưa chạm tới đáy mắt : " Đến mức dễ dàng đụng đến đồ vật không nên đụng, khiến tôi nhìn không khỏi . . . Có chút xúc động muốn chặt nó xuống. "

Rõ ràng là gương mặt hắn vẫn mỉm cười, ngữ khí ôn hòa, thế nhưng một chớp mắt kia, Từ Tử Duy có cảm giác sau lưng như có cỗ ý lạnh đang dần bò lên.

Tô Mạch cười cười, vẫn là một bộ dáng nam thần hoàn mĩ, ôn nhu trong mắt nữ sinh : " Chỉ là đùa một chút mà thôi, bạn học Từ Tử Duy sẽ không để ý chứ. "

Lời nói của Tô Mạch khiến cho Từ Tử Duy từ trong sững sờ phản ứng lại, động tác có chút mất tự nhiên lắc đầu.

Tô Mạch mỉm cười nói, " Tôi còn có hẹn, đi trước, lần sau nếu có cơ hội sẽ trò chuyện tiếp. "

Từ Tử Duy gật đầu, thẳng đến lúc không còn nhìn thấy bóng lưng Tô Mạch mới nhíu mày, mặc dù Tô Mạch nói chỉ là đùa , nhưng bản thân Từ Tử Duy lại cảm nhận được, thời điểm Tô Mạch nói câu kia rất nghiêm túc.

Tô Mạch . . . Người này và người trong tưởng tượng của anh ta có chút không giống nhau, anh ta cũng không hiểu nguyên nhân vì sao ? Nghĩ đến việc Cố Thiên Ngôn đang hẹn hò cùng Tô Mạch, sắc mặt Từ Tử Duy dần trở nên nghiêm túc.

Mon: Lặng lẽ thấp cho anh một cây nến 🕯lên đường thượng lộ bình an.🙂

Misa : Làm thế nào đây, mình dần dần mất động lực để đăng chương rồi :(((


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.