❄Tác giả : Quyển Thành Đoàn Tử.
💋Editor : Mon💋
☘️ Beta : Misa ☘️
Thời điểm Tô Mạch đến thư viện bên cạnh lại có thêm một nữ sinh, hai người ngồi cùng một chỗ lẳng lặng đọc sách. Có người ngẫu nhiên nhìn thấy nam thần đem ánh mắt ôn nhu đặt trên người nữ sinh, bên môi cũng giương lên một đường cong nhiều hơn thường ngày, làm người ta không thể nói rõ là tư vị gì.
Có đôi khi nữ sinh kia sẽ đến lớp học đợi Tô Mạch, Tô Mạch đi ra hai người họ cùng nhau sánh vai rời đi cũng có đôi khi Tô Mạch cũng sẽ đến lớp [5] tìm nữ sinh kia.
Chỉ cần không phải người mù cũng nhìn ra được Tô Mạch cùng nữ sinh tên là Đồng An An kia đang hẹn hò, rất nhiều thiếu nữ khi biết được tin tức này ngay cả trái tim trong lồng ngực đều tan nát cả rồi, nhất thời cả bầu trời trường học đều bao phủ một tần áp suất màu đen.
Về phần nhân viên nhà trường bên kia cũng không có bất cứ động tĩnh gì, ai cũng không biết được.
Mấy ngày nay bởi vì Đồng mẹ phải đi nơi khác công tác, nên đã gọi điện cho Cố Thiên Ngôn bảo là ăn ở căng tin trường học.
Căng tin trường học chia ra làm hai loại, một loại là có phòng ăn cao cấp, gia cảnh khá giả, giàu có mới có thể vào trong đó ăn. Một loại khác chính là căng tin cho học sinh, căng tin học sinh mùi vị thức ăn coi như không tệ, nhưng lại bị phòng ăn cao cấp bỏ xa mấy con phố, nếm qua đồ ăn bên kia về lại căn tin học sinh ăn lại một lần nữa, mùi vị chênh lệch quả thực không cần nói cũng biết.
Đồng An An có một chiếc điện thoại di động, Cố Thiên Ngôn trước kia chưa bao giờ mang trên người nhưng từ khi trao đổi số điện thoại di động với Tô Mạch, Cố Thiên Ngôn vẫn luôn mang theo nó trên người như vật bất ly thân. Cố Thiên Ngôn đối với khái niệm yêu đương chỉ biết sơ xài, chỉ là trong yêu đương cần yêu cầu phải ở bên cạnh nhau nhiều hơn, chuyện này cô cũng biết rõ.
Nhưng mà . . . !
Nhìn tin nhắn được gửi tới trên điện thoại di động, Tô Mạch có phải biết rất nhiều chuyện không ? Ngoại trừ lúc đi học, thời gian còn lại Cố Thiên Ngôn luôn nhận được tin nhắn của Tô Mạch.
--------------------------
Tô Mạch : Bây giờ em đang ở đâu?
Cố Thiên Ngôn trả lời một câu : Đang ở căng tin trường.
Rất nhanh, đã có tin nhắn trả lời : Chờ anh một chút.
Tuy rằng không rõ Tô Mạch muốn đến làm gì, vốn dĩ chuẩn bị đi xếp hàng mua cơm, Cố Thiên Ngôn lại tìm một chỗ trống không người, ngồi xuống.
Chưa được vài phút lối ra vào đã rối loạn tưng bừng, Cố Thiên Ngôn nâng mắt nhìn lại, Tô Mạch lúc này cũng vừa vặn nhìn thấy Cố Thiên Ngôn, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, Tô Mạch mỉm cười, dùng tư thế ra hiệu hắn sẽ đi mua cơm, để Cố Thiên Ngôn ngồi chờ một lát.
Các học sinh khác lúc đầu hiếu kỳ vì sao Tô Mạch lại đến căng tin của học sinh lúc này đều nhao nhao hiểu rõ
'' Kia chính là bạn gái của Tô Mạch sao ? Dáng dấp cũng không phải quá xinh đẹp nha. "
'' Nghe người ta nói thành tích rất không tệ. "
'' Tôi lại cảm thây rất đáng yêu. Ừ, còn đặc biệt có khí chất. "
'' Tô Mạch không phải không hay ở trường học ăn cơm hay sao ? Nhìn dáng vẻ này của cậu ta, hôm nay tới là để kiểm nghiệm thức ăn ở căn tin trường học sao ? "
'' Ngươi không thấy bạn gái người ta đang ngồi bên kia sao ? Tô Mạch vậy mà giúp cô ấy mua cơm, thật hạnh phúc mà . . . "
'' Tô Mạch có bạn gái sao ? Khi nào . . . "
......
Đám người khe khẽ bàn luận vài câu, nhìn thấy Tô Mạch đã mua đồ ăn xong, quay trở lại, lập tức đổi chủ đề.
Tô Mạch bỏ hai phần đồ ăn lên trên bàn, đến dối diện Cố Thiên Ngôn ngồi xuống, Cố Thiên Ngôn nói một tiếng cám ơn.
Hắn mỉm cười, " Không cần khách khí, sao lại đột nhiên lại đến căng tin ăn cơm hửm ? "
" Người trong nhà đi nơi khác công tác mấy ngày. " Trước kia Đồng An An không biết nấu cơm, Cố Thiên Ngôn hiện tại cũng sẽ không.
Cố Thiên Ngôn chậm rãi ăn uống, Tô Mạch nhìn cô ăn, đột nhiên mở miệng gọi : " An An. "
Cố Thiên Ngôn dừng lại động tác trong tay, ngước mắt nhìn Tô Mạch, " Ừm ? "
Tô Mạch nhìn đôi mắt mèo trắng đen rõ ràng của cô, rất thuần túy, ngoại trừ thấy hình ảnh của bản thân phản chiếu thì không còn cái khác. Không có tình cảm và cảm xúc dư thừa, hắn thở dài trong lòng.
'' Bạn học đều gọi anh là Tô Mạch, chúng ta hiện tại là quan hệ gì ? "
" Quan hệ yêu đương. " Cố Thiên Ngôn nhìn hắn.
Tô Mạch rủ xuống lông mi, nhìn rất là cô đơn : " Vậy vì sao em vẫn gọi anh là Tô Mạch ? "
Cố Thiên Ngôn yên lặng mấy giây, mở miệng nói, " Người yêu cũng có thể gọi tên. " Cô thấy những cặp yêu nhau khác cũng là như vậy.
Lông mi Tô Mạch run rẩy.
Thấy hắn không hề bị lay động, Cố Thiên Ngôn nghĩ nghĩ, dò xét thử mở miệng, " A . . . A Mạch ? "
Tô Mạch nâng lên con ngươi, cặp mắt kia ôn nhu tựa như nước biển, ánh mắt tràn đầy ý cười : " Ừm anh rất thích xưng hô như thế này, về sau đều phải gọi như vậy. "
Thấy hắn đã khôi phục thần sắc bình thường, Cố Thiên Ngôn nhẹ nhàng gật đầu.