Nhan Tổng, Chúng Ta Kí Hợp Đồng Đi!

Chương 77




Sáng hôm sau, Nhan Lục Tần cùng với Lý Y Nhiên trở về ngôi nhà của họ. Hôm nay là ngày chủ nhật, anh đặc biệt ở nhà cùng cô đi du lịch tại hòn đảo riêng. Đó là một nơi rất đẹp, vây quanh là biển cả xanh thẳm, bầu trời rộng lớn với những cánh chim hải âu đang lượn lờ trên không trung. Một hòn đảo cả trăm mét chỉ có hai người cùng với một số vệ sĩ chuyên nghiệp khác.

Hai người cùng nhau tắm biển, cùng nhau nằm dài dưới ánh nắng nhẹ nhàng trên bãi cát vàng mềm mại. Nhan Lục Tần còn trổ tài nướng thịt cho cô ăn. Mùi thơm ngọt của nó có bay lan man trong gió lớn của biển cả. Bất ngờ một cơn gió lớn cuốn bay chiếc mũ của cô vào sâu trong rừng. Y Nhiên cũng không ngần ngại gì mà đuổi theo nhặt lại nó.

“Em đi ra đây một chút, anh cứ nướng thịt đi nhé.” Cô vẫy tay, hét lớn về phía Lục Tần.

“Được, nhớ quay lại nhanh đấy.”

Nhan Lục Tần cũng rất vui vẻ mà cho phép cô rời đi. Mặc dù đây là một hòn đảo, có diện tích rừng là chủ yếu nhưng các mỗi nguy hiểm đã được anh loại bỏ tất cả nên rất yên tâm về sự an toàn của Y Nhiên.

Cô đi thẳng vào trong rừng rậm, đảo mắt liếc nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của chiếc mũ. Bất chợt, một bàn tay lạ lẫm đặt lên vai Y Nhiên khiến cho cô giật bắn mình, lập tức quay người lại. Trước mặt cô lại là Trần Tinh Húc, anh ta mặc một bộ đồ đen kín mít từ đầu đến chân. Sự xuất hiện bất ngờ của anh làm cho cô vô cùng hoang mang.

“Sao anh lại ở đây?”

Trần Tinh Húc liếc mắt nhìn xung quanh một lượt để đảm bảo rằng không có một tên vệ sĩ nào của Nhan Lục Tần ở xung quanh rồi mới yên tâm mà trả lời cô:

“Anh đến tìm đồ của ba em, ông ấy đã giấu nó trên hòn đảo này trước khi bị giết.”

Lý Y Nhiên tiếp tục gặng hỏi: “Làm sao mà anh biết được?”

“Tối hôm qua nhận được tin tình báo, nên anh mới đến đây. Em biết mà chẳng có lý do gì mà ba em lại bị giết cả, nó không đơn giản là để xâm chiếm tài sản của nhà em đâu.”

Nghe câu nói này của anh, Lý Y Nhiên rơi vào trầm lặng. Quả thật lời anh ta nói không hề sai. Một danh nhân tài giỏi như ba cô chẳng thế nào mà chết một cách đơn giản như thế được. Chỉ có thể có một giả thuyết được đề ra lúc này đó chính là ba cô đã biết được bí mật của tên sát nhân, rồi giấu nó đi mà thôi. Lý Y Nhiên cũng không ngần ngại mà tham gia cuộc tìm kiếm này với Trần Tinh Húc.

Vì không viết chính xác vị trí nên cả hai chỉ có thể dùng máy tìm kim loại, dò xung quanh. Nhưng với tiến độ như thế này thì khó mà có thể tìm được cái hộp sắt có chứa tài liệu quan trọng đó, ít nhất phải có một kí hiệu đặc biệt để họ có thể dễ dàng tìm kiếm hơn mới được.

Trí nhớ của Lý Y Nhiên chợt nảy số, ba cô là một người rất thích hoa nhài, thường hay giấu những đồ vật quan trọng dưới gốc cây đó. Thời gian cũng không còn nhiều, nếu cô không quay lại chỗ của Nhan Lục Tần nhanh chóng thì anh ấy sẽ nổi giận mất. Cô không nghĩ nhiều, tăng tốc độ tìm kiếm bóng dáng của cây hoa nhài, chỉ cần tìm thấy nó thì tỉ lệ tìm thấy đồ sẽ cao hơn.

Rất may, cô đã tìm thấy một cây hoa nhài cao ngang đầu gối. Cái cây trông rất tươi tắn, tràn đầy sức sống với những nụ hoa sắp chớm nở, có lẽ thứ mà cô tìm nó đang được chôn ở đây.

“Y Nhiên, em đang làm gì ở đây vậy?”

Giọng nói của Nhan Lục Tần bất ngờ vang lên làm cô giật mình quay người lại. Chả hiểu hôm nay là ngày gì mà cô đã bị người ta hù đến tận hai lần rồi, lần nào thì tim cũng suýt nhảy luôn ra ngoài. Lý Y Nhiên cố gắng tỏ ra bình tĩnh, mỉm cười đáp lại anh:

“Em thấy cây hoa nhài rất đẹp nên ngồi ngắm một chút, nó làm em nhớ đến ba của em nên em có chút thất thần.”

Nhan Lục Tần không không để ý gì nhiều, anh điềm đạm tiến đến ôm cô, một cái ôm vô cùng ấm áp và dịu dàng. Y Nhiên có thể cảm nhận được nhịp tim của anh lúc này đang đập rất nhanh, cùng với hơi thở khá là gấp gáp.

“Anh đi tìm em đấy à?”

“Đúng vậy, từ nay không được chạy lung tung nữa nghe chưa?”

Sau đó, cô ngoan ngoãn trở lại bãi biển cùng với Nhan Lục Tần. Rất nhanh trời cũng đã tối, cả hai cũng phải lên thuyền trở về nhà trong tâm trạng vô cùng thoải mái. Vừa đến nhà, Nhan Lục Tần đã bị gọi đến công ty để xử lý công việc rất quan trọng. Hôm nay cô lại ở nhà một mình, tuy nhiên đó lại là một cơ hội tốt để Y Nhiên đến gặp Trần Tinh Húc, xem thử rốt cuộc bên trong chiếc hộp có chứa thứ gì.

Để không bị người của Nhan Lục Tần phát hiện, cô đã cải trang thành một cô hầu nữ, thuận lợi bắt xe buýt đến nhà của Trần Tinh Húc. Thấy cô đến, anh cũng nhanh chóng bước ra mở cửa để cô vào trong nhà. Ngay khi vào trong, cô đã nhìn thấy một chiếc hộp sắt cũ đang nằm trên bàn ở phòng khách. Nó trông rất tàn tạ, xung quanh đều là những vết hoen rỉ vàng đậm đang từ từ ăn mòn nó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.