Lý Y Nhiên nhẹ nhàng bước đến khoác tay Nhan Lục Tần một cách ngang nhiên đến anh cũng phải ngỡ ngàng trước hành động của cô. Bình thường anh chẳng bao giờ cho người khác đụng vào một cọng tóc của mình, mà giờ anh lại có thể chấp nhận được hơi ấm tỏa ra từ cánh tay của cô. Đúng thật là kì lạ mà!
Nhiếp Thi Tú hoang mang tột độ. Bà ta không thể nào ngờ được một con nhóc bẩn thỉu, rách nát như cô lại có thể kết hôn với một người nổi danh như Nhan Lục Tần. Đúng là vô lý mà, chẳng lẽ anh ta bị mù, lại đi nhìn trúng người như cô? Bà ta vẫn không chấp nhận được sự thật, run rẩy hỏi thêm một lần nữa:
"Có phải có gì đó nhầm lẫn ở đây không? Nhan tổng và con nhỏ này vốn chưa từng gặp nhau cơ mà, tại sao lại có thể đi đăng kí kết hôn được chứ!"
Lý Y Nhiên lập tức tặng cho bà ta một cái bạt tai thật đau vào mặt. Cô giận dữ quát lớn: "Sao mẹ có thể nói con như thế trước mặt chồng tương lai của con cơ chứ! Đúng là không biết phép tắc."
Lúc này, Nhan Lục Tần mới nhìn thấy tấm lưng đã đẫm máu của cô. Không hiểu sao trong lòng lại có một cái gì đó dâng trào khiến anh khó chịu vô cùng. Dù Lý Y Nhiên chỉ là vợ trên hợp đồng nhưng không có nghĩa là dễ dàng bị người ta chèn ép và chà đạp. Như vậy chẳng khác nào đang đánh thẳng vào mặt anh đâu. Nhan Lục Tần cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người Lý Y Nhiên.
"Là ai làm cô bị thương?"
Giọng của anh nghe vô cùng giận dữ, ánh mặt cũng trở nên hùng tàn nhìn Nhiếp Thi Tú. Điều này khiến bà ta sợ đến nỗi không dám nói nên lời, chỉ biết đứng đó ôm má phải của mình, trông khá là đau đớn.
Lý Y Nhiên cũng không bất ngờ gì trước hành động ấm áp này của anh. Bởi vì cô biết, tất cả những sự quan tâm này đều là đang diễn cho bà mẹ kế của cô coi mà thôi.
Cô nắm chặt lấy chiếc áo rồi dịu dàng nhìn về phía anh, "À... vết thương này là do mẹ kế đánh tôi đó! Nhưng mà chỉ là một vết thương nhỏ thôi, không đáng lo đâu."
Nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối này của cô, Nhan Lục Tần cảm thấy mình vẫn có một phần trách nhiệm trong việc bảo vệ sự an toàn của cô. Anh giận dữ cảnh cáo Nhiếp Thi Tú:
"Từ hôm nay trở đi, cô ấy sẽ là vợ chưa cưới của tôi. Nếu bà hoặc bất cứ ai trong căn nhà này dám đụng đến một sợi tóc của cô ấy thì tự biết hậu quả thế nào rồi đấy!"
Phúc Hạo đứng một bên nhìn mà cũng phải bị sốc mấy lần vì những hành động táo bạo trước nay chưa từng thấy của Nhan tổng nhà anh. Đây là diễn biến gì vậy? Giám đốc lạnh lùng, cao lãnh lại vì một người phụ nữ mà ra mặt đe dọa người khác sao? Đúng là hiếm thấy mà! Có lẽ từ hôm nay trở đi anh sẽ không còn phải tăng ca hay bị phạt quỳ trước mặt con Cat nữa rồi. Sự xuất hiện của phu nhân đúng là một vị thần cứu rỗi cuộc đời cậu.
Vì cơ thể vốn đã yếu cộng thêm vết thương ở sau lưng chảy máu quá nhiều khiến đầu óc của Lý Y Nhiên choáng váng, cô chỉ kịp đưa cuộn giấy cho Nhan Lục Tần cất giữ rồi ngất lịm đi, nằm an toàn trong vòng tay của anh.
Nhan Lục Tần không hề cảm thấy ghét bỏ cô, anh ném cuộn giấy cho Phúc Hạo, nhẹ nhàng bồng cô lên như một công chúa nhỏ.
"Chuẩn bị xe, đi đến bệnh viện gần nhất!"
Anh hào soái bế cô đi khỏi căn nhà rách nát này. Phúc Hạo cũng nhanh chóng đi trước một bước mở cửa mời giám đốc của mình bế vợ tương lai lên xe. Chiếc xe víp ấy nổ máy rời đi trước ánh mắt hoảng sợ đủ điều của Nhiếp Thi Tú. Suốt bao nhiêu năm bày mưu tính kế để chiếm được tài sản nhà họ Lý lại dễ dàng bị tan thành tro bụi như thế sao? Bà ta suy sụp ngồi hẳn xuống sàn nhà lạnh lẽo. Đúng lúc này, Lý Thảo Mai được thiếu gia Quách Phong Cửu đưa về nhà. Lý Thảo Mai thấy mẹ mình ngồi ở dưới sàn, vội vàng chạy đến đỡ bà ta ngồi lên ghế.
Lý Thảo Mai suýt xoa phủi bụi trên đồ của mẹ mình, "Sao mẹ lại ngồi trên nền nhà vậy? Sẽ bị ốm đó!" Quay lại quát đám người hầu: "Các người bị mù hết rồi sao? Thấy mẹ tôi ngồi như thế mà không biết đỡ dậy à?"
Hâm Dao sợ hãi đến nỗi mặt tái xanh hết cả lên, quỳ xuống kể lại ngọn nguồn của câu chuyện.
"Là do đại tiểu thư uy hiếp phu nhân nên bà ấy mới suy sụp tinh thần như thế! Đại tiểu thư còn kết hôn với nhà họ Nhan khét tiếng nữa đó ạ!"
Lý Thảo Mai liền bị sốc ngang, để chắc chắn hơn, cô quay sang hỏi người mẹ của mình:
"Chuyện này là thật sao mẹ? Vậy... vậy chẳng khác nào gia tài của chúng ta bị cô ta cướp mất hay sao cơ chứ?"
Nhiếp Thi Tú im lặng không nói gì, bà ta chỉ lặng lẽ gật đầu một cách đau khổ. Quách Phong Cửu đứng một bên nghe đầu đuôi mọi chuyện cũng cảm thấy thật đáng tiếc cho Lý Thảo Mai.