Nhan Tổng Chúng Ta Kí Hợp Đồng Đi!

Chương 22: Chương 22




Nhan Lục Tần nhẹ nhàng vén mái tóc của cô qua sau tai.

Anh mân mê xoa xoa đôi má đang đỏ ửng của cô rồi cười dịu dàng, “Cô dễ thương thật đấy.”

Câu này của anh càng làm cho trái tim nhỏ bé của Lý Y Nhiên ngày càng đập nhanh hơn.

Rõ ràng người trước mắt cô là Nhan Lục Tần bằng xương bằng thịt nhưng tính cách lại khác hoàn toàn so với bình thường.

Dịu dàng hơn, dễ gần và còn rất cuốn hút nữa.

Y Nhiên cứ bồn chồn trong lòng, cô không biết nên làm thế nào cho thoả đáng.

Trực tiếp đẩy ra thì sức của cô lại không đủ chỉ còn cách thử nói chuyện đàng hoàng với anh ta xem sao.

Y Nhiên gạt bàn tay của anh ra, “Nhan Lục Tần, anh còn quá đáng nữa là sẽ vi phạm hợp đồng giữa chúng ta đấy.”

Ánh mắt lúc này của cô trông rất nghiêm túc, nhìn đối diện với đôi mắt của Nhan Lục Tần.

Thế nhưng, có vẻ rượu đã ngấm sâu vào xương cốt của anh.

Lần này, anh còn làm quá hơn, đưa một tay ra ôm chặt lấy eo của cô, một tay còn lại thì vuốt nhẹ mái tóc dài còn đang ẩm của Lý Y Nhiên.

Anh ghé sát vào tai cô, giọng nói vô cùng nhỏ nhưng cũng rất ấm áp: “Ha, vi phạm vì đền tiền thôi.

Cô muốn bao nhiêu, tôi trả hết?”

Mặc dù lời đề nghị của anh nghe rất có lý, nhưng làm sao có thế mê hoặc được Lý Y Nhiên.

Cơ mà cũng có thể lợi dụng cơ hội này để anh ta không tính toán chuyện cô gặp bạn trước 9 giờ tối nữa.

Cô sẽ không phải bỏ ra một trăm triệu để đền bù vì vi phạm hợp đồng, chỉ cần cô đổi một việc làm thay cho việc bị anh ta “ăn” là được, như vậy cả hai sẽ đồng đều.

Dù sáng mai anh ta có lôi lên hỏi thì cũng chẳng làm gì được cô.

Nghĩ xong kế sách hoàn hảo cô liền đưa ra bàn bạc: “Trừ việc tôi cho anh “ăn” tôi ra.

Thì việc gì tôi cũng có thể làm được nhưng với điều kiện, anh phải xóa sổ một trăm triệu tôi vừa vi phạm hợp đồng đi.”

Nhan Lục Tần nheo mày, “Hừm...vậy là không được “ăn” hả? Hay tôi xóa một trăm triệu cho cô rồi tôi “ăn” cô là được chứ gì?”

Vừa dứt lời, anh liền cúi đầu xuống, cắn nhẹ vào cổ của cô một vết cắn nhỏ.

“Đau, sao anh lại cắn tôi.”

Lý Y Nhiên đau nhói kêu lên, cô định đẩy anh ra thêm một lần nữa nhưng chưa kịp hành động đã bị Nhan Lục Tần một tay nhấc bổng lên cao rồi vác lên vai của mình.

Điều này làm Lý Y Nhiên càng thêm phần sợ hãi.

Cô cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi sự trói buộc của anh, thế nhưng sức của cô quá yếu cộng thêm mấy vết trên người vẫn chưa khỏi hẳn khiến cô kiệt sức nhanh chóng.

Cô đành hét lớn lên uy hiếp anh: “Nè, anh còn làm thế nữa là tôi huỷ hợp đồng đấy nhé, đừng có mà tưởng tôi hiền lành như cô bé lọ lem.”

Nhan Lục Tần không hề để những lời nói của cô vào tai.

Anh vẫn tiếp tục bước đến bên chiếc giường của mình, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.

Anh chống hai tay của mình lên giường, lúc này tư thế của hai người vô cùng mờ ám.

Nhan Lục Tần thì chống tay nằm ở trên, cách cơ thể Y Nhiên khoảng năm mươi xăng ti mét.

Cô không khác gì một con thỏ trắng yếu đuối đang bị uy hiếp bởi một con sói hoang dã cả.

Nhan Lục Tần tiện tay cởi chiếc cà vạt của mình ra rồi cột hai tay cô lại một cách nhanh chóng.

Hành động này của anh làm cho Lý Y Nhiên cảm thấy có chút nguy hiểm.

Cô vội vàng dùng chân đá vào chỗ hiểm của anh nhưng lại bị một tay của anh nắm chặt lại.

Nhan Lục Tần cười một cách khoái chí, “Ha, muốn đá tôi sao? Cô còn yếu quá đó.”

“Tôi cứ đá đấy, tôi đá chết anh luôn, anh đang làm cái quái gì vậy hả?”

Cô đồng thời đạp cả hai chân vào người anh.

Thế nhưng ngươi bị đau lại là cô, vết thương ở đầu gối lại bị rách ra.

Nhan Lục Tần nhìn thấy từng giọt máu đang từ từ rơi xuống giường của mình, anh không hề cảm thấy ghét bỏ mà ngược lại trái tim lại đau nhói một cách khó tả.

Lần đầu tiên anh có cảm giác lạ đến như thế, anh nhìn vào khuôn mặt đang ướt đẫm lệ của người con gái trước mặt tim lại càng đau hơn.

Nhan Lục Tần nhẹ nhàng rời khỏi người của Lý Y Nhiên, cởi trói cho cô rồi lặng lẽ đi ra ngoài.

Lý Y Nhiên nhìn theo bóng dáng cao lớn ấy rời đi mà trong lòng không ngừng dậy sóng.

Tại sao anh ta lại dừng tay? Sao lại bỏ đi một cách vội vã như thế?

Mặc dù không rõ tâm trạng lúc này của Nhan Lục Tần, nhưng cô đã cảm thấy nhẹ lòng hơn khi sẽ không bị cái tên sói đó “ăn” nữa.

Lý Y Nhiên ngồi dậy xem vết thương ở đầu gối của mình đang chảy máu.

Cô dự định sẽ rời giường để đi lấy băng cá nhân dán vào thì bóng dáng của Nhan Lục Tần lại xuất hiện.

Anh ta đi vào cùng với một hộp y tế nhỏ.

Lý y Nhiên thấy anh ngày càng tiến lại gần mình hơn thì sợ hãi liên tục lùi lại về phía sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.