Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 82: Thất Đức




Tôn Kỳ lúc này ngẩn ra. Ta cũng không muốn cùng các ngươi kết bái, ta chỉ muốn rời khỏi đây ngay và luôn.

“bốp” một cái gõ vào đầu hắn.

Tôn Kỳ còn chưa kịp phản ứng thì “bốp… bốp… bốp” năm tiếng nữa vang lên.

Lão Đại cười nói:

“Nghi thức đã xong. Ngươi bây giờ chính thức là lão Thất trong Thanh Sơn Thất Tiên.”

Lão Lục lúc này tay quàng vai hắn tươi cười nói:

“Đây chính là nghi thức gia nhập Thanh Sơn Tiên bọn ta, gọi là Khai Trí. Bị các vị lão ca, lão tỷ gõ một cái giúp ngươi mở linh trí đồng thời nhớ tôn ti thứ bậc. Phải kính trên dường dưới.”

“Được rồi! để Lục ca giới thiệu các vị lão ca, lão tỷ cho ngươi.”

“Đây là Đại ca, ngoại hiệu Vô Ưu. Lão Đại tu vi và đan đạo đều là mạnh nhất. Đại ca thích suy tư những vấn đề đan đạo cơ bản.”

Tôn Kỳ lúc này mới nhìn kỹ lão Đại, trong bụng mắng: cái gì mà Vô Ưu, nhìn các nếp nhăn sâu dày trên trán đi! Chúng sắp sụp xuống cả mí mắt rồi kìa. Rõ rằng suy nghĩ quá độ.

Nhưng bên ngoài thì Tôn Kỳ lẽ phép chắp tay làm lễ.

“Đây là Nhị ca, ngoại hiệu Bộc Phá. Nhị ca thích nghiên cứu về đan hoả, đan lô.”

Nhìn đi nhìn lại mấy lần, Tôn Kỳ thấy vị Nhị ca này vẫn giống một tên luyện khí hơn một vị luyện linh sư. Vai u thịt bắp, làn da như sắt thép đã qua tinh luyện. Nhìn kiểu gì vẫn giống một tên luyện khí hơn.

Tôn Kỳ tiếp tục chắp tay làm lễ.

“Đây là Tam tỷ, ngoại hiệu Khuynh Thành. Tam tỷ thích nghiên cứu về trường xuân đan, trường thọ đan.”

Đây là các ngươi đùa ta sao? Thế quái nào mà lại lấy ngoại hiệu Khuynh Thành.

Tôn Kỳ chắp tay nói:

“Tam tỷ đáng lẽ phải lấy ngoại hiệu Khuynh Giới mới đúng.”

Vị Tam tỷ nghe lời này thì che miệng cười khúc khích vui vẻ, giống như một vị tiểu thư đài các.

“Tiểu Thất thật dẻo miệng.”

Tôn Kỳ sửng sốt: hình như vị Tam tỷ hiểu lầm ý ta. Mà thôi! Dù cực đẹp hay cực xấu đều có thể khuynh giới! Vị Tam tỷ này vui vẻ là được.

“Đây là Tứ ca, ngoại hiệu Thanh Trí. Tứ ca thích tự mình thử đan, nghiên cứu về đan dược và tạp chất. Vì nhiều lần tự thử đan nên bây giờ trí nhớ của Tứ ca hơi đứt quãng, lúc nhớ lúc không.”

Đây rõ ràng là thử đan đến si ngốc!

“Đây là Ngũ ca, ngoại hiệu Tuệ Linh. Ngũ ca cho rằng thế giới này quá nhỏ so với trí tuệ của huynh ấy, nên huynh ấy thích luyện đan thật to.”

Đùa nhau sao? Phản ứng chậm chạp như vậy sao lại gọi là Tuệ Linh!

“Ta là Lục ca, ngoại hiệu Trường Mi. Lục ca thích nghiên cứu các loại hình dáng, màu sắc đan dược.”

Ngươi tay dài, chân dài, cổ dài, thân dài, đầu dài… Duy chỉ có lông mi không dài.

Ta đang ở chỗ quái nào thế này? Thế giới bị đảo ngược sao?

Tôn Kỳ lúc này còn đang chửi mắng trong bụng thì Trường Mi gọi:

“Thất đệ, vậy ngươi gọi là gì?”

Tôn Kỳ lấy lại tinh thần, thầm nghĩ: các ngươi nghe đây! Đây mới là tên đúng nghĩa.

“Đệ gọi là Tinh Niệm…”

“Không… không… không… ở đây không ai dùng mấy cái tên phàm tục đó cả.”

Lục ca lập tức xua tay gạt bỏ, rồi nói:

“Ở Vĩnh Lục Sơn Cư là nơi thế ngoại, không quan tâm chuyện bên ngoài, chỉ chuyên tâm tìm hiểu đan đạo. Vậy nên khi đã gia nhập vào đây cần bỏ đi thế sự phàm tục.”

“Đệ cần lấy một ngoại hiệu phù hợp với đặc điểm của mình.”

Tôn Kỳ lại một lần nữa mắng to trong bụng: Cái gì mà lấy một ngoại hiệu phù hợp với đặc điểm của mình. Đây rõ ràng là các ngươi thấy thiếu cái gì thì lấy cái đó làm ngoại hiệu.

Nhị ca lên tiếng:

“Nếu Thất đệ không có ngoại hiệu, vậy thì chúng ta giúp đệ ấy lấy một cái ngoại hiệu đi. Đây đúng là việc ta thích nhất.”

“Hay là gọi Thất Dạ đi!”

“Không được! Nghe tên này là cảm thấy dài dòng lằng nhằng rồi.”

Tam tỷ lập tức phản đối.

“Hay gọi là Thất Sắc?”

“Không được! Ngươi thấy Thất đệ có bảy màu sao?”

“Thất Mục?”

“Ngươi muốn Thất đệ đi chăn trâu sao?”

“Thất Thiên?”

“Ngươi nhìn lên bầu trời xem có mấy trời mà thất thiên.”

“Thất Hoả?”

“Nhị ca, đây là mơ ước của ngươi không phải của Thất đệ.”

“Thất Bại?”

“Có ngươi mới là đồ thất bại?!”

“Thất Hoàn Đan?”

“Đại ca, đấy không phải là ngoại hiệu.”

“Được rồi, Tam muội. Ngươi có ý kiến gì?”

Tam tỷ lúc này ánh mắt nhu hoà nhìn Tôn Kỳ hỏi:

“Thất đệ, ngươi muốn ngoại hiệu gì?”

Tôn Kỳ nhìn biểu cảm này, thật sự hắn muốn nôn ói, cũng may là hắn không có cái gì trong bụng.

Tôn Kỳ nghĩ một chút nói:

“Hay gọi là Tôn Kỳ.”

Tôn Kỳ vẫn thường hay nghĩ trở lại với cái tên vốn có của hắn, hắn cũng không muốn biến thành Tinh Niệm mãi mãi. Hắn muốn lấy chính tên thật của mình dương danh thiên hạ.

“Không được! ngoại hiệu này quá giống một cái tên.”

Tam tỷ gạt phăng đi.

Tôn Kỳ cười khổ, đây vốn là một cái tên mà.

Đại ca lên tiếng:

“Lão Tam, ngươi thấy nên đặt ngoại hiệu cho Thất đệ thế nào?”

Tam tỷ cười nói:

“Cuối cùng các ngươi vẫn là phải hỏi ta.”

Tất cả bọn họ thầm mắng: không hỏi ngươi được sao? Cái tên nào ngươi cũng gạt phăng đi.

Tam tỷ nhìn Tôn Kỳ nhu hoà cười nói:

“Đặt ngoại hiệu cho Thất đệ thì phải phù hợp với tính cách của Thất đệ.”

Tôn Kỳ nhìn khuôn mặt biểu cảm nhu hoà của Tam tỷ mà suýt nữa ói ra cả hắc động. Trong cơ thể hắn lúc này cũng chỉ có hắc động là ói ra được.

Tôn Kỳ cố gượng nụ cười đáp lễ:

“Tam tỷ thấy đệ nên lấy tên gì?”

Tam tỷ nghiêm túc hỏi hắn:

“Thất đệ ngươi có hay kiêu ngạo không?”

Tôn Kỳ nghe hỏi lập tức lắc đầu, kiêu ngạo là tính cách của Tinh Niệm. Ban đầu giả dạng Tinh Niệm hắn cũng bắt chước tính cách này nhưng sau đó hắn thấy đây không phải tính cách của mình nên dần thay đổi.

“Đệ rất khiêm nhường, điệu thấp.”

“Đệ có tham lam không?”

“Không hề. Đệ rất rộng rãi. Bán đan dược thường thấp hơn bên ngoài.”

“Có hám gái không?”

“Đệ còn là một ma linh xử nam.”

“Có hay giận dữ không?”

“Không hề. Đệ thường nhường nhịn bọn họ.”

“Có tham ăn không?”

“Đệ còn là ma linh không có thói quen ăn uống.”

“Có đố kỵ không?”

“Đệ luôn yêu thương tất cả. Có khi còn phát đan dược miễn phí.”

“Có lười biếng không?”

“Đệ rất siêng năng. Một ngày ba bữa luyện đan chỉ cần khách hàng cần là có.”

“Được rồi! Tỷ thấy đệ đã hội tụ đủ bảy loại đức tính cao quý.”

“Khiêm nhường không ngạo mạn.

Rộng rãi không tham lam.

Khiết tịnh không dâm dục.

Nhường nhịn không phẫn nộ.

Điều độ không phàm ăn.

Yêu thương không ghen ghét.

Siêng năng không lười biếng.”

“Với bảy đức tình tốt này. Ta nghĩ nên gọi đệ là:”

“Thất Đức!”

Ngũ Tiên nghe tên này thì vỗ tay ầm ầm tán thưởng. Khuynh Thành vẫn là đọc nhiều, hiểu nhiều, biết nhiều chữ nghĩa nhất trong đám.

Tôn Kỳ nghe tên này cũng cảm thấy nó khá phù hợp với tinh thần đạo đức cao thượng của hắn.

Nhưng mà… Khoan đã…

Ngoại hiệu của mấy tên này không phải đều là thứ bọn họ không có sao?!

Nếu vậy ngoại hiệu của ta là thất đức, có nghĩa là ta thất đức. Thất đức này có nghĩa là thất đức mà không phải thất đức theo nghĩa thất đức kiểu kia. Vậy rốt cuộc Thất Đức là thất đức hay Thất Đức là thất đức.

AAA! Đầu ta muốn điên lên mất!

Lúc này lão Nhị đánh vỡ suy nghĩ của hắn:

“Ngoại hiệu đã có. Bây giờ Thất đệ nói xem Thất đệ thích nghiên cứu gì nào?”

Lục Tiên dõi mắt nhìn Tôn Kỳ, bọn họ tại đây đều chuyên tâm nghiên cứu một lĩnh vực đan đạo nào đó. Mong đạt tới cực chí, thậm chí là thay đổi toàn bộ những quan niệm cũ.

Không khí lập tức trở nên nghiêm túc, Tôn Kỳ cũng nghiêm nghị theo.

Tôn Kỳ nghĩ một lát rồi nói:

“Đan dược hoàn mỹ.”

Tôn Kỳ hiện nay đang nghiên cứu cả một hệ thống luyện đan mới nhưng hắn sẽ không nói ra. Đan dược hoàn mỹ cũng là một lĩnh vực nhỏ hắn đang nghiên cứu. Dùng điều này để che đậy là đầy đủ.

Nghe thấy mấy chữ “Đan dược hoàn mỹ” cả Lục Tiên đều nghiêm sắc mặt trầm trọng.

Đan dược hoàn mỹ. Mấy chữ này trọng lượng quá cao.

Lục Tiên đều là những kẻ say mê chìm đắm trong đan đạo nhiều năm, trình độ luyện đan cực cao.

Bọn hắn cũng đã từng luyện được đan dược hoàn mỹ.

Nhưng mà bọn họ biết đó chỉ là may mắn.

Nghiên cứu đan dược hoàn mỹ tức là tìm ra quy tắc luyện đan dược hoàn mỹ. Mới nghĩ đến điều này thôi bọn họ đã cảm thấy khó khăn.

Lão Đại mở miệng đánh tan trầm mặc:

“Lão Thất đã đạt được thành tựu gì chưa?”

Ngũ Tiên còn lại mắt sáng tỏ, nghiên cứu là một chuyện đạt được thành tựu là chuyện khác. Chỉ có đạt được thành tựu nào đó thì mới đáng nói.

Thất đệ dù sao cũng còn quá trẻ mới là một đan sư, bọn họ cũng không nghĩ vị tiểu đệ mới nhận này sẽ có thành tựu một lĩnh vực nào đó. Nên nhớ chính lão Đại cũng chưa từng nghĩ đến nghiên cứu đan dược hoàn mỹ.

Tôn Kỳ nhắm mắt, câu thông với hai hồn nô.

Một lúc sau một hồn nô bay vào sân nhỏ, dâng lên một cái hộp ngọc.

Tôn Kỳ đặt hộp ngọc lên bàn để bọn họ tự xem.

Lão Đại hiểu ý cầm lấy hộp ngọc mở ra.

Bên trong là một viên đan có ba vòng, ngoài mặt nhẵn mịn hoàn hảo, hương thơm thảo dược nhè nhẹ.

Lão Tứ bóc nhẹ lớp vỏ đan cho vào miệng.

Lão Tứ Thanh Trí thích tự thử đan dược nhìn thấy viên đan này không kìm được mà nếm thử.

Bọn Ngũ Tiên còn lại cũng không ngăn cản mà nhìn Thanh Trí chờ kết quả.

Thanh Trí sau mấy hơi thở nhấm nháp thì mở mắt nhẹ gật đầu.

Ngũ Tiên còn lại thì sửng sốt. Bọn họ chỉ muốn kiếm hạt giống tốt tiếp nối ý chí nghiên cứu đan đạo của Vĩnh Lục Sơn Cư. Không ngờ trong lúc vô tình lại nhặt được báu vật.

Lão Đại nhanh chóng trở lại bình tĩnh hỏi:

“Lão Thất, đệ có thể luyện đan cho bọn ta xem tận mắt được không?”

Lời đề nghị này có chút không hay nhưng mà đan dược hoàn mỹ quá mức quan trọng, bọn họ phải tận mắt thấy mới tin được.

Tôn Kỳ gật đầu đồng ý. Với Tôn Kỳ mà nói kỹ thuật luyện đan dược hoàn mỹ chỉ là râu ria trong đan đạo hệ thống hắn đang xây dựng.

Lão Đại phất tay, từ trong động phủ của hắn bay ra một đống thảo dược đủ loại, có cấp thấp có cấp cao.

Tôn Kỳ thấy chỉ có một cái đan lô thì hỏi thêm bốn cái đan lô nữa.

Lục Tiên thấy kỳ lạ nhưng vẫn đáp ứng.

Tôn Kỳ bắt tay vào nung nóng đan lô.

Tôn Kỳ dùng bốn đan lô chiết xuất tinh dược, một chủ lô luyện đan.

Đây chính là kỹ thuật nguyên thuỷ ban đầu Tôn Kỳ nghĩ ra để luyện đan dược hoàn mỹ. Hôm nay hắn sẽ biểu diễn lại.

Kỹ thuật luyện nhiều loại tinh dược cùng lúc hắn sẽ không dễ dàng để lộ ra ngoài.

Sau hai canh giờ luyện đan thì “Bành” một tiếng, đan lô chính bị nổ. Luyện đan thất bại.

Tôn Kỳ có chút xấu hổ:

“Các vị lão ca, lão tỷ! Luyện đan theo phương pháp này tỷ lệ thành đan hoàn mỹ cũng không cao.”

Lão Đại hỏi:

“Tỷ lệ bao nhiêu?”

Tôn Kỳ thành thật trả lời:

“Một phần hai mươi. Hai mươi lô thì thành một lô.”

Lục Tiên hít một hơi sâu chấn động.

Đan dược hoàn mỹ trước đây luyện thành hoàn toàn là do may mắn, không hề có tỷ lệ.

Có tỷ lệ đồng nghĩa với đã tìm được quy tắc mà tìm được quy tắc luyện đan hoàn mỹ thì từ xưa tới nay không ai có thể làm được, ngoại trừ vị Thất đệ trước mặt bọn họ.

Lão Đại kiến thức uyên thâm chỉ cần nhìn vào cách luyện đan thì biết kỹ thuật này hoàn toàn có khả năng dù lần này luyện đan thất bại.

Ngũ Tiên còn lại thì tin tưởng hoàn toàn lão Đại.

Lão Đại mở miệng:

“Thất đệ có tiền đồ hơn chúng ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.