Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 805: Lại làm người




Hàn Thuyên đã sẵn sàng chịu chết, mấy người Thanh Thiên, Vạn Pháp, Trác… cũng chuẩn bị tự bạo.

Đúng lúc này, bầu trời cháy sáng, hai mươi ánh lửa rơi xuống giống như thiên thạch rơi.

Thiên Thần Địa Ngục nhíu mày, lập tức ra tay ngăn cản.

Đây chính là hai mươi thanh Đạo Khí.

Oanh oanh… hai bên sơ va chạm.

Hai mươi thanh Đạo Khí bao vây đám Thiên Thần Địa Ngục phong tỏa hư không.

Thiên Thần Địa Ngục không có gì lo lắng, bọn họ đông hơn. Mười hai vị Thiên Thần ở trạng thái tốt nhất, hơn ba trăm vị mới thoát ra.

“Đánh nhanh rút nhanh, không thể dây dưa.” Khanh lên tiếng.

Ầm ầm ầm… hai bên bộc phát chiến đấu.

Hai mươi thanh Đạo Khí cũng chỉ miễn cưỡng bảo vệ Thần giới.

Oanh! đệ lục đảo trùng thiên bị đánh xuyên, tâm trọng lực bị đánh nổ, hòn đảo nghiêng về một bên sau đó rầm rầm rơi xuống.

Trên đệ lục đảo công trình kiến trúc chính là Nữ Thần Điện, lần này tai họa Nữ Thần Điện chắc chắn hôi phi yên diệt, những Thần Nữ bên trong không biết mấy người có thể thoát được.

Thanh Thiên giận đỏ cả mắt, gồng lên thần lực, khiên lấy đệ lục đảo, mặc dù vậy đệ lục đảo vẫn đang từ từ chìm xuống.

“Chạy đi!” nàng hét lớn.

Nhưng mà áp lực Thiên Thần ép xuống vẫn đang còn, Thần Nữ bên trên phần lớn lực bất tòng tâm, muốn cử động cũng khó nói chi đến chạy trốn.

Rầm rầm… đệ lục đảo rơi xuống, đập vào đệ ngũ đảo, băng diệt tan vỡ thành từng khối lớn, cái này cũng mang cho đệ ngũ đảo tràn ngập hủy diệt.

Sáu đảo trời dựng thành hình nón, đảo dưới lớn hơn đảo trên. Đệ lục đảo chỉ bằng một phần mười đệ ngũ đảo nên chỉ khiến đệ ngũ đảo rạn nứt, còn chưa đến mức sụp đổ. Nhưng như vậy cũng đủ tàn phá vô vàn kiến trúc, một đống Thần tộc chết thảm.

Lúc này, từ trời cao lại hạ xuống mười vị Thiên Thần.

“Các ngươi thật to gan! một lũ không biết hối cải.”

“Ta đã cảnh báo Trật Tự nên giết quách các ngươi đi cho xong.”

“Trật Tự quá mềm lòng, cho các ngươi cơ hội.”

“Dòng giống phản bội không bao giờ biết hối cải.”

Mấy vị Thiên Thần Thiên Đường vừa nói vừa ra tay, hạn chế lại phe địch nhưng số lượng vẫn quá chênh lệch, lấy phòng thủ, bảo vệ Thần tộc làm chính.

Tiếp sau đó giống như mưa sao băng, liên tục có Thiên Thần hạ giới.

Có thêm Thiên Thần Thiên Đường khiến áp lực giảm bớt, Hàn Thuyên và Thần Sứ dẫn đầu mấy vị phong thần nhanh chóng di tản toàn bộ Thần tộc.

Đám Thiên Thần Địa Ngục thấy không ổn.

Khanh hét lớn một tiếng:

“Giết sạch bọn chúng!”

Oanh! tất cả phóng xuất đại chiêu, đánh cho thiên băng địa liệt.

“Khốn kiếp!” phe Thiên Thần Thiên Đường mắng lớn, đồng loạt ra tay ngăn cản.

Năm đảo trời dưới loạn kích không chịu nổi, ầm ầm sụp đổ. Thần tộc chết không biết bao nhiêu người.

Xưa nay chỉ có Thần tộc mang đến thiên tai cho người khác nhưng lần này bọn họ trong vai nạn nhân.

Thống khổ, khóc lóc, bất lực… tất cả xuất hiện nhưng đều vô dụng.

Không gian xuất hiện từng vết nứt đáng sợ không ngừng thôn phệ năng lượng, xé nát sinh vật sống.

Trận chiến này không chỉ ảnh hưởng Thần giới mà khắp nơi đều chịu liên lụy, động đất ầm ầm, sóng biển gào thét, núi lửa bạo nổ, trời nghiêng đất sụp… vô số sinh vật bị thiên tai giết chết.

Ma Đế, Hải Vương, Tứ Phương Thần Thú… những tồn tại cường đại nhất thế giới này đều ngước nhìn về phương tây, bọn họ cảm giác được một loại áp lực ngạt thở, quá cường đại.

Phương tây rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?

Không chỉ thiên tai, đệ thất đảo Địa Ngục rách tung tóe, rơi xuống, nghiệp hỏa vương vãi, những thứ dính phải đều tan thành tro bụi.

Hàn Thuyên thẫn thờ, trong đầu không ngừng hiện lên câu hỏi: tại sao lại như vậy? Thần tộc không phải rất mạnh sao, bây giờ lại không khác gì sâu kiến.

Khanh cười lớn.

“Chúng ta đi!”

Bọn hắn chịu đựng nếm mật nằm gai, nhiệm vụ hoàn thành, tất cả đau khổ bỏ ra đều xứng đáng. Bây giờ nên đi, chần chừ nữa… chỉ sợ không đi được.

Nhưng mà ngay lúc này Khanh đột nhiên cảm thấy tay mình nóng bỏng, Tôn Kỳ cả người đỏ rực như than hồng.

Tên này… Khanh chưa kịp hiểu chuyện gì.

Tôn Kỳ ngửa mặt hét lớn.

Oanh! thân hình nổ bể.

Hắn tự bạo.

Khanh bị ánh sáng làm cho chói mắt.

Trong khói lửa một bóng người bay vụt ra, là thần hồn Tôn Kỳ.

Khanh cười nhạt:

“Tiểu tử, ngươi cho rằng như vậy có thể thoát được sao?”

Hắn vươn bàn tay chụp tới.

Thần hồn Tôn Kỳ tốc độ cực nhanh, hắn chính là chờ khoảnh khắc này, bởi vậy dốc hết năng lượng chạy trốn, chỉ vài giây đã vượt qua ngàn dặm.

Nhưng cho dù hắn có nhanh đến đâu, trên đầu hắn vẫn in bóng bàn tay.

Bàn tay chụp xuống.

“Không!!!” Tôn Kỳ hét lớn, gào thét điên cuồng nhưng tất cả đều vô ích trước sức mạnh tuyệt đối.

“Tiểu tử, ngoan ngoãn cho ta.” Khanh cười nhạt.

“Ta thà chết cũng không khuất phục.” Tôn Kỳ hét lớn một tiếng.

Bụp! thần hồn tự bạo.

Khanh một điểm đau cũng không cảm thấy, hắn thu tay, mở bàn tay ra, từng sợi hồn lực phiêu tán, thật sự đã chết.

Ngay một khắc này, rất nhiều Thần tộc rống lên một tiếng, há miệng phun máu, cực độ suy sụp giống như mất đi nửa cái mạng.

Nhân Chủng chết những Nhân Chủng bản phụ cũng chết theo liên lụy đến một đám người.

Khanh thở dài, quá dễ dàng cho ngươi rồi.

“Khanh đi thôi!” có một tên nhắc.

Khanh không có thời gian tiếc nuối, lập tức theo mọi người biến mất.

“Hừ! còn muốn đi!” Thiên Thần Thiên Đường nổi giận đuổi theo, bọn hắn số lượng đang không ngừng tăng lên, đây là cơ hội tốt để một mẻ hốt gọn đám Địa Ngục.

“Thiên Thần, xin hãy nhanh chóng chữa trị Thần giới.” Hàn Thuyên vội gọi lại cầu xin.

Bây giờ Thần giới bị rách tung tóe, không biết bao nhiêu người chết, đáng sợ nhất là có đầy vết nứt không gian đang thôn phệ năng lượng nếu không nhanh chóng chữa trị sẽ khiến cả Thần giới sụp đổ hóa thành lỗ đen hắc ám.

Thiên Thần quay đầu, ánh mắt lạnh lùng.

Chữa trị Thần giới… quan trọng bằng bắt phản nghịch sao? chắc chắn là không.

Thần giới hủy diệt thì đã sao? bọn hắn có thể tạo ra trăm cái, ngàn cái Thần giới khác. Bọn hắn cảm thấy Thần giới tồn tại cũng không có nhiều ý nghĩa. Chiến đấu vẫn là dựa vào bọn hắn, vậy cần Thần tộc làm gì?

“Cút!!!” Thiên Thần lạnh lùng một câu, sau đó biến mất.

Hàn Thuyên thẫn thờ, tình cảnh này là cỡ nào quen thuộc. Hắn nhớ trước đó hắn đã từng như vậy đối xử với một người, kết quả… kết quả chính là một hồi tai nạn.

Hắn cúi đầu, thất vọng. Không chỉ là đối với Thiên Thần, còn đối với chính mình. Ta đã sai rồi ư?

Trách sao? hắn hình như không có tư cách này.

Khi Nhân tộc chết, Tôn Kỳ đến cầu xin mình, chính mình từ chối, bây giờ chỉ là lặp lại, có thể trách ai đây?

Hàn Thuyên lại một lần nữa chịu đả kích, hắn muốn gặp lại, xin lỗi vị đệ tử ký danh không đáng chú ý kia nhưng không còn cơ hội nữa, Tôn Kỳ đã chết.

Hàn Thuyên quay đầu, không lại thêm lời nào, tính ra tình trạng của hắn vẫn tốt hơn nhiều so với Tôn Kỳ.

Còn chưa đến mức tuyệt vọng như Tôn Kỳ, hắn có thể chữa trị vết nứt không gian, chỉ là rất chậm, có thể dựng lại các đảo trùng thiên, Thần tộc đám người vẫn còn đây.

Tinh không.

Trật Tự đang truy sát Quang Minh, chợt có cảm giác, sầm mặt, Địa Ngục bị hủy.

Một giây suy nghĩ, hắn quyết định dừng truy sát, mở ra không gian cấp tốc trở về. Thần giới có thể đang rất nguy cấp, cứu Thần tộc quan trọng hơn.

Quang Minh đang chật vật chạy trốn, cảm nhận phía sau không còn áp lực liền dừng lại, tính toán một chút, hẳn là kế hoạch phá Địa Ngục đã mở ra, Trật Tự cấp tốc trở về chi viện.

Hắn nở nụ cười.

Trật Tự, ngươi vẫn là không thoát khỏi ta tính toán!

Lần này cơ thể ngươi không những không được chữa lành còn bị trọng thương, đây là lúc ta phản công.

Bạch Hổ Sơn, phía cực đông Thần giới, nơi tiếp giáp giữa Thần giới và Bình Nguyên.

Dưới chân núi có ngôi làng nhỏ yên bình.

Tất cả dân làng đang quỳ dưới chân tượng thần, thành kính cầu nguyện, bọn họ đang rất lo lắng, sợ hãi.

Bởi vì hôm nay trời sinh dị tượng, lúc sáng lúc tối, lôi quang rạch phá bầu trời, thỉnh thoảng còn thấy ngân hà tinh không, nhật nguyệt đồng hiện…

Thiên Thần đánh nhau, bọn họ cảm giác như là tận thế đến. Cầu nguyện với Thần là biện pháp duy nhất bọn họ nghĩ ra được.

Nhưng mà bọn họ không biết được rằng tượng thần trước mặt bọn họ đã xuất hiện li ti vết nứt, cho thấy chủ nhân bức tượng đang trong tình trạng nguy cấp.

Chợt có ánh lửa xoẹt qua bầu trời, một cái hỏa cầu hơi xuống.

Ầm! hỏa cầu rơi chính xác vào bức tượng, phá nó thành từng mảnh nhỏ, dân làng bị chấn ngược ra sau, lửa cháy ngùn ngụt, dân làng ngơ ngác nhìn nhau.

Ánh lửa chiếu sáng từng khuôn mặt lo lắng.

“Trưởng làng, đây là…” những lúc không biết làm sao tất nhiên là phải hỏi trưởng làng.

Lão trưởng làng suy nghĩ một thoáng nói.

“Lửa bảo vệ chúng ta khỏi thú dữ, xua tan bóng tối, nấu chín thức ăn, sưởi ấm chúng ta… Lửa chính là điềm lành! Hôm nay trời giáng thần hỏa, lại không bị thương mọi người. Đây chắc chắn là thần làm. Thần đã nghe thấy tiếng thỉnh cầu của chúng ta. Thần đang bảo vệ chúng ta!”

Càng nói trưởng làng càng cao hứng, gắng hết sức hét lên.

Dân làng ngu muội nghe thấy một chút có lý liền không nghi ngờ, hô hào hưởng ứng.

Mặc dù trưởng làng nói trật lất nhưng đúng ở một điểm: đây không phải bình thường lửa.

Ngọn lửa có tám phần: một lớn, bảy nhỏ kèm theo một phiến đá.

“Ngươi xác định chỗ này?” Hỏa Hỏa hỏi.

Tôn Kỳ gật đầu.

“Ta cảm nhận được nó.”

“Tốt! vậy ngươi đi đi.” Hỏa Hỏa nói.

“Năm ta hai mươi năm tuổi, ngươi hãy đánh thức ta.” Tôn Kỳ nhắc.

“Yên tâm!” Hỏa Hỏa khẳng định.

Thì ra trước đó, khi Địa Ngục bị phá, bọn Khanh trốn ra ngoài, Tôn Kỳ hồn phách dưới sự yểm trợ của Hỏa Hỏa rơi vào trong lửa địa ngục. Nhân Chủng ở lại thay thế hồn phách của hắn.

Nhân Chủng chết mọi người cho rằng là hắn chết.

Lợi dụng hỗn loạn, Hỏa Hỏa mang hắn thoát khỏi Thần giới, theo cảm giác đi tới nơi này.

Tôn Kỳ không chần chừ nữa, thoát một cái biến mất, dựa theo cảm giác quen thuộc, hắn hồn phách tiến vào trong một ngôi nhà.

Đây là ngôi nhà lớn nhất trong làng, hẳn là của vị trưởng làng kia.

Tại chính giữa ngôi nhà, trên cao, vị trí trang trọng, có một cái hộp nhỏ, bên trong là một khối ngọc.

Tôn Kỳ bàn tay xuyên qua chiếc hộp, sờ sờ khối ngọc, mỉm cười, chính là nó.

Đúng lúc này có một vị thiếu nữ từ nhà dưới bước lên. Tôn Kỳ nhìn nàng, thoát biến một cái. Thiếu nữ đột nhiên rùng mình, sởn da gà, lạnh.

Ngôi làng này gọi là làng Lý, bởi vì từ rất lâu, có một cậu thiếu niên tên Lý mang theo mấy đứa nhỏ đến đây lập nghiệp.

Lúc đó nơi đây là rừng thiêng nước độc, dã thú khắp nơi, côn trùng, rắn rết, cá sấu… đủ thứ nguy hiểm.

Nhưng mà đáng sợ nhất chính là chúa sơn lâm Bạch Hổ, nghe nói Bạch Hổ sống mấy trăm năm, sớm đã thành yêu. Nó có thể hô phong hoán vũ, chế tạo sương mù khiến người, thú đi lên núi lạc lối, không hay biết đi vào hang của nó. Nó còn có thể giả giọng các loại tiếng kêu lừa gạt.

Nó sở hữu sức mạnh phi thường, không loài vật nào có thể làm đối thủ, đám thú đành tôn nó làm chúa sơn lâm, thường xuyên cống nạp.

Bởi vậy núi này mới có tên Bạch Hổ.

Lý đến đây giai đoạn đầu khá gian nan, nhưng nhờ siêng năng, ý chí kiên cường thêm vào sự giúp đỡ của ngọc bội, tà ma tránh xa, hắn mở ra ngôi làng, lại tiếp nhận nạn dân từ các nơi khác đến.

Ngôi làng dần dần có sinh khí.

Mấy con thú thấy vậy, cho rằng đây là con mồi dễ dàng, thường xuyên vào làng săn người nhưng đều bị Lý và dân làng đánh giết.

Bầy thú rất căm ghét, tố cáo lên Bạch Hổ, bịa đủ mọi chuyện.

Bạch Hổ cũng rất tò mò, con người là cái giống gì mà dám xúc phạm nó. Nó liền ra lệnh cho con người đến gặp.

Lý biết chuyện này không thể tránh được, sớm hay muộn cũng phải gặp vị này chúa sơn lâm. Hắn liền tập hợp mấy vị thanh niên mang theo heo, cá, bê.

Bọn họ lên núi gặp Bạch Hổ dâng lên lễ vật, thấy bọn chúng ngoan ngoãn không giống như lời đồn, Bạch Hổ cũng bớt giận, nhận lễ vật.

Nhưng mà nó lại chưa bao giờ được ăn thịt người, nếu không ăn thử một lần, nó không cam tâm. Vậy là yêu cầu Lý hiến tế con người, đổi lại nó sẽ cho con người dưới chân núi sinh sống, nếu không… hậu quả tự biết.

Dù rất không muốn nhưng Lý không còn cách nào, cắn răng chấp nhận, hẹn mỗi khi trăng tròn sẽ dâng lên vật hiến tế.

Đúng ngày trăng tròn, Lý giữ lời hứa, mang con gái ba tuổi của mình lên núi, cùng rất nhiều lễ vật.

Đến nơi, Lý bày lễ vật, cột con gái vào thân cây. Sau đó tất cả rút lui. Đứa con gái sợ hãi gào thét, Lý chỉ có thể gạt nước mắt.

Bạch Hổ nghe tiếng khóc liền lần mò đi đến.

Khi nó chuẩn bị vồ cắn bé gái, từ trên đầu một cái bẫy chông hạ xuống, giống như là đã biết trước tình huống, Bạch Hổ quay đầu, tát một cái đánh vỡ bẫy chông.

“Khặc khặc… con người ngu ngốc, ta đã sớm phát hiện.” Bạch Hổ nhe răng cười.

“Giết!” Lý dẫn đầu mọi người xông ra.

“Ăn hết các ngươi.” Bạch Hổ gầm lên.

Dưới ánh trăng tròn, con người cùng hổ dữ vật lộn.

Bạch Hổ đã thành tinh, sức chiến đấu cường hãn, bình thường vũ khí không cắt qua được da của nó chứ đừng nói đến làm nó bị thương.

Mỗi lần nó tát tới lại như cự thạch đập vào người, không cẩn thận sẽ bị một tát đạp chết.

Trận chiến không chút nào nghi ngờ nghiêng hẳn về phía Bạch Hổ.

Khi Bạch Hổ đã toàn thắng, chuẩn bị hạ sát Lý thì ngọc bội đeo trước ngực chợt lóe hào quang bắn ra một tia sáng xuyên thủng đầu Bạch Hổ.

Con người lần đầu tiên thu được chiến thắng trước yêu thú.

Lý cùng trai tráng vác xác Bạch Hổ trở về, lột da treo trước cổng làng, vậy là từ đó không còn dã thú nào dám bén mảng tới đây.

Ngôi làng theo đó có tên làng Lý hoặc làng Bạch Hổ.

Tưởng nhớ công đức cha ông, những con cháu sau này của Lý đều lấy chữ Lý trong tên như Lý Đản, Lý Mộc, Trần Lý, A Lý Ca…

Ngọc bội trở thành vật biểu tượng bình an. Mà ngọc bội cũng đích thực mang bình an cho ngôi làng.

Cứ mỗi dịp trăng tròn, dân làng sẽ diễn lại vở Lý giết Bạch Hổ, tất nhiên có nhiều sai khác với sự thật nhưng nhờ vậy câu chuyện này được lưu truyền xuống không dứt.

Thời gian trôi qua, có một ngày, một vị Thần tộc bay ngang qua đây, thấy số lượng dân làng khá nhiều, liền hiện thân làm phép, rồi kêu dân làng xây dựng tượng mình, để hắn thu hoạch nguyên lực.

Dân làng đối với Thần cung kính mười phần, hai tay hai chân đồng ý, cầu còn không được.

Hiện tại trưởng làng gọi là Lý Can, có đứa cháu gái đến tuổi lấy chồng là Hồng Lý.

Sự kiện thiên hỏa rơi đã được một tháng, mọi chuyện đều bình yên, ai lấy yên tâm trở lại làm việc.

Bức tượng thần trước đây được thay bằng ngọn lửa không bao giờ tắt, khiến cho mọi người càng tin tưởng đây là lửa thần.

Bọn họ có thể tới đây lấy lửa không hạn chế, không phải dâng lễ vật, chỉ cần thành kính chắp tay cầu xin, tất nhiên theo thói quen bọn họ vẫn là dâng lễ.

Có lửa mọi người được cải thiện bữa ăn, từ đó cải thiện cuộc sống, tất cả đang nghênh tiếp một cuộc sống mới.

Vào ngày này cháu gái trưởng làng Hồng Lý lấy chồng, không phải ai xa lạ, là chàng trai cách đó mấy nhà.

Cả làng tổ chức ăn mừng, vây quanh đống lửa nhảy múa, ca tụng thần, cầu xin thần bảo hộ cho gia đình trẻ.

Mấy tháng sau, Hồng Lý có dấu thai.

Tôn Kỳ tự tạo thể cho mình, hắn muốn tiếp tục tồn tại cần cơ thể mới, với trình độ của hắn bây giờ, chỉ cần dốc sức Đạo Thể cũng không có gì khó khăn.

Nhưng hắn lại quyết định tái sinh thành phàm thai, phàm thể, không có bất kỳ cái gì tiên thiên ưu thế, thậm chí ký ức cũng bị phong ấn.

Hắn muốn một lần nữa làm người, đơn giản làm người.

Bởi vậy hắn chọn hậu nhân của Lý, người được mình tặng ngọc bội.

Hồng Lý mang thai mười hai tháng chưa sinh khiến cho gia đình hai bên đặc biệt lo lắng, chỉ sợ có chuyện không may.

Nhưng mấy bà mụ kiểm tra qua đều nói thai tốt, thai khỏe chỉ là không biết vì sao vẫn không chịu sinh.

Bó tay hết cách, bọn họ tất nhiên tìm tới thần linh.

Hai nhà chuẩn bị lễ vật, Lý Can đích thân làm lễ, thành kính cầu nguyện với lửa thần.

Đêm hôm đó vợ chồng Hồng Lý mơ cùng một giấc mộng: trong bóng tối vô tận, có ngọn lửa thắp sáng, một giọng nói âm vang.

“Thần đã nghe lời thỉnh cầu của các ngươi. Ta đã cho một đứa trẻ giáng trần cứu vớt con người, đưa con người tới ánh sáng, chính là đứa trẻ con các ngươi.

Đứa trẻ này sẽ được gọi là Tôn Kỳ!”

Hai vợ chồng bừng tỉnh dậy, toát mồ hôi, nhìn nhau sững sờ, bọn họ trao đổi với nhau liền tin tưởng đây đích thị là thần báo mộng.

Bọn họ đưa chuyện này nói với mọi người, nhưng mọi người nửa tin nửa ngờ, cho rằng hai vợ chồng có thể mê sảng dù sao thì thời này không thiếu yêu ma quỷ quái.

Ba ngày sau, vào một đêm trời mưa lớn, sấm chớp ầm ầm.

Hồng Lý chuyển dạ.

Chồng nàng gọi đến hai bà đỡ, nàng mang thai lâu, con lớn, lại có thần báo mộng, bởi vậy không thể lơ là, phải đảm bảo cả mẹ lẫn con an toàn.

Ngoài trời mưa trút xuống từng cơn, gió lạnh luồn qua khe cửa, bầu trời chợt sáng chợt tối, tia chớp như những con rắn bò khắp đám mây, tiếng nổ ầm ầm.

Hồng Lý cắn răng quằn quại, hai bà đỡ bận rộn luôn tay luôn chân. Đại Canh, chồng Hồng Lý, đi tới đi lui, hai bàn tay vò vào nhau muốn nát, nền đất cũng bị hắn cày ra một đường.

Trưởng làng tỏ ra điềm tĩnh, ngồi trên bàn thưởng thức nước ấm.

Mãi cho đến ba giờ sáng.

Oa oa oa!!!

Tiếng khóc trẻ con vang lên, khóc mãi không dứt, giống như muốn thấu tận trời xanh, chấn động thương khung. Nhưng được sao!? chỉ là một tiểu hài đồng còn đỏ hỏn làm sao có thể thay trời đổi đất.

Tiếng khóc rất nhanh bị tiếng mưa lấn át.

“Chúc mừng! là một bé trai khỏe mạnh!”

“Chúc mừng chúc mừng… Đại Canh, người làm cha rồi.”

Hai bà đỡ rối rít chúc mừng.

Ôm lấy đứa bé trong lòng, Đại Canh chan chứa tình thương, khóe mắt rưng rưng, người đàn ông thô kệch biểu lộ cảm xúc, da mặt run run, thật là xấu nhưng cũng thật hài hòa tự nhiên.

Giây phút xúc động qua đi, bây giờ là lúc đặt tên.

Bình thường đều là trưởng làng đặt tên.

Trưởng làng hiện nay là Lý Can, cũng là ông ngoại cháu bé, về tình về lý lão đặt tên không có vấn đề. Nhưng Đại Canh lập tức nói:

“Tên đứa bé sẽ là Tôn Kỳ.”

Lý Can đập gậy xuống nền đất, tức giận:

“Sao có thể tùy tiện đặt như vậy? ta đã chọn cho nó cái tên khác, rất hay.”

“Không! quyết định là cái tên này.” Đại Canh kiên quyết.

“Tên đầu đất nhà ngươi thì biết cái gì mà đặt tên chứ!” Lý Can giận dỗi.

Đặt tên chính là đặc quyền của trưởng làng, hắn rất hưởng thụ cái đặc quyền này, nếu sau này ai cũng tự ý đặt tên vậy thì địa vị của hắn để ở đâu.

Lý Can muốn gõ đầu cái tên ngốc này, ngươi có phải là cháu rể của ta không vậy, ta hối hận đã gả cháu của ta cho ngươi.

Đúng lúc này, trên giường, Hồng Lý cố gắng ngồi dậy thều thào nói:

“Ông ơi, đây là thần ban tên, không thể sai khác, nếu không sẽ bị thần trừng phạt.”

Nghe tới thần, Lý Can hơi chút ngưng trọng, thần nha! không thể vi phạm. Nhưng mà hắn vẫn muốn nói gì đó, đây chưa chắc thật là thần ban.

“Đại Canh, còn không mang ra tạ lễ.” Hồng Lý nhắc nhở.

Đại Canh lúc này mới sực nhớ, mang ra mấy xâu cá đưa cho hai bà đỡ, đặc biệt cho Lý Can nhiều hai xâu.

Lý Can đối với chuyện này đặc biệt hưởng thụ, dặn thêm vài câu, cũng không ngăn cản nữa.

Vậy là từ nay một đứa trẻ tên Tôn Kỳ ra đời.

Tu Tiên Tại Đấu La đồng nhân đấu la...

Trảm vũ hồn điện, diệt hạo thiên tông, đánh bom hải thần đảo, xiên đường tam, chém đầu thất quái đây...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.