Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 80: Lũ điên




Tôn Kỳ khi đến Vĩnh Lục Sơn Cư thì lập tức bế quan.

Công Tôn Uyển Nhi chạy nhảy vài ngày thì chán, lại dọn đến nơi khác nhưng mà nàng đã quên mất Tôn Kỳ. Trước đó còn hứa đại tỷ đi đâu ngươi đi theo đó, có đại tỷ ngươi không lo chết đói.

Vậy mà mới qua vài ngày nàng đã quên béng cái đuôi theo sau.

Tôn Kỳ tại trong phòng bế quan, quên hết mọi sự ngoại giới. Hắn chỉ tập trung vào đan đạo.

Trước đó hắn đã sắp xếp lại các kiến thức một lần, bây giờ hắn cần tiếp tục chỉnh lý thông tin, tìm mối liên hệ giữa các điểm trọng tâm.

Lượng thông tin cần xử lý nhiều như biển lớn, hắn cần phân chia tách lọc, loại bỏ những kiến thức không cần thiết.

Từ biển lớn tách thành các dòng sông, từ dòng sông tách thành con suối nhỏ, từ suối nhỏ tách thành những tia thông tin, từ những tia thông tin tách thành những sợi chỉ nhỏ.

Dùng những sợi chỉ này đan dệt nên con đường luyện đan của riêng hắn.

Quang, Ám luân phiên, cỏ cây sinh trưởng, sông dời núi chuyển.

Một ngày này, Tôn Kỳ xuất quan.

Hắn vươn vai, hít lấy một ngụm khí dài rồi từ từ thở ra.

Bỗng nhiên Tôn Kỳ nghe đâu đó văng vẳng tiếng nói như xa như gần:

“Ngũ ca ở đây có một con chuột.”

“Vậy sao? Hay là bắt luôn con chuột này đi đỡ mất công xuống núi.”

“Ngũ ca nói chí phải. Để đệ bắt nó. Hé hé hé…”

Một tiếng cười thé lên khó nghe, Tôn Kỳ còn chưa làm rõ tính huống thì bị một bàn tay bóp ngay cổ, toàn thân bị một lực lượng phong kín linh khí.

Tôn Kỳ cả thân thể cứng ngắc, miệng cũng không thể mở ra nói.

Hắn bị túm cổ bay về phía trên núi một nơi nào đó.

Tôn Kỳ được đưa tới một cái động phủ, trước động là một sân nhỏ. Hắn bị trói vào cái cây tại sân nhỏ.

Tôn Kỳ lúc này mới có chút hoàn hồn, nhìn rõ tình hình.

Trước mắt Tôn Kỳ có hai kẻ đang nói chuyện.

Một kẻ được gọi là Ngũ ca thân hình to lớn mạnh mẽ có chút cảm giác như kẻ thô kệch, trên trán có hai cái sừng nhỏ nhú lên.

Kẻ thứ hai được gọi là Lục đệ, cảm nhận đầu tiên khi nhìn kẻ này là: dài. Tay dài, chân dài, thân dài, cổ dài, cả cái đầu cũng dài hơn bình thường.

Bọn chúng đang tranh cãi về chuyện gì đó. Tôn Kỳ đang lắng nghe mong hiểu rõ tính hình.

Bỗng tên gọi Lục đệ quay lại nhìn hắn, cười the thé:

“Con chuột tỉnh rồi. Chúng ta không cần tranh cãi nữa. Thử là biết ngay ai đúng ai sai.”

Sau đó hắn đi tới chỗ Tôn Kỳ, từ trong lọ đan đổ ra một viên đan dược hình bầu dục, màu sắc xanh đỏ sặc sỡ, có mùi ngai ngái.

Không đợi Tôn Kỳ kịp phản ứng, hắn bóp miệng Tôn Kỳ nhét viên đan dược vào.

Đan dược trôi xuống cổ lập tức phát huy tác dụng.

Cả thân thể Tôn Kỳ hết chuyển xanh rồi đỏ, sặc sỡ đủ màu, cảm giác vô cùng khó chịu như ngàn mũi kim châm vào cơ thể.

Tôn Kỳ bị khoá toàn thân linh lực nên phản ứng có chút chậm, khi biết bị trúng độc mới vận dụng tất cả sức lực còn lại thôi thúc hắc động thôn phệ.

Nhưng mà trong lúc nhất thời hắc động không thôn phệ kịp, hắn vẫn phải chịu cảm giác trúng độc giày vò.

Tên thô kệch gọi là Ngũ ca lúc này cười ha hả:

“Lục đệ! độc đan của đệ chỉ có bấy nhiêu thôi ư. Xem Ngũ ca đây.”

Tên này dứt lời thì móc ra trong túi một viên cầu đen to bằng nắm tay, sau đó hắn banh miệng Tôn Kỳ cố nhét viên cầu to dùng này vào miệng Tôn Kỳ.

Vừa nhét hắn vừa nói:

“Ngoan nào. Đây là giải dược, ngươi dùng xong sẽ hết độc. Có khi còn được tăng cường tu vi. Lợi ích không nhỏ.”

Tôn Kỳ trợn mắt nhìn hắn như muốn nói: ngươi có điên không? Ai lại luyện giải dược to đùng như vậy. Ngươi đừng nhét! Ta có thể tự giải độc.

Lời này hắn tất nhiên là không nói ra được.

Viên giải dược to đùng chui vào miệng, bị ép xuống bụng.

Dược lực lập tức tan ra hoá giải độc dược, chỉ vài tức thời gian sau cơ thể Tôn Kỳ dần trở lại màu sắc bình thường. Dấu hiệu cho thấy độc dược đã bị giải hết.

Tên thô kệch vỗ đùi cười ha hả.

Tên tay dài thì không phục tranh cãi.

Hai tên cãi qua cãi lại không ai nhường ai.

Tôn Kỳ lúc này mới lấy lại được bình tĩnh, xem xét tình thế hiện tại của mình tìm cách thoát thân.

Tôn Kỳ thấy bọn họ tranh cãi thì hắng giọng gây chú ý:

“Hai vị tiền bối thi thố luyện đan. Muốn biết ai thắng ai thua sao không hỏi một chút kẻ thử đan?”

Tên tay dài sáng mắt, vỗ tay một cái sau đó nói:

“Đúng ha! Dược lực, độc lực thể nào thì chỉ có kẻ thử dược là biết rõ nhất. Hỏi hắn không phải là sẽ rõ sao?”

Tên thô kệch ngơ ngơ hỏi tên tay dài:

“Nhưng kẻ thử dược là ai?”

Tôn Kỳ lúc này giả bộ ho khan gây chú ý. Trong lòng hắn thầm mắng các ngươi điên rồi hay sao mà kẻ thử dược cũng không nhớ là ai?

Cả hai tên lúc này mới quay đầu nhìn Tôn Kỳ, tên thô kệch nói:

“Đúng! Đúng! Đúng! Ngươi là kẻ thử dược. Ngươi nói xem đan dược ai tốt hơn?”

Tôn Kỳ vui vẻ nói:

“Muốn ta nói không khó. Trước tiên cởi trói cho ta đã.”

Tên thô kệch đang định cởi trói thì tên tay dài ngăn lại, cười the thé khó nghe:

“Tiểu tử! bọn ta đâu phải tên ngốc. Ngươi bị trói vẫn nói được. Cởi trói ra, ngươi tự sát, không nói cho bọn ta biết kết quả thì sao?!”

Tên thô kệch nghe vậy thì gật đầu lia lịa.

Tôn Kỳ thì cười khổ: lập luận gì thế này? Các ngươi không ngốc mà các ngươi bị điên.

Nhưng mà Tôn Kỳ cũng chỉ có thể gượng cười, đổi giọng mềm mại:

“Hai vị tiền bối nếu tin tưởng thì hãy để ta làm trọng tài phân xử chuyện này. Được chứ?”

Cả hai gật đầu không ý kiến.

Tôn Kỳ lại tiếp tục:

“Nếu đã để vãn bối làm trọng tài thì phải tuân thủ theo phán quyết của trọng tài. Không được vì thua trận mà quay sang hành hung trọng tài.”

Cả hai tên này nghĩ nghĩ một chút thì gật đầu, tên tay dài còn bổ sung:

“Nhưng kết quả ngươi đưa ra không được giải thích thích đáng thì ta sẽ đập chết ngươi.”

Tôn Kỳ nghe lời này thì vẫn mỉm cười gật đầu nhưng trong lòng mắng: dạo này mấy tên điên đều thông minh như vậy sao?

Tôn Kỳ từ từ phân tích:

“Đã là thi đấu thì cần công bằng, tức là cả hai đều có điều kiện như nhau, đan dược như nhau thì khi dùng thử mới công bằng.”

“Viên độc dược thì bé như ngón tay còn viên giải dược lại to như nắm đấm. Cái này là lấy to đè nhỏ. Viên giải dược chỉ cần có một chút tác dụng thôi sau đó dựa vào số lượng mà hoá giải độc dược. Như vậy không công bằng.”

“Nếu như cả độc dược và giải dược cùng kích thước thì giải dược chắc chắn không giải được độc. Vậy nên lần này độc dược thắng.”

Nghe thấy mình thắng, tên tay dài thé lên cười cực kỳ chói tai.

Tên thô kệch thì đang gãi đầu, tiêu hoá lời giải thích của Tôn Kỳ, đầu óc hắn thật sự còn chưa hiểu rõ lắm.

Tên tay dài sau khi cười hả hê thì nhìn Tôn Kỳ ánh mắt sắc bén.

Tôn Kỳ lúc này bình tĩnh nói:

“Hai vị tiền bối đã có kết quả. Xin thả vãn bối ra.”

Tên tay dài nở nụ cười nham hiểm:

“Thả ngươi, vì sao phải thả ngươi? Ta có hứa thả ngươi sao? Ngươi nói hay như vậy hay là tiếp tục ở lại đây thử dược cho ta.”

Tôn Kỳ trong lòng tức giận nhưng cũng không dám biểu hiện ra bên ngoài vẫn tiếp tục kiên trì nói:

“Hai vị tiền bối, ta vừa nãy còn chưa nói xong, thật ra vẫn còn vế thứ hai.”

Tên tay dài ồ lên hứng thú.

Tên thô kệch thì lúc này mới tiêu hoá hết những lời trước đó của Tôn Kỳ, quay lại nhìn Tôn Kỳ chờ hắn nói tiếp.

Tôn Kỳ lúc này bình tĩnh:

“Lời tiếp sau đây của vãn bối nếu như hợp lý mong hai vị tiền bối thả ta ra, được không?”

Tên tay dài không ý kiến.

Tên thô kệch thì gật đầu đồng ý.

Tôn Kỳ có chút thở phào, ít ra vẫn còn chút hy vọng.

“Chúng ta đều biết độc dược chính là dùng hạ độc để giết người, giết ma thú, giết Ma tộc… Thế nhưng hãy nhìn lại viên độc đan này đi, hình dáng xấu xí, màu sắc sặc sỡ, mùi ngai ngái khó ngửi. Rõ ràng là muốn nói cho kẻ địch biết: đây là độc đan.”

“Thử hỏi một viên độc đan như thế này thì chỉ có kẻ ngốc mới bị lừa. Như vậy thì viên độc đan này đã thất bại ngay từ mục đích của nó.”

“Lại nói khi bị trúng độc chúng ta chỉ quan tâm có giải được độc hay không, sẽ không quan tâm đến phải dùng bao nhiêu dược liệu giải độc. Vậy nên kết quả thực tế thì giải dược thắng.”

“Nói tóm lại là giải dược thắng!”

Tôn Kỳ liền mạch giải thích, từ độc đan thắng hoá thành thua.

Tên thô kệch còn chưa tiêu hoá hết lời Tôn Kỳ nhưng chỉ cần nghe thấy mình thắng thì vui vẻ, vỗ vai Tôn Kỳ bốp bốp, tiện tay giật đứt dây trói.

Tôn Kỳ thoát khốn thì định chuồn lẹ nhưng bị tên thô kệch nắm tay giữ lại, nói Tôn Kỳ hợp khẩu vị của hắn, muốn cùng Tôn Kỳ kết bái huynh đệ.

Tên tay dài thấy thế thì ngăn cản nói:

“Ngũ ca khoan đã. Lời tên tiểu tử này còn chưa thể nói rõ đúng sai. Chúng ta đi tìm Đại ca phân giải rõ chuyện này.”

Tên thô kệch cười ha hả:

“Lục đệ nói đúng. Muốn kết bái cũng phải có sự đồng ý của Đại ca. Đi, chúng ta đi gặp Đại ca.”

Vậy là Tôn Kỳ bị hai tên này kéo lên đỉnh núi.

Trên đỉnh núi có một động phủ.

Động phủ này bên ngoài cùng kiểu thiết kế với động phủ của tên tay dài.

Trước động phủ có một cái sân nhỏ, trong sân có một cây cổ thụ, cây không cao nhưng cho cảm giác lâu năm cổ lão.

Dưới tán cây là một bộ bàn ghế đá, có một lão giả đang ngồi nhập định suy tư.

Tên tay dài và tên thô kệch khi chạy tới đây thì lập tức an tĩnh lại, đứng một góc trong sân yên lặng chờ đợi.

Tôn Kỳ có chút ngạc nhiên, hai tên này hình như rất kính sợ lão giả tóc bạc này.

Hắn cũng yên lặng không dám lên tiếng, nên biết tu vi hai tên này đã là Tạo Thể cảnh tuỳ ý có thể chế ngự hắn. Vị lão giả này chỉ sợ càng mạnh.

Một lúc lâu sau, vị lão giả từ từ mở mắt nhìn ba bọn hắn hỏi:

“Ta đang suy nghĩ vì sao đan dược lại có tạp chất thì bị các ngươi làm phiền. Nói xem các ngươi có chuyện gì.”

Tên tay dài rối rít thuật lại câu chuyện.

Còn Tôn Kỳ thì vô cùng ngạc nhiên, chấn động vì vấn đề lão giả đang suy tư: vì sao đan dược lại có tạp chất.

Nếu như là luyện linh sư bình thường gặp câu hỏi này sẽ dễ dàng đưa ra câu trả lời, sau đó lại không nghĩ tiếp. Nhưng Tôn Kỳ lại khác, hắn nhìn thấy bản chất tinh dược, đan dược, hắn có thể trả lời câu hỏi này một cách toàn diện bao quát.

Vị lão giả suy tư điều này thì chứng tỏ:

Hoặc là lão bị điên.

Hoặc là lão thâm bất khả trắc. Lão đã đụng chạm đến cánh cửa bản chất tinh dược-tạp chất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.