Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 765: Người đeo mặt nạ




Thực Mẫu Trùng thả ra vô số Hắc Cẩu Chúng, đây là chiến thuật thường thấy của binh đoàn Địa Ngục.

Hắc Cẩu Chúng công phòng không cao nhưng nhanh nhẹn, hung dữ, số lượng đông đảo có thể trấn nhiếp địch thủ.

Thần tộc có mấy người non kinh nghiệm, gặp cảnh này, tay cầm vũ khí run run, chưa đánh mồ hôi đã đổ.

Tôn Kỳ cầm thương lạnh nhạt, trước tiên trấn an:

“Bọn chó này đông nhưng thực lực rất yếu, không cần lo lắng.”

Sau đó hắn phân phối mọi người nhiệm vụ, tùy theo năng lực cầm lên khôi lỗi chiến đấu.

Khôi lỗi phần lớn đều tự hành chiến đấu nhưng ứng biến không linh hoạt.

Thần tộc có thể dùng liên kết tinh thần, điều khiển khôi lỗi, tùy cường độ tinh thần mà điều khiển số lượng.

Nhất dực có thể khống chế cùng lúc mười bộ. Nhị dực hai mươi bộ. Tam dực ba mươi bộ… cứ thế mà tính. Tất nhiên đây chỉ là tính toán cơ bản, có nhiều người cường độ tinh thần vượt qua cảnh giới, bước vào phong thần càng là nhảy vọt, số lượng có thể lên tới vài trăm bộ.

Nhờ khôi lỗi hỗ trợ chiến đấu, một cái Thần tộc giống như mấy chục người.

Tôn Kỳ cầm thương, giữa vòng vây, ba mươi cái khôi lỗi xông ra ngoài. Hắn mới nhị dực nhưng khống chế ba mươi cái khôi lỗi, không chút nào cảm thấy quá sức. Hắn thậm chí có thể cầm càng nhiều, nhưng không muốn quá trương dương.

Hắn cầm thương quét ngang, mấy chục cái đầu Hắc Cẩu Chúng bay lên, mắt còn mở to.

Thân thương xoay chuyển, một cái đập xuống. Bịch! chết liền ba con.

Thương nhanh như lôi, xảo diệu như xà, mạnh như thái sơn sụp đổ, lấy đầu địch như lấy đồ trong túi, đám Hắc Cẩu Chúng hoàn toàn không có cơ hội cận thân, muốn dùng số lượng lớn áp đảo cũng bị khôi lỗi chia cắt.

Hắn chỉ điều khiến ba mươi cỗ, hơn trăm cỗ còn lại tự hành vận động, sức chiến đấu cũng là phi thường lợi hại.

Xác Hắc Cẩu Chúng chất chồng, phe địch không có chút nào đau xót, Hắc Cẩu Chúng mục đích chính là tiêu hao nhuệ khí, sức lực đối phương.

Rầm rầm… Tôn Kỳ một ánh mắt nhìn vội, thấy được liên tiếp có khôi lỗi bị Hắc Cẩu Chủng bổ nhào tới cắn nát.

Khôi lỗi dù mạnh cũng không chống nổi bầy thú vô tận.

Oanh oanh… đúng lúc này súng diệt lôi tích đủ năng lượng, bắn ra đạn lôi cầu, nổ chết từng mảng lớn Sinh Vật Địa Ngục, mấy viên thiên thạch chắn đường cũng bị thổi thành tro bụi.

Súng diệt lôi bắn liên tục mười đợt thì cạn năng lượng, cần tiếp tục bổ sung.

“Mọi người cố gắng chống đỡ năm phút.” có tiếng hét lớn. “Súng diệt lôi rất nhanh sẽ lại phóng xuất.”

Trên những con thuyền hậu cần, súng diệt lôi chính là lợi khí có tính sát thương mạnh nhất, uy lực gần như có thể thay đổi cục diện chiến trường, phiền phức là mất thời gian nạp năng lượng.

Trải qua một lần tổn thất thảm trọng, đám Sinh Vật Địa Ngục lập tức phản ứng, không có ngu ngốc như trước đây.

Critttt…

Mấy con Thực Mẫu Trùng rít lên giận dữ, há miệng thả ra bầy Long Dực Thiên Không, Lực Ly Giáp Thú, Sát Xạ Thú… vận dụng các quân chủng mạnh nhất.

Trên các chiến trường, Thần tộc có dấu hiệu sụp đổ, quân hậu cần thực lực không cao, kinh nghiệm thiếu khuyết. Cũng phải thôi! nếu là tinh nhuệ bọn hắn đã không ở đây.

Một tên nhất dực, điều khiển mười cái khôi lỗi và ba mươi cái khôi lỗi tự hành, đang ra sức phá vòng vây. Nhưng mà hắn càng đánh càng tuyệt vọng, xung quanh hắn chỉ toàn một màu đen hắc cẩu.

Khôi lỗi từng con bị đánh hạ, hắn gào thét cầu cứu, nhưng âm thanh của hắn chìm trong tiếng gào sủa của bầy hắc cẩu.

Một con hắc cẩu nhào lên, há cái miệng đỏ ngòm táp tới.

Hắn đưa kiếm chống đỡ. Răng rắc… hắc cẩu cắn vỡ lưỡi kiếm. Hắn cực độ sợ hãi, toàn thân run rẩy, mất đi phản ứng.

Từng cái răng sắc nhọn ố vàng hiện rõ trong mắt hắn, không thể thoát được, đành nhắm mắt chịu trận.

Phốc! hàm răng đi đến trước mặt tên Thần tộc thì đột ngột dừng lại, nước dãi nhỏ tong tong lên mặt, một cảm giác mát lạnh, không cảm giác đau đớn, hắn từ từ mở mắt.

“Còn ngẩn ra đó làm gì, nhanh rút lui!” Tôn Kỳ hét lớn.

Tên này lấy lại tinh thần, vội nói tạ, sau đó co chân chạy.

Tôn Kỳ tại phía sau yểm trợ cho hắn.

Thời dài!!!

Đúng là tân binh a!

Tôn Kỳ cầm thương liên tục vung vẩy, đầu lâu bay lên.

Gào! một tiếng gầm rú kéo dài, bầy Long Dực đập đôi cánh thịt xông tới.

Phốc phốc… dịch ăn mòn như tiễn bắn tới.

Tôn Kỳ đang chém giết, không rảnh tránh né, mà hắn cũng không cần tránh né, ba con khôi lỗi liền nhảy lên trước chắn cho hắn.

Xèo xèo… khôi lỗi bị ăn mòn lớp vỏ, cơ quan bên trong cũng bị hỏng, khôi lỗi ầm ầm đổ xuống, mất đi tác dụng.

Mấy con Long Dực thừa thắng tới gần, tiếp tục nhổ nước bọt ăn mòn.

Khôi lỗi làm lá chắn cho hắn chịu không quá một đòn, tốc độ tiêu hao quá nhanh. Tôn Kỳ hừ lạnh, không thể tiếp tục như vậy, khôi lỗi rất quan trọng trong lúc này.

Tôn Kỳ ra lệnh cho khôi lỗi bảo vệ, hắn đổi thương thành cung.

Đứng thủ thế, cong lưng, buông tay. Vút vút… mấy mũi tên phóng ra, xuyên thủng đầu bầy Long Dực.

Ầm! một tiếng nổ lớn, thiên thạch rung động, Tôn Kỳ loạng choạng.

Phì phì… con Lực Ly Giáp Thú to như một tòa nhà, miệng thở phì phò, hạ xuống khối thiên thạch hắn đang đứng, chà đạp mặt đất lao tới.

Tôn Kỳ thu cung, đổi thành Khai Sơn Việt, những vũ khí kia của hắn chỉ ở mức tài liệu linh khí, khí linh cũng chưa sinh ra, không thể chống nổi con giáp thú này.

Tôn Kỳ cầm phủ giơ cao, nghiến răng, sắc mặt hung tợn, hai tay cơ bắp phồng lên. Không chờ con thú tới gần, hắn gầm lên một tiếng ném ra cự phủ.

Cự phủ xoay tròn, một đường chém tới, cái gì cản đường đều bị cắt làm hai.

Phốc! con giáp thú bị bổ đôi thân thể, hai phần trượt xuống sang hai bên.

Cự phủ tiếp tục dư lực cắm vào một viên thiên thạch trôi nổi, viên thiên thạch một đường nứt lớn, cảm tưởng chỉ cần thêm chút lực là vỡ đôi.

Tôn Kỳ thở ra một hơi, hắn thực lực không cần dùng cự phủ vẫn đủ sức giết chết con giáp thú nhưng mà sẽ mất thời gian, hắn lúc này không dám dây dưa, trong chiến trường, chậm một giây chính là chết.

Tôn Kỳ phất tay, Khai Sơn Việt bay lại trong tay hắn.

Tôn Kỳ không biết được rằng, hành động vừa rồi của hắn đã bị một đôi mắt chú ý.

Một tên đứng tại trên lưng Thực Mẫu Trùng không dễ nhìn thấy, cho dù là phong thần nếu không vận khởi pháp nhãn cũng dễ dàng bỏ qua hắn, trong chiến trường hỗn loạn càng là không ai biết có dạng này tồn tại.

Tên này lẩm bẩm:

“Quả nhiên hắn đã luyện hóa mảnh Khai Thiên Phủ, Chủ Thượng đoán không sai.”

Thì ra trận này tưởng như Thần tộc vô tình chạm phải một đám tàn binh, bên trong lại là có âm mưu từ trước.

Tên này cúi xuống, vỗ vỗ đầu Thực Mẫu Trùng, nói nhỏ một tràng ngôn ngữ không ai hiểu. Con Thực Mẫu Trùng này sau đó rít lên từng tiếng.

Quân đoàn Sinh Vật Địa Ngục sau đó rất tự nhiên, không để bị nghi ngờ mở ra một cái võng vây lại Tôn Kỳ, đồng thời chia cắt hắn với những người khác.

Tôn Kỳ tại trong vòng vây, đã mất dần tầm nhìn với đồng đội, có lẽ do kẻ địch quá nhiều.

Tôn Kỳ lúc này đã đổi phủ thành kiếm, dùng phủ quá hao tốn năng lượng, lúc này kiếm thích hợp hơn.

Thanh kiếm dựng thẳng, mũi kiếm sáng choang, Tôn Kỳ nhắm mắt tĩnh tâm, không dùng mắt nhìn ngoại giới, nhưng ngoại giới tại trong lòng hắn rõ rõ ràng ràng, bốn phương tám hướng, trên đầu dưới chân, đều không thoát khỏi hắn tầm nhìn.

Kiếm tràng lúc này đã mở ra, phạm vi mười mét, bất kỳ thứ gì đều là của hắn kiếm.

Khôi lỗi, huyết nhục, xương cốt, từng viên đá, hạt bụi… đều là kiếm.

Một con Long Dực lao xuống.

Tôn Kỳ hơi nghiêng lưỡi liếm, phản chiếu một tia ánh sáng.

Tia sáng chiếu lên người con Long Dực. Không có bất kỳ cái gì thần lực tỏa ra.

Không đau, không đớn, không cảm giác…. Long Dực tiếp tục bay, vẫn còn giữ biểu cảm hung ác chuẩn bị nuốt sống Tôn Kỳ, nhưng ngay sau đó hai mảnh thân thể tách ra, ầm ầm rơi xuống chân Tôn Kỳ.

Năm con Hắc Cẩu Chúng chạy tới. Xoạt! bất ngờ cánh của con Long Dực vươn lên, chém chết bọn chúng.

Trong kiếm tràng mọi thứ đều là kiếm của hắn.

Bầy Sinh Vật Địa Ngục căn bản không sợ chết nhưng tới bao nhiêu chết bấy nhiêu, hoàn toàn không thể cận thân.

Tôn Kỳ trên trán lấm tấm mồ hôi, tinh thần kịch liệt tiêu hao, cái này kiếm tràng lợi hại không tiêu hao thần lực nhưng đòi hỏi khả năng khống chế cực cao, đối với tinh thần là một cái khảo nghiệm.

Tôn Kỳ cũng là lần đầu tiên thử nghiệm trong thực tế, tính vẫn được.

Hắn sau đó thu hồi kiếm tràng, đổi lại vận dụng thần lực. Với hắn đây có thể là cơ hội rèn luyện tốt.

Chỉ là trong lúc say mê chiến đấu, hắn không biết rằng mình đã cách đại quân một khoảng. Cái này khoảng cách kỳ thật cũng không tính là gì nhưng trong mắt người hữu tâm, như vậy đã đủ.

Tôn Kỳ chiến đấu thần lực khi chỉ còn lại ba phần, hắn liền lấy ra minh văn bổ sung.

Bộp, bộp, bộp… đúng lúc này có tiếng vỗ tay. Mặc dù lúc này chiến trường hỗn tạp, nhưng âm thanh này vang lên như đánh thẳng vào tai, vẫn rất gây chú ý.

“Rất tốt!” một tiếng khen ngợi vang lên.

Tôn Kỳ chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng, cấp tốc hấp thu thần lực, không ngại vì vội vàng mà tràn ra lãng phí.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.

Là một cái thanh niên... có lẽ vậy… vì người này đeo một chiếc mặt nạ, không thể nhận biết tuổi tác, nhìn dáng người giống như tuổi trẻ Thần tộc, trên thân mặc một bộ thanh sam nho nhã, trường bào tung bay mặc dù lúc này ngoài không gian không có gió nhưng Tôn Kỳ vẫn cảm giác là trường bào gặp gió tung bay. Thật quỷ dị!

Tôn Kỳ vận thần lực vào hai mắt, hoàng kim ánh sáng bắn ra.

Tên này đứng yên cười cười, cho Tôn Kỳ thoải mái dò xét.

Sắc mặt Tôn Kỳ càng lúc càng tái, kẻ này thâm bất khả trắc, khả năng chính là tương đương phong thần.

“Ngươi là Thần tộc?” Tôn Kỳ lấy hết can đảm, hỏi một câu.

Tên này không ngạc nhiên vì câu hỏi này. Đây là muốn kéo thân tình cứu mạng, nhân chi thường tình.

“Không tính là...” tên này trả lời lập lờ.

“Vậy thì đúng rồi!” Tôn Kỳ lập tức khẳng định.

“Ồ! ngươi vì sao lại nói như vậy?” tên này ngạc nhiên hỏi.

“Ngươi quên ta đang dùng cái gì ngôn ngữ sao?” Tôn Kỳ trả lời.

Tên này chợt hiểu, thì ra là vậy, mấu chốt của Tôn Kỳ không phải ở câu hỏi, mà ở ngôn ngữ, Tôn Kỳ dùng tân ngữ mà hắn cũng theo bản năng dùng tân ngữ trả lời.

“Ha ha… đúng là một cái tiểu thông minh.” tên này cười lớn sảng khoái, không vì bị vạch trần mà giận dữ, giận chi một người chết.

Hắn cười một tràng, Tôn Kỳ lạnh nhạt không cảm xúc, hơi ngượng, hắn ngừng lại.

“Ngươi không nghi hoặc sao?”

“Có gì mà nghi hoặc, Quang Minh giỏi về mê hoặc, Thiên Thần còn bị hắn lừa, huống chi là một Thần tộc nhỏ nhoi như ngươi.” Tôn Kỳ cười nhạt, không còn sợ hãi.

“Hừ!” tên này cực không vui: “Cái gì Thần tộc nhỏ nhoi, ta cũng là cái phong thần, làm ba đời tổ tông của ngươi còn được.”

Tôn Kỳ lắc đầu khinh thường.

“Ngươi không chỉ nhỏ nhoi, thiên phú còn là kém không thể tả, bởi vậy mới bị Kẻ Mê Hoặc lừa dụ đến, ngươi vì tham lam lực lượng chấp nhận nhập ma phản bội ánh sáng, nếu là thiên tài như ta, Kẻ Mê Hoặc còn lâu mới thành công.”

Tên này thở dốc một hơi, hắn nhìn Tôn Kỳ trước đó còn tốt, nhưng bây giờ thật chướng mắt.

Hắn cảm giác mình sắp giết một thiên tài, trả thù ngày xưa bị những cái kia thiên tài khinh thường, ánh mắt của bọn chúng cũng giống như Tôn Kỳ lúc này, hắn mặc dù đã phong thần nhưng vẫn không khỏi bị ánh mắt này làm cho tủi hổ.

Tôn Kỳ lời nói cũng không phải là may mắn trúng đích mà thật là có cân nhắc. Hắn đã từng trải qua các loại thân phận thiên tài có, phế vật có, bình thường có… bởi vậy đối với một số người rõ ràng trong lòng bọn họ suy nghĩ.

“Chỉ biết miệng lưỡi!” tên này đưa bàn tay chụp xuống, đây là thẹn quá hóa giận. Hắn ban đầu vốn định nói nhiều với Tôn Kỳ vài câu, muốn nhìn thấy Tôn Kỳ khóc lóc quỳ xuống xin tha, kết quả lại bị bóc trần vết thương.

Không thể chờ được nữa, hắn muốn ngay lập tức giết Tôn Kỳ, moi mắt, lột da, cắt thịt… xem Tôn Kỳ còn có thể vênh váo được nữa hay không.

“Khoan đã!” Tôn Kỳ vội đưa tay ngăn lại.

“Hắc hắc… nhóc con biết sợ rồi sao?” tên này cười cười, muốn trả lại sự khinh thường lúc nãy.

“Ngươi đã là Thần tộc, vậy có biết sư tôn ta là ai?” Tôn Kỳ kéo ra hậu trường.

“Hừ! Hàn Thuyên mà thôi!” tên này hừ lạnh, nhưng hai chữ Hàn Thuyên nặng mấy phần, hiển nhiên trong lòng cũng không dám khinh thường.

“Ngươi không sợ bị báo thù sao?” Tôn Kỳ trầm giọng.

“Ha ha… tiểu tử ngươi bớt nói nhảm, nếu sợ ta đã không ra tay. Ta phản bội còn không sợ Trật Tự trừng phạt, huống chi là Hàn Thuyên.” tên này cười lớn, giống như nghe chuyện cười vui nhất thiên hạ.

Hắn một khắc trước phản bội đã nghĩ rõ ràng, hoặc là một đời vô vi bị người ta khi nhục hoặc là làm cái lật tung trời đất.

Hắn quyết định chọn vế sau. Bởi vậy lúc này không có cái gì là không dám.

“Tiểu tử nói nhảm như vậy được rồi, vẫn là an tâm đi chết đi.”

Một bàn tay khổng lồ chụp xuống, phong kín không gian, Tôn Kỳ bị định thân tại chỗ, không có bất kỳ cơ hội nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.