Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 764: Hậu cần quân.




Tương lai.

Trong một mật thất, Dạ Tuyết thu tay, nhìn cánh tay lượn lờ tia sét đánh cho da tróc thịt bong, nàng nhăn mày đau đớn, trên mặt lộ vẻ thất vọng, thở dài, vẫn là không thể thay đổi được kết quả.

Dạ Tuyết vừa rồi trong lúc đi dạo, chợt cảm thấy linh ứng, kết ấn thi triển thuật tiên tri, biết được là quá khứ muốn mượn đến tương lai lực lượng. Nàng lập tức đi bế quan, toàn lực ứng phó.

Ngày xưa mượn nhờ lực lượng, hiện tại trả lại.

Nàng năm đó mở ra Thời Không Chi Môn, thất bại lấy đi mảnh Đạo Khí. Đến tương lai, nàng suy nghĩ có thể hay không thay đổi kết cục, sự thật nói rõ là không thể.

Có lẽ do thực lực quá yếu.

Ngày đó mở ra Thời Không Chi Môn, nàng mới nhị dực đến hôm nay nàng cũng chỉ mới tam dực. Dùng tam dực lực lượng bắt cái mảnh Đạo Khí đúng là mơ mộng.

Nàng quá khứ cũng không rõ bắt được tương lai thân mạnh cỡ nào. Lúc đó cứ nghĩ mình đã bắt được tương lai thân rất mạnh, thật ra cũng chỉ tam dực.

Khi đẩy tinh huyết về phía tương lai, sẽ cảm giác được vô số cái tương lai thân, vì mỗi giây mỗi khắc đều là nàng tương lai. Cái này khiến nàng sinh ra ảo giác mình đã đi được rất xa, thật ra nàng bắt tới tương lai cũng chỉ mấy năm sau mà thôi.

Dạ Tuyết nhìn cánh tay đang không ngừng bị tàn phá, nhói đau, nàng cũng vô pháp xử lý, cho dù là chặt xuống cánh tay cũng không được, vì đây là kiếp lực trừng phạt đã khóa chặt bản nguyên của nàng, chỉ có thể đi nhờ sư tôn giúp đỡ.

...

Trở lại hiện tại, Tôn Kỳ đã rời đi nhưng mọi người vẫn chưa hết bàng hoàng.

Hôm nay thật sự là quá đặc sắc, bọn họ nhìn thấy hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, thật sự là không uổng công chuyến này. Chỉ là có chút đáng tiếc khi mảnh Đạo Khí rơi vào trong tay Tôn Kỳ.

Mất đi mảnh Đạo Khí nhiều người đã không còn hứng thú với cái này đạo tràng, đám Mộ Dung Vô Địch liền rời đi.

Dạ Tuyết được mấy vị học tỷ, học muội dìu trở về.

Nguyên Sa đứng lặng một lúc, siết chặt nắm đấm.

“Nhất định phải giết Thẩm Văn!”

Nguyên Sa tròn mắt, lời này cũng không phải của hắn.

“Sư tôn...” hắn lên tiếng hỏi vì lời này là con mắt nói.

“Ngươi yên tâm, trước đó là sư tôn có nhiều lo ngại, bị kẻ này lấy đi mảnh Đạo Khí, ta quyết trừ khử hắn. Ta sẽ giúp ngươi.” con mắt lên tiếng.

Nguyên Sa cuồng hỷ, nếu như có con mắt giúp đỡ, không nghi ngờ gì sẽ thành công.

Con mắt lại không nói sự thật, nguyên nhân nó muốn giết Tôn Kỳ vì Tôn Kỳ có thể dễ dàng lấy đi mảnh Khai Thiên Phủ.

Còn nhớ năm xưa, bị Tôn Kỳ cướp trên tay một khối đá, bên trong có một mảnh Khai Thiên Phủ. Nó nghĩ với trình độ của Tôn Kỳ còn lâu mới biết được bí mật trong đó nhưng hôm nay Tôn Kỳ dễ dàng thu mảnh này Khai Thiên Phủ, chứng tỏ mảnh kia đã bị Tôn Kỳ luyện hóa, mới nhẹ nhàng như vậy thu mảnh này.

Nó không cho phép bất kỳ ai khôi phục lại Khai Thiên Phủ, dù vô tình hay cố ý.

Vườn Đạo Chủng.

Mấy vị phong thần cùng dắt tay nhau đến gặp Sỹ Nguyên.

Tên nhân viên thấy vậy cũng hơi chút hoảng hốt, vội vàng hành lễ.

“Mấy vị đại nhân không biết đến Vườn Đạo Chủng có chuyện gì?”

“Có Sỹ Nguyên có ở đây không?” một vị phong thần đứng ra trước, ôn tồn cười nói.

Tên nhân viên suy nghĩ một thoáng khẽ gật đầu.

“Không biết mấy vị đại nhân vì sao đến để thuộc hạ có cái thông báo.”

“Nói là đến thăm đi.” bọn họ đến là có mục đích nhưng không tiện nói ra với tên nhân viên này, lấy đại một cái cớ, Sỹ Nguyên là người thông minh, sẽ hiểu ý bọn hắn.

— QUẢNG CÁO —

Tên nhân viên nghe vậy thì không truy hỏi nữa, tự biết bọn họ không muốn nói với mình. Viên Chủ là cái người không thích tiếp xúc, không thích giao lưu, cực ít thân hữu, mấy ngàn năm cũng không có một người hỏi thăm. Lúc này đột nhiên xuất hiện nhiều vị phong thần, hẳn là có chuyện.

Tên này không hỏi nhiều, lập tức đi vào trong thông báo, sau đó mấy vị phong thần được mời vào trong nhà tiếp khách.

Sỹ Nguyên ngồi tại chủ tọa, ánh mắt lạnh nhạt không thân thiện, thấy mọi người tiến vào, mời cũng không mời, nói thẳng.

“Các ngươi có chuyện gì?”

Sỹ Nguyên vốn không thích tiếp khách, nhưng mấy vị phong thần cùng dắt tay nhau đến, đoán là có chuyện quan trọng nên hắn cũng chịu khó.

“Ha ha… Sỹ Nguyên huynh thật thẳng thắn, bọn ta còn chưa kịp ngồi đây.” một tên phong thần tươi cười.

Sỹ Nguyên nhìn hắn với nửa con mắt, không lên tiếng.

Mở lời đến mức này rồi còn không mời ngồi, mấy vị phong thần chỉ có thể ha ha cười trừ, tự động ngồi xuống, tránh cho xấu hổ.

Sỹ Nguyên vẫn yên lặng nhìn, không có mời nước.

Bọn họ lại thêm ngại ngùng, liền không muốn nhiều lời, lược sơ câu chuyện.

Nghe đến Tứ Cực Đạo Chủng, Sỹ Nguyên rung động, trong lòng nhảy lên một cái. Hắn cũng vô cùng ngạc nhiên.

Mấy vị phong thần chú ý hắn biểu cảm, càng định tâm hắn liên quan đến Tứ Cực Đạo Chủng.

Bọn họ nhắc đến mấy năm trước Sỹ Nguyên, Trác, Thanh Thiên, Trường Quy tại trên đệ lục đảo trùng thiên gây ra động tĩnh lớn. Còn Tôn Kỳ trực tiếp bị bọn họ bỏ qua, không để ý, ai bảo hắn quá nhỏ bé.

Không thể nghi ngờ, bọn họ suy đoán là mấy năm trước bốn người Sỹ Nguyên hợp sức tạo ra Tứ Cực Đạo Chủng.

Sỹ Nguyên nghe xong đã hiểu, lạnh nhạt đáp:

“Tứ Cực Đạo Chủng không liên quan gì đến ta. Muốn biết, các ngươi phải hỏi Thanh Thiên.”

Đám người nhìn nhau, bọn họ không nghĩ là đáp án này, tất nhiên bọn họ cũng không nghi ngờ, bởi vì bọn họ đều đang dùng đạo ngữ.

“Vậy lúc trước...”

“Là cái khác chuyện không liên quan đến Tứ Cực Đạo Chủng.” Sỹ Nguyên nói thẳng.

“Là chuyện gì?” bọn họ truy hỏi.

Sỹ Nguyên nghĩ nghĩ, cảm thấy không có cái gì không thể nói ra, vậy là nói ra chuyện năm đó.

Nghe hắn nói, mấy vị phong thần cũng không khỏi chấn động tâm thần, không ngờ như thế kỳ kỹ cũng chỉ để tạo ra một cái Nhân Chủng mà Thanh Thiên cũng thật có đảm lượng dám làm.

Không có Thanh Thiên chủ trì, Trường Quy, Sỹ Nguyên, Trác chưa chắc tham gia.

Thanh Thiên bỏ ra lượng lớn công sức để giúp tiểu sư đệ? Khó tin! Thanh Thiên không phải như thế cái người tốt, bọn họ biết rõ.

Bọn họ lờ mờ đã đoán ra gì đó, chỉ còn cần một lời xác nhận của Thanh Thiên nhưng mà… thôi được rồi… cảm thấy thiếu đòn hay sao mà đi hỏi Thanh Thiên. Chuyện này đợi cơ hội thích hợp rồi hỏi đi.

...

Những cái tiếp theo đạo tràng, Tôn Kỳ không có cơ hội ra tay.

Tiếc nuối không thôi.

Nhưng tiếp theo không có thời gian cho hắn tiếc nuối. Nhận càng nhiều thì cũng phải trả tương đương.

Chiến sự trở nên gấp!

Thần tộc quyết định cường đại phản công, lấy lại các hành tinh đã mất. Trước đó nhún nhường vì kế hoạch câu cá, bây giờ câu cá kết thúc, Thần tộc tất nhiên phải lấy lại.

— QUẢNG CÁO —

Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, Tôn Kỳ cũng được gọi vào quân.

Hắn chức vị bây giờ là Nhất Tự Tinh Khuyết, được phân năm mươi người, làm cái nhiệm vụ hậu cần thanh lọc.

Chức vị của hắn có thể được phân nhiều hơn thuộc hạ nhưng tu vi thấp, kinh nghiệm thống lĩnh cũng không nhiều, bởi vậy thuộc hạ chỉ có 50 người, làm cái nhiệm vụ đơn giản.

Chòm sao Nhân Mã, Trần Đằng đích thân dẫn quân tiến công.

Từng cái hành tinh bị hạ, Thần tộc bao nhiêu ngày kìm nén đều trút ra đánh cho đám Sinh Vật Địa Ngục liên tục tan tác.

Thừa thắng truy kích, Trần Đằng thần tốc tiến lên.

Tin chiến thắng liên tục bay về, mọi người phấn khởi vô cùng nhưng mà quân hậu cần lại không theo kịp tiến độ.

“Nhanh lên! nhanh lên!” một vị trưởng quan thúc giục.

“Ôn trưởng quan, đây đã là trạm thứ 32, chúng ta còn không được một giây nghỉ ngơi.” Tôn Kỳ đi đến bên cạnh than phiền.

Vị Ôn trưởng quan này râu tóc điểm bạc, còn hắn vẫn là cái thiếu niên, nhưng xưng hô lại ngang hàng, ai biểu cả hai chức vụ ngang nhau đâu. Tất nhiên Ôn trưởng quan kinh nghiệm nhiều, giữ quyền chỉ huy, Tôn Kỳ là cái nghe theo.

“Tiểu tử ngươi cũng đừng có nói, ngươi có phải làm việc đâu!” Ôn trưởng quan trả lại một câu trách mắng.

Trưởng quan không phải trực tiếp làm việc, chỉ đạo là được.

Tôn Kỳ cười hì hì.

“Nhưng mà mấy cái huynh đệ than phiền a.”

Tôn Kỳ và Ôn trưởng quan mặc dù tuổi tác cách xa nhau nhưng làm việc rất hợp, nên nói chuyện không có cái gì xa cách, đôi khi còn đùa giỡn.

“Vận động mọi người cố gắng một chút.” Ôn trưởng quan tất nhiên hiểu điều này nhưng biết làm sao được, phía trước chiến đấu đang hăng, nói bọn hắn dừng lại là không thể nào. Những người hậu cần có thể gắng sức theo kịp tốc độ.

Bọn hắn hiện nay đang ở Thuyết Mục Tinh, một hành tinh mới chiếm được, nhiệm vụ của bọn Tôn Kỳ là xây dựng pháp trận thanh lọc hành tinh.

Đây là một cái hành tinh, bởi vậy pháp trận cũng vô cùng lớn, đặt tại 356 vị trí. Với Thần tộc mà nói cũng là một công trình khổng lồ.

Ôn trưởng quan đưa cho hắn một hồ lô rượu, cười nói:

“Nhóc con, uống đi, sẽ rất tốt trong cái thời tiết chết tiệt này.”

“Không cần!” Tôn Kỳ từ chối. “Ta vẫn tốt!”

Hành tinh này đang vào đông, nhiệt độ cực kỳ thấp, thêm vào đó Sinh Vật Địa Ngục chiếm giữ nơi đây, thôn phệ năng lượng khiến hành tinh này hoàn cảnh càng tệ. Nhưng nguy hiểm nhất là vùng đất bị ma hóa, không ngừng toát ra ma khí.

Tất nhiên Thần tộc cơ thể tốt, vận dụng một chút thần lực đều không sao.

“Nhóc con, tiết kiệm thần lực chút đi.” Ôn trưởng quan khuyên một câu.

Tôn Kỳ nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng, mà lại cũng cần nể mặt người ta, hắn cầm hồ lô hớp một ngụm lớn.

Rượu vào bụng, nhiệt khí bừng bừng, Tôn Kỳ mỉm cười, coi như không tệ.

Hắn bỏ đi trở lại đội của mình.

“Tiến độ thế nào rồi?” Tôn Kỳ hỏi.

“Trưởng quan, đã xong 30 cái pháp trận.” một tên báo cáo.

“Tốt!” Tôn Kỳ khen một câu.

“Trưởng quan… bao giờ chúng ta mới được nghỉ a?” tên này ái ngại hỏi.

— QUẢNG CÁO —

Tôn Kỳ trừng mắt.

“Ngươi còn muốn nghỉ, phía trước thế nhưng đang dùng tính mạng đánh đổi, chúng ta làm cái hậu cần không phải mạo hiểm, ngươi còn đòi an nhàn.”

Tôn Kỳ mắng một tràng, tên này rụt đầu.

“Được rồi… được rồi… bọn ta đi làm là được chứ gì?”

Mọi người vui vẻ cười ha ha, Tôn Kỳ cũng cười.

Quân kỷ nghiêm là quân kỷ nghiêm, mọi người là huynh đệ, thoải mái chút cũng không sao.

Một ngày sau, các pháp trận đã xong, còi lệnh vang lên, trên khắp hành tinh, các pháp trận đồng loạt khởi động.

Cột ánh sáng phóng thẳng lên trời, xua tan mây đen, dưới đất, giống như tuyết gặp mặt trời, ma khí từ từ tan rã.

Mọi người nhìn cảnh tượng trong mắt đều mỉm cười, lại một hành tinh nữa được thanh lọc, thế giới này chung quy vẫn là ánh sáng, không thể để hắc ám xâm chiếm.

Sau khi hành tinh sạch sẽ, Thần tộc sẽ tại trên hành tinh cải tạo một chút địa hình, rải các loại hạt giống. Tương lai gần hành tinh sẽ tự khôi phục.

Lúc này Tôn Kỳ nhận được tin, tiền quân lại đánh hạ được hai hành tinh nữa, hắn thở dài, không được nghỉ ngơi a, lại phải lên đường gấp.

Bọn họ ngồi trên ba mươi cái phi thuyền đi tới hành tinh tiếp theo, so tốc độ tất nhiên không bằng chiến thuyền nhưng được cái rộng rãi, to lớn chứa được mấy trăm người cùng hàng ngàn tấn hàng hóa.

Đoàn phi thuyền đi vào trong vành đai đá của một hành tinh, đột nhiên… ầm ầm tiếng va chạm, mấy cái phi thuyền nghiêng ngả.

“Nhanh báo cáo tình hình!” vị tướng quân tên Đường Nhất chỉ huy đội phi thuyền hét lớn.

“Bảy chiếc bên phải bị hư hại nhẹ, bốn chiếc bên trái hư hại vừa, phía sau một chiếc bị hủy hoàn toàn, ba chiếc bị hư hại nặng, tám chiếc bị hư hại vừa.” tên nhân viên nhanh chóng báo cáo.

“Nguyên nhân là gì? không thể là do va chạm vào thiên thạch.” Đường Nhất chợt có dự cảm xấu.

“Là… là Thực Mẫu Trùng...” tên nhân viên vội nói.

Đường Nhất nghiến răng, bọn họ bị phục sát, khốn kiếp! đám tiền quân làm việc không sạch sẽ.

Khả năng đây chính là tàn binh trốn thoát, ở chỗ này ẩn thân, gặp bọn họ liền lao ra tấn công.

“Số lượng?” Đường Nhất hỏi.

“Một trăm… không… ba trăm… tám trăm… báo cáo! số lượng Thực Mẫu Trùng xấp xỉ tám trăm.” tên nhân viên vừa xem màn hình vừa thông báo.

Đường Nhất lẩm bẩm tính toán.

“Tám trăm… tám trăm… vậy kẻ địch gần một triệu quân. Chúng ta… chúng ta còn bao nhiêu? có bao nhiêu thương vong?”

Đường Nhất vội hỏi.

“Thương vong… Khoảng… khoảng mấy chục người… khôi lỗi mất mấy chục ngàn bộ.” tên nhân viên trả lời.

Thiệt hại không lớn, bên hắn vẫn còn mấy trăm người cùng mấy vạn bộ khôi lỗi, đủ sức đánh một trận, không cần chạy trốn.

Đường Nhất rất nhanh phán đoán tình hình, đưa ra quyết định:

“Toàn quân nghe lệnh: giết ra ngoài!”

Lúc này, bọn họ vẫn đang dùng pháo tầm xa ngăn cản Sinh Vật Địa Ngục, nhận được cái này mệnh lệnh, khoanh phi thuyền mở ra, Thần tộc sẵn sàng xung trận.

Tôn Kỳ cầm ngân thương, sẵn sàng đón địch, chỉ là sắc mặt không tốt, luôn có cảm giác bất an.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.