Mộ Dung Vô Địch nhìn qua đạo tràng, thấy mọi người một bước khó đi, hắn mặc dù tự phụ thiên phú cao nhưng nhìn ra mình lên cũng không tốt hơn bao nhiêu, chắc chắn không tiếp xúc được mảnh Đạo Khí, bởi vậy cũng không cần thử làm gì.
Lục Thư, Ngô Siêu, Đạo Trung Thiên cũng là nhíu mày.
Nếu như bình thường tiến lên, bọn chúng là không có cơ hội chạm đến mảnh Đạo Khí, trừ khi có biện pháp phi thường.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, không cần lời nói, tự khắc nhìn ra đối phương ý nghĩ. Bọn họ nhích lại gần nhau.
Mộ Dung Vô Địch đầu tiên lên tiếng:
“Chư vị có biện pháp?”
“Không có!” Ngô Siêu dứt khoát nói. Những người còn lại không trả lời, coi như đồng ý.
Mộ Dung Vô Địch không bất ngờ với câu trả lời, chậm một chút, hắn nói ra:
“Chư vị có nghe qua vạn đạo tương thông?”
Mọi người nghe cái này khẽ gật đầu.
Đây cũng không phải cái gì quá bí mật, quá cao siêu. Mấy bài học vỡ lòng đều có nói đến, sư tôn nhận đồ bài học đầu tiên cũng sẽ nhắc đến.
Nhưng biết là một chuyện thật sự hiểu lại là chuyện khác, có ai dám nói mình có thể làm được vạn đạo tương thông.
Vậy nên mọi người xem lời này như nói cho vui.
Bây giờ Mộ Dung Vô Địch đột nhiên nhắc tới, hẳn là đã nghĩ ra ý tưởng gì đó.
“Mộ Dung huynh không ngại nói thẳng.” Lục Thư lên tiếng, lười nhác dài dòng.
Mộ Dung Vô Địch gật đầu, lên tiếng:
“Vạn đạo tương thông, khi đạo đi đến tận cùng sẽ tương thông với nhau, thậm chí có thể chuyển đổi qua lại.”
Mọi người nghiêng đầu lắng nghe, lý thuyết là vậy nhưng ai có thể đi được tới tận cùng. Nếu làm được bọn hắn cũng không cần ở đây tranh một mảnh Đạo Khí.
“Cái này bọn ta biết, liên quan gì đến lần này.” Ngô Siêu ngắt lời hỏi.
Mộ Dung Vô Địch giải thích:
“Ta nghĩ có thể áp dụng nguyên lý chuyển đổi tương thông trong đó, nếu như tập hợp đại đạo đủ nhiều, chúng ta có thể từ đó cảm ngộ trọng lực đại đạo.”
Mọi người nghe xong, cảm thấy cũng có vài phần có lý.
“Cũng không phải là không thể, Thẩm Văn trước đó không phải cũng như thế thành công sao?”
“Có thể thử một chút.”
Bọn họ thay nhau lên tiếng, biểu thị đồng ý.
Một nhóm thiên tài lập tức hình thành, Mộ Dung Vô Địch, Đạo Trung Thiên, Ngô Siêu, Lục Thư, Càn La.
“Có thể tính ta một người?” lúc này có người lại gần, giọng nói ngọt ngào, ấm áp, dễ nghe. Không cần nhìn cũng biết là một cái mỹ nhân.
Bọn họ nhìn qua, là Dạ Tuyết.
Dạ Tuyết mặc dù còn trẻ, tu vi còn thấp nhưng thân phận, thiên phú không ai không biết, thêm đó nàng cũng chiếm được đạo vật, đủ chứng minh hết thảy. Quan trọng nàng còn là nữ tính.
Thần tộc cũng không có nhiều cái nữ tính tuyệt sắc, tuyệt cường như nàng.
“Dạ Tuyết học muội tham gia còn gì bằng.” Lục Thư mỉm cười chào đón.
Không ai phản đối.
“Vậy thêm ta thế nào?” lần này là tiếng nam nhân.
Nguyên Sa!
Khác với Dạ Tuyết được nồng nhiệt chào đón, Nguyên Sa… hắn danh tiếng không tốt! bọn Mộ Dung Vô Địch nhìn hắn hơi nhíu mày, suy tư.
Nguyên Sa thực lực hơi thấp, nhưng thiên phú trác tuyệt, lấy được ba cái đạo vật, nếu không tính Tôn Kỳ chính là nhiều nhất Thần tộc. Có hắn tham gia chắc chắn là trợ giúp cực lớn.
Nhìn Nguyên Sa rồi lại nhìn mảnh Đạo Khí, bọn họ khẽ trao đổi ánh mắt. Một lúc sau, Ngô Siêu mỉm cười:
“Số bảy là số tốt, hoàn nghênh Nguyên Sa học đệ tham gia.”
Nguyên Sa cười đáp, không ngoài dự đoán của hắn. Lòng người có tham lam, tiếng xấu của hắn có là gì so với tác dụng của hắn.
“Chuyện hợp tác coi như xong, nhưng ta không ngại đắc tội trước được lòng sau, xin hỏi mảnh Đạo Khí phân chia thế nào?” Nguyên Sa hỏi thẳng.
Suy nghĩ một thoáng, Mộ Dung Vô Địch nói:
“Cùng nhau đi tới, cách mảnh Đạo Khí mười bước, mọi người dựa vào bản lĩnh của mình cướp đoạt. Tất nhiên nếu như không thể đi tới vậy thì không cần nói.”
Mọi người gật đầu, cái này tốt biện pháp, đều xem bản thân. Bọn họ là thiên tài, ai cũng có át chủ bài, tự tin mình sẽ chiến thắng.
Sau đó bọn họ bàn bạc một chút tạo thành một cái thế trận, bước vào trong đạo tràng.
Ngay bước chân đầu tiên, đã cảm nhận được sức ép khổng lồ. Lúc này tu vi cao thấp không còn ý nghĩa, đều phải dựa vào lĩnh ngộ bước đi.
Bảy bọn họ bắt đầu riêng mình vận chuyển đại đạo bản thân.
Các loại đại đạo đan xen hỗ trợ bọn họ ngộ đạo.
Nhưng mà bọn họ cười khổ nhận ra, cái gì mà vạn đạo tương thông, suy nghĩ hão huyền đâu. Bọn họ vốn đại đạo khác biệt, đan vào nhau chỉ thành cái rổ làm gì có hỗ trợ ngộ đạo.
Nếu có thể thành vậy thì tất cả mọi người đã cùng song tu, tam tu, tứ tu… hết rồi.
Không phải đạo bản thân không thể dùng để lĩnh ngộ cái khác đạo. Không phải ai cũng là Tôn Kỳ, bản thân đã tinh thông nhiều đại đạo, có thể vạn đạo tương thông.
Nhưng mà cái này hợp tác cũng không vô dụng, bọn họ ít nhất làm được cộng hưởng đại đạo. Cái này vô hình tạo ra một cái tiểu đạo tràng bao bọc bọn họ, giảm bớt sức ép từ trọng lực đạo tràng.
Vô hình lại giúp bọn họ miễn cưỡng tiến bước.
Không như tính toán có thể ngộ đạo, nhưng mục tiêu tiến lên lại hoàn thành. Biết nói sao bây giờ! Chỉ đành cười khổ. Có lòng trồng hoa, hoa chẳng nở. Vô tình cắm liễu, liễu xanh um.
Bọn họ có thể chậm chạp từng bước tiến lên.
Những người xung quanh thấy vậy liền bắt chước, từng nhóm người kết trận tiến lên. Nhưng mà bọn họ cũng không đạt được hiệu quả như bọn Mộ Dung Vô Địch.
Thứ nhất vì thiên phú kém, thứ hai khả năng điều phối kém. Muốn đại đạo cộng minh cũng phải biết cách phân chia, phối hợp nếu không sẽ tự rối loạn, phản phệ.
Bọn Mộ Dung đều là người thông minh, phối hợp với nhau cũng dễ dàng hơn.
Nửa ngày từ lúc mảnh Đạo Khí xuất hiện, có khá nhiều người đã đi được qua mười bước, đây đã là thành tích đáng khích lệ.
Đi được xa nhất vẫn là bọn Dạ Tuyết, được 32 bước, còn cách mảnh Đạo Khí 15 bước nữa, bọn họ đã cố hết sức. Đại đạo phối hợp đã bị đè ép rối loạn, cưỡng chế phối hợp chỉ khiến đại đạo xung đột.
“Chư vị xem ra đến đây là cực hạn rồi.” Lục Thư lên tiếng.
Bọn họ tính toán cách mười bước mọi người sẽ tự bản lĩnh động thủ, nhưng bây giờ xem ra tiến thêm năm bước nữa là không thể nào.
“Được!” mọi người gật đầu.
Không một dấu hiệu báo trước, bọn họ đồng loạt thu lại đại đạo của mình.
Bảy người liếc nhìn nhau, trong mắt như hiện lên chữ: cáo già!
Nếu trong lúc này ai thu lại chậm, hắn sẽ một mình gánh chịu toàn bộ áp lực, đại đạo sẽ bị nghiền nát, tự chịu phản phệ.
Rút đi đại đạo, tiểu đạo tràng không còn, mỗi người bọn họ tự gánh lấy trọng lực nhưng mà cũng không như mọi ngươi nghĩ, bọn họ sụp đổ. Ngược lại bọn họ vẫn còn đứng, mặc dù cả người run rẩy nhưng đúng là chưa bị gục ngã. Xem ra trước đó còn giấu nghề.
Đạo Trung Thiên tay kết ấn, trên đầu hắn nổi lên ba đóa mây: lam, bạch, hoàng.
Sắc vân rủ xuống tinh quang, người hắn như là không có trọng lượng, áp lực đè lên người giảm hẳn. Hắn trước tiên vượt lên một bước.
Lục Thư hai tay vỗ xuống đạo tràng, miệng lẩm bẩm chú ngữ, hai tay hắn hóa thành sợi dây leo, lan tràn tới chỗ mảnh Đạo Khí, tốc độ không nhanh, vừa bằng với Đạo Trung Thiên.
Mộ Dung Vô Địch thân hình trở nên mờ ảo, từ từ tan biến gần như trong suốt, không tồn tại. Mọi người tròn mắt nhìn, không hiểu là cái gì đại đạo.
“Sư tôn, Mộ Dung Vô Địch sử dụng là cái gì tuyệt chiêu?” bên ngoài, một tên trẻ tuổi hướng sư tôn của mình hỏi thăm.
Vị sư tôn híp mắt nhìn, nhiều người có lẽ không nhận ra, nhưng hắn là phong thần, nhìn thấu được hư vọng, nói:
“Là siêu độ không gian.”
“Siêu độ không gian?” cậu học trò lặp lại.
Biết hắn không hiểu, lão giả giải thích:
“Mộ Dung Vô Địch mở ra các vĩ độ không gian khác nhau, chui vào không gian tránh đi trọng lực ảnh hưởng. Cái này cũng cùng nguyên tắc với cổng dịch chuyển mà ngươi sử dụng.”
“Lợi hại như vậy.” tên học trò hít sâu một hơi, thán phục. “Xem ra lần này mảnh Đạo Khí khó thoát khỏi tay Mộ Dung Vô Địch.”
“Sai!” lão giả ngay lập tức chỉnh hắn. “Không gian cũng là chịu trọng lực ảnh hưởng, ngươi có trốn chỗ nào cũng bị ảnh hưởng.”
Giống như nghiệm chứng lời lão giả, trong đạo tràng, Mộ Dung Vô Địch xuất hiện, miệng thở hồng hộc, hiển nhiên tiêu hao không nhỏ, nhưng nhìn lại phát hiện mình mới đi được ba bước.
Dẫn đầu, nhưng không được bao nhiêu, không như hắn mong muốn.
Dạ Tuyết sau đầu, một cái Đạo Chủng đi ra, cùng nàng hình dáng cũng có mấy phần tương tự, hiển nhiên cái Đạo Chủng này theo hình dáng nàng hóa hình.
Đạo Chủng này xuất hiện rủ xuống tứ cực quang, tương ứng bốn thuộc tính cơ bản.
Bốn thuộc tính đan xen hóa thành vạn vật có hư ảnh sông, hồ, mây, núi, vực thẳm… các loại dị tượng.
Vạn vật chống đỡ Dạ Tuyết đi lên.
Mọi người tròn mắt nhìn, đây là cái gì thủ đoạn?
Có một tên học trò không biết, quay nhìn muốn hỏi sư tôn của mình, đã thấy sư tôn biểu hiện vô cùng khoa trương, cả người run run trợn trắng mắt.
Sư tôn như vậy, càng khiến hắn tò mò muốn biết.
“Sư tôn, kia là cái gì?”
Lão giả không để ý hắn, lẩm bẩm:
“Tứ Cực Đạo Chủng… Tứ Cực Đạo Chủng… không ngờ lại là thật...”
“Sư tôn, cái gì là Tứ Cực Đạo Chủng?” nghe sư tôn nói, tên học trò càng thêm tò mò.
Lão giả thu lại tâm tình, khắc chế xúc động, nói:
“Tứ Cực Đạo Chủng là Đạo Chủng mang bốn loại thuộc tính cơ bản: đất, nước, lửa, không khí. Có câu: tứ cực sinh vạn vật, chính là chỉ bốn loại thuộc tính này.
Ngươi cũng biết đơn Đạo Chủng là cỡ nào khó sinh ra, song thuộc tính Đạo Chủng càng là khó trong khó, tam thuộc tính Đạo Chủng càng như là trong truyền thuyết, tứ thuộc tính Đạo Chủng chỉ có trên lý thuyết, không tồn tại khả năng.”
“Vì sao vậy? vì sao Đạo Chủng khó mang nhiều thuộc tính.” học trò hỏi.
“Xung đột, không thể cân bằng.” vị lão giả đơn giản trả lời.
“Vậy kia là vì sao?” học trò càng hỏi càng là không hiểu.
Vị lão giả không trả lời hắn, vì cũng không biết câu trả lời. Tự lẩm bẩm:
“Thanh Thiên! không ngờ ngươi lại có thể tìm được, cái này Đạo Chủng vốn không thể tồn tại, muốn sinh ra cũng sẽ bị thiên địa gạt bỏ. Thanh Thiên, ngươi từ chỗ nào tìm được hoặc phải nói là... làm sao tạo ra được?”
Câu hỏi này không ai trả lời hắn.
Mấy vị phong thần nhận ra cái này Tứ Cực Đạo Chủng không khỏi kinh hãi một hồi. Bọn họ cũng nghĩ đến Thanh Thiên.
Không ai cho rằng Dạ Tuyết cơ duyên có được Tứ Cực Đạo Chủng, cơ duyên của nàng chính là có một cái sư tôn như Thanh Thiên.
Thanh Thiên tìm được hay là tạo ra?
Nói Thanh Thiên tạo ra cũng không phải không có khả năng, dù sao Sỹ Nguyên, sư huynh của nàng nắm giữ Vườn Đạo Chủng, nghiên cứu ra cái này Đạo Chủng cũng là có thể.
Chuyện Tứ Cực Đạo Chủng là chuyện lớn.
Bọn họ tự nhủ sau đó phải đi hỏi một chút Sỹ Nguyên, về phần Thanh Thiên, hay là ít tiếp xúc tốt, nói không được mấy câu bọn họ chỉ sợ bị lôi ra đánh.
Dạ Tuyết sau khi sử dụng ra cái này át chủ bài, lập tức tiêu thăng liền ba bước, sánh ngang với Mộ Dung Vô Địch, mà xem ra nàng còn dư lực.
Những người khác cũng nhao nhao sử xuất bản lĩnh. Có nhanh đi được ba bước, có chậm cũng được một bước.
Nguyên Sa nội thể chuyển hóa quang minh, cơ thể mất đi trọng lượng, sau đó không dẫn đầu không tụt lại sau, đi ra hai bước. Hắn không cần quá nổi bật, tại thời điểm mấu chốt đoạt đi là được.
Càng tiến lên càng gian nan, trọng lực đè ép theo mỗi bước tăng gấp mười lần.
Tiến lên thêm bảy bước, năm người gục ngã.
Đạo Trung Thiên ba đóa mây bị ép nát.
Mộ Dung Vô Địch, không gian bị tầng tầng ép chặt, quá dày quá kiên cố, không thể xuyên qua.
Lục Thư, hai tay hóa thành dây leo bị ép dính sát, không thể lan lên.
Bọn họ đều úp sấp mặt xuống đạo tràng.
Dạ Tuyết lúc này còn kiên trì, được vạn vật gia cố, nàng còn chưa sụp đổ.
Nguyên Sa vẫn còn đứng được, cùng sánh bước với Dạ Tuyết.
Dạ Tuyết vận hết sức đi ra một bước, mảnh Đạo Khí ở ngay trước mặt, chỉ cần lại đi ra thêm hai bước, với tay sẽ chạm vào nhưng mà vạn vật xung quanh nàng đang rạn nứt sụp đổ, tứ cực quang ảm đạm, Đạo Chủng đã lui về trong thần hải.
Nguyên Sa cố gắng bước ra một bước, toàn thân run rẩy, chân vừa đặt xuống, cơ thể rạn nứt, hào quang tiết ra, tới đây đã là cực hạn của hắn.
Mọi người hồi hộp nhìn theo bọn hắn từng cái cử động, muốn thất bại sao? rất nhiều người nhìn ra bọn họ đã vô lực tiếp tục, trừ phi còn có cái gì át chủ bài.
Trong không khí kiềm chế cực độ, đột nhiên vang lên tiếng nói dị loại.
“Chẹp, chẹp… hình như sắp qua một ngày.”
Mọi người đưa mắt nhìn qua, Tôn Kỳ nhàn nhã đạp không đi tới nhưng cũng không tiến vào đạo tràng, quy định kia vẫn còn đâu.