Tôn Kỳ nghe Hỏa Hỏa nói thì nhíu mày, Thần tộc suy đoán đây có thể là Thánh Hóa thí nghiệm tràng, bọn hắn nắm giữ nhiều đầu tin tức, cái này suy đoán chỉ sợ mười chắc bảy. Hỏa Hỏa là tồn tại cổ xưa vậy mà lại nói không biết.
“Ngươi đừng nghĩ ta quá cao, ta trước đây phần lớn thời gian là ngủ, rất nhiều chuyện đều không biết.” Hỏa Hỏa giải thích.
Tôn Kỳ thất vọng, hắn còn định nghiên cứu một chút nơi này, hắn là chuyên gia sinh học, đối với sự sống ra đời hắn vô cùng hứng thú.
“Nhưng mà ta nghĩ có liên quan đến Thánh Hóa.” Hỏa Hỏa tiếp tục.
Tôn Kỳ ánh mắt sáng rõ.
“Chính xác là liên quan đến đạo khí của Thánh Hóa.”
“Ý ngươi là nơi đây có đạo khí của Thánh Hóa.” Tôn Kỳ tỏ ra sốt sắng.
Hỏa Hỏa liếc nhìn hắn:
“Nghĩ gì vậy! Thánh Hóa làm sao có thể để lại đạo khí nơi đây. Ý ta là Thánh Hóa dùng đạo khí thi pháp qua nên ở đây có một tia đạo tức, tìm ra tia đạo tức này, đối với ngươi cũng là vô cùng tốt.”
Chỉ có một tia đạo tức! Tôn Kỳ hơi thất vọng.
“Đừng có làm bộ mặt đấy. Ngươi thử nghĩ ngươi chiếm giữ một cái đạo khí kết quả sẽ như thế nào? mà lại đạo khí này là của một trong bốn Tổng Lãnh Thiên Thần, ngươi nghĩ ngươi có thể dùng được sao? Ngươi kết cục sẽ còn thảm hơn cả Nguyên Sa. Bởi vậy một tia đạo tức là quá đủ với ngươi.” Hỏa Hỏa nhắc nhở.
Tôn Kỳ nghe vậy, tham lam tiêu tan, lời này không sai.
“Đạo khí mà Thánh Hóa sử dụng là cái gì? ngươi có biết tia đạo tức đó ở đâu?”
“Hơi Thở.” Hỏa Hỏa nhanh gọn đáp.
“Hả? cái gì hơi thở?” Tôn Kỳ tưởng Hỏa Hỏa không nghe rõ câu hỏi của mình, trả lời lạc đề.
“Đạo khí của Thánh Hóa là Hơi Thở.” Hỏa Hỏa mệt mỏi lặp lại một lần.
Tôn Kỳ nhìn nó với ánh mắt đầy nghi ngờ, con hàng này có phải cũng không biết nên bịa ra, chứ làm gì đạo khí lại là Hơi Thở.
Hơi thở quá trừu tượng mông lung.
“Thế ngươi nghĩ là cái gì?” Hỏa Hỏa phát bực.
“Thì ta nghĩ đạo khí phải là cái gì đó cụ thể như Cán Cân Công Lý, Ám Vô Giới, Khai Thiên Phủ...”
“Ngươi đừng để tầm mắt hạn chế ngươi suy nghĩ. Ngươi quên đạo khí từ gì sao? là đại đạo kết tinh, mà đại đạo không nhất thiết phải hữu hình hữu chất.”
Tôn Kỳ gật đầu, là tầm mắt mình hạn hẹp. Nhưng Hơi Thở là đạo khí thật bất khả tư nghị, chỉ sợ trí tưởng tượng lớn nhất cũng không nghĩ đến.
“Thánh Hóa là như thế nào? tại sao đạo khí lại là Hơi Thở?” Tôn Kỳ vẫn thắc mắc.
Hỏa Hỏa nghe hỏi, lâm vào hồi ức, đôi mắt mông lung, ký ức sống lại, nó chầm chậm lên tiếng:
“Vũ trụ ban đầu hư vô tăm tối, Đấng Tạo Hóa phán: có ánh sáng. Ánh sáng lập tức xuất hiện xua đuổi màn đêm, Quang Minh ra đời.
Vũ trụ diễn hóa, thôn phệ, phá hủy, hợp nhất, tan rã… khi đạt tới tổng cân bằng, Trật Tự sinh.
Đấng Tạo Hóa thổi hơi tạo ra sinh vật sống đầu tiên, Thánh Hóa theo đó mà có.”
Chuyện này không khác nhiều so với những gì Tôn Kỳ đã được nghe, nhưng thiếu đi thời điểm Tổng Lãnh Thiên Thần ra đời, Hỏa Hỏa vừa hay bổ sung điểm này. — QUẢNG CÁO —
Tôn Kỳ bất giác thất thần, giống như lâm vào vũ trụ khởi nguyên, thấy được tràng cảnh tráng lệ, ánh sáng đuổi màn đêm, sao trời sinh sinh diệt diệt, từng dải ngân hà vắt ngang không gian...
Một lúc sau hắn mới tỉnh lại.
“Ta vừa rồi có cảm giác thật kỳ lạ, rất chân thật!”
“Có gì mà kỳ lạ, ta dùng đạo ngữ trình bày, không chỉ đơn giản truyền thông tin mà còn tái hiện lịch sử, tất cả đều là sự thật.” Hỏa Hỏa lạnh nhạt nói.
Tôn Kỳ giật mình, hắn biết đạo ngữ là cái gì ý vị, ít nhất phong thần mới dùng được, hắn còn cách rất xa rất xa.
“Ngươi hiện tại là Đạo Chủng, nơi đây Đạo Chủng vô cùng thuần đạo, bởi vậy có thể dùng đạo ngữ. Có thể ngươi không để ý nhưng từ lúc sinh ra làm Hỏa Chủng ngươi vẫn luôn dùng đạo ngữ.” Biết được thắc mắc của hắn, Hỏa Hỏa giải thích.
Tôn Kỳ tròn mắt, thật không thể tưởng tượng được, thì ra trước đó hắn vẫn luôn dùng đạo ngữ, cảm giác… cũng không có gì đặc biệt! có lẽ do không từng bước tu luyện đến nên không biết khác biệt.
Tôn Kỳ nhớ lại câu chuyện vừa rồi, hỏi:
“Vậy còn Truyền Tin? là như thế nào ra đời?”
Ba trong bốn vị Tổng Lãnh Thiên Thần hắn đã biết, chỉ còn lại một vị chưa rõ, tất nhiên là thấy tò mò.
“Không biết!” Hỏa Hỏa nhún vai.
Tôn Kỳ tròn mắt, con hàng này lại muốn ăn đòn.
“Không phải ta không muốn nói, mà thực sự không biết.” Hỏa Hỏa dường như đoán được hắn suy nghĩ. “Trí nhớ của ta rất nhiều phần đã mất đi, muốn khôi phục hoặc là ta thực lực trở lại hoặc là gặp được vật tương quan.”
“Nếu như ngươi có thể mang đến đồ vật của Truyền Tin, ta có khi nhớ ra một hai.” Hỏa Hỏa bổ sung.
Tôn Kỳ liếc nó, nói đùa! ta lấy đâu ra đồ vật của Truyền Tin.
“Vậy ngươi nói tia đạo tức mà ngươi cảm nhận được ở đâu?” Tôn Kỳ quay lại chủ đề trước đó.
“Không biết!” Hỏa Hỏa thản nhiên.
Ngươi cái này!? Tôn Kỳ nghiến răng, con hàng này rất thích đưa cho người ta hy vọng rồi lại dập tắt nó.
Không thèm chấp với nó.
“Ta ở đây bao nhiêu năm rồi?” Tôn Kỳ chuyển chủ đề.
“Nếu tính theo thời gian ở đây thì… 137 năm.” Hỏa Hỏa lạnh nhạt nói.
Tôn Kỳ giật bắn mình. Hắn đã uổng phí 137 năm!
“Yên tâm! bên ngoài có thể qua không bao lâu. Thời không trong này khác bên ngoài.”
Tôn Kỳ an tâm xuống.
“Ngươi làm sao thức tỉnh?”
“Ta vốn chưa từng bị mê man.”
Tôn Kỳ thoáng suy nghĩ cảm thấy hợp lý, Hỏa Hỏa vô cùng cường đại, không gian nơi đây không thể khiến nó mê thất. — QUẢNG CÁO —
“Thời gian qua ngươi thế nào, vì sao lại lên làm tộc trưởng rồi?”
“Ta cùng đám tiểu hỏa nơi đây đánh lên quan hệ, ta dẫn đầu bọn chúng đi đánh nhau. Bọn chúng thấy ta đánh được, sau đó mời ta lên làm tộc trưởng.
Mấy năm tiếp theo bọn Tiểu Hỏa cũng lần lượt “ra đời” ta liền thu nhận bọn họ.
Nhiều năm sau, ta chờ đợi ngươi nhưng không thấy, nghĩ ngươi có thể sinh ra trong tộc khác, ta liền kéo quân tiến đánh kiểm tra, phát hiện Tiểu Thạch ở Thạch tộc, nó cũng đã thức tỉnh, nhận ra ta nhưng do hai tộc khác nhau, ta nói nó ở lại Thạch tộc học tập.”
Tôn Kỳ gật đầu, sau đó không cần kể tiếp, hắn có thể suy đoán.
Tiểu thế giới này xem ra có linh tính, tu luyện cái gì thuộc tính sẽ đưa tới tộc đó. Hắn “sinh ra” ở Hỏa tộc có lẽ do thông thạo hỏa thuộc tính nhất.
“Ngươi gặp những người khác sao?” Tôn Kỳ hỏi.
“Có! nhưng bọn hắn đều trong trạng thái mê man.”
Tôn Kỳ thấy kỳ lạ, đi vào thế nhưng có cả phong thần, Trác càng là siêu cấp cường giả, vậy mà đều không có thức tỉnh. Trác trước đó tại bên ngoài nhắc nhở đầu thứ nhất chính là thủ vững bản tâm, vậy mà chính mình cũng chưa tỉnh lại.
“Không có ai thức tỉnh sao?”
“Ngươi tưởng thức tỉnh dễ lắm sao? nếu thực lực của ta không vượt qua tiểu thế giới này, nếu không có ta nhắc nhở ngươi, ngươi nghĩ tự bản thân có thể thức tỉnh sao?”
Tôn Kỳ nghe vậy cũng là gật đầu, hắn lúc đầu còn ấn tượng một chút gì đó nhưng chỉ qua chốc lát, không những không tỉnh lại mà càng sâu mê thất.
Hắn chợt nghĩ đến Nhân Chủng.
“Ngươi có thấy Nhân Chủng?”
Hỏa Hỏa lắc đầu.
Tôn Kỳ trầm mặc lo lắng.
“Ta đã dò xét qua, nơi này không có Nhân đạo, Nhân tộc.” Hỏa Hỏa tiếp lời.
Cả hai bọn họ đều không nói nữa. Nhân Chủng đi đâu?
“Ngươi yên tâm! nơi này khá thân thiện với Đạo Chủng, ngay cả những người xâm nhập như các ngươi cũng không bị làm sao, Nhân Chủng hẳn là cũng không sao, nó có thể đang ở một nơi nào đó ăn no ngủ say cũng nên.” Hỏa Hỏa an ủi.
Tôn Kỳ gật đầu, cũng chỉ mong như vậy.
“Trong này có cái gì đại cơ duyên sao?”
Hắn tiến vào thế giới này mục đích là cơ duyên nâng cao thực lực.
Hỏa Hỏa tròn mắt nhìn hắn, chỉ:
“Ngươi chính đang trong cơ duyên, còn đòi hỏi cái gì nữa?”
Cơ duyên? cơ duyên ở đâu? Tôn Kỳ quay tới quay lui tìm kiếm.
Hỏa Hỏa thở dài:
“Ngươi bây giờ là một cái Hỏa Chủng, ngươi có thể từ đó tìm hiểu ra hỏa đạo chân lý, đây chính là đại cơ duyên.” — QUẢNG CÁO —
Tôn Kỳ được khai sáng, hai mắt sáng rực, lời này hoàn toàn chính xác. Nhưng hắn lại nhớ đến lời Trác: giữ vững bản tâm, sau đó là kết giao rồi hồ trung tâm, nhưng cơ duyên ở chỗ nào? chẳng lẽ là hồ nước trung tâm?
“Hồ trung tâm, ngươi có biết là cái gì?” Tôn Kỳ lập tức hỏi.
Hỏa Hỏa gật đầu nói:
“Có! Đạo Chủng gọi nó là Vô Hối Hồ, nghĩa là đã đi không thể quay lại. Ta đoán nơi đó hẳn là lối ra.”
Thì ra là vậy! Tôn Kỳ trước đó còn lo không có đường về, mãi mãi mê thất ở chỗ này.
Tôn Kỳ và Hỏa Hỏa tiếp tục trò chuyện.
Hắn sau đó xâu chuỗi toàn bộ sự việc.
Đi vào trong tiểu thế giới, tinh thần và Đạo Chủng sẽ bị kéo vào sống một cuộc đời khác. Bọn họ nếu như có thể kết giao với một cái Đạo Chủng, cùng nhau đi ra, bọn họ sẽ nhận được Đạo Chủng này.
Tất nhiên cũng không loại bỏ trường hợp mất Đạo Chủng của chính mình, Đạo Chủng không đồng ý cùng mình trở về, cái này gọi là trộm gà không được còn mất nắm thóc.
Tôn Kỳ suy nghĩ hiện tại lên làm cái gì? trong đầu chỉ có hai chữ: đánh nhau!
Phải! là đánh nhau, chỉ có không ngừng vận dụng đại đạo vào thực chiến mới khắc sâu hiểu biết.
...
Biên giới Lôi tộc.
Tôn Kỳ điên cuồng cùng hai tên Lôi tộc đánh nhau, quyền quyền va chạm, lôi hỏa bắn tung tóe.
Trên trời hai con Lôi Xà quấn lấy Tích Dịch Hỏa.
Tôn Kỳ có thể nói buông ra mọi suy nghĩ lo lắng, thoải mái thống khoái đánh nhau. Hắn cần không dùng võ kỹ hay kỹ xảo chiến đấu, chỉ đơn thuần hỏa đạo, vậy nên luôn ở thế hạ phong.
Oanh! Tích Dịch Hỏa bị Lôi Xà siết nổ, Tôn Kỳ nhận phản phệ, lộ ra một tia sơ hở, ăn trọn liên tiếp trăm quyền, thân thể nổ bể.
Hai tên Lôi tộc đắc ý cười.
Tôn Kỳ phù phù lui lại, chỉ còn cái đầu dính một chút thân, hai tay không còn. Nhưng mà hắn không cảm thấy sợ hãi, hắn hít sâu một hơi, hỏa tuyến nhập thể, hắn lại hoàn hảo như trước.
“Tốt! tiếp tục.” Tôn Kỳ nhảy tới, sau đầu âm hỏa tạo thành một khô lâu chiến sĩ.
Hai tên Lôi tộc giật mình, bọn chúng chưa bao giờ thấy cái này tạo hình. Nhưng chỉ có thấy lạ mà không thấy sợ.
Trong điên cuồng chiến đấu, Tôn Kỳ tiếp tục bị bại lui, hai tên Lôi tộc này thật sự rất mạnh, nhưng mà hắn không quan tâm thắng bại, hắn chỉ biết hắn vận dụng hỏa năng càng lúc càng thuận tay.
m Hỏa, Thái Hỏa, Liệt Hỏa… các loại hỏa đạo, hắn đã bắt đầu mò được chân tường, chỉ cần tiếp tục rèn luyện, hắn tin mình sẽ nắm giữ được các loại hỏa đạo này.
Nửa ngày sau.
Ầm, ầm, ầm… Tôn Kỳ bị đánh đập xuống mặt đất phá ra một cái hố lớn, chỉ còn mỗi cái đầu. Hai tên Lôi tộc thân thể cũng tàn tạ, bọn chúng hừ lạnh một tiếng quay đầu bỏ đi.
Tôn Kỳ cái đầu bay lên trở lại trong tộc. Hắn lựa chọn rút lui, hỏa tuyến nơi đây đã gần bị rút sạch, đánh tiếp không được.