Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 713: Ám Vô Giới tới tay.




Nguyên Sa lúc này vẫn còn một chút nghi ngờ, bị chơi nhiều lần, hắn đối với Tôn Kỳ cực kỳ cảnh giác.

“Nhanh đi! hoàn thành nhiệm vụ.” Tôn Kỳ cắn răng liên tục bị đẩy lùi.

Con mãng xà hất đầu, Tôn Kỳ bay ngược ra sau.

Tôn Kỳ xoay tròn trên không, đạp vào thân cây bật lại. Con mãng xà quất đuôi.

“Súc sinh xem phủ!” Tôn Kỳ hét lớn, vung phủ bổ tới.

Nguyên Sa lòng nghi ngờ nhưng hiện tại không có hắn nhiều thời gian phân tích. Tôn Kỳ mà bị giết tiếp theo sẽ là hắn, vậy nên lúc này hắn ngược lại mong Tôn Kỳ sống lâu một chút.

Dù Tôn Kỳ có ý đồ gì, hắn cũng phải nhanh chóng rời đi.

Nguyên Sa quay đầu, không quên lấy đi áp chế minh văn, hướng ngọn núi kia chạy. Hắn lúc này khẽ truyền âm.

“Sư tôn, có thể thức tỉnh một chút sao?”

“Có chuyện gì?” một giọng nói uể oải lên tiếng, giống như vừa mới tỉnh.

Nguyên Sa nhanh chóng thuật lại câu chuyện, sau đó hỏi:

“Sư tôn, minh văn này có vấn đề sao?”

Con mắt quét nhìn vài lần, khẳng định:

“Không có vấn đề, đúng là dùng để áp chế Ám Vô Giới, nhưng mà nhiều nhất cũng chỉ được mười phút.”

“Mười phút? ít như vậy.” Nguyên Sa nhíu mày.

“Ngươi sai! mười phút đã là thành tựu phi phàm, nên nhớ Ám Vô Giới là đạo khí, minh văn đạt đến trình độ này không thể không khen một lời.

Trong mười phút này, Thập Dương không bị áp chế toàn lực phát huy, con vương không được duy trì thực lực trượt một mảng, ngươi nghĩ kết quả trận chiến sẽ như thế nào?”

Nguyên Sa được lời này nhắc nhở, lập tức hiểu. Thập Dương là siêu cấp cường giả, mười phút… không, chỉ cần một phút là đủ, Thập Dương có thể giết toàn bộ kẻ thù.

Nói như vậy minh văn này không có vấn đề, vậy thì vấn đề ở đâu? hắn tuyệt không tin Tôn Kỳ có lòng tốt như vậy, vì nhiệm vụ sẵn sàng hy sinh? đừng có kể chuyện hài.

Hắn nghĩ theo lẽ thường Tôn Kỳ phải bắt hắn ở lại cầm chân mãng xà, một mình đi lấy Ám Vô Giới mà không phải ngược lại. Đây mới là tính cách của Tôn Kỳ.

Làm kẻ thù nhiều năm nếu một chút tính cách này cũng không biết, vậy thì hắn cũng quá ngu ngốc.

Nhất định có vấn đề!!! Nguyên Sa kiên định cái tín niệm này.

Tôn Kỳ gỡ bỏ toàn bộ phong ấn chiến phủ, mỗi lần vung phủ, không gian cũng bị ép trầm trọng. Con mãng xà cũng cảm thấy bị uy hiếp. Đây còn là Tôn Kỳ chưa cởi bỏ phong ấn khối đạo khí tại mắt phủ.

Tôn Kỳ hai tay cầm phủ, sắc mặt không tốt, phủ quá nặng cũng hạn chế tốc độ của hắn. Đây là hắn đã đánh lên ấn ký sở hữu, nếu không hắn chắc chắn không nhấc nổi.

Hắn chỉ có thể tại chỗ phòng thủ, binh đến tướng cản, nhưng chỉ sợ không trụ được quá lâu.

Con mãng xà trườn xung quanh hắn, tìm cơ hội, nó không muốn lại bị Tôn Kỳ bổ ra đầu.

Con mãng xà rít lên một tiếng, đuôi đập ầm ầm xuống đất, bụi cát bay mù mịt. Tôn Kỳ lòng cảnh giác mười phần, con mãng xà đây là muốn quấy nhiễu thị giác, thính giác của hắn, xem ra cũng là một cái thông minh.

Đột nhiên, vút! cát bụi bị rẽ ra một cái đuôi đánh tới, Tôn Kỳ chỉ kịp vung phủ lên chém xuống.

Bốp! hắn bị đánh bay ngược lên không.

Rớt xuống, một cái miệng đỏ hỏn đã mở ra chờ sẵn hắn.

Phập! không một chút bất ngờ, Tôn Kỳ bị con mãng xà một ngụm nuốt trọn, ực một cái trôi xuống bụng.

Con mãng xà lắc lắc đầu, trườn đi, nó phải giải quyết hết những kẻ xâm lược. — QUẢNG CÁO —

...

Nguyên Sa chạy đến chỗ ngọn núi, tại dưới chân núi, ngước đầu nhìn lên. Rồi sao nữa?

Ám Vô Giới ở đâu? hình dạng thế nào? hắn hoàn toàn không biết. Bây giờ ngược lại tỏ ra bối rối.

Nguyên Sa đảo mắt trái phải tìm kiếm, nhưng tìm cái gì bây giờ.

“Sư tôn, ngài nói Ám Vô Giới ở đâu?”

“Ngay trước mặt ngươi.”

“Trước mặt học trò, thế nhưng là ngọn núi. Chẳng lẽ Ám Vô Giới là ngọn núi này?”

“Cúi xuống nhìn đi. Đó mới là Ám Vô Giới.”

Nguyên Sa cúi đầu, hắn chẳng phát hiện được gì cả.

“Sư tôn, xin đừng đùa nữa, thời gian đang rất gấp.”

“Ta không đùa ngươi, chỉ là ngươi tầm mắt quá thiển cận. Ngươi có biết Ám Vô Giới là cái gì?”

Nguyên Sa lắc đầu, hắn tất nhiên không biết, Vu cũng mới chỉ đề cập một hai lần, không nói rõ cái gì.

“Là một cái nhẫn!” con mắt cấp ra đáp án.

Nghe điều này, Nguyên Sa đúng là ồ lên một tiếng, hắn đã từng tưởng tượng Ám Vô Giới hình dạng đủ loại nhưng chưa từng nghĩ đến nó là một chiếc nhẫn.

“Đây cũng không phải là một ngọn núi.” con mắt tiếp tục nói. “Mà là một ngón tay, ngón tay đeo nhẫn.”

Nguyên Sa bây giờ đã hoàn toàn hiểu.

Một ngón tay đeo nhẫn rớt xuống hành tinh này, tạo ra hoàn cảnh hiện tại.

Hắn cũng đã không còn bất ngờ với kích thước của ngón tay này nữa. Xác của Thiên Thần cũng đã to bằng hành tinh, vậy thì một ngón tay như một ngọn núi cũng là bình thường.

Hèn gì trước đó thấy ngọn núi này hơi kỳ lạ, thon dài khác hẳn với hình nón đáy rộng của núi bình thường. Nếu đây là ngón tay, vậy thì ụ đất phía dưới chính là chiếc nhẫn.

Nguyên Sa cầm kiếm vận lực chém xuống.

Ầm, ầm… đất đá bị đánh nát.

Chợt, keng! một tiếng, kiếm gãy đôi. Nguyên Sa ánh mắt tỏa sáng, hẳn là đã chạm tới Ám Vô Giới.

Hắn quăng kiếm, gạt ra đất đá.

Lộ ra một mặt phẳng, màu xám tối màu, không cảm thấy có cái gì đặc biệt.

Nguyên Sa lấy ra tấm minh văn Tôn Kỳ đưa, chuẩn bị dán lên.

“Khoan!” đúng lúc này con mắt lên tiếng.

Nguyên Sa nhíu mày, hắn không hỏi, chờ Vu giải thích.

“Ngươi có nghĩ qua, sau khi áp chế Ám Vô Giới sẽ xảy ra chuyện gì?”

“Thì Ám Vô Giới mất đi công dụng...”

“Rồi sao nữa?”

“Không còn Ám Vô Giới áp chế, mọi người hoàn toàn phát huy chiến lực, dễ dàng giành chiến thắng.” — QUẢNG CÁO —

“Sau đó còn có phần của ngươi!?” con mắt cười lạnh hỏi.

Nguyên Sa sững người, đúng nha, Thập Dương bị áp chế đã mạnh đến không phải hắn có thể so, cởi bỏ áp chế Thập Dương còn mạnh đến mức nào.

Quan trọng nhất là Thập Dương không bị áp chế sẽ dễ dàng giết chết con vương, thậm chí toàn bộ đám sinh vật này. Thập Dương một bước có thể tới đây, sau đó… không còn sau đó nữa, đã không còn chuyện của hắn.

Hắn cùng lắm thu được vài điểm công huân, thăng một chức. Nhưng mấy thứ này có ý nghĩa sao? có thể so được với Ám Vô Giới sao?

Nghĩ đến đây, Nguyên Sa lau vệt mồ hôi trán, hắn suýt nữa đã phạm đại sai lầm.

“Sư tôn, đa tạ ngài nhắc nhở.”

“Trẻ nhỏ dễ dạy.” con mắt khen một tiếng.

“Vậy bây giờ phải làm sao?” Nguyên Sa hỏi.

“Yên tâm! ta đã nghĩ cách thay ngươi.” con mắt cười nhạt.

Nguyên Sa thở phào nhẹ nhõm, sư tôn ngay cả chuyện này cũng đã nghĩ xong, có một cái sư tôn thật là tốt, hắn không muốn mạnh lên cũng không được.

“Vậy đệ tử phải làm gì?”

“Ngươi đặt tay lên Ám Vô Giới, ta sẽ giúp ngươi khắc xuống đại đạo ấn ký để nó nhận chủ.”

Nguyên Sa nghe xong, không chút chần chờ đặt tay, hắn đang nóng lòng, có thể cầm tới một kiện đạo khí, đây là cỡ nào vinh quang.

Con mắt cũng không có khắc lên cái gì đại đạo ấn ký, nó chỉ câu thông với Ám Vô Giới.

Ám Vô Giới nhận ra đại đạo của nó tự khắc vâng phục.

Quả nhiên, ong, ong, ong… Ám Vô Giới rung động, đất đá trên thân nó từ từ trút xuống.

Nguyên Sa ánh mắt sáng ngời. Thành công!

Răng rắc… Ám Vô Giới thu nhỏ, siết chặt chân núi, khiến ngọn núi nổ bể ầm ầm đổ xuống. Cát bụi mịt mù, một điểm sáng lóe lên rơi vào tay Nguyên Sa.

Ám Vô Giới hóa thành một chiếc nhẫn đeo vừa tay hắn, bên trên lập lòe hoa văn đại đạo. Nguyên Sa chăm chú nhìn nhưng không hiểu. Bình thường! chờ đến lúc hắn cường đại, mọi sự tự sẽ thông suốt.

Ám Vô Giới đã bị thu phục nhưng áp chế vẫn không giải trừ. Đây là ý của con mắt, giải trừ lúc này, Thập Dương đến, vậy thì không còn chuyện bọn hắn.

Thấy ánh mắt háo hức của Nguyên Sa, con mắt mỉm cười nói:

“Ngươi có thể đeo vào.”

“Thật sao?”

“Thật!”

Nguyên Sa đeo vào, chợt cảm giác toàn thân thoải mái, sự thoải mái này không phải từ Ám Vô Giới, chính xác là hắn được giải trừ áp chế, thần khí lưu động nên cảm thấy thoải mái. Hắn có thể phát huy toàn bộ thực lực. Sau đó… không còn sau đó, chỉ có như vậy thôi.

Nguyên Sa tỏ ra hơi nghi ngờ.

Con mắt nhìn ra sự nghi hoặc của hắn, cười nói:

“Bây giờ ngươi còn quá yếu, không phát huy ra được sức mạnh của nó, tạm thời chỉ có thế.”

Nguyên Sa có hơi thất vọng, hắn tưởng có được đạo khí sẽ lập tức vô địch thiên hạ.

“Yên tâm đi, Ám Vô Giới đã là của ngươi, còn sợ không dùng được sao, chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”

Nguyên Sa gật đầu, lời này phải, không vội.

“Được rồi, cất đi thôi.” con mắt nhắc. — QUẢNG CÁO —

Nguyên Sa có chút tiếc nuối, vẫn chưa chơi được cái gì, nhưng thôi được rồi, còn có cơ hội. Hắn gỡ nhẫn, đặt vào trong thần hải.

“Tiếp theo học trò phải làm sao?” Nguyên Sa hỏi.

“Rời khỏi nơi đây, sau đó giải trừ áp chế để bọn Thập Dương chiến thắng. Bọn chúng sẽ đến nơi đây tìm kiếm...”

“Nhưng bọn họ sẽ không bao giờ tìm được.” Nguyên Sa mỉm cười tiếp lời.

“Phải! ai có thể nghĩ đến nó lại trên người ngươi.”

Hai sư đồ bọn họ cùng cười! Kế hoạch hoàn hảo.

Trước khi bỏ đi, Nguyên Sa không quên nhặt mấy khối đạo thạch, thứ này thế nhưng là đồ tốt a. Tất nhiên không dám quá nhiều, sợ bị lộ.

“Nhanh đi!” con mắt thúc giục.

Ầm, ầm… từ phương xa tiếng động đang lan tới đây. Từ lúc ngọn núi sụp đổ đến bây giờ cũng chỉ mất quá ba phút. Nhưng trong chiến đấu ba phút này thế nhưng rất dài, làm được rất nhiều chuyện.

Nguyên Sa không dám tham nữa, cấp tốc cắm đầu chạy.

Một phút, hắn chạy ra hơn ngàn mét, trước đó là chuyện không thể nhưng hiện tại không bị áp chế, chuyện này dễ dàng. Ngược lại hắn còn phải kiềm chế, nếu không một cái phất cánh, hắn đã tại trăm ngàn mét bên ngoài.

Chỗ này không có ai, tính là an toàn. Nhưng lúc này hắn cần nhất là một nhân chứng. Hắn đã nghĩ kỹ, sau khi giải trừ áp chế, Thập Dương không tìm được Ám Vô Giới sẽ tra xét từng người, hắn sợ bị lục ra.

Tốt nhất là cần một cái nhân chứng, sau đó giải trừ áp chế. Vậy thì ai cũng không thể nghi ngờ hắn. Ai có thể nghĩ ra một Thần tộc nhỏ bé lại có thể điều khiển Ám Vô Giới.

Nhưng nếu không giải trừ áp chế, có lẽ càng tốt hơn nhưng mà hắn lương tâm không cho phép. Trễ một giây một phút, nhiều Thần tộc sẽ ngã xuống. Hắn được dạy dỗ phải yêu thương đồng tộc, cái này đã thành tín ngưỡng.

Suy nghĩ này của hắn, con mắt cũng rất tán đồng, khen hắn thông minh.

Nhưng… tìm nhân chứng ở đâu?

Hiện tại có hai nơi có người.

Thứ nhất là chiến trường phía Thập Dương. Nhưng bên đó có thể rất nguy hiểm, chiến trường lộn xộn, chỉ sợ vừa tới đã bị lạc chiêu đánh chết.

Thứ hai phía 26 người dụ địch, phía đó cũng không tốt lắm. Bọn họ còn sống hay không còn không biết.

Còn một chỗ có người nữa là Tôn Kỳ, nhưng nghĩ cũng đừng nghĩ, hắn chạy còn không kịp, cắm đầu tới đó làm gì.

Những nơi này đều không thể đến.

Hắn đầu óc luân chuyển, ánh mắt chợt lóe sáng, còn có một nơi nữa. Hắn ngửa mặt nhìn trời, mỉm cười. Chính là nơi đó.

Nguyên Sa lấy ra pháo tín hiệu, bắn ra.

30 giây sau, một cái phi xa bay đến đưa hắn đi, trở lại tổng hành dinh.

Trong một phi thuyền lớn trên bầu trời, tiểu phi xa bay vào, Nguyên Sa bước ra, có người tiến tới kiểm tra.

Nguyên Sa đưa ra thẻ định danh, tên này quét một cái, cập nhập thông tin, gật đầu, hỏi:

“Có bị sao không?”

“Có một chút vết thương.” Nguyên Sa tỏ ra thành thật.

“Đi thẳng trăm bước, có phòng khám.” tên này hướng dẫn.

Nguyên Sa gật đầu cảm ơn bước đi. Trong lòng mỉm cười, kế hoạch thành công!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.