Một người thanh niên bước lên đài.
Tất cả sửng sốt, Lôi Động cũng sửng sốt, vừa rồi mù không thấy kết cục tên kia sao.
Lôi Động cười nhạt, hời hợt chỉ tay, một tia sét bắn ra.
Người thanh niên nhẹ nhàng đưa tay chụp lấy, vân vê, tia sét nổ lách tách tự tán. Lôi Động nhíu mày, khán giả hít một hơi sâu, mạnh như vậy.
“Phong thần? chuyển thế thân? nhất dực? cũng chỉ có như vậy thôi!”
Lôi Động có chút bực, đây là dám khiêu khích hắn, thật to gan, cho rằng có chút lực lượng là mạnh lắm sao? ta sẽ cho người thấy nhất dực là đáng sợ bực nào.
Hắn vươn đại thủ, lôi điện theo hắn mà động, một cái lôi thủ chụp xuống.
Người thanh niên lúc này đã đứng trên đài, bàn tay xoay vòng như nắm chụp cái gì đó, phong bạo hội tụ trong tay. Tay đẩy ra. Phong bao va chạm với lôi điện.
Ầm! một tiếng nổ vang, phong nhận bắn ra tứ phía, lôi điện như những con rắn bò khắp sàn đấu.
Người thanh niên ngẩng đầu, từ từ bay lên, gió nổi lên, quét sạch mây trời, từ sau lưng hai cánh hiển hiện.
Trên bầu trời, lôi điện và phong bạo mỗi bên chiếm giữ một nửa, giằng co, không ai chịu thua ai.
Lôi Động bất ngờ, thì ra là một tên nhất dực.
Khán giả ồ lên.
Đám phong thần cũng ngạc nhiên, có vị mỉm cười nói:
“Quyển Phong huynh có truyền nhân.”
Thì ra người đứng trên đài chính là Nguyên Sa.
Quyển Phong Thần tất nhiên vui mừng, nhưng vẫn làm ra khiêm tốn:
“Là hắn cố gắng, ta cũng không giúp gì. Nói đến giúp đỡ phải cảm tạ đến Bắc Ngạo tướng quân.”
Mọi người gật đầu, không phủ nhận điều này, di sản của Bắc Ngạo tướng quân trợ Nguyên Sa nhanh chóng thành nhất dực không lạ.
Lôi Động nhìn Nguyên Sa, chợt nở nụ cười:
“Cũng được! giãn gân một chút cũng tốt. Thắng dễ quá lại không có gì vui.”
“Cũng hy vọng ngươi không làm ta thất vọng.” Nguyên Sa đáp lời. Hắn bây giờ miệng lưỡi đã trở nên sắc bén.
Hai bọn họ nhìn nhau, ngưng trọng, chuẩn bị xuất thủ.
Đúng lúc này, mọi người chợt cảm thấy đầy trời tuyết rơi, chạm vào bông tuyết, giá lạnh tận tâm hồn.
Sấm sét cũng hơi ngưng kết, bạo phong cũng phải chậm lại. Tuyết trở thành thế lực thứ ba tranh phong cùng lôi và phong.
Một vi tiên thiên thần nữ đạp bước, bông tuyết nâng gót chân.
Bông tuyết nhẹ nhàng rơi vì nàng chắp lên đôi cánh.
Tất cả lại thêm một lần sửng sốt, lại thêm một vị nhất dực khác, mà lại xinh đẹp tuyệt mỹ.
Mấy vị phong thần không khỏi trơ mắt, mấy đứa nhỏ này thật biết che giấu, nếu tên Lôi Động kia không làm loạn, không biết bọn nó có chịu triển lộ thực lực.
“Băng Tuyết tỷ có truyền nhân.” một vị nữ thần cười nói.
“Là nàng cố gắng, ta cũng không giúp gì.” Băng Tuyết Nữ Thần đáp, giống hệt lời của Quyển Phong Thần, mọi người chờ nàng tiếp tục giải đáp, thế nhưng chờ mãi không thấy nàng nói.
Tất cả cười khổ, Băng Tuyết Nữ Thần chính là như vậy.
Quyển Phong Thần vui mừng, như vậy Thần Đạo Gia của hắn sắp có được hai thiên tài gia nhập, sẽ tạo ra thanh thế rất lớn.
Dạ Tuyết ngự không, lặng yên đứng tại đó, không cần lời nói, thực lực của nàng đủ uy hiếp tất cả.
Nguyên Sa đứng đối diện, bất ngờ, vui mừng trong lòng, như vậy tương lai mới xứng đứng cạnh hắn. Hắn mỉm cười gật đầu như chào hỏi, nhưng mà Dạ Tuyết không đáp lại, không sao! thời gian sẽ chứng minh tất cả, hắn và nàng chính là một cặp thiên định.
“Thú vị! lại ra thêm một tên.” Lôi Động cười lớn, tỏ ra khinh thường, thế nhưng trong lòng cực kỳ không vui, hắn có thể cảm nhận được, đạo của hai tên này không kém hắn, nếu một đánh hai hắn chỉ sợ không tốt.
“Nếu lúc này lại thêm một tên nữa, chắc sẽ vui lắm!” Lôi Động nói đùa. Hắn tất nhiên sẽ không cho rằng có tên thứ ba.
Nhưng mà đúng lúc này, lại một người nữa bước lên.
Lôi Động trợn mắt, không phải thật như vậy chứ! đám nhóc này là thế nào tu luyện sao lại nhanh như vậy.
Tôn Kỳ bước lên càng thụ vạn chúng chú mục.
Dạ Tuyết tròn mắt, Nguyên Sa không vui. Trần Kỷ càng là chết lặng, vừa mới cược với hắn xong, nàng thấy Lôi Động, Nguyên Sa, Dạ Tuyết đều là nhất dực, cảm thấy mình thắng chắc, nên đã dốc túi ra cược. Tôn Kỳ mà cũng nhất dực, nàng chắc đập đầu vào gối chết.
Tôn Kỳ ngước đầu nhìn bọn họ rất nghiêm túc, một giây sau, cười xòa, gãi đầu nói:
“Ba vị muốn trợ khúc sao?”
Nói rồi hắn ngồi xuống lấy ra Thanh Huyền Cầm.
“Còn tên nào muốn lên nữa không?” Lôi Động hỏi.
Không có ai trả lời, xem ra bằng này là hết.
Lôi Động trong lòng thở nhẹ, nếu thêm một tên nữa, chắc hắn tức chết. Dạ Tuyết thu hồi ánh mắt, không quan tâm. Nguyên Sa đổi thành ánh mắt khinh thường. Trần Kỷ thở phào.
Tôn Kỳ bắt đầu nhấc lên dây đàn.
Tinh, tinh, tinh…
Miệng ngâm nga:
“Đồng hoang, sân rêu, mái nhà liêu xiêu.
Mây trắng, trời xanh, gió hiu hiu.
Chớp động, gió giật, tuyết phiêu phiêu.
Một kiếm, một thương, một khúc tiêu.
Hỏi ai đây là nơi nào mà tiêu điều?
Anh hùng đoạn kiếm ngửa mặt hét:
Huynh đệ chung chén, còn bao nhiêu?
… ”
Từng lời ca sục sôi, thúc giục người ra chiến trường, tiếu ngạo thương khung. Tiếng đàn nhẹ nhàng rồi dồn dập khơi gợi ý chí đấu tranh.
Ba người Dạ Tuyết, Lôi Động, Nguyên Sa trong bất giác vậy mà bị ảnh hưởng.
Lôi Động tay chụp thương khung, sấm sét tụ lại hóa thành một cây Hàng Ma Xử.
Nguyên Sa chụp lấy cuồng phong, cuồng phong vẫy vùng như con ác thú, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi tay hắn, ngoan ngoãn trở thành Cuồng Phong Đao.
Dạ Tuyết bàn tay thướt tha điểm không, bông tuyết hội tụ. Nàng đưa tay bắt lấy, vụn băng bắn ra, Băng Thiên Kiếm hiện hình.
Khán giả ở dưới trố mắt, thật quá sướng mắt, vậy mới xứng là chung cực chiến.
Lôi Động ra tay trước, Hàng Ma Xử đánh phía Nguyên Sa, lôi chưởng đánh về Dạ Tuyết.
Nguyên Sa bá đạo tuyệt luân, cầm Cuồng Phong Đao bổ xuống.
Dạ Tuyết một kiếm điểm nhẹ.
Ầm, ầm, ầm… tiếng nổ kinh trời.
Chiêu đầu giao phong, Lôi Động chịu thiệt nhẹ, lấy một đấu hai đây là điều phải có.
Nguyên Sa trong lòng vui mừng, không phải vì bại Lôi Đông mà vì đây là lần đầu hắn và nàng phối hợp, cả hai hợp nhau đến như vậy. Chỉ là ngay sau đó sắc mặt hắn đông cứng, có một lớp băng sương đang lan trên mặt.
Xem ra Dạ Tuyết là không có ý phối hợp. Được rồi! hắn sẽ dùng thực lực khuất phục nàng.
Trên trời, một bông tuyết khổng lồ rũ xuống băng quang, lạnh thấu tâm hồn. Mặt đất phủ sương.
Lôi Động hừ lạnh, lôi điện phụ thể, một tôn lôi thần cự nhân khuôn mặt hung ác, tay cầm Hàng Ma Xử đánh tới.
Nguyên Sa cũng không kém cạnh, cuồng phong gào thét hóa thành Phệ Phong Long. Nguyên Sa tay cầm Cuồng Phong Đao đứng trên đầu Phệ Phong Long lao tới.
Bọn họ lao vào đánh nhau, không có hợp tác, đôi khi là Dạ Tuyết cùng Nguyên Sa đánh Lôi Động, có lúc Lôi Động lại hợp tác với một trong hai đánh người còn lại.
Lôi Động không đủ sức lấy một đánh hai, trước đó khinh cuồng, nghĩ lại thật buồn cười. Điều này tổn thương đến lòng tự trọng của hắn khiến cho chiêu thức của hắn ngày càng cuồng bạo, hung ác.
Lôi Động cầm Hàng Ma Xử giáng xuống bông tuyết, răng rắc… bông tuyết xuất hiện vết nứt. Nhưng không có thời gian cho hắn đắc ý, Nguyên Sa lợi dụng sơ hở một đao chém xuống. Phốc! Lôi Thần Cự Nhân rớt xuống một cánh tay, Lôi Động hét lớn.
Cùng lúc Dạ Tuyết kiếm điểm thương khung. Băng nha từ trời trút xuống!
Phốc, phốc, phốc… đánh cho Lôi Thần Cự Nhân và Phệ Phong Long lủng lỗ chỗ.
Mây gió tan đi, ba bọn họ đứng tại ba góc trời, có thương nhưng chưa trọng.
Tôn Kỳ bàn tay đặt lên đàn, dừng dây đàn rung.
“Sao không đàn tiếp!” Lôi Động liếc nhìn hỏi.
“Chờ một chút!” Tôn Kỳ nhắm mắt, đang cảm thụ.
“Chờ cái gì?” Lôi Động bực bội, hai tên nhóc này khiến hắn ức chế, tên đánh đàn cũng định chọc giận hắn sao?!
Một giây, hai giây, ba giây qua đi.
Chợt! cả bàn tay lướt trên các dây đàn.
Tinh, tinh, tinh… tiếng đàn dồn dập. Đây là một loại dạo khúc cực kỳ khác thường, vừa vào đã là cao trào. Tiếng đàn kích thích bọn hắn đánh nhau kịch liệt.
Lôi Động cười nhạt:
“Tên nhóc này cũng thật biết chơi.”
Hắn tất nhiên nhận ra tiếng đàn dụng ý.
“Chơi đủ rồi! nên kết thúc.” Lôi Động thu lại nụ cười, khuôn mặt trở nên hung ác.
Bầu trời tối sầm, lôi điện hóa đen, Lôi Động từ từ bay lên nhập vào trong mây đen. Khu vực lôi điện bành trướng chèn ép tuyết khu và phong khu. Xem ra Lôi Động đúng là muốn đánh thật rồi.
Trong mây đen, có tiếng nói vọng ra như sấm động:
“Chiêu này gọi là Lôi Kiếp Diệt Chúng Sinh. Sau chiêu này hy vọng các ngươi còn sống.”
Nghe tên chiêu, đám học viên không biết, chỉ thấy tên gọi rất lợi hại. Nhưng mà mấy vị phong thần biết đây là chiêu thức Lôi Động sáng tạo khi ở đỉnh cao, lôi kiếp hạ xuống, chúng sinh diệt. Một chiêu này đã từng giết chết vô số kẻ thù. Nhưng mà muốn dùng chiêu này cũng cần phong thần thực lực, bây giờ Lôi Động dùng có hơi quá sức.
Nguyên Sa thấy chiêu này cũng trở nên nghiêm túc, hai tay cầm Cuồng Phong Đao dựng thẳng trước mặt, từ tâm ngực của hắn hoàng kim dịch lan tràn, từ từ bao lấy cơ thể, hoàng kim dịch bọc lấy Cuồng Phong Đao. Phệ Phong Long dưới chân cũng bọc lấy một bộ hoàng kim giáp.
Mọi người kinh ngạc, đây là… song thuộc tính: phong và kim.
Bên phía Dạ Tuyết, nàng thế nhưng không có nhiều động tác, chỉ có nhắm mắt tịnh tâm, chờ đối thủ.
Oanh! tia sét đầu tiên giáng xuống, Phệ Phong Long há miệng thôn phệ. Tia sét chạy bên trong người Phệ Phong Long khiến nó như đom đóm lúc sáng lúc tối. Một lúc sau tia sét cũng bị thôn phệ nhưng Phệ Phong Long nhìn không ổn chút nào.
“Ngu ngốc!” từ trong đám mây có tiếng mắng.
Ngay sau đó tia sét thứ hai đánh xuống. Phệ Phong Long lặp lại chiêu cũ.
Cùng lúc đó tia sét thứ ba, thứ tư… Phệ Phong Long bị đánh tan tác, như con trùng bị giày xéo.
Nguyên Sa chạy nhảy né tránh, vung đao liên tục chém lôi kiếp.
Lôi kiếp chắc chắn cũng không tha cho Dạ Tuyết nhưng kỳ lạ là không có lôi kiếp nào có thể đánh trúng nàng. Không giống như Nguyên Sa nhảy nhót, nàng mỗi lần chỉ sai một bước, trùng hợp vừa đủ tránh đi lôi kiếp.
Lôi kiếp tàn phá đại địa, hủy diệt mặt đất, lạc lôi đánh xuống khán đài khiến đám học viên sợ chết khiếp, bọn chúng thế nhưng không có mạnh như Nguyên Sa, Dạ Tuyết. Ngay lúc này mấy vị trọng tài ra tay cản lại lạc lôi.
Mọi người đều không để ý là trong trận lôi kiếp, tiếng đàn vẫn réo rắt không dứt.
Nguyên Sa hét lớn, không thể cứ như vậy né tránh, hắn cầm đao phóng lên trời muốn đánh nhập vào tầng mây.
“Ta công sát, nàng ám sát!” đây là Nguyên Sa nói với Dạ Tuyết.
Dạ Tuyết vẫn lạnh lùng không phản ứng.
Trong mây đen, mỗi khi lôi điện thắp sáng, mọi người có thể thấy được hai bóng hình đang giao chiến.
Lôi Động trong lôi kiếp chiến lực tăng cao nhưng Nguyên Sa không hề sợ hãi, cuồng bạo công kích, lấy thương đổi thương, ngươi đánh ta một chưởng ta cũng phải chém ngươi một nhát. Hắn đang liều mạng, tranh thủ một cơ hội cho Dạ Tuyết.
Nguyên Sa biết so với Lôi Động là một vị phong thần hàng thật giá thật, hắn cái gì cũng không bằng nhưng đây cũng chính là lợi thế của hắn. Lôi Động khinh địch sẽ lộ ra sơ hở.
“Ngu ngốc! dùng kim thuộc tính đấu với lôi điện, ai dạy ngươi vậy!?”
Kim loại dẫn điện, Nguyên Sa làm vậy chẳng khác nào dẫn điện vào người. Nhưng hắn không để ý vẫn điên cuồng công kích.
Mọi người có thể nhận ra, lôi điện đang chuyển màu huyết sắc, xem ra có người bị thương nặng, khả năng lớn là Nguyên Sa.
“A!” một tiếng hét lớn, Nguyên Sa rớt khỏi tầng mây. Lôi Động cười lớn đuổi theo.
Ngay lúc này, Dạ Tuyết mở mắt, tròng mắt biến ảo âm dương, nàng cầm kiếm phóng thẳng vào tầng mây.
Sao lại như vậy? nàng đáng lẽ nên nhân lúc Lôi Động đuổi theo Nguyên Sa, một kiếm ám sát, nhập vào tầng mây làm gì?