Tôn Kỳ thay đổi thân phận thành Bạch Y Ngân Thương, hắn tìm lại đúng vị trí tên vừa rồi ngăn hắn.
Tôn Kỳ đột ngột xuất hiện trước mặt hắn khiến hắn thoáng bất ngờ, nhưng nghĩ đến điều gì, đôi mắt chợt sáng rực. Tên trước mặt chẳng phải giống với miêu tả của bọn Dạ Tuyết, chỉ cần bắt lại tên này sẽ đổi lấy một số điểm không nhỏ, thậm chí người đẹp vui lòng, còn có thể kết bạn với hắn.
Nên biết trong mô tả Bạch Y Ngân Thương mới chỉ Tinh Khiếu cảnh lấy 21 tinh làm căn, tiếp cận gần vô hạn Liên Tinh cảnh. Trong mô tả còn một đoạn chú ý là: Vọng Nguyệt cảnh trở lên mới nên ra tay, Liên Tinh cảnh trở xuống nên lập tức phát tín hiệu.
Thông tin này là từ trận chiến với Nguyên Sa rút ra, còn thực lực thật, bọn Dạ Tuyết giấu, chủ yếu vì ngại mất mặt.
Tên này mừng rỡ, hắn thế nhưng là Liên Tinh cảnh hàng thật giá thật.
“Mau buông tay chịu...”
Phốc! Tôn Kỳ lười nói nhiều, trường thương bắn ra, mũi thương xuyên thủng bả vai, ghim hắn vào thân cây.
Hắn chưa kịp kêu đau thì nắm đấm đã đến trước mặt hắn.
Bốp, bốp, bốp… Tôn Kỳ liên tục đánh đấm cho đến khi mỏi tay, tên này ngất xỉu. Tôn Kỳ cười nhạt, không chết là được. Tôn Kỳ rút ra trường thương, tên này đổ sụp thân hình.
Tôn Kỳ nhìn túi gấm và thẻ điểm của hắn mà chép miệng. Đáng tiếc! không cướp được. Tất cả đều có ấn ký đặc thù, hắn mở không được, cho dù mở được cũng không dám dùng, bởi vậy Thần tộc từ trước đến nay không có tội trộm cắp.
Tôn Kỳ bỏ đi, tiến vào khu vực của Vọng Nguyệt cảnh.
Hắn sau đó tìm nơi kín đáo ngồi xuống cảm nhận đại đạo.
Mấy ngày sau, bên ngoài có tiếng nổ ầm, ầm… cùng với tiếng oanh thiên, tiếng binh khí va chạm.
Phốc! một lưỡi đao nhận chém ngang, nhẹ nhàng gọt đi nửa ngọn núi, Tôn Kỳ bại lộ trước ánh sáng, hắn mở mắt nhìn lên.
“Đánh một trận không?” một tên cầm đại đao, thân hình hộ pháp cười hỏi. Nhưng mà không chờ Tôn Kỳ đáp ứng, hắn đã một đao bổ xuống.
“Được!” Tôn Kỳ hét lớn, cầm thương phóng lên nghênh tiếp.
Oanh! hai tên va chạm, Tôn Kỳ rơi xuống đất, hai chân giẫm nát mặt đất tạo thành một cái hố to. Tên cầm đao bị đẩy ngược lên trời, quay mấy vòng mới dừng lại.
“Hơi yếu!” tên cầm đao nhận xét, hắn hai cánh mờ ảo mở ra, hiển nhiên đã đến gần vô hạn nhất dực, có thể lần này chính là cơ hội cho hắn đột phá.
“Tiếp tục!” Tôn Kỳ cầm thương, đạp đất bay lên.
Tên cầm đao cũng không nói nhiều, lại một đao bổ xuống.
Oanh! hai bên tách ra.
“Có thêm chút lực rồi.” tên cầm đao gật đầu.
“Ngươi cũng không tệ.” Tôn Kỳ không chịu thua miệng lưỡi.
“Được! chơi với ngươi một chút.” tên cầm đao cười nói.
Phá Lãng Thiên Đao! đệ nhất đao Phá Sơn.
Một đao hoành ngang, uy mãnh vô cùng, đúng với cái tên phá sơn.
Tôn Kỳ không kém cạnh, nhất kích điểm thương. Thương pháp hắn dùng là Lạc Nhật Nhất Điểm Thương.
Oanh! hai bên lại tách ra, lực lượng không quá cách biệt.
“Tốt!” tên cầm đao hét lên: “Nhận tiếp đao thứ hai của ta. Đoạn Hà!”
“Hừ!” Tôn Kỳ hừ lạnh, mũi thương quét ngược từ dưới lên, đánh ra chiêu Thanh Xà Hồi Thủ!
Keng! hỏa hoa bắn tung tóe.
“Ngươi nếu chỉ như vậy, đao này ta chém ngươi, chớ có trách ta.”
Trực Chỉ Thiên Không!
“Chỉ bằng vào ngươi cũng muốn ta toàn lực.” Tôn Kỳ hét lớn.
Du Long Ảo Ảnh!
Ầm! Tôn Kỳ bị đánh nhập vào trong đại địa.
Tên cầm đao sừng sững thiên không, chẹp lưỡi:
“Có chút kém! ta hơi nặng tay, chắc là còn sống a!??”
“Chỉ bằng vào ngươi cũng muốn ta bị thương!” Tôn Kỳ hét lớn từ dưới đất phóng lên, mang theo vô cùng uy thế.
Vô số mũi thương đánh ra như ác long há miệng gầm thét muốn nuốt trọn đối thủ. Ác Long Thăng Thiên!!!
“Được lắm!” tên cầm đao không giận mà vui, cầm đao đánh xuống, tư thế trồng cây chuối.
Trảm Long! thanh đao như phóng lớn, trực tiếp trảm xuống, muốn một đao cắt xuống đầu rồng.
Rầm, rầm… thương ảnh vỡ vụn lộ ra thân hình của Tôn Kỳ. Mũi thương trực chỉ lưỡi đao. Oanh! lần này tên cầm đao nhíu mày, hắn bị đẩy ngược lên không. Lực lượng Tôn Kỳ lại được gia tăng.
Tôn Kỳ nắm lấy lợi thế, lập tức đổi chiêu. Luyện Xà Độc Thám!
Mũi thương như độc xà uốn éo, nhắm ngay cổ họng bên trái. Tên cầm đao nghiêng đầu, phốc! vành tai bay lên.
“Được! ra tay đủ độc ác!” tên cầm đao lau vệt máu trên má, cũng không quá tức giận, ngược lại thêm phần nghiêm túc.
Tôn Kỳ đạp không, cầm thương chỉ mặt đất, nói:
“Đủ ngươi dốc toàn lực chưa?”
“Đủ!” tên cầm đao gật đầu. “Ngươi cũng nên toàn lực.”
Dứt lời toàn thân hắn sáng chói, một vầng trăng mờ ảo dâng lên, trên thân 30 vòng chuyển luân dựng lên sau đầu. Tên này hiển nhiên lấy tu luyện Chuyển Luân làm chính, tu luyện tinh thần làm phụ. Đây mới là thực lực thực sự của hắn.
Tôn Kỳ cũng không kém cạnh, hai viên tinh thần liên kết với nhau xuất hiện. Tên cầm đao nhíu mày, đây là cảnh giới Liên Tinh cũng chưa đến. Nhưng sau đó 32 vòng chuyển luân xuất hiện quanh thân Tôn Kỳ, tên cầm đao thở ra, ít ra cũng phải như vậy!
Tên cầm đao lấy máu vuốt dọc thân đao, hoa văn trên thân đao sáng lên.
“Một chiêu định cục, thế nào?”
“Được!”
Cả hai đều vận khí xúc thế, chuẩn bị ra chiêu.
“Bá Đao Vô Địch!” thế đã đầy, tên này hét lên. “Đây là một đao ta khổ công nghiên cứu, ngươi gặp được không uổng sống đời này.”
Tôn Kỳ tròn mắt: tên này đặt tên đao chiêu cũng thật ngạo mạn, bá đạo. Dám xưng vô địch.
“Nhất Thương Phá Thiên.” Tôn Kỳ cũng đồng dạng hét lớn. “Sau một thương này hy vọng ngươi còn sống.”
Oanh! đao thương chạm nhau, khí lãng càn quét tứ phương. Cùng lúc cả hai rên lên một tiếng, như lạc nhạn rơi bịch xuống đất.
Trước người Tôn Kỳ một đường chém sâu và dài chạy từ bả vai xuống thắt lưng, lộ ra cả xương trắng.
Tên cầm đao cũng không tốt đẹp gì, một cái lỗ xuyên thủng ngực trái có thể từ bên này nhìn qua bên kia, gần sát trái tim.
“Không đánh nữa!” tên cầm đao ôm vết thương khó khăn nói.
“Được!” Tôn Kỳ cũng thảm không kém.
Cả hai không nói gì, ngồi xuống lấy ra thuốc trị thương.
Một lúc sau cả hai cùng đứng dậy, bọn họ ngay cả trị thương cũng tranh nhau cái thắng thua. Thấy vẫn cân bằng, tên cầm đao cười lớn:
“Ha, ha… vị huynh đệ này ngươi tên là gì? ta là Lạc Thiên, tự gọi là Bá Đao.”
“Biệt danh này rất hợp với học huynh.”
“Ha, ha… ngươi là người đầu tiên nói câu này. Cái tên này ta nghĩ nát óc mới ra, chuẩn bị cho sau này phong thần sẽ gọi là Bá Đao Thần, nghe thôi cũng thấy vô cùng sôi sục.”
“Chọn danh hiệu phong thần? có quá sớm không?”
“Không sớm, không sớm… sau này phong thần đỡ mất công phải nghĩ tên.”
Tôn Kỳ trợn mắt, ngươi mới bao nhiêu, nhất dực còn chưa thành đã nghĩ đến phong thần.
“Học đệ là Bạch Y Ngân Thương.” Tôn Kỳ giới thiệu.
“Đây chắc không phải tên ngươi chọn chuẩn bị cho phong thần đấy chứ?” Lạc Thiên nửa đùa nửa thật nói.
Tôn Kỳ cười lớn không có trả lời.
Lạc Thiên thắc mắc:
“Ta thấy ngươi trẻ tuổi, lại gọi ta là học huynh hẳn là trong thời gian ta bế quan xuất sinh.”
“Học huynh bế quan bao lâu rồi?”
“300 năm, nhớ trước đó ta cùng nổi danh với bọn Vương Diễm, Trúc Dã. Bọn ta hẹn ước sẽ phân ra thắng thua trong đợt thi xếp hạng.”
“Thi xếp hạng đã qua hơn mười năm rồi.”
Lạc Thiên gật đầu tiếc nuối:
“Nếu không phải vì đạo thạch chấn động, ta chỉ sợ sẽ còn bế quan rất lâu. Ta mà đúng lúc xuất quan, làm gì có chỗ cho bọn Vương Diễm dương oai.”
Tôn Kỳ thừa nhận điều này, Lạc Thiên thực lực rất mạnh, đủ sức giành vị trí thứ nhất.
Hai bọn họ trò chuyện, cảm giác rất hợp nhau. Sau đó hai bên vui vẻ chia tay.
Trận chiến giữa hai bọn họ có thể nói vừa ngẫu nhiên vừa tất yếu. Nơi này đại đạo nồng đậm giống như dòng nước ào ào chảy vào cơ thể, không ai có thể giữ lại hấp thụ toàn bộ, bọn họ cần phải phát tiết.
Nên khắp nơi đều đang nổ ra đánh nhau, đánh nhau xong thì lại ngồi xuống tu luyện. Ngay cả phong thần cũng không chịu được đại đạo nhồi ép cũng phải phát tiết một phen.
“Quyển Phong Thần, lâu rồi không gặp, làm một chút giãn gân không?”
“Mong còn không được.”
Tại một nơi gần đó.
“Thương Quân đã bao lâu chúng ta chưa giao lưu.”
“Đấu Chiến, không phải lần trước trong lễ Khai Nguyên đánh qua rồi sao?”
“Ái dà… lần đó không tính.”
“Vậy thì tính lần này đi.” Thương Quân dứt lời, thân hình đã biến mất tại chỗ.
Nơi khác.
“Băng tỷ tỷ, Hàn Việt Kiếm của tỷ không biết tu luyện đến mức nào rồi?”
“Cứ thử sẽ biết!”
“Được! vậy tỷ tỷ cẩn thận.”
Phong thần tại trên đạo thạch đấu nhau vô cùng ác liệt, ngoài miệng khách sáo nhưng khi đã vào trận là không nương tay. Dù sao Lục Bảo Nhiên thần kỳ, chỉ cần không chết đều có thể chữa lành, mọi người cứ buông tay mà đánh.
Tôn Kỳ sau một trận phát tiết, cảm thấy cơ thể sảng khoái, tu luyện hiệu quả tốt hơn nhiều. Hắn đứng dậy tiếp tục tiến lên.
Bất chợt hắn gặp một bóng lưng, tên kia quay đầu, cả hai đều nhìn nhau một giây đứng hình.
“Là ngươi...”
“Là ta thì sao?” Tôn Kỳ mỉm cười, thì ra kẻ trước mắt là Nguyên Sa.
“Bạch Y Ngân Thương!” Nguyên Sa nghiến từng chữ.
Tôn Kỳ cười, thản nhiên bước tới. Nguyên Sa phất tay lấy ra trường kiếm, nắm tay siết chặt như lâm đại địch.
Tôn Kỳ đứng trước mặt Nguyên Sa, nói:
“Không muốn nằm bẹp trên giường thì nhanh tránh đường.”
Nguyên Sa mắt long sòng sọc, trong đầu nổi lên rất nhiều loại suy nghĩ, hắn cũng từng nghĩ nhờ phụ thân giúp đỡ, phụ thân hắn thế nhưng đang tại trên đạo thạch. Nhưng nếu như vậy phụ thân hắn còn coi trọng hắn?
Cuối cùng hắn vẫn chọn nhượng bộ, nghiêng người tránh đường.
Tôn Kỳ nhếch mép bước qua.
Khi Tôn Kỳ đi được mấy bước, Nguyên Sa mở miệng:
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ngươi biết cũng có làm được gì.” Tôn Kỳ đáp.
“Ta sẽ đánh bại ngươi. Đường đường chính chính đánh bại ngươi.”
“Ngươi không có cơ hội đấy.”
“Ta là thiên tài, ta sẽ rất nhanh đuổi kịp ngươi. Ngươi chỉ cần cho ta một cái tên. Yên tâm! ta sẽ không tiết lộ với Dạ Tuyết. Ta không biết vì sao nàng truy lùng ngươi, ta cũng không quan tâm, ta đã hứa nhất định giữ lời.”
“Ngươi nói quá nhiều! nếu ngươi muốn đánh bại ta, vậy thì ta cho ngươi cơ hội. Lần tới ta sẽ tham gia thi xếp hạng, nếu ngươi dành vị trí thứ nhất, vậy thì coi như ngươi đã đánh bại ta, nếu không, vậy thì biết tên ta cũng vô ích.” nói xong lời này, Tôn Kỳ bỏ đi.
Nguyên Sa một thoáng suy nghĩ cảm thấy hợp lý, nắm tay siết chặt, lần tới hắn nhất định giành thứ nhất.
Đi được một quãng, chọn được một chỗ thích hợp, Tôn Kỳ ngồi xuống tu luyện, mấy ngày sau, thì có tiếng kêu lớn.
“Là hắn! tìm được hắn rồi.”
Một nhóm năm tên xuất hiện bao vây Tôn Kỳ.
“Hùng ca, hắn chính là bạch y ngân thương mà Dạ Tuyết học muội muốn tìm.”
“Là ngươi sao?” tên gọi Hùng ca khoanh tay, ánh mắt ngạo nghễ nhìn Tôn Kỳ.
“Là ta thì sao?” Tôn Kỳ không quá để tâm.
“Hắc, hắc… ngươi cũng mạnh miệng gớm. Ngươi có biết trước mặt ngươi là ai không? Đây chính là Hùng Mao học huynh...” tên theo đuôi giới thiệu.
“Cái thứ lông gấu có gì đáng để ta biết.” Tôn Kỳ chế giễu.
“Thứ không biết sống chết.” Hùng Mao lớn tiếng hét, khí lãng càn quét, sau lưng hai cánh tung bay rủ xuống tinh quang, là hai cánh thật không phải ảo ảnh.
“Đừng nghĩ ta sợ! tiếp chiêu!” Tôn Kỳ hét còn lớn hơn, quăng thương đâm tới.
Hùng Mao khinh thường chụp lấy mũi thương. Oanh! trường thương lập tức tự bạo, cùng lúc đó Tôn Kỳ biết mất tại chỗ, nhanh chân chạy trốn.
Nhất dực a! khoảng cách tu vi không phải nhỏ, chạy mới là thượng sách.