Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 643: Đệ tử ký danh.




Tôn Kỳ khi nghe Thảo không có hậu nhân thì sửng sốt.

“Tên Nhân tộc kia không phải là hậu nhân của Thảo sao? nàng có khẩu quyết của Thảo.”

“Có khẩu quyết không đồng nghĩa là hậu nhân. Thảo sẽ không để lại hậu nhân, ta hiểu hắn. Nhớ năm xưa có Thần nữ nguyện cùng hắn kết duyên, hắn cũng khéo léo từ chối. Hắn sợ, nên hắn sẽ không để lại hậu nhân.”

Hàn Thuyên khẳng định chắc nịch, không cần bằng chứng, lời của hắn chính là bằng chứng. Tôn Kỳ gật đầu cũng không nghi ngờ.

“Vậy tiểu cô nương kia...”

“Tùy ngươi thôi!”

Hắn muốn bán Uyển, chính xác là bán Thảo với giá cao nhưng việc Uyển không phải hậu nhân của Thảo khiến giá của nàng sụt giảm nghiêm trọng, gần như là vô giá trị. Tốn cơm nuôi a!

Uyển chính là át chủ bài quan trọng để hắn bái sư Hàn Thuyên. Kế hoạch gần đúng như hắn tính toán, đáng tiếc hai điểm: Hàn Thuyên trải qua năm tháng thái độ đối với Thảo đã không còn gay gắt ngược lại còn thể hiện sự tôn trọng, thứ hai là Uyển không phải hậu nhân của Thảo.

Không thể bán Uyển, hắn chuyển sang cách khác.

“Thưa thầy, ngài nói xem khẩu quyết của Thảo tốt đến mức nào, có thể so với của Thần tộc không?”

“Không nghiên cứu qua. Không thể trả lời chính xác. Nhưng ta tin tưởng trí tuệ của Thảo, thứ hắn tạo ra sẽ không quá tệ.” Hàn Thuyên trả lời.

“Thưa thầy, nếu như học trò tu luyện khẩu quyết này, sẽ như thế nào?”

Hàn Thuyên nhận ra lo lắng của hắn nên nói:

“Người khác ta không biết. Còn ta sẽ không bắt lỗi ngươi. Nhưng mà ngươi tu luyện cũng vô dụng, khẩu quyết này chỉ phù hợp với Nhân tộc, Thảo đã tính toán kỹ càng, hắn sẽ không vì ngươi may áo.”

“Nếu thầy không trách phạt, học trò tin tưởng người khác cũng không có lý do gì trách phạt. Khẩu quyết này là Thảo dùng để Nhân tộc quật khởi, hẳn là đồ tốt. Nếu vì không hợp mà từ bỏ thì quá đáng tiếc. Thầy nghĩ sao nếu học trò kết hợp khẩu quyết này với công pháp Thần tộc?”

“Ồ! ngươi có ý này cũng coi như có ý chí. Nhưng việc này quá khó.”

“Nhưng nếu thành công có thể khai sinh ra hệ thống tu luyện mới, mở ra thời đại mới. Thời đại này tân thần, có thể sẽ trở thành cổ thần.”

“Ý nghĩ của ngươi thật táo bạo. Nghe được lời này chỉ sợ một đám người sẽ cười nhạo ngươi.”

“Chỉ cần thầy không cười nhạo là được rồi.” Tôn Kỳ cười tươi đáp.

“Ngươi nói tất cả những điều này là vì bái sư sao?”

“Dạ phải! như thầy đã nói muốn bái sư thì phải vượt trội so với các huynh đệ, tỷ muội trước, học trò suy nghĩ nếu chỉ tu luyện, chỉ sợ cả đời cũng không qua được Thập Dương Thần, học trò bạo gan nghĩ đến việc mở ra hệ thống tu luyện mới, cho dù không thành công nhưng cũng có thể nâng cao hệ thống hiện có. Xứng đáng là học trò của thầy.”

“Ngươi thật cứng đầu.” Hàn Thuyên mỉm cười, đưa ra một lời nhận xét.

“Mong thầy cho phép.” Tôn Kỳ gập sâu người thành kính.

Hàn Thuyên suy nghĩ một thoáng rồi nói:

“Người trẻ có ý chí như vậy là tốt. Ngươi cứ làm điều ngươi cho là đúng.”

“Thưa thầy, vậy là thầy đồng ý nhận con.” Tôn Kỳ tỏ ra mừng rỡ.

Hàn Thuyên lắc đầu:

“Ngươi vẫn chưa làm được gì, tất cả chỉ là nói miệng. Chẳng lẽ ai đến trước mặt ta, ba hoa về những gì có thể làm thì ta cũng phải nhận làm đệ tử.”

Tôn Kỳ gật đầu, lời này không sai. Hắn cũng không nhiều lời giải thích, hắn muốn dùng hành động.

Sau lưng hắn dâng lên 50 viên tinh thần, với độ tuổi của Tôn Kỳ có được 50 viên tinh thần vô cùng giỏi, nhưng Hàn Thuyên cũng chỉ liếc mắt một cái, không tệ, chỉ vậy thôi!

Nhưng khi nhìn kỹ thì phát hiện quanh tinh thần có mấy sợi nguyện lực quấn quanh.

“Ngươi tu luyện nguyện lực?” Hàn Thuyên hơi ngạc nhiên.

“Đệ tử đã bắt đầu nghiên cứu kết hợp.” Tôn Kỳ nói.

“Ngươi đây là tự hủy tiền đồ, nếu không thành công, ngươi sẽ vạn kiếp bất phục.” Hàn Thuyên hiểu rõ tu luyện nguyện lực chỉ dành cho người thiên phú kém, không còn đường có thể đi. Nhưng Tôn Kỳ có thể tham ngộ chữ viết của hắn, tu luyện tới 50 viên tinh thần, thiên phú này vẫn là cực kỳ lợi hại.

“Học trò rất có lòng tin tưởng.” Tôn Kỳ tỏ ra quyết tâm.

“Ta thấy ngươi thật cứng đầu và điên cuồng.”

“Thưa thầy, xưa nay nghiên cứu giả, ai mà không điên. Học trò chỉ xin thầy một điểm thừa nhận. Học trò sau này nghiên cứu cần rất nhiều thứ, với thân phận của học trò hiện tại có điểm cũng không được, nhưng có một lời của thầy, mọi thứ đều dễ dàng.”

Hàn Thuyên sau một thoáng suy nghĩ thì mềm lòng:

“Ngươi nói cũng đúng, nên cho ngươi một chút giúp đỡ. Cuộc đời vốn vô thường, biết đâu ngươi lại thành công.”

Hàn Thuyên xòe bàn tay, trong tay xuất hiện một cây thước. Hàn Thuyên cầm thước giơ lên, Tôn Kỳ trịnh trọng quỳ xuống. Hàn Thuyên đánh một thước lên đầu, biểu tượng mở trí, đánh một thước vào ngực, biểu tượng mở tâm, đánh một thước vào má, biểu tượng mở khẩu.

“Ngươi từ nay là đệ tử ký danh của ta, ta giúp ngươi khai trí, khai tâm, khai khẩu. Ngươi từ nay phải biết dùng trí khai sáng, dùng tâm bao dung, dùng khẩu truyền dạy.”

“Đệ tử ghi khắc trong lòng.” Tôn Kỳ trịnh trọng đáp.

Hàn Thuyên thu thước, mỉm cười:

“Đứng lên đi!”

Tôn Kỳ đứng dậy, phát hiện ấn ký trên cánh tay đã thay đổi.

“Mặc dù đã là đệ tử ký danh của ta nhưng ngươi nên khiêm tốn làm việc, không cần trương dương. Ta nhận ngươi là để hỗ trợ ngươi, không phải để ngươi đi khoe khoang. Nếu ta biết được ngươi dùng thân phận không đúng mục đích, ta sẽ trọng phạt.”

“Đệ tử ghi khắc trong lòng.” Tôn Kỳ lặp lại lời hứa.

“Sau này nếu cần giúp đỡ chỉ cần thắp sáng ấn ký.”

“Vâng! học trò xin ghi nhớ.”

“Được rồi! ngươi có thể lui.”

“Học trò xin cáo lui.” Tôn Kỳ chắp tay hành lễ, chuẩn bị lui ra nhưng lúc này Hàn Thuyên lại nhắc nhở:

“Nếu ngươi đã muốn kết hợp các loại công pháp, vậy thì đến nơi ở của Thảo một lần đi, có khi sẽ có gợi ý.”

Tôn Kỳ ngạc nhiên muốn hỏi chính xác thì không gian đột nhiên chuyển biến, tinh thần ý chí trở lại, Tôn Kỳ mở mắt ra, hắn vẫn đang đứng trước cổng học đường.

Tôn Kỳ mỉm cười, mục đích đã đạt được, cái danh phận đệ tử ký danh này vô cùng giá trị, không phải điểm số có thể tính được. Hắn từ nay có thể hiên ngang làm một số việc. Nhưng vẫn còn một chút tiếc nuối, nơi ở của Thảo là ở đâu?

Sau khi trục xuất Tôn Kỳ, Hàn Thuyên đặt xuống quyển sách, suy nghĩ một thoáng, gọi:

“Khúc nhi!”

Một thoáng sau, một cậu thiếu niên từ đằng sau chạy lên, quần áo lấm lem bùn đất, tay còn đang cầm cái cuốc, chắp tay nói:

“Thưa thầy, có trò đây.”

“Ta mới nhận một đệ tử.”

Ồ! Thập Dương Thần ngạc nhiên.

“Tiểu sư đệ thế nào?”

“Không được như ngươi.”

Thập Dương Thần càng là ngạc nhiên, hắn biết tính cách của sư tôn, người sau phải tốt hơn người trước thì mới nhận.

“Có điểm gì đặc biệt sao?”

“Phải! nó rất điên cuồng!”

“Điên? đây cũng là điểm đặc biệt sao?”

“Có lẽ là không. Nhưng đây là kỷ nguyên điên đảo, chuyện gì cũng có thể, cũng cần có những con người suy nghĩ khác thường.”

“Đây là thầy làm chuẩn bị?”

“Không! chỉ là tiện tay mà thôi, cũng không hy vọng nhiều.”

“Vậy thầy muốn học trò làm gì?”

“Thời gian không còn nhiều. Khi vừa gặp tiểu sư đệ của ngươi, ta đột nhiên sinh hốt hoảng cảm giác cấp bách.”

“Có lẽ do thầy phong bế quá lâu gặp người tân thời liền cảm nhận được dòng chảy thời gian sinh ra dự cảm.”

Ừm! Hàn Thuyên gật đầu, rất có khả năng này.

“Ngươi không phải nói sắp thắng rồi sao? vậy thì mang một chút lễ vật cho tiểu sư đệ cũng là cho Thần tộc một cái cơ duyên.”

“Vâng!” Thập Dương Thần chắp tay vâng dạ. Sau đó từ trong mi tâm bay ra một đạo ấn ký, biến mất vào không gian. Thì ra đây chỉ là một đạo phân thân, Thập Dương Thần thực sự vẫn đang bên ngoài chinh chiến.

...

Tôn Kỳ trở về tu luyện, những lời hắn nói với Hàn Thuyên hoàn toàn là thật, cấp độ như Hàn Thuyên hắn làm sao dám nói dối. Vậy nên hắn cần nghiêm túc trong việc kết hợp các loại công pháp, muốn Hàn Thuyên trợ giúp vậy thì phải lấy ra một điểm thành quả.

Khi đi ngang qua vườn, bắt gặp Uyển đang ngồi dưới gốc cây vải tu luyện, thấy hắn, Uyển vội vàng đứng dậy giả vờ đang chăm sóc cây. Hắn nhìn nàng với ánh mắt ghét bỏ:

“Cái đồ vô dụng.”

Bán ngươi, người ta cũng không thèm, nuôi chỉ tốn cơm!

Uyển thì trợn mắt, ta làm gì ngươi rồi, ta thế nhưng trồng cây ủ rượu cho ngươi, ngươi còn dám chê ta vô dụng.

Tôn Kỳ tại bàn đá gần đó khoanh chân ngồi tu luyện, vận chuyển thần khí, từng sợi thần khí hiển hiện lưu chuyển không chút che giấu.

Uyển vẫn “chăm chỉ” làm việc, thỉnh thoảng lại liếc trộm. Nàng từ khi đến Thần giới, vẫn tranh thủ tu luyện nhưng hiệu quả là con số không, thấy Tôn Kỳ công nhiên tu luyện, nàng nghĩ có thể hay không học trộm.

Vậy là nàng bất đầu quan sát cách Tôn Kỳ vận khí.

Tôn Kỳ mỉm cười hài lòng, hy vọng ngươi không quá ngu, học được một chút gì đó. Thứ công pháp hắn vận chuyển lấy khẩu quyết của Thảo làm chính, Linh Khí Quyết bổ sung phần thiếu, công pháp Thần tộc bổ trợ. Phù hợp với tình hình Uyển lúc này. Là một trong nhiều phép thử của hắn.

Mặc dù hắn đã phế khí hải và một số huyệt của nàng nhưng không sao, hắn phá được thì cũng chữa được. Bây giờ hắn không sợ có người phát hiện Uyển tu luyện, hắn có thể nói là hắn đang nghiên cứu. Có Hàn Thuyên làm bảo chứng, ai dám nghi ngờ.

Mấy ngày sau, hắn lại gọi A Tú vào trong phòng.

“Ngươi ngồi xuống, ta có thứ dạy ngươi.” Tôn Kỳ chỉ vào bồ đoàn bên cạnh nói.

A Tú không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Một thoáng sau, trong phòng truyền ra tiếng hô hấp nặng nề, có lúc lại dồn dập, đứt quãng.

“A! Thần tử, A Tú không làm được.”

“Ngươi làm được! tay đặt lên đùi thế này mới được...”

“Bụng A Tú đau...”

“Chút nữa ngươi sẽ thấy nóng...”

“Thần tử, đừng mà… tư thế này không được đâu...”

“Được rồi! ta sẽ làm từ từ...”

“Hộc, hộc, hộc...”

“Nhớ! ba ngắn một dài. Từ miệng nhẹ nhàng đưa xuống.”

“Ưm… ưm… A Tú… không thở được...”

“Nhả ra. Ai nói ngươi nín thở!”

“A! A! A! làm ơn nhẹ thôi!”

“Cố gắng chịu đựng!”

Tôn Kỳ đang điều chỉnh tư thế cho nàng, dạy nàng cách hô hấp.

A Tú hơi bối rối, thoáng chút đỏ mặt, nàng chưa bao giờ cận kề gần Thần tử như vậy, mặt sát mặt, cảm nhận được cả hơi thở, tiếng tim đập. Thần tử thật đẹp trai a!

“Ổn định tinh thần, tĩnh tâm.” thấy hơi thở của A Tú hơi gấp, tim đập nhanh, Tôn Kỳ liền nhắc nhở. Hắn đang muốn làm một loại thí nghiệm khác với A Tú.

Tôn Kỳ cầm tay A Tú khiến nàng ngượng ngùng.

“Chú ý.” Tôn Kỳ gắt.

“Dạ, vâng.” A Tú cố gắng bình tĩnh đáp.

Sau một tiếng tận tình chỉ bảo, A Tú cũng lắm được kỹ thuật hô hấp, đây mới chỉ là bước đầu, còn cần nàng tự rèn luyện cho đến mức thành thục, tự nhiên mà hô hấp.

Đây vẫn chưa phải là tu luyện. Hắn đang giúp nàng ổn định lại các dòng khí trong cơ thể, nâng cao khí huyết, bổ tạng, rèn tủy… nâng cao thể chất.

Bên một phóng khác Tôn Kỳ cũng tương tự hướng dẫn A Hoàng, phân thân với hắn không phải việc khó.

Hắn đang xây chắc căn cơ cho cả hai, chuẩn bị thí nghiệm các loại tu luyện.

Một tiếng sau, hai nàng ướt đẫm mồ hôi, quần áo dính sát vào người, bài học hôm nay đến đây kết thúc, trước khi để hai nàng đi, hắn dặn kỹ không được tiết lộ chuyện này với ai, kể cả với tỷ muội ruột. Hai nàng tất nhiên không dám trái lời.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, hai bọn họ nhón bước chân trở về phòng, chùm chăn lên đầu, cố gắng nằm ngủ, nhưng mà cảnh tượng vừa rồi cứ hiện lên trong đầu hai nàng khiến cả hai không tài nào ngủ được.

Trằn trọc đến nửa đêm, hai nàng đều bật dậy đi đến giếng nước.

“A Hoàng, tỷ chưa ngủ sao?”

“À, à, à… hôm nay tỷ… thấy nóng nên ra ngoài tắm rửa… đúng… đúng là như vậy… Còn muội!??”

“À… muội… muội cũng thấy nóng nên ra đây tắm.”

“Vậy… vậy chúng ta tắm chung đi.”

“Đúng! hôm nay trời thật nóng a!”

Hai nàng như bức tranh tuyệt mỹ được ánh trăng chiếu sáng, chỗ nào cần nhô thì nhô, chỗ nào cần nhỏ thì nhỏ, chỗ nào cần trắng thì trắng, chỗ nào cần đen thì đen. Khiến lòng người thổn thức.

Uyển nghe có tiếng nói, hé cửa sổ ra nhìn, bĩu môi, hai tỷ tỷ thật vô tư a, không giống như ta gánh vác trên vai cả vận mệnh Nhân tộc. Buổi sáng nhìn thấy tên kia tu luyện, linh cảm chợt sáng, thử cách mới vận khí liền cảm giác được ổ bụng nóng lên, đây là dấu hiệu nạp khí thành công. Ta đúng là thiên tài a! chỉ nhìn qua vài lần đã nghĩ ra được phương pháp tu luyện mới, không thua kém tổ tiên.

Nàng quay trở lại giường, khoanh chân tiếp tục nạp khí.

Tôn Kỳ ngồi trong phòng, tự nói: ba ngươi cũng xem như đệ tử của ta, cố gắng tu luyện, đừng làm ta thất vọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.