Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 607: Hội giúp nhau




Tôn Kỳ coi như qua ải, hắn muốn trở về nhà, nhưng hai vị giáp sĩ lại thả hắn vào giữa lễ hội. Hai tên này thật không hiểu lòng người.

Hắn chỉ có thể tiếp tục tản bộ.

Lễ hội vẫn diễn ra nhộn nhịp, chuyện của hắn hình như cũng đã truyền khắp các nhà. Trong thử thách hầm ngục, 16 tân sinh năm nay, thành tích tốt nhất là Nguyên Sa với 50 điểm, nhưng đáng chú ý nhất vẫn là Tôn Kỳ dù hắn chỉ có 33 điểm.

Nguyên Sa là hạ từng con rối kiếm từng điểm một, Tôn Kỳ là giết một con hổ 30 điểm, đây là điều không một tân sinh nào làm được.

Nguyên Sa vốn tưởng đã vượt lên Tôn Kỳ nhưng rốt cuộc mọi ánh mắt vẫn tập trung vào Tôn Kỳ, điều này khiến hắn không vui.

Tôn Kỳ đang đi trên con đường lớn thì bị chú ý bởi tiếng rao.

“Sách đây! sách đây! Thương Đồ Lục quyển 8, liệu Lục Minh có thể thoát được Ma Vực, tất cả sẽ có giải đáp trong tập này.”

“Du Giang Sơn, sách mới của Hoàng Ngư đại thần, tình cảm nhẹ nhàng vui tươi, thích hợp đọc khi thưởng cảnh.”

“Sát Lục tập cuối, thân thế của nhân vật chính đã được tiết lộ.”

“Và còn nhiều sách hay khác, mọi người đừng bỏ lỡ.”

Tôn Kỳ khó hiểu: cái thể loại gì đây?

Hắn tò mò bước tới gian hàng. Thấy có khách, mấy vị học huynh tràn ra lôi kéo hắn.

“Học đệ nhanh nhanh vào xem. Sách mới, sách kinh điển, sách nổi tiếng… tất cả bọn ta đều có!”

Tôn Kỳ cầm lên một quyển sách, hắn chưa biết chữ nhưng nhìn hình vẽ khá bắt mắt.

“Học đệ thật có mắt, đây là quyển sách mới nhất của Phong Thiên đại thần, cực kỳ đặc sắc.”

Tôn Kỳ nghe hai chữ đại thần thì nội tâm rung động, đại thần chính là cấp bậc của Thương Quân, Đấu Chiến, sách bọn họ viết ra chắc chắn vô cùng giá trị, đáng để hắn tham khảo. Hắn muốn! Nhưng Tôn Kỳ vẫn cố làm vẻ bình tĩnh hững hờ, không thể để bọn họ làm giá.

Hắn ho khục khục vài tiếng, mắt liếc sang ngang, giả bộ không quan tâm, hỏi:

“Sách này tạm được, giá bao nhiêu?”

“Không đắt, không đắt… chỉ có 10 điểm một quyển.”

Tôn Kỳ nghe giá này thì sửng sốt, sách đại thần viết ra chỉ có giá này thôi sao? quá rẻ! hắn mua mười quyển. Tôn Kỳ định mở miệng đồng ý thì có tiếng nói cắt ngang:

“10 quyển 1 điểm.”

Tôn Kỳ kinh ngạc quay đầu, là một vị Thần nữ khí chất lạnh lùng sắc bén, nhìn hắn nhẹ gật đầu. Tôn Kỳ cũng gật đầu đáp lễ.

“Đại tiểu thư à! sách này bìa được Mộc đại sư vẽ độc quyền, giấy là giấy hoa, tâm huyết mười năm suy tư của Phong Thiên đại thần, mỗi từ mỗi chữ giá trị không thể nào dùng điểm số đong đếm được, 10 điểm đã là quá rẻ, là Phong Thiên đại thần làm phước thiên hạ.”

— QUẢNG CÁO —

Tôn Kỳ nghe xong những lời này cũng bị mê hoặc, sách của đại thần 10 điểm đúng là quá rẻ. Hắn cũng muốn nhanh đồng ý giao dịch.

Chỉ thấy vị Thần nữ hừ lạnh:

“Một cuốn tạp văn cũng có thể nói được cao đẹp như vậy. Mộc đại sư? không phải tên Mộc Thạch kia đi, hắn không lo tu luyện họa đạo, suốt ngày vẽ linh tinh bao giờ mới tiến bộ được, mấy trăm năm rồi còn chưa qua được năm nhất, nhớ rồi đó ta còn học chung với hắn đâu.”

Nàng sau đó quay nhìn Tôn Kỳ, nói:

“Ngươi đừng để bọn Tạp Văn Gia lừa gạt, đại thần trong miệng bọn hắn nói không phải Thần tộc phong thần như Thương Quân, Đấu Chiến. Đây chỉ là danh hiệu tự phong trong Tạp Văn Gia, không đại biểu thực lực, toàn là bọn rảnh rỗi không chịu tu luyện, suốt ngày đầu óc mơ màng viết truyện tưởng tượng.”

Tôn Kỳ nghe đến đây thì đã hoàn toàn hiểu.

“Đa tạ học tỷ nhắc nhở!” Tôn Kỳ chắp tay hành lễ.

“Ta gọi Trịnh Oanh, thuộc Pháp Gia.” vị Thần nữ này giới thiệu.

“Đệ là Thẩm Văn.” Tôn Kỳ lịch sự giới thiệu.

“Ta biết! mấy ngày nay tên ngươi ta đã nghe đầy tai.” Trịnh Oanh lạnh nhạt nói.

Tôn Kỳ gãi đầu cười khổ, thì ra hắn đã nổi tiếng như vậy. Nhưng mà nàng nói thuộc Pháp Gia, chẳng lẽ lại như mấy nhà trước muốn bắt hắn đi thử thách, Tôn Kỳ nhìn Trịnh Oanh làm ra thế cảnh giác.

Trịnh Oanh liếc hắn, khinh thường nói:

“Pháp Gia coi trọng không chỉ có thiên phú, ngươi đừng có tự đa tình, Pháp Gia còn chưa để ý đến ngươi đâu.”

Tôn Kỳ bị chửi chỉ biết gãi đầu cười trừ, như vậy cũng tốt, bớt đi một rắc rối.

“Trịnh học muội, muội như vậy là hỏng chuyện làm ăn của bọn ta rồi.” một vị học huynh có vẻ lớn tuổi lên tiếng.

Trịnh Oanh nhìn hắn chỉ bằng nửa con mắt, cô nàng này đúng là mắt cao hơn đầu, nhìn ai cũng như kẻ thù của mình, ngôn ngữ thì không chút khách sáo:

“Vệ Hồng, ngươi sáu ngàn năm rồi mà vẫn không thể vào năm ba, ta tuy nhập học muộn hơn ngươi nhưng đã học cùng lớp, rất nhanh sẽ vượt qua ngươi, lúc đó ta để ngươi gọi học tỷ đến mỏi miệng.”

Vệ Hồng bị mắng thì cười khổ không thể phản bác, Trịnh Oanh thiên phú thật sự rất tốt, hoàn toàn có khả năng mọc đôi cánh thứ hai trước hắn, lúc đó hắn đúng là phải gọi học tỷ.

Thần tộc tuổi thọ rất dài, dài đến nỗi họ đôi khi họ quên mất bản thân bao nhiêu tuổi, nên vẫn là dùng thực lực để phân chia cách gọi tốt.

Vệ Hồng đành hạ giọng:

“Được, được… Trịnh học tỷ, tỷ có thể để bọn ta làm ăn không?”

— QUẢNG CÁO —

“Hừ! một lũ lừa gạt! ta sau này vào Pháp Gia Lập Pháp sẽ ban luật cấm bán quá giá.” Trịnh Oanh hừ lạnh nói.

“Bà cô của tôi ơi! đã có luật cấm mua gian bán lận rồi, làm ơn đừng vẽ thêm luật nữa.” Vệ Hồng méo miệng nói.

Trịnh Oanh hứ một tiếng, không thèm nói nữa.

Tôn Kỳ nghe được sự thật liền mất hết hứng thú với mấy quyển sách này, muốn quay đầu bỏ đi nhưng ngay lập tức bị mấy vị học huynh bắt lấy.

“1 điểm 10 quyển, thành giao. Sách của đệ đây! nhanh quẹt thẻ.”

Không để hắn phản kháng, các vị học huynh đã dúi vào tay hắn 10 quyển sách dày, một vị học huynh đưa thẻ ra trước mặt hắn. Tôn Kỳ không hiểu sao lại lấy ra tấm thẻ của mình, vị học huynh vội giật lấy tấm thẻ, quẹt một cái, 1 điểm đã được chuyển qua.

“Xong rồi! xong rồi!” vị học huynh này tỏ ra vui vẻ, Tôn Kỳ cảm giác như mình vừa bị lừa, 1 điểm 10 quyển vẫn còn quá đắt.

“10 quyển này là phần một trong 50 phần của Thần Điêu Đại Bịp, nếu học đệ muốn mua hết 50 phần, bọn ta sẽ giảm giá 20 phần trăm cho đệ. Đệ thấy sao?” vị học huynh này ánh mắt mong chờ nhìn Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ lúc này có thể khẳng định không phải cảm giác mà chắc chắn mình đã bị lừa. Hắn chỉ có thể lắc đầu.

“Ngoài ra bọn huynh còn có Tả Khuynh Thành, Thương Đồ Lục, Du Giang Sơn… toàn là những tác phẩm kinh điển.” vị học huynh này hứng khởi giới thiệu.

Tôn Kỳ vội vã bỏ đi, hắn sợ đứng đây một lúc nữa sẽ không chịu được. Trịnh Oanh cũng bước nhanh theo sau.

“Học tỷ có gì chỉ bảo sao?” Tôn Kỳ hỏi.

“Không có! nhìn ngươi ngốc như vậy, sợ ngươi bị lừa, ta theo ngươi một đoạn.” Trịnh Oanh lạnh nhạt trả lời.

Tôn Kỳ cười khổ.

“Nhìn đệ ngốc lắm sao?”

Trịnh Oanh gật đầu rất thành thật. Tôn Kỳ bó tay rồi, cô nàng này thật không biết khách sáo.

“Tạp Văn Gia kia là thế nào? đệ nghe nói chỉ có bảy nhà thôi mà.” Tôn Kỳ đổi chủ đề.

“Sai lầm! thật ra có rất nhiều nhà, chỉ cần có một vị phong thần đứng ra làm đại diện thì có thể thành lập nhà, trước đó và hiện nay đều có nhiều, nhưng bảy nhà lớn nhất nên thường được coi như đại diện. Tạp Văn Gia chỉ là một tiểu gia, thành viên có mười người, chuyên viết tạp văn kiếm tiền, giống như là một câu lạc bộ tập hợp những người cùng chung sở thích. Không giống như bảy nhà, truyền nghề thụ nghiệp.” Trịnh Oanh giải thích.

“Tỷ nói Tạp Văn Gia chỉ có mười người, bọn họ có phong thần sao?” Tôn Kỳ hơi ngạc nhiên hỏi, trong suy nghĩ của hắn phong thần không nên chỉ viết tạp văn kiếm vài điểm lẻ.

“Tạp Văn Gia tuy là một tiểu gia nhưng nghe nói đã tồn tại từ rất lâu, bọn họ có một vị phong thần đỡ đầu, nhưng là ai thì không ai biết. Ban đầu bọn hắn chủ yếu phụ trách sao chép tài liệu làm công, nên biết thời điểm đó còn chưa có giấy phải dùng xương, đất sét, đá, da thú… làm vật ghi chép, nhưng những vật liệu này hoặc là quá khó ghi chép hoặc là quá dễ hỏng, da thú tương đối tốt nhưng lại khó xử lý. Nói chung là rất nhiều vấn đề. Vào thời điểm đó công việc nhiều, bọn họ kiếm điểm tương đối tốt.

Nhưng vào kỷ 70, Nhân tộc Thảo xuất hiện, hắn sáng tạo ra giấy viết, tạo ra một cuộc cách mạng lớn trong ghi chép, lưu trữ tài liệu. Bọn họ dần mất đi công việc của mình, để sống tiếp bọn họ chuyển sang viết tạp văn tiểu thuyết nhưng việc sao chép phải làm thủ công khiến mỗi quyển sách phát hành giá rất cao, mà tạp văn tiểu thuyết không có giá trị thực tiễn, chỉ để đọc cho vui, giá quá cao sẽ không có ai mua. Tạp Văn Gia đứng trước nguy cơ giải tán, bọn họ đã từng rất hận Thảo.

Nhưng sau đó Thảo sáng chế ra bản khắc in, có thể sản xuất sách số lượng lớn hàng loạt trong thời gian ngắn. Phát minh này đã cứu vớt Tạp Văn Gia, bọn hắn có thể bán sách với giá rẻ như bèo.”

— QUẢNG CÁO —

Tôn Kỳ gật đầu, xem như có thêm hiểu biết về Thần tộc. Trên đường đi cùng nhau, tranh thủ cơ hội, Tôn Kỳ hỏi Trịnh Oanh rất nhiều, Trịnh Oanh tương đối tốt tính, cái gì biết đều nói.

Tiếp theo lễ hội, Tôn Kỳ không tham gia thêm thử thách. Khi lễ hội kết thúc, các nhà mang phần thưởng đến cho hắn, vậy là hắn có thêm mấy trăm điểm trong thẻ, nhưng đáng giá nhất với hắn là Thanh Huyền Cầm.

Khi các lớp học bắt đầu lại, Tôn Kỳ chăm chỉ lên lớp, trong thời gian này danh tiếng của hắn đã râm ran trong khối học đường. Nhiều người thích cũng lắm kẻ ghen ghét.

Một tháng sau, lớp cơ bản kết thúc, bọn hắn đã học xong ngôn ngữ chữ viết, Tôn Kỳ phải công nhận Tân ngữ quả thật rất dễ học, cộng thêm trí lực Thần tộc khá cao nên việc học kết thúc khá nhanh gọn. Bọn hắn được đưa vào năm nhất học đường.

Ngày đầu tiên khá là bỡ ngỡ, giảng viên phát cho bọn hắn một đống sách sau đó để bọn hắn tự học, giảng viên tiếp tục giảng bài trước đó, bọn hắn cảm thấy khớp, ngơ ngác không hiểu gì. Buổi học đầu tiên kết thúc vô ích.

Khi bọn hắn thu gom sách vở chuẩn bị ra về thì có mấy vị học huynh học tỷ xuất hiện nhìn bọn hắn cười thân thiện, nhưng Tôn Kỳ cảm giác bọn họ nhìn mình như nhìn cừu non.

Một vị học huynh tóc dài búi cao, râu quai nón che gần nửa khuôn mặt được cắt tỉa gọn gàng, chòm râu cằm được kết bím, nhìn vị học huynh này thật giống như một ông chú.

Mấy vị nữ Thần trong nhóm nhìn thấy thì e ngại cảnh giác. Vị học huynh này cười ha hả, cố làm ra vẻ thân thiện, nói:

“Các vị học muội, học đệ đừng sợ! bọn ta là có ý tốt.”

“Ý tốt gì?” Ngọc Ly mở miệng hỏi.

“Các vị học muội, học đệ ngày đầu đi học cũng thấy đó, rõ ràng là không tiếp thu được cái gì kiến thức. Bọn ta lúc trước cũng ở trong hoàn cảnh như các vị học đệ, học muội. Nhưng nhờ có hội giúp nhau học, bọn ta nhanh chóng nắm bắt được kiến thức hòa nhập cùng các nhóm trước.”

“Hội giúp nhau học?” Ngọc Ly hỏi lại.

“Đúng vậy!” vị học huynh râu quai nón bắt đầu giải thích: “Các học đệ, học muội cũng thấy giảng viên không bắt đầu dạy từ cơ bản, ta dám chắc các đệ, các muội nghe không hiểu cái gì. Bởi vậy mới cần hội giúp nhau học. Vào hội, các đệ, các muội sẽ được bọn ta dạy lại từng bước cơ bản, cầm tay chỉ việc.

Ta nói cho các đệ, các muội biết thật ra tại Thần tộc toàn là học huynh, học tỷ dạy, thầy giáo thực sự chắc chỉ có mỗi Hàn phu tử. Nham Sâm, giảng viên của mấy đệ, muội thật ra là học viên khóa trên, sau này gặp lại có thể gọi là học huynh cũng được.”

“Ta muốn tham gia.” nghe đến đây một vài tân sinh mắt sáng bừng ngay lập tức đồng ý.

Đám học viên cũ nhìn nhau cười thầm, mọi thứ đúng như dự đoán. Vị học huynh râu quai nón tiếp tục:

“Nhưng mà việc hướng dẫn các học đệ, học muội cũng sẽ tốn thời gian, công sức của bọn ta, bởi vậy cần một chút bồi dưỡng.”

“Bồi dưỡng? bao nhiêu?” một vị tân sinh hỏi. Nói đến đây thì bọn họ đã hiểu, đây là dạy học kiếm điểm, không có cái gì giúp đỡ đơn thuần.

“Không nhiều, không nhiều… chỉ cần 1 điểm với 1 giờ dạy, tất nhiên có một số môn cần nhiều sức hơn sẽ lấy giá khác, nhưng cơ bản đều là 1 điểm 1 giờ.” vị học huynh râu quai nón tươi cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.