Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 604: Thử đàn




Tôn Kỳ ngã sấp mặt, đột nhiên có một cỗ kình lực cuốn tới kéo hắn nghiêm chỉnh ngồi dậy. Tôn Kỳ nhìn qua, chắp tay cảm tạ, đồng thời muốn giải thích hắn không định tham gia. Nhưng mà vị tiên sinh kia đã phất tay dựng lên lồng cách âm, nói:

“Thử thách bắt đầu!”

Tôn Kỳ cười khổ, hắn đây là bị ép buộc rồi. Không còn cách nào khác, chỉ có thể thuận theo.

Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên dây đàn, nhắm mắt bắt chước mấy người trước đó. Hắn cũng không có ý định làm cái gì, nhắm mắt một lát, sau đó đóng kịch một hồi cho qua chuyện.

Nhưng khi hắn vừa chạm tay vào đàn, ý thức của hắn lập tức bị kéo vào một không gian xa lạ. Tôn Kỳ hơi chút bất ngờ nhưng không hoảng loạn, hắn đã trải qua vô vàn nguy hiểm, một chút này chưa thể khiến hắn sợ.

Tôn Kỳ đảo mắt nhìn quanh, hoàn toàn là một màu u tối. Tôn Kỳ bình thản vừa bước đi vừa thăm dò, không vội không gấp.

Chợt xuất hiện ánh sáng mờ, cả không gian u tối hóa thành chiều hoàng hôn đỏ máu, một tên khổng lồ sừng sững chặn trước mặt Tôn Kỳ, đôi mắt nó bắn ra hung quang, giọng nói như chuông đồng:

“Kẻ xâm nhập, nơi đây không phải chỗ của ngươi!”

Tôn Kỳ nhìn tên khổng lồ này cười nhạt. Lý Mộ Bạch nói đàn này đã thông linh, hắn lúc đó còn chưa hiểu rõ thông linh là như thế nào, bây giờ xem ra đây chính là linh của Thanh Huyền Cầm, không gian này chính là không gian linh.

Khá giống với hồn phách và không gian hồn phách.

Tại trên lớp, khi được nghe giảng về linh, hắn đã từng suy nghĩ linh có phải là một dạng sự sống? Không biết nhưng đây là một đề mục đáng để hắn đi tìm hiểu.

Nhưng trước mắt xử lý tiểu linh này đã.

Tên khổng lồ nặng nề bước tới, mỗi bước của nó kéo theo không gian chấn động theo, tên khổng lồ đứng trước mặt Tôn Kỳ, cúi đầu nhìn xuống:

“Kẻ xâm nhập, chết!” âm ba trực tiếp công kích thần hồn, nếu không có ý chí kiên cường sẽ ngay lập tức bị chấn nhiếp, dọa sợ.

Tôn Kỳ ngửa mặt nhìn cười khẩy, hắn há có thể sợ một chút công kích thần hồn này.

Nhìn vẻ mặt như khiêu khích của Tôn Kỳ, người khổng lồ nổi giận, hắn gầm lên giận dữ, vung nắm đấm giáng xuống, cả không gian bị nắm đấm đánh cho gợn sóng, bẻ cong. Khí thế này thật đáng sợ. Chiêu thức chưa giáng cũng đủ dọa sợ một đống người.

Tôn Kỳ bình tĩnh như không, hờ hững tung nắm đấm đối chiến.

Bịch! hai nắm đấm chạm vào nhau, không có kinh thiên tiếng động. Tôn Kỳ cảm giác như mình đấm vào bao khí.

Quả nhiên! xì… người khổng lồ thoát khí, chẳng mấy chốc chỉ còn lại một tiểu bất điểm đầu to hình người.

Tôn Kỳ túm lấy tóc tiểu bất điểm cười:

“Tiểu bất điểm dám trước mặt ta tác oai tác quái.”

Tiểu bất điểm vùng vẫy kêu chít chít, nó không ngờ có một ngày mình bị bắt thóp.

Tiểu bất điểm này tên Thanh Huyền, là Nhã Văn lấy theo tên cây đàn đặt cho nó. Trí tuệ của nó vẫn ở dạng sơ sinh, suy nghĩ rất đơn giản: lãnh địa của ta, ta là bá chủ, ai xâm nhập, ta đánh cho khóc gọi mẹ.

Trong không gian của linh, chỉ có ý thức bị kéo vào, nên không thể dùng thần lực hay hồn lực, mà đám học viên năm nhất chưa trải nguy hiểm, tinh thần ý chí tương đối yếu vậy nên dễ dàng bị tiểu bất điểm Thanh Huyền dọa sợ. Nhưng Tôn Kỳ lại khác, ý thức và ý chí của hắn thuộc dạng cáo già nên hắn dễ như trở bàn tay bắt lại tiểu bất điểm này.

Tôn Kỳ nhìn tiểu bất điểm Thanh Huyền cảm thấy hứng thú, đang có ý định tìm hiểu về linh, nhân cơ hội này thử kiểm tra một chút.

Tiểu bất điểm Thanh Huyền nhìn thấy ánh mắt của Tôn Kỳ, trong lòng liền dâng lên một cỗ dự cảm không lành, nó càng vẫy vùng dữ dội. Tôn Kỳ cười hiểm ác, đã vào tay ta còn muốn thoát sao?! hắn bắt đầu siết chặt tay.

Tiểu bất điểm hoảng loạn, nó phồng mang trợn má sau đó… bụp! vỡ tan như bong bóng nước thành vô vàn những điểm sáng li ti. Tôn Kỳ ngẩn ngơ, hắn còn chưa ra tay, đây là sợ quá mà tự sát sao? Hắn chưa kịp nghĩ nhiều thì những điểm sáng li ti như có linh tính, tất cả bay về một hướng. Tôn Kỳ mỉm cười, quả nhiên chưa chết.

Hắn lập tức động thân đuổi theo.

Đuổi được một lúc lâu, hắn thấy được trên đầu một vòng hào quang, những điểm sáng li ti đang bay thẳng thì móc ngược lên trên bay vào trong vòng hào quang. Tôn Kỳ nhún chân bay lên đuổi theo.

Đến trước vòng hào quang thì hắn dừng lại, quan sát một chút hắn phát hiện đây là một loại ấn ký. Bên kia ấn ký, những điểm sáng tụ lại, tiểu bất điểm Thanh Huyền lại hồi nguyên như cũ. Nó đứng bên kia tay nắm lấy những đường nét trên ấn ký giống như tù nhân nắm thanh sắt. Nó kêu chít chít như mắng Tôn Kỳ.

Chưa thỏa mãn, nó quay lưng giơ cái mông ra lắc lắc khiêu khích. Tôn Kỳ nhìn nó mỉm cười, từ từ đưa nắm đấm về phía sau rồi oanh! nắm đấm giáng lên ấn ký.

Ấn ký lập tức rung rinh, ánh sáng lập lòe, tiểu bất điểm chưa bao giờ gặp trường hợp như vầy khiến nó sợ phát hoảng, nó dù sao vẫn là sơ sinh, rất nhát gan. Ấn ký nhanh chóng trở lại như thường. Tôn Kỳ suy đoán ấn ký này rất mạnh, hắn không thể nào phá được nhưng dọa một chút tiểu bất điểm này thì dư sài.

Oanh! oanh! oanh! Tôn Kỳ liên tục giáng đòn lên ấn ký.

Tiểu bất điểm trốn trong một góc ôm đầu, chổng mông run run, hai mắt muốn khóc, miệng lẩm nhẩm gì đó.

— QUẢNG CÁO —

Tại trên một đỉnh thanh sơn.

Phụt! Nhã Văn phun nước đang uống vào mặt Đấu Chiến.

Đấu Chiến vuốt mặt quát mắng:

“Cái tên ẻo lả nhà ngươi, bình thường tỏ ra nho nhã, thật ra là rất tiện.”

Nhã Văn nghe mắng thì cười gượng, lắc lắc tay nói:

“Không phải! là do nước sâm quá nóng.”

“Hừ! ngươi lừa ai đây!” Đấu Chiến hừ lạnh, ở trình độ của bọn hắn còn sợ nước nóng sao?!

Nhã Văn lấy ra một chiếc khăn trắng lau miệng, vừa rồi hắn thất thố như vậy là do bất ngờ nhận được tín hiệu cầu cứu khẩn cấp của Thanh Huyền.

Thanh Huyền Cầm theo hắn từ lâu giống như tri kỷ, hắn chứng kiến sự ra đời và lớn lên của tiểu bất điểm Thanh Huyền, tình cảm có thể nói là vô cùng sâu, bởi vậy Thanh Huyền mới có thể trực tiếp câu thông với hắn.

Nhưng lúc này Thanh Huyền Cầm đang ở chỗ gian hàng Văn Gia, đám học viên năm nhất là không có khả năng uy hiếp được tiểu bất điểm Thanh Huyền hay là có kẻ nào cố tình làm khó tiểu Thanh Huyền?

Nhã Văn đôi mắt biến ảo, nhìn về phía học đường. Hắn thấy được Tôn Kỳ đang ngồi trước Thanh Huyền Cầm bất động. Suy nghĩ một thoáng hắn rất nhanh đoán ra sự việc: Tôn Kỳ bị kéo vào trong không gian linh, chắc đã đánh nhau với tiểu Thanh Huyền, tiểu Thanh Huyền thua thảm nên cầu cứu hắn, những học viên khác có lẽ không thể làm được điều này nhưng một kẻ tay không giết qua bạch lang, ý chí sắt đá có thể nghĩ.

Tội nghiệp tiểu Thanh Huyền, gặp phải một tên sát lang!

Nhã Văn còn đang muốn quan sát thêm, càng nhìn hắn càng vừa mắt Tôn Kỳ nhưng ngay lúc này răng rắc… Đấu Chiến đưa tay bóp nát không gian, ngăn không cho Nhã Văn nhìn tiếp, bực mình nói:

“Ngươi nhìn cái gì?”

“Không có gì?” Nhã Văn cười đáp, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Hừ! ngươi có thể giấu được ta sao? không phải tên tiểu tử Thẩm Văn thì còn có thể là ai?” Đấu Chiến nhìn ra tâm tư của Nhã Văn, nói huỵch toẹt ra.

“Ngươi không phải cũng như vậy sao?” Nhã Văn cười đáp: “Ngươi mời ta đến thưởng cảnh không phải cũng vì muốn giữ chân ta sao?”

“Hừ! ngươi đánh giá mình quá cao rồi!” Đấu Chiến ngay lập tức phủ nhận.

“Nếu không phải vậy thì sâm đã uống xong, ta đi trước.” Nhã Văn đứng dậy muốn đi.

“Khoan đã! ta ở đây có một chút Linh Tảo mới hái, cùng uống đi.” Đấu Chiến nhấn vai Nhã Văn ngồi xuống nói.

Ngay lúc này hạ nhân mang lên một bộ ấm tách được làm vô cùng tinh tế, bên trong tách đặt vài phiến lá xanh, hạ nhân rót vào nước nóng, hương thơm ngào ngạt lập tức bay lên. Tại Thần tộc, bọn họ thưởng cảnh thường dùng thiên địa linh thảo nấu làm nước uống, vô cùng xa xỉ.

Nhã Văn nhìn tách nước đưa tới trước mặt mình, mỉm cười, quả nhiên Đấu Chiến đang muốn cầm chân hắn. Không sao! cũng chính hợp ý hắn, bây giờ xem ai sắp xếp cao tay hơn có thể bắt lại được Tôn Kỳ.

Nhưng mà hắn khiến hắn đau đầu là Tôn Kỳ liên tục tấn công ấn ký của hắn, phá vỡ là điều không thể nhưng lại khiến tiểu Thanh Huyền sợ chết khiếp liên tục phát tín hiệu cầu cứu. Đầu hắn lúc này tràn ngập những tiếng kêu cứu, mệt mỏi a.

Tôn Kỳ đánh vào ấn ký một lúc lâu thì mỏi tay, hắn cảm thấy chơi đã đủ, dọa cho tiểu bất điểm co ro không dám ngẩng đầu, đã đến lúc trở ra.

Không gian linh này kéo ý thức hắn vào, muốn ra vậy thì dùng cường đại hơn ý thức để thoát ra. Tôn Kỳ khẽ động hai mắt bắn tinh quang, vút! thân hình hắn biến mất tại chỗ.

Tiểu Thanh Huyền cảm giác kẻ xâm nhập đã không còn, một lúc lâu sau mới dám quay đầu hé mắt nhìn.

Tại ngoại giới, Tôn Kỳ mở mắt, khóe miệng hơi cong lên, tay bắt đầu động.

Ting… ting… ting… liên tục 20 tiếng vang lên, Tôn Kỳ vẫn chưa dừng lại, những tiếng tiếp theo lần lượt vang lên không một chút khó khăn.

25 tiếng… 28 tiếng… ting! Tôn Kỳ chạm mốc 30 tiếng.

30 tiếng chính là một cái mốc, tiếp sau đó sẽ là khảo nghiệm của linh, được phép hoặc không được phép. Tôn Kỳ không lo lắng điều này, hắn đã dọa cho tiểu bất điểm kia sợ phát khóc làm gì còn dám cản trở hắn đánh đàn.

Ting! tiếng thứ 31.

Vị tiên sinh gần đó liền hé mắt nhìn, 31 tiếng đây là thành tích khá tốt. Ở dưới bắt đầu râm ran bàn tán, nhiều kẻ tán thưởng, nhiều kẻ lại không phục… Lý Mộ Bạch mỉm cười hài lòng.

— QUẢNG CÁO —

Tôn Kỳ cảm thấy đánh đàn quá nhanh, sợ sẽ bị nghi ngờ, vẫn là diễn kịch nhiều một chút tốt. Trán hắn bắt đầu nổi gân xanh gân đỏ, mồ hôi lấm tấm. Ai nhìn cũng biết hắn đang vô cùng cố gắng miễn cưỡng.

Ting! tiếng thứ 32.

Đánh ra tiếng này, Tôn Kỳ thở hồng hộc.

“Cực hạn rồi sao?” một tên khán giả tỏ ra tiếc nuối nói.

“Đến được bước này, đã cực kỳ xuất sắc.” một tên khác an ủi.

“Nhiều học viên năm nhất cũng không làm được như hắn.”

“Tương lai chỉ sợ là cái tiếp theo Trúc Dã.”

“Trúc Dã sao? hắn rất tốt nhưng so với Trúc Dã còn cách tám ngàn dặm.”

“Ta lại thấy khoảng cách rất gần.”

“Rửa mắt, ta chờ!”

Tôn Kỳ sau một đợt thở hồng hộc, sắc mặt đã đỡ hơn, khó khăn nuốt một ngụm khí, tay hắn bắt đầu đặt lên dây đàn tiếp theo.

Hắn gồng hết sức kéo lên dây đàn, nhưng chỉ lên được một chút, hắn nghiến răng ken két gia tăng thêm sức lực, nhưng cũng chỉ như vậy. Hắn không thể giữ được nữa, dây đàn tự động rời tay.

Ting! tiếng thứ 33, nhưng mà hơi nhỏ.

“Cái này có được tính?” ở dưới có tên hỏi.

“Có tiếng, nên được tính.”

“Ta lại thấy không được, tiếng này có chút miễn cưỡng.”

“Có tiếng là tốt rồi, ngươi còn đòi to rõ.”

“Không cần tranh cãi, cứ để trọng tài phát quyết.”

Vị tiên sinh bên cạnh nhìn Tôn Kỳ, hỏi:

“Ngươi còn có thể tiếp tục?”

Tôn Kỳ khô khan nuốt xuống một ngụm khí, cố gắng gật đầu, kéo lên hết sức mới nói được mấy chữ:

“Có thể!”

Vị tiên sinh nhìn thấy quyết tâm của hắn thì gật đầu, chờ đợi.

Tôn Kỳ tranh thủ thời gian, cố gắng hớp khí, mãi một lúc sau, hắn mới nặng nhọc nhấc lên bàn tay đặt lên dây 34. Tất cả nín thở chờ xem.

Ngón giữa và ngón cái kẹp lấy dây đàn, hắn lần này không có kéo lên mà kéo ngang.

“Cái này cũng được sao?” một tên hỏi.

“Trong luật không cấm tức là được.”

“Nhưng ta chưa thấy ai kéo như vậy bao giờ, chỉ sợ là không thể thành tiếng.”

“Tên này là đang phá đàn.”

“Không trách được hắn, hắn chắc chưa bao giờ học qua đàn.”

Trong lúc bọn họ bàn tán, Tôn Kỳ đã kéo đến giới hạn, không thể cố thêm được nữa. Ting! hắn buông tay, tiếng thứ 34 vang lên.

Tất cả im lặng ngạc nhiên, như vậy cũng được.

Sau đó Tôn Kỳ lại nghỉ một quãng lâu. Khi kéo vang tiếng thứ 35 hắn thậm chí còn phun ra một ngụm máu tươi, nhìn thê thảm vô cùng.

Đến cuối cùng chỉ còn lại dây thứ 36. Kéo được dây này, đàn sẽ thuộc về Tôn Kỳ.

— QUẢNG CÁO —

“Hắn liệu có thể tạo nên kỳ tích.”

“Khó! ta thấy hắn đã đến giới hạn.”

“Dây thứ 36 đại biểu đã tiếp cận linh, thành tiếng đồng nghĩa với linh đồng ý với ngươi, nếu linh không nhận ngươi, ngươi có thể phải chịu phản phệ. Để được linh nhận đồng: hoặc là dùng cường lực áp chế hoặc là tương thông.”

“Ta thấy dùng cường lực là không thể nào, hắn mới nhập học mấy ngày không thể mạnh đến mức áp chế được linh. Còn tương thông? nếu hắn có thể tương thông thì đã không thảm hại như bây giờ.”

“Có lý! xem ra khả năng hắn thành công gần như bằng không.”

“Ta thì lại mong có kỳ tích.”

Tôn Kỳ khóe miệng chảy máu, toàn thân run lên nhưng ánh mắt hắn vẫn kiên cường bất khuất. Hắn ngón tay đặt lên dây đàn, hơi kéo lên.

Phốc! đàn chưa lên tiếng thì ngón tay hắn đã bị dây đàn sắc lẹm cứa vào, máu tươi chảy xuống, quả nhiên dây thứ 36 không đơn giản.

Tôn Kỳ nhăn mặt rên nhẹ, hai hàm răng cắn chặt cố không rên thành lời. Mọi người xung quanh xem mà thương cho hắn. Có Thần nữ ngây thơ chắp tay trước ngực thầm cầu nguyện cho hắn thành công.

Tôn Kỳ diễn kịch thật quá cảm động.

Tong… tong… máu đã đổ.

Tôn Kỳ miễn cưỡng hết sức kéo lên dây đàn, máu tươi chảy dọc theo dây đàn. Dây đàn hóa máu càng khiến cho cảnh tượng nổi bật thê lương, càng thể hiện ý chí bất khuất của hắn.

Mấy tiểu Thần nữ không chịu được khóe mắt rưng rưng, tay ôm miệng.

Dây đàn bị kéo lên, Tôn Kỳ buông tay. Ting! một tiếng vang xúc động lòng người, dây đàn rơi máu bắn tung tóe, Tôn Kỳ há miệng phun ra một ngụm máu nằm gục xuống đàn.

Bên dưới một thoáng im lặng, sau đó tiếng tung hô vỗ tay dậy trời, bọn hắn được chứng kiến kỳ tích, có người thực sự đánh được 36 tiếng.

Vị tiên sinh bên cạnh cũng xúc động không kém, gia chủ có người kế thừa!

Hắn phất tay xóa bỏ lồng cách âm, tiến lên đón lấy Tôn Kỳ.

Đúng lúc này có tiếng hét lớn:

“Thẩm Văn trọng thương nhanh gọi quân y!”

“Ai trọng thương? ai cần quân y? có ta đây!” một giọng nói vô cùng phối hợp vang lên.

Cùng lúc trong hư không một bàn tay xuất hiện chộp tới, vị tiên sinh hừ lạnh đưa tay vỗ ngăn cản.

Oanh! vị tiên sinh loạng choạng lui lại mấy bước, nghiến răng nói:

“Là ngươi!”

Bàn tay kia cũng bị đánh lui vào trong hư không, hiển nhiên hai bên ngang tài ngang sức. Nhưng một bàn tay khác từ trong hư không đã chộp lấy Tôn Kỳ kéo hắn vào hư không biến mất.

Vị tiên sinh chộp hụt Tôn Kỳ, giận dữ ra mặt nhưng cũng không có đuổi theo, chỉ lẩm bẩm mắng chửi. Sau đó lão quay xuống nói:

“Thẩm Văn, 36 dây đàn, chiến thắng được Thanh Huyền Cầm.”

Nghe vậy, đám phía dưới vừa mừng vừa tiếc nuối, bọn hắn không còn cơ hội lấy được Thanh Huyền Cầm nữa rồi. Nhưng lúc này vị tiên sinh lại tiếp tục nói:

“Thử thách vẫn tiếp tục, nếu như lại có người đàn được 36 tiếng, vậy thì đàn này sẽ thuộc về kẻ đó.”

Lời nói này khiến cho khán giả bất ngờ cùng hứng khởi, bọn hắn còn có cơ hội. Tôn Kỳ thành công khiến cho bọn hắn cảm thấy mình cũng có thể làm được, vậy là nhiều kẻ tranh nhau thử đàn.

Vị tiên sinh sở dĩ ban ra luật này vì đánh lên được 36 tiếng đồng nghĩa với được linh chấp nhận, nếu sau đó linh tiếp tục chấp nhận kẻ khác đồng nghĩa với kẻ đến sau xuất sắc hơn. Nếu như xuất sắc hơn vậy thì tước của Tôn Kỳ cho kẻ đó có gì không được.

Liên tiếp có kẻ lên thử đàn nhưng mà khổ cho bọn chúng rồi vì tiểu Thanh Huyền giận dữ trả thù, không đánh lại Tôn Kỳ vậy thì trút giận lên bọn này.

Nguyên Sa sau đó cũng lên thử, hắn kéo được 24 dây đàn, đây là thành tích tốt nhất trong đám tân sinh, tất nhiên không tính Tôn Kỳ, so với những học viên lâu năm hắn cũng thuộc hạng ưu tú. Nhưng mà kết quả này vẫn khiến hắn không vui vì hắn xếp sau Tôn Kỳ, xui xẻo hơn hắn còn chịu phản phệ cực nặng vì tiểu Thanh Huyền ra tay rất hung ác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.