Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 597: Khai Nguyên kết thúc.




Tôn Kỳ bị gọi tên mà giật bắn mình, sao lại có thể ra chính xác tên hắn? Lục Hộ Quyển này kỳ diệu như vậy?

Lục Hộ Quyển chọn tên thật ra là dựa trên cảm xúc, tinh thần, tính cách, không phải vô duyên vô cớ chọn tên.

Nguyên Sa trong lòng có uất khí, ganh tỵ nhưng chưa hóa thành hành động. Lục Hộ Quyển chọn cho hắn cái tên Nguyên Sa, chỉ rõ hắn đang nằm trên ranh giới phạm tội. Hắn nếu như vẫn có thể giữ tâm trong sạch thì vẫn là Nguyên Sa, nếu hắn hành ác vậy thì sẽ giống như một loại rắn độc Nguyền Xà.

Còn Tôn Kỳ trong tâm hắn luôn nhớ mình là ai, mình tên là gì. Lục Hộ Quyển nhìn ra tâm hắn nên chọn cho hắn cái tên Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ chắc chắn không ngờ được Lục Hộ Quyển thần kỳ, có thể đọc được tâm tư, những thử thách trước đó không bị lộ, đến lúc đặt tên đơn giản nhất tưởng rằng đã không còn chuyện gì thì hắn lại bị lột trần chân tướng.

Thấy Tôn Kỳ phản ứng mạnh, Mạch Ngôn hỏi:

“Ngươi không thích cái tên này sao?”

Tôn Kỳ gật đầu thật sâu.

“Được, vậy đổi cái tên khác.” Mạch Ngôn cũng không suy nghĩ nhiều, phất tay một cái, chữ Tôn Kỳ biến mất, Lục Hổ Quyển lại trống không.

Tôn Kỳ đặt tay lên, lần này tâm vô tạp niệm.

“Thẩm Văn.” Mạch Ngôn lớn tiếng đọc, sau đó hỏi: “Thế nào? có vừa lòng.”

Tôn Kỳ gật đầu, chỉ cần không phải tên thật là được, cái tên Tôn Kỳ khiến hắn có chút chột dạ.

“Được!” Mạch Ngôn gật đầu rồi lớn tiếng tuyên bố: “Thẩm Văn từ nay sẽ là một thành viên của Thần tộc. Tất cả chúc mừng!”

Sau màn hoan hô chào mừng những thành viên mới, Mạch Ngôn tiếp tục giảng giải:

“Các ngươi bây giờ đã là Thần tộc, sẽ bắt đầu bằng việc nhập học, tìm hiểu lịch sử Thần tộc, học tập ngôn ngữ, học các loại đạo pháp… học viện sẽ dạy mọi thứ các ngươi cần. Thần giới phân cấp phân tầng tương đối phức tạp, một lần nói hết sợ các ngươi không đủ kiên nhẫn, chờ sau này các ngươi sẽ từ từ biết. Trước tiên ra giới thiệu cho các ngươi bảy nhà lớn, sau này các ngươi sẽ đầu nhập vào một trong bảy nhà này.”

Mạch Ngôn sau đó đưa tay về phía các bảo tọa, giới thiệu:

“Đây là bảy vị gia chủ, đứng đầu các nhà. Vị này là Nhã Văn Thần đứng đầu Văn Gia. Vị này Phượng Minh Thần đứng đầu Du Vân Gia. Vị này Vô Cực Thần chủ của Ngạo Thành Gia. Vị này là Thiết Thủ Thần chủ của Đông Ly Gia. Vị này là Băng Lạc Thần gia chủ Minh Tâm Gia. Vị này là Đấu Chiến Thần gia chủ Binh gia. Vị này là Thương Quân Thần gia chủ Pháp gia.

Mỗi nhà đều đào tạo nhiều chức vụ, có sở trường riêng, ta không tiện nói ra ở đây, các ngươi từ từ tìm hiểu.”

Nói đến đây cũng coi như kết thúc buổi lễ, tiếp theo sẽ có người hầu tiếp đãi các Thần tử, Thần nữ. Mạch Ngôn chuẩn bị tuyên bố kết thúc thì Nhã Văn Thần ho nhẹ nói:

“Chờ chút!”

“Nhã Văn Thần không biết có gì chỉ bảo?” Mạch Ngôn cung kính hỏi.

“Cũng không có gì! chỉ là ta có một thông báo nhỏ ba ngày sau Văn Gia tổ chức một cuộc thi, mời các tiểu Thần tộc đến tham dự.” Nhã Văn Thần thông báo.

“Văn Gia các ngươi từ bao giờ có cuộc thi mà ta không biết vậy?” Đấu Chiến Thần tra hỏi.

“Chỉ là thi nhỏ, không đáng nhắc tới.” Nhã Văn Thần phất quạt ung dung cười nói.

“Ta lại thấy ngươi có ý đồ, cái tên ẻo lả nhà ngươi không bao giờ bắn tên không đích.” Đấu Chiến Thần hừ lạnh nói.

Nhã Văn Thần bị mắng cũng không có nổi giận, vẫn ung dung quý khí, hắn đã quen bị Đấu Chiến chọc ngoáy, lần nào gặp mặt mà Đấu Chiến không chọc ngoáy hắn là Đấu Chiến không chịu được, ôn tồn đáp:

“Đây là hoạt động nhỏ của Văn Gia, ngươi không biết cũng là bình thường.”

Đấu Chiến Thần sâu sắc nhìn Nhã Văn Thần, Nhã Văn Thần cũng ung dung nhìn hắn không có trốn tránh. Được một lúc, không nhìn ra sự khác thường trên nét mặt của Nhã Văn Thần, Đấu Chiến Thần thu hồi ánh mắt, nói:

“Trùng hợp, Binh Gia cũng tổ chức một cuộc thi nhỏ.”

Mấy vị gia chủ nhìn bọn họ, thầm mắng: hai lão hồ ly, cả chiêu này cũng có thể nghĩ ra. Bọn họ đã nhìn ra tổ chức thi chỉ là cái cớ, tìm cách dụ Thẩm Văn gia nhập mới là mục đích chính, thử hỏi một người có thể thắp sáng Văn Minh Bia đến màu tím, đánh ra 100 tiếng vang, ai mà không muốn lôi kéo.

Không thể để hai lão này chiếm ưu thế! bọn họ cũng định làm tương tự. Nhưng mà ngay lúc này có tiếng hắng thu hút sự chú ý, Thương Quân Thần gia chủ Pháp Gia nghiêm giọng:

“Chư vị quên mất quy tắc rồi sao? phải đợi bọn họ kết thúc năm nhất học đường mới có thể chiêu mộ.”

“Ha, ha, ha… Thương Quân Thần nói quá! bọn ta nào dám vi phạm quy tắc. Chỉ là trong luật cũng nói nếu như tiểu Thần tộc thích một nhà nào đó chủ động chọn thì cũng không cần mất một năm học đường.” Nhã Văn Thần phất quạt cười nói.

Thương Quân Thần nổi tiếng cứng nhắc, lục thân bất nhận, chỉ cần ngươi không vi phạm quy tắc, hắn có thể cùng ngươi cười nói, nhưng nếu ngươi vi phạm quy tắc, hắn tuyệt đối sẽ không nương tay.

Nhã Văn Thần biết điều này nên đều trong quy tắc mà làm, Thương Quân không thể bắt bẻ.

Đám gia chủ còn lại thấy vậy cũng nhao nhao muốn làm theo, Thương Quân hừ lạnh:

“Lần này là quy tắc có lỗ hổng, về sau ta sẽ bổ sung. Nếu các ngươi đã muốn tổ chức vậy tất cả cùng tổ chức đi.”

“Nếu Thương Quân đã nói vậy thì bọn ta xin cung kính nghe theo.” mấy lão gia chủ còn lại tươi cười nhận lời.

“Bảy nhà cùng tổ chức, chiến trận lớn như vậy không nên chỉ giới hạn ở nhóm tân Thần tộc. Cho thêm học đường năm nhất, năm hai, năm ba cùng tham gia đi.” Thương Quân đề nghị.

Mấy lão gia chủ gật đầu cũng không có ý kiến.

“Nếu nhiều như vậy tham gia mà không có phần thưởng thì thật đáng tiếc.” Nhã Văn giả cười tiếc nuối, sau đó từ trong túi gấm bên hông lấy ra một vật.

Nhìn thấy vật này mấy vị gia chủ trợn mắt, tên này lại muốn làm gì?

Vật này nằm gọn trong tay, Nhã Văn Thần miệng lẩm nhẩm chú ngữ, vật này liền hóa thành nguyên dạng đặt ngang trên đùi Nhã Văn Thần. Đây là một chiếc đàn tranh làm từ ngọc lục bảo nguyên khối, có 16 dây tơ không biết làm từ chất liệu gì mà như ẩn như hiện.

Nhã Văn Thần khẩy nhẹ tinh tinh mấy tiếng, mặc dù tùy ý khẩy nhưng âm thanh phát ra trong trẻo, sáng sủa, không cần hiểu đàn cũng biết đây là đàn tốt.

“Đây là Thanh Huyền Cầm, ta sẽ lấy làm phần thưởng cho cuộc thi, ai có thể khiến Văn Minh Bia tỏa sáng nhất sẽ có cơ hội giành lấy Thanh Huyền Cầm.”

Mấy vị gia chủ nghe mà muốn nhào vào đánh cho một trận, đây là cướp giữa ban ngày chứ còn gì nữa, lộ liễu cướp người.

“Thanh Huyền Cầm là kỷ vật của ngươi, ngươi cũng dám đem ra làm phần thưởng?” Đấu Chiến tỏ ra ngạc nhiên.

Thanh Huyền Cầm là chiếc cầm đầu tiên Nhã Văn Thần tự thân chế tác, mặc dù bây giờ đã không theo kịp thực lực của hắn, nhưng là kỷ vật hắn luôn nâng niu. Đấu Chiến Thần nhiều lần đòi mượn chơi, đều bị hắn từ chối phũ phàng.

“Thanh Huyền Cầm theo ta từ những ngày đầu tiên, nhưng đã lâu ta chưa dùng đến nó, để nó hoang phí trong tay ta chi bằng bảo vật tặng anh hùng.” Nhã Văn Thần cười nhạt nói, có tiếc nuối cũng có giải thoát.

Các gia chủ nghe xong cũng có chút mủi lòng đồng cảm, kỷ vật theo mình nhiều năm, đâu phải nói bỏ là bỏ được, đây là cỡ nào quyết đoán.

“Nhưng mà muốn nhận được Thanh Huyền Cầm cũng không đơn giản.” Nhã Văn Thần nở nụ cười tươi, xóa tan vẻ mặt u sầu trước đó. “Thanh Huyền Cầm đã thông linh, ta cùng nó đã trải qua nhiều lần sinh tử, muốn nó nhận làm chủ cần có ý chí mạnh mẽ không sợ sinh tử.”

Các gia chủ nghe xong lời này, trước đó đồng cảm bị quét sạch sành sanh, cái gì mà không sợ sinh tử, không phải đã quá rõ ràng Nhã Văn Thần nhắm vào ai rồi sao. Các học sinh năm nhất, năm hai, năm ba học đường đều tập trung vào việc học, trước giờ chưa trải qua khó khăn gì lớn nói gì đến chuyện sinh tử, làm sao có cơ hội lấy Thanh Huyền Cầm.

Lúc này, Đấu Chiến Thần nhẹ nhàng rút ra bên hông một cây chủy thủ, nhẹ nhàng nâng trước mặt, giọng u buồn nói:

“Cây chủy thủ này theo ta từ khi...”

“Ưm… Ưm...” Thương Quân hắng giọng ngăn không cho Đấu Chiến nói tiếp, hắn biết Đấu Chiến định giở trò gì. “Các vị, đừng theo Nhã Văn Thần học trò xấu, các vị còn như vậy, ta sẽ ngay lập tức ra lệnh cấm.”

Đấu Chiến Thần nâng chủy thủ, vẫn bùi ngùi không thôi.

“Đấu Chiến cất vào đi. Ai không biết chủy thủ của ông đã thông linh, rất nghe lời ông. Nó chọn hay là ông chọn còn không rõ sao.” Thương Quân trầm giọng nói.

Đấu Chiến Thần cười khan, lấy vạt áo lau lau chủy thủ, nói:

“Ta cũng không có ý gì, chỉ là thấy chủy thủ bị bụi lên lấy ra lau. Ta đã nói gì đâu nào!” Đấu Chiến nhún vai làm ra vẻ vô tội.

Các vị gia chủ khác thấy Thương Quân không cho, đành nhẹ nhàng bỏ tay ra khỏi túi gấm.

“Các vị muốn tổ chức gì cũng được, thưởng gì cũng được nhưng phải tuân thủ quy tắc, đừng làm gương xấu cho đám nhỏ. Ta sẽ phái người giám sát, hy vọng các vị đừng để ta bắt được lỗi.” Thương Quân lạnh giọng nói.

“Tất nhiên… tất nhiên… tất cả đều theo ý Thương Quân.” các vị gia chủ cười tươi đáp.

“Không phải theo ý ta mà theo luật pháp.” Thương Quân sửa lời.

“Phải… phải… làm theo luật theo.” các vị gia chủ gật đầu sửa lại.

Thương Quân đứng dậy, để lại một câu rồi biến mất tại chỗ.

“Các vị, ba ngày sau gặp lại.”

Các gia chủ nhìn nhau, chắp tay chào rồi cùng giải tán.

Mạch Ngôn thấy vậy, lớn tiếng tuyên bố:

“Đại lễ Khai Nguyên kết thúc!”

Sau đó là vài đợt bắn pháo hoa rồi tất cả từ từ giải tán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.