Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 592: Nhập chủ Thần tộc.




Hỗn loạn Yêu thú chạy khắp nơi, đây là trận bạo loạn Yêu thú xuất hiện đầu tiên tại Thần giới. Sau này được gọi là thú triều.

Tôn Kỳ hồn phách đang bám trên một con sói, chưa nói đến tổn thương nhưng cũng bị một phen khiếp vía, tưởng mình đã chết chắc. Nghĩ lại tình huống vừa rồi, hắn vẫn thấy lạnh cả sống lưng.

Hắn trước đó để Thánh Thiên Kiếm đâm, nghĩ rằng có thể nhân cơ hội đó dùng kế ve sầu thoát xác. Nhưng không ngờ Thánh Thiên Kiếm khóa lại hồn phách, khiến hắn không thoát được. Tình huống vô cùng nguy cấp, hắn suýt nữa đã phải để Hỏa Hỏa ra tay.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, khi kiếm khí tiếp xúc với hồn phách hắn đột nhiên trở nên ôn hòa ngoan ngoãn. Hắn lúc đó sợ muốn chết, biết Thánh Thiên Kiếm không còn trói buộc, hắn vội vã thoát xác chạy trốn. Hắn không biết được rằng nguyên nhân đến từ vật vật chi mẫu khí hắn nhận được trong Ma giới Tổ Địa.

Tôn Kỳ trong lúc chạy trốn đã bị cuốn vào thú triều, hắn lập tức bám vào trên thân một con sói. Lần này hắn không có đoạt xá con thú. Mục tiêu của hắn là Thần tộc, hắn không muốn phí sức với con thú này.

Trong thú triều hắn thấy rất nhiều Yêu thú, Yêu Tướng cũng không ít. Bầy thú càng lúc càng loạn, gào thét điên cuồng giống như mất đi lý trí. Bọn chúng thường chạy theo bầy, có đôi khi tất cả cùng hướng đi, có khi tách ra chạy riêng.

Bọn chúng giống như đang chạy theo huyết mạch kêu gọi, lúc thì hướng đông lúc thì hướng tây, lúc thì trái lúc thì phải. Là bọn Thanh Long đang điều khiển bầy thú chạy loạn.

Chợt có bóng trắng lướt qua trên đầu, Tôn Kỳ lập tức bế khí ẩn mình. Bóng trắng kia dừng lại đảo mắt nhìn bầy thú phía dưới, vừa rồi hắn cảm nhận được một hơi thở hồn phách mạnh mẽ. Hắn vung tay giáng xuống.

Oanh! cự chưởng in trên mặt đất, một mảng Yêu thú bị đập thành thịt vụn, những con xung quanh càng trở nên hoảng loạn sợ hãi.

Hắn đang chuẩn bị ra tay thì có một nhóm ba tên Thần tộc bay tới, chắp tay nói:

“Thần Sứ, không tìm thấy.”

Thần Sứ nghe xong phừng phừng tức giận, sao mọi chuyện có thể trùng hợp như vậy? chắc chắn là do tên khỉ trắng kia đã tính toán trước.

Hôm nay đúng vào ngày tiểu Thần tộc xuất sinh, được mang đi tham quan xung quanh Thần giới. Bình thường Thần giới yên bình, hộ vệ đoàn cũng chỉ có năm đội, mỗi đội ba người. Gặp ngay bầy thú nổi loạn, đoàn hộ vệ tất nhiên đủ năng lực chạy trốn, nhưng các tiểu Thần tộc lại không có khả năng tự vệ.

Đoàn hộ vệ chỉ có thể liều chết ngăn cản, nhưng vẫn không chống vững trước số lượng vô tận của bầy thú, bọn họ chỉ có thể phát tín hiệu cầu cứu.

Khi Thần Sứ đến nơi thì đoàn tham quan đã bị tán loạn, một vài tiểu Thần tộc đã mất tích. Thần Sứ tức giận huy động hơn trăm Thần tộc truy lùng khắp nơi. Thần tộc số lượng thưa thớt, tuyệt đối không thể để bất kỳ Thần tộc nào chết.

Oanh! phương xa vọng đến âm thanh chấn động, ngay sau đó là pháo tín hiệu chiếu sáng bầu trời.

“Con thuồng luồng tại sông Vị Hà cũng nổi điên rồi.” một tên Thần tộc nhìn pháo hiệu giải nghĩa.

Con thuồng luồng này sống đã vạn năm tại sông Vị Hà thực lực đã là Yêu Hoàng cấp, bình thường đều ngoan ngoãn nằm yên dưới lòng sông. Hôm nay bị huyết mạch Thanh Long kích thích, nó cũng bão nổi.

Thần Sứ nghiến răng, con thuồng luồng xuất hiện càng khiến hắn thêm tức giận. Thần Sứ biến mất tại chỗ. Không nghi ngờ gì nữa, hôm nay thuồng luồng chắc chắn phải chết.

Đám Thần tộc tản ra tiếp tục tìm kiếm.

Trong một hốc đá nhỏ, một tên tiểu Thần tộc nước mắt dàn giụa, miệng mếu máo, quần áo tả tơi, máu loang lổ, tay cầm một phiến đá nhọn hình mũi thương chỉ về phía trước. Bên ngoài một con sói đang thò bàn chân vào trong hốc đá, cố bắt lấy cậu bé.

Cậu bé chẳng biết làm gì ngoài việc khóc lớn. Hắn mới vừa xuất sinh không lâu, còn bao mộng ước phía trước, hắn không muốn chết!

Răng rắc… răng rắc… vết nứt tảng đá đang bị những móng vuốt không ngừng cào cấu mở rộng. Cậu bé khóc thét lên tuyệt vọng.

Đúng lúc này, bên tai cậu bé vang lên một giọng nói, xuyên thẳng vào trong hồn phách:

“Có muốn sống nữa không?”

Cậu bé ngây thơ, nghe được giọng nói lại lầm tưởng thành Thiên ngôn, mừng đến phát khóc, vội nói:

“Muốn… muốn...”

“Vậy thì hãy thả lỏng cơ thể… buông thả tinh thần… ta sẽ truyền năng lượng cho ngươi, giúp ngươi có được sức mạnh vô biên thoát khỏi đây.” giọng nói kia tiếp tục dụ hoặc.

Tiểu Thần tộc không chút nghi ngờ, vội nhắm mắt buông thả tinh thần.

Tôn Kỳ nhếch mép cười, đúng là trẻ con dễ dụ. Hắn tiếp tục:

“Năng lượng lúc tràn vào, ngươi có thể sẽ cảm thấy đau, nhất định phải cố gắng chịu đựng.”

“Ừm!” cậu bé gật đầu mạnh một cái, hai nắm tay siết chặt, thể hiện sự quyết tâm.

Tôn Kỳ đảo thần thức một vòng, không phát hiện có mối nguy hiểm, hắn không chần chờ nữa, lập tức hồn phách tách ra khỏi người con sói chui vào trong mi tâm tiểu Thần tộc.

Cậu bé nhói đau, rên lên một tiếng, nhưng lại rất kiên cường, cắn môi nhắm nghiền mắt chịu đựng.

Tôn Kỳ cười, có vật chủ chịu hợp tác như vậy, hắn còn có thể thất bại được sao?

Hồn phách chui vào trong người cậu bé, hắn nhanh chóng xác định được hồn cư, mặc dù là lần đầu đoạt xá Thần tộc nhưng với kinh nghiệm nhiều lần đoạt xá của hắn không khó để xác định được mục tiêu.

Tôn Kỳ cưỡng ép chui vào trong hồn cư. Tại đây hắn bắt gặp một tiểu Thần tộc đang nằm cuộn mình, mắt còn đang kéo màng, nhỏ yếu vô cùng. Tôn Kỳ lấy làm kỳ lạ, nhìn bề ngoài cậu bé này cơ thể tương đương thiếu niên Nhân tộc, nhưng hồn phách lại như ấu sinh.

Không có nhiều thời gian tìm hiểu, Tôn Kỳ đưa tay bắt lấy hồn phách ấu sinh. Như cảm nhận được nguy hiểm, hồn phách cựa quậy, tay quơ quơ chẳng khác nào bào thai động.

Phốc! Tôn Kỳ bóp nát hồn phách tiến hành sưu hồn.

Tôn Kỳ lại một lần nữa ngạc nhiên, cậu bé chỉ có vài điểm ký ức, đều là những diễn biến trong một ngày. Hắn thậm chí còn không biết cậu bé tên gì? cha mẹ là ai? có anh chị em không? có quen ai không? ngay cả cái cơ bản như ngôn ngữ chữ viết cũng không có.

Chuyện gì thế này? cậu bé lớn như vậy không nên chỉ có bằng này ký ức. Phải chăng do cậu bé quá sợ hãi nên các ký ức bị mờ nhạt, có khả năng lắm!

Điều này có thể mang đến rắc rối cho hắn sau này, nguy cơ bị lộ rất lớn.

Phải làm sao đây? tiếp tục đoạt xá hay từ bỏ? nếu từ bỏ lần này liệu sau này còn có cơ hội khác không? Nhưng nếu không có đầy đủ ký ức rất dễ bị phát hiện và hậu quả bị phát hiện thì vô cùng khủng khiếp.

Rất nhiều suy nghĩ lướt qua trong đầu hắn. Tôn Kỳ hít một hơi sâu, hắn không có nhiều thời gian, hắn phải ngay lập tức đưa ra lựa chọn.

Sau một thoáng suy nghĩ, Tôn Kỳ quyết định nhập chủ cơ thể. Chính thức trở thành một Thần tộc!

Ngay sau đó, răng rắc… tảng đá nứt ra một khe rộng, một cái mõm sói đầy răng chĩa vào. Phập… phập… con sói cố cắn lấy hắn, khoảng cách đã rất gần.

Tôn Kỳ hừ lạnh, một con sói mà thôi, cũng dám trước mặt hắn lộng hành. Tôn Kỳ siết chặt nắm đấm vào mũi con sói.

Bịch! một tiếng rất nhẹ. Con sói khịt khịt mũi như đuổi côn trùng. Tôn Kỳ kinh ngạc, sao sức lực của cơ thể này lại yếu như vậy? Hắn thấy Thần Sứ rõ ràng là mạnh mẽ nên nghĩ Thần tộc cất bước cũng không nên quá thấp.

Sức mạnh của hắn lúc này chỉ như một thiếu niên Nhân tộc mười hai mười ba tuổi, so với lực lượng hắn từng nắm trong tay thì quả thật quá nhỏ bé, nhỏ bé đến mức có thể bỏ qua. Khiến cho hắn nhất thời không kịp thích ứng.

Trong một thoáng Tôn Kỳ thất thần. Phập! con sói há miệng cắn, Tôn Kỳ sực tỉnh vội vàng thu tay, chậm một chút nữa là mất luôn cánh tay.

Không cắn được Tôn Kỳ, con sói lại đưa tay vào móc, hắn cố nép vào khe sâu, tay cầm phiến đá chống trả. Tình cảnh không khác gì trước đó, chỉ là lần này không có tiếng khóc.

Bốp! tay sói tát một cái, rạch trên cánh tay Tôn Kỳ một vết xước dài, hắn rêu lên một tiếng ôm cánh tay. Hắn mặc dù ý chí kiên cường, một chút đau thương này với hắn không là gì nhưng cơ thể này quá non nớt, luôn phản ứng quá mức đối với vết thương.

Cơ thể và hồn phách tuy hai mà một, khi cơ thể phát tín hiệu nguy hiểm quá mức, hồn phách cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

Tôn Kỳ nghiến răng, dùng ý chí kiên cường của mình áp chế sợ hãi của cơ thể, vẫn là cơ chế như trên, cơ thể có thể ảnh hưởng hồn phách thì hồn phách cũng có thể ảnh hưởng cơ thể.

Răng rắc… khe đá bị xé toạc! Tôn Kỳ đã hoàn toàn lộ ra trước mặt con sói.

Đây là một con sói trắng, to gấp đôi sói bình thường, trên trán có một nốt đỏ hình giọt nước. Xem ra đây là con sói đầu đàn, sắp thành yêu. Với loại này, bình thường Tôn Kỳ một cái liếc mắt là có thể giết chết.

Nhưng hiện tại, không cho phép hắn làm như vậy. Hồn phách mới đoạt xá xong cần nghỉ ngơi tạo liên kết hòa hợp với cơ thể, thậm chí hồn phách còn đang tự tán đi năng lượng, nguyên lý rất đơn giản một xô nước không thể chứa đại dương, cơ thể này không đủ chứa hết năng lượng hồn phách của hắn. Hắn cũng chủ động điều khiển quá trình này để hồn phách giống với nguyên chủ.

Nhưng trước khi hoàn thành quá trình tán năng lượng, hắn ít nhất có thể dùng một lần thần thức phi đao, đây là át chủ bài hắn giữ lại phòng thân. Còn Tiểu Thạch và Hỏa Hỏa tạm thời bị phong ấn.

Con sói nhảy chồm lên, mở cái miệng đỏ ngầu, răng nanh nhọn hoắc nhắm tới đầu Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ gặp nguy không loạn, hắn tuy yếu nhưng kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Hắn hơi ngả người về sau, con sói chồm qua đầu vồ hụt. Tôn Kỳ cầm phiến đá nhắm thẳng ngực mà đâm.

Phập! lưỡi đá cắm qua da nhưng lực Tôn Kỳ quá yếu không đủ đâm qua xương sườn. Tôn Kỳ giật mình, hắn lại quên sức mạnh cơ thể này không đủ.

Con sói bị thương, rú lên một tiếng, há miệng ngoạm lấy cổ hắn. Tôn Kỳ vội đưa phiến đá chắn ngang hàm nó. Con sói lắc đầu vùng vẫy, hàm răng siết chặt muốn nghiền nát phiến đá, cũng may phiến đá đủ rắn chắc. Tôn Kỳ giữ chắc phiến đá kiên cường chống đỡ.

Tôn Kỳ thở hồng hộc, đã lâu rồi hắn chưa vất vả như vậy, tinh thần hắn căng như dây chão, chỉ cần một chút sơ suất mất tập trung mà đi gặp ông bà ngay.

Tong… tong… máu con sói vẫn đang chảy, Tôn Kỳ chỉ cần kiên trì đến khi nó hết máu là sẽ thắng. Nhưng hắn có thể kiên trì đến lúc đó không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.