Tôn Kỳ có một suy nghĩ rất đơn giản: Nhân tộc không có huyết mạch, liệu có thể dùng huyết mạch Yêu tộc cấy vào trong huyết mạch Nhân tộc?
Hắn bắt đầu thử từ tinh huyết dã thú đến tinh huyết Yêu thú, tất cả đều lấy thất bại làm kết thúc. Nhân tộc không thể tiếp nhận máu huyết Yêu tộc. Vì hai lý do chính:
Thứ nhất Nhân tộc thân thể quá yếu không thể chịu đựng được năng lượng có trong tinh huyết.
Thứ hai Nhân tộc quá vô tri không đủ tinh thần ý chí để chống lại tính cuồng bạo trong tinh huyết.
Để giải quyết vấn đề này Tôn Kỳ phải làm hai bước:
Bước thứ nhất: tạo ra một Nhân tộc cường tráng khỏe mạnh, bắt đầu từ chọn lựa và nuôi dưỡng một nhóm Nhân tộc có thể trạng tốt. Đầu tiên chọn một nhóm bố mẹ khỏe mạnh, sau đó tạo ra con non, tiếp tục lựa chọn trong đám con non những con khỏe nhất để nuôi dưỡng. Công việc này ngắn thì mười sáu năm có kết quả nếu trong lứa con non đầu tiên đều khỏe mạnh và có thể nuôi đến trưởng thành. Trong mắt hắn Nhân tộc 16 tuổi là trưởng thành. Lâu thì có thể mất vài cái 16 năm.
Bước thứ hai là giáo hóa để Nhân tộc không còn vô tri, cái này khó! nhưng nếu chấp nhận bỏ ra nhiều thời gian tâm huyết thì cũng có thể hoàn thành. Nhưng hắn không dám làm vì hắn lúc này đang bị giám sát gắt gao.
Lại nói nếu như muốn giáo hóa Nhân tộc, vậy thì hắn trực tiếp truyền phương pháp tu luyện của mình cho Nhân tộc, cần gì chế tạo huyết mạch. Hắn tin tưởng Linh Khí Quyết của mình phù hợp hơn bất kỳ loại huyết mạch nào.
Tôn Kỳ biết chế tạo huyết mạch cho Nhân tộc là con đường sai, nhưng hắn vẫn thực hiện để biết sai ở đâu.
Nhân tộc không chịu được tinh huyết Yêu thú, vậy thì Nhân tộc có huyết chủng thì sao? rõ ràng Nhân tộc huyết chủng có thể chất mạnh hơn, trí tuệ cũng cao hơn Nhân tộc bình thường.
Hắn bắt đầu thử.
Quả nhiên Nhân tộc huyết chủng có thể chịu được tinh huyết dã thú, nhưng khi cấy tinh huyết Yêu thú thì vẫn là không chịu được mà phát nổ.
Cho dù có chịu được tinh huyết dã thú thì sức mạnh của Nhân tộc huyết chủng cũng không có nhiều cải tiến. Điều này khiến Tôn Kỳ cười khổ.
Cái này giống như là có thóc mới cho mượn gạo, nhưng đã có thóc thì cần mượn gạo làm gì. Tất nhiên cũng không hoàn toàn vô nghĩa, tinh huyết dã thú có thể giúp Nhân tộc huyết chủng có nhiều biến hóa hơn. Ví dụ khi Nhân tộc huyết chủng nhận tinh huyết của dơi thì có thể hóa dơi, điều này có thể không có ý nghĩa về mặt sức mạnh, nhưng lại tăng khả năng sinh tồn, đây là một chuyện tốt.
Sau ngàn năm, vạn năm nữa có thể sẽ cải biến vận mệnh Nhân tộc huyết chủng. Nhưng đáng tiếc hắn không có nhiều thời gian như vậy.
Con đường cấy huyết mạch này hắn từ bỏ, để ngàn đời sau tiếp tục nghiên cứu đi.
Tiếp theo hắn thử “trộm long tráo phụng” cắt ghép thân thể Yêu thú vào con người. Nên biết một trong số ưu thế của Yêu thú chính là nằm ở thân thể, tự nhiên sinh ra đã có những đặc điểm có lợi giúp bọn chúng bay, nhảy, bơi, đào, lặn… mà không cần thông qua tu luyện.
Thử nghĩ nếu như có thể ghép cánh chim ưng cho con người giúp con người bay lượn trên không, đây là cỡ nào thành tựu.
Nghĩ là làm, Tôn Kỳ bắt đầu thử nghiệm ngay.
Nhưng nghĩ thì dễ, làm lại không được.
Để loài chim có thể bay lên bầu trời, không đơn thuần chỉ nhờ đôi cánh mà là sự tổng thể của cấu tạo cơ thể từ khung xương, cơ, nội tạng, lông… tất cả phải đều phù hợp cho việc bay thì mới bay được.
Nên ý nghĩ của Tôn Kỳ đã thất bại ngay từ bước đầu, con người muốn bay lượn vẫn là phải thông qua tu luyện.
Ý nghĩ ghép đuôi, ghép mang, ghép phổi… cũng không cần làm nữa, chắc chắn là không được.
Đối với cơ thể, Tôn Kỳ coi như đã làm đủ trò, thứ tiếp theo hắn muốn kiểm tra chính là hồn phách.
Tôn Kỳ kiểm tra hồn phách Nhân tộc, nó chỉ như một điểm tinh quang không có hình dáng cụ thể, còn tệ hơn cả Nhân tộc ở Ma giới, kém xa so với hồn phách Nhân tộc ở bình nguyên. Vấn đề này hẳn là có liên quan đến trình độ nhận thức.
Nhân tộc ở Yêu giới sống như một loài vật thấp kém, chỉ có bản năng không có ý chí nên hồn phách không phát triển.
Nhân tộc ở bình nguyên dưới sự quản lý của Thần tộc, ít nhất cũng có được vài điểm văn minh, khả năng nhận thức thế giới cao hơn dẫn đến hồn phách cũng phát triển hơn.
Nhân tộc tại Ma giới là con non sinh ra tại bình nguyên, sau đó bị bắt vào Ma giới nuôi tiếp, nên hồn phách được kế thừa từ cha mẹ, phát triển hơn một chút so với Nhân tộc tại Yêu giới.
Tôn Kỳ thử bóp nát hồn phách dã thú, sau đó rót hồn lực vào trong hồn cư Nhân tộc.
Kết quả khiến Tôn Kỳ khá chờ đợi.
Hồn phách Nhân tộc có hấp thu hồn lực nhưng mà rất ít, giống như là bản năng hấp thu mà không phải chủ động hấp thu. Quá trình hấp thu hiệu quả rất thấp, phần lớn hồn lực đều lãng phí.
Sau khi hấp thụ đủ một trăm hồn phách dã thú thì hồn phách Nhân tộc đột nhiên sáng hơn đây là dấu hiệu của sự tăng trưởng, không những thế hồn phách còn có mấy tia màu sắc: xanh nhạt, vàng nhạt, hồng.
Tôn Kỳ nhớ trong số dã thú hắn giết cho hồn phách Nhân tộc hấp thụ thì phần lớn đều mang ba thuộc tính mộc, kim, hỏa. Phải chăng đây là tăng trưởng có định hướng.
Tôn Kỳ cảm thấy hào hứng, có lẽ hy vọng đang mở ra. Cơ thể không được, vậy thì bắt đầu từ hồn phách.
Sau hơn ba tháng liên tục chém giết dã thú, Yêu thú lấy hồn lực nuôi hồn phách Nhân tộc, Tôn Kỳ hai mắt thâm quầng, da mặt nhợt nhạt, đầu tóc rối bời.
Thành quả hắn thu được chẳng là gì so với công sức hắn bỏ ra.
Trước tiên hồn phách Nhân tộc quá yếu không thể hấp thụ được hồn lực từ hồn phách Yêu thú, cưỡng ép hấp thụ chỉ khiến hồn phách Nhân tộc bị no bạo.
Tiếp theo để hồn phách Nhân tộc có biến hóa thì phải dùng hơn trăm hồn phách dã thú, với Tôn Kỳ con số này không là gì, nếu hồn phách Nhân tộc có thể tiến hóa dùng hàng ngàn, hàng triệu dã thú với hắn cũng xứng đáng.
Tiếc là hồn phách Nhân tộc tối đa chỉ có một lần biến hóa, cho dù có thêm hồn lực thì cũng vô dụng, có khi còn bị bạo nổ.
Vấn đề cũng giống như thân thể trước đó, hồn phách quá yếu nên tiềm năng cũng bị hạn chế, muốn làm cái gì cũng không được.
Đến đây Tôn Kỳ chịu thua rồi, bắt đầu từ thân thể cũng không được, hồn phách cũng không được, xem ra muốn Nhân tộc tiến bộ chỉ có thể chọn con đường giáo hóa rồi tu luyện, không thể có đường tắt tự nhiên mạnh lên.
Mà muốn giáo hóa, Tôn Kỳ không thể bắt đầu từ Nhân tộc Yêu giới, như vậy chẳng khác nào là tự sát.
Hắn ở Yêu giới cũng đã mấy trăm năm.
Huyết mạch cũng nghiên cứu rồi, chủng tính cũng nghiên cứu rồi, cơ thể Yêu tộc cũng nghiên cứu rồi, nhập hải vương cung, vào Hải Táng, phá phong Nguyên Sơn… Tất cả đều đã làm rồi, hẳn là đã đến lúc rời đi.
Nhưng nên rời đi làm sao?
m thầm không được. Hắn đang bị giám sát, âm thầm rời đi chẳng khác nào nói với bọn họ, mình có vấn đề. Chỉ sợ sẽ chết rất nhanh.
Trương dương cũng không được. Hắn không có lý do đủ thuyết phục để rời đi, mấy lý do bình thường sẽ không thuyết phục được đám kia, sẽ càng bị nghi ngờ.
Ngay lúc hắn đang mổ xẻ Yêu thú thì bên ngoài chợt có âm thanh:
“Huyết Ngục đệ có trong đó không?”
Tôn Kỳ hướng mắt ra ngoài, nhìn một cái mỉm cười, cuối cùng cũng đến. Hắn đứng dậy, rùng mình một cái quét sạch vết bẩn trên người, máu tươi máu khô, lông tóc, thịt vụn đều bị tẩy trắng.
Tôn Kỳ nhấc chân bước ra ngoài, mỗi bước đi khí chất của hắn thay đổi từ tên đồ tể cuồng mổ xẻ, khi bước ra khỏi cửa hang đã trở nên ôn nhu nho nhã như người đọc sách lâu năm, không ham hư vinh trần thế, không bị bụi trần vấy bẩn, tâm thanh thản vô ưu vô lo, tiêu dao nhất tuyệt.
Thông Ngôn Đại Thánh thấy hắn mà không khỏi giật mình, hình tượng này không phải thứ hắn vẫn luôn theo đuổi sao?
Trong hang vẫn bay ra mùi huyết nhục, xác chết nồng nặc hôi thối bẩn thỉu nhưng tuyệt nhiên không thể ảnh hưởng quang hoàn của Tôn Kỳ, ngược lại càng tôn thêm khí chất cho hắn, giống như gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Tôn Kỳ mỉm cười thanh tao, nói:
“Thông Ngôn huynh đến, ta không tiếp đón từ xa thật là thất lễ.”
Nghe tiếng, Thông Ngôn mới giật mình từ ảo giác, mỉm cười đáp:
“Giữa chúng ta cần gì lễ nghĩa rườm rà, tự nhiên là được.”
Tôn Kỳ mỉm cười gật đầu, không đôi co vấn đề này, hắn chỉ tay vào một bàn đá dưới bóng cây liễu ra hiệu mời ngồi.
Khi tiếp Lục Nhĩ Hầu Vương, Tôn Kỳ tùy ý bày biện. Khi tiếp Thông Ngôn Đại Thánh, hắn dùng bàn ghế chỉn chu.
Sau khi cả hai an tọa, Thông Ngôn tỏ ra sốt ruột, đi luôn vào vấn đề:
“Huyết Ngục đệ còn nhớ lời hứa năm xưa giúp ta một chuyện?”
“Nhớ! nhưng phải trong khả năng của ta.” Tôn Kỳ rào trước.
“Trong khả năng.” Thông Ngôn trịnh trọng gật đầu.
“Chuyện gì?” Tôn Kỳ nhíu mày hỏi, với trình độ của Thông Ngôn còn nhờ hắn giúp thì tuyệt không phải chuyện dễ dàng, nói là trong khả năng nhưng chỉ sợ cũng là khó khăn vạn phần.
Thông Ngôn đảo mắt bốn phương tám hướng, khi biết không có ai quanh đây, mới ghé sát Tôn Kỳ nhỏ giọng nói:
“Giết Sứ Thanh Giang!”