Thời gian thong thả trôi qua.
Đã ba năm kể từ khi bọn Thanh Long tấn công, Tôn Kỳ bị tập kích.
Vùng ba đỉnh núi bị san phẳng hoàn toàn. Tôn Kỳ và bảy tên đại thánh phân chia lãnh thổ chiếm được. Tôn Kỳ chiếm khu vực trung tâm Phồ Tang Vực nơi Phồ Tang Hoàng trước đây ngự trị. Khu vực trung tâm chỉ chiếm một phần mười Phồ Tang Vực, nhưng là khu vực trù phú nhất. Phần còn lại, Tôn Kỳ để bảy tên kia tự chia.
Mặc dù trải qua trận chiến hủy diệt nhưng nơi đây nhanh chóng khôi phục vẻ xanh tươi của mình. Đại thụ bị gãy ngang thân, phần gốc đang nhú lên những chồi xanh từ từ khôi phục, không có Phồ Tang Hoàng, biết đâu ngàn năm, vạn năm sau đại thụ lại có cơ hội thành yêu. Phần thân trên trở thành nơi trú ngụ và sinh trưởng của vô vàn sinh linh.
Tôn Kỳ khoét gốc đại thụ tạo thành chỗ ở cho mình. Việc này có ảnh hưởng tới khả năng hồi phục của đại thụ? tất nhiên là có. Nhưng… mặc kệ nó chứ! hắn đâu có tình cảm gì với Yêu tộc.
…
Oanh! cửa hang bị phá vỡ, một con bạch hổ lao ra ngoài, nó gầm lên một tiếng vang động đất trời, chim muông dáo dác bay, đôi mắt nó xích hồng như điên dại, bạch hổ tấn công loạn xạ dù là vật sống hay vật chết, tàn phá bừa bãi mọi thứ trên đường đi.
Trước mặt nó chợt xuất hiện một con khỉ, bạch hổ điên cuồng lao tới tấn công, con khỉ bình thản, phất tay một cái túm lấy cổ con hổ. Rắc một tiếng, cổ bị gãy, con hổ ngất lịm chỉ còn treo một hơi thở.
Con khỉ xách con hổ đến cửa hang, Tôn Kỳ lúc này từ trong gốc cây rỗng bước ra, nhìn thấy con khỉ, hắn mỉm cười:
“Lục ca đến sao không báo trước một tiếng để đệ tiếp đón.”
Con khỉ này thì ra chính là Lục Nhĩ Hầu Vương, hắn cầm con hổ ném tới chân Tôn Kỳ, cười đáp:
“Ta đi ngang qua đây, nghe thấy tiếng gầm, tưởng có địch tập kích, không ngờ là con...”
Lục Nhĩ Hầu Vương nói đến đây cũng không biết diễn tả con hổ này làm sao, vì rõ ràng thân hình là một con hổ trắng nhưng lại có cấu tạo đứng thẳng. Trong thế giới sinh vật, rất nhiều loài đứng thẳng trên hai chân, nhưng cách con hổ đứng thẳng rất đặc trưng chỉ có ở con người.
Tôn Kỳ cầm cổ con hổ, siết chặt nắm tay giết chết con hổ, sau đó tiện tay ném vào hang phía sau.
“Lục ca có thể gọi nó là Nhân Hổ, là một trong những vật thí nghiệm của đệ, nhân lúc đệ không chú ý nó chạy ra ngoài.”
“Đệ đang làm thí nghiệm gì vậy?” Lục Nhĩ Hầu Vương tỏ ra hứng thú hỏi.
“Cũng không có gì. Chỉ là thử kết hợp con người với một số động vật khác.” Tôn Kỳ vừa nói vừa phất tay cuốn từ trong hang ra một đống trái cây, hắn lại hái một phiến lá lớn để trái cây. Tôn Kỳ đưa tay ra hiệu mời ngồi.
Lục Nhĩ Hầu Vương ngồi xuống, cầm lấy một viên trái cây, cắn một miếng, rảnh rỗi hỏi:
“Thí nghiệm của đệ xem ra đã có thành quả.”
Tôn Kỳ lắc đầu cầm lấy một viên trái cây cắn ăn:
“Linh trí bọn chúng không ổn định, lúc nào cũng điên điên dại dại.”
“Nhưng không phải đã mạnh hơn sao?”
“Mạnh hơn là so với dã thú, không mở ra linh trí thì cũng chỉ là đống thịt di động, không chút ý nghĩa.”
“Liên quan đến bộ xương kia sao?”
Nghe câu hỏi này, Tôn Kỳ lặng im không đáp.
Lục Nhĩ Hầu Vương lại không buông tha:
“Vất vả lục ca mang bộ xương về cho đệ, đệ cũng phải nói một chút cho lục ca nghe chứ.”
Tôn Kỳ suy nghĩ một chút, cảm thấy lời này cũng có lý, nói:
“Đệ có ý nghĩ trong người Nhân tộc có huyết mạch ẩn, rất khó lộ ra, bởi vậy từ thượng cổ đến nay chỉ có tên Nhân tộc kia là thức tỉnh được huyết mạch trở thành vô thượng cường giả. Đệ định dùng huyết mạch Yêu thú kích thích huyết mạch ẩn kia hiện thân.
Nhưng đến nay vẫn chưa thành công, tất cả mẫu vật đều hóa thú, đây là dấu hiệu của huyết mạch mạnh hơn thay đổi cơ thể.”
Lục Nhĩ Hầu Vương suy nghĩ một lúc, giơ lên hai ngón tay, nói:
“Ý đệ là: hoặc Nhân tộc vốn không có huyết mạch ẩn hoặc huyết mạch ẩn yếu hơn huyết mạch Yêu thú đệ dùng.”
Tôn Kỳ gật đầu.
Lục Nhĩ Hầu Vương cười giơ thêm một ngón tay:
“Theo ta còn có một khả năng: huyết mạch ẩn quá sâu, kích thích chưa đủ.”
Tôn Kỳ nhíu mày:
“Huyết mạch Yêu thú, thậm chí là dã thú đã khiến cơ thể Nhân tộc khó chịu nổi, nếu dùng huyết mạch mạnh hơn nữa kích thích chỉ sợ Nhân tộc sẽ ngay lập tức phát nổ. Đệ vẫn cho là Nhân tộc không có huyết mạch ẩn, cho dù có thì cũng rất yếu không đáng bận tâm.”
“Nhưng không phải tên người hổ kia vẫn giữ được hình dáng của con người sao? điều đó cho thấy huyết mạch bạch hổ hoàn toàn không xâm chiếm hết con người, trong con người vẫn còn điểm bất khả xâm phạm.” Lục Nhĩ Hầu Vương phân tích.
Hắn không hổ với cái tên Bách Hiểu Thiên Thánh của mình, mặc dù chưa từng mổ xẻ nghiên cứu như Tôn Kỳ nhưng hắn vẫn nắm bắt được cốt lõi huyết mạch.
“Nhưng làm sao để tìm ra điểm đó?” Tôn Kỳ hỏi lại.
“Hắc, hắc… chuyện đó ta không biết, ta vẫn đang chờ câu trả lời của đệ đây này.” Lục Nhĩ Hầu Vương cười đáp.
Tôn Kỳ thở dài, không biết phải làm sao?
Kiêu hoành không xuất thế, đánh không địch thủ nhưng giúp Nhân tộc thì chưa thấy, đã để lại cho Nhân tộc một mối họa lớn. Yêu tộc luôn cho rằng Nhân tộc ẩn chứa bí mật lớn!
Tôn Kỳ dùng huyết mạch kích thích để chứng minh Nhân tộc huyết mạch rất bình thường nhưng Lục Nhĩ Hầu Vương không tin.
Không thể thuyết phục Lục Nhĩ Hầu Vương, hắn làm sao có thể thuyết phục Yêu Hoàng khác. Lục Nhĩ Hầu Vương xuất hiện tại đây cũng không phải ngẫu nhiên, hắn đang bí mật giám sát Tôn Kỳ.
Xem ra muốn xóa bỏ nghi ngờ với Nhân tộc là không thể nào!
Thôi được rồi các ngươi muốn nghi ngờ thì cứ nghi ngờ đi.
Hai bên trò chuyện một lúc thì Lục Nhĩ Hầu Vương bỏ đi, Tôn Kỳ trở lại trong hang tiếp tục công việc.
Trong hang là hơn trăm cái cũi nhốt Nhân tộc, có cả Nhân tộc huyết chủng. Một bên khác là trăm cái cũi nhốt dã thú, Yêu thú đủ chủng loại.
Tôn Kỳ đưa móng tay rạch nhẹ trên mi tâm một con vượn yêu, lấy ra một giọt tinh huyết. Hắn tiến hành xử lý giọt máu.
Tôn Kỳ tay liên tục kết các loại ấn ký rút ra năng lượng trong giọt tinh huyết, chính năng lượng trong tinh huyết đã nhồi nổ Nhân tộc, vậy nên cần phải loại bỏ. Thứ hắn muốn giữ lại là thông tin. Thông tin chính là các quy tắc. Nhưng năng lượng và thông tin luôn hòa cùng với nhau, muốn bóc tách riêng biệt là không thể nào.
Thông tin không có năng lượng sẽ không tồn tại được. Năng lượng không có thông tin sẽ tự hòa tan vào trời đất.
Vậy nên Tôn Kỳ chỉ có thể tách ra năng lượng hết mức có thể.
Phốc! giọt tinh huyết vỡ tan. Thất bại! không vấn đề gì, hắn đã quen. Hắn còn rất nhiều mẫu vật, không lo thiếu tinh huyết.
“Huyết Ngục, ngươi là tên ma đầu! ta có chết cũng không tha cho ngươi!” tại một cái cũi sâu bên trong, phát ra tiếng gầm thét thê thương, nguyền rủa.
“Ngươi chết là hết, lấy gì để không tha cho ta.” Tôn Kỳ cười nhạt, lại tiếp tục rút tinh huyết.
Tên ở trong cũi là một tên Yêu Hoàng, Phi Thanh Xà Hoàng, một trong những tên đã phục kích hắn ba năm trước. Tôn Kỳ không phải là kẻ hiền lành, hắn có thù tất báo. Phi Thanh Xà xui xẻo bị hắn bắt được, nhưng chiêu này chỉ có thể dùng một lần, mấy tên kia đã có đề phòng, không bắt được, mà hắn cũng chỉ cần một là đủ.
“Ta chết cũng hóa thành oán hồn bám theo ngươi.” Phi Thanh Xà nguyền rủa.
“Ngươi sống ta còn không sợ, một oán hồn thì làm được gì.” Tôn Kỳ không coi trọng lời Phi Thanh Xà.
Phi Thanh Xà bị nghẹn lời, một oán hồn chỉ sợ không đủ để Tôn Kỳ xỉa răng.
“Con cháu đời đời của ta sẽ tìm ngươi báo thù, ngươi sẽ không được sống yên.” Phi Thanh Xà cố chống cự.
“Ngươi là kẻ mạnh nhất trong tộc còn bị ta bắt thì đám con cháu của ngươi làm được cái gì. Bọn chúng chỉ sợ ốc không mang nổi mình ốc, không có ngươi tọa trấn, các tộc khác sẽ xâu xé lãnh thổ của ngươi.” Tôn Kỳ khổ tâm, yên tâm chịu chết không được sao? cứ phải hô to gọi nhỏ, dùng những thứ đâu đâu đe dọa.
Phi Thanh Xà bị nói như vậy, nghẹn trong họng, tức mà không thể phản bác. Ngươi có cần ác độc vậy không? ngay cả phản kháng bằng lời nói ngươi cũng không cho! ta thật muốn nghẹn chết. Hay là đầu hàng, xin làm tiểu đệ. Là Yêu Hoàng xin làm tiểu đệ có hơi mất mặt, nhưng tính mạng quan trọng...
“Ngươi cũng đừng nghĩ đến. Ta tuyệt đối không tha cho ngươi. Ngươi chắc chắn phải chết.” Tôn Kỳ dường như đoán được suy nghĩ của hắn, nên nói trước chặn lời.
Phi Thanh Xà hừ lạnh, không thèm nói nữa, chỉ thêm phí sức, hắn cần tiết kiệm sức lực tìm cách thoát ra khỏi đây.
Tôn Kỳ được yên tĩnh, tiếp tục công việc dở dang.
Sau hơn hai mươi lần xử lý tinh huyết, hắn cuối cùng cũng thành công, tách ra phần lớn năng lượng trong tinh huyết. Hắn thì vui vẻ, nhưng con vượn yêu thì mặt cắt không ra giọt máu, mạng sống như mành chỉ treo chuông.
Tôn Kỳ đi tới trước cũi của một tên Nhân tộc, liếc qua liếc lại, bĩu môi bỏ đi, tên này gầy gò chỉ sợ không chịu nổi năng lượng trong tinh huyết. Hắn lại chọn một tên khác có vẻ khỏe hơn. Tôn Kỳ rạch nhẹ mi tâm tên Nhân tộc, sau đó đưa giọt tinh huyết vào vết cắt.
Một tức… hai tức… ba tức thời gian trôi qua.
Chợt! tên Nhân tộc mặt vặn vẹo, hắn hét lên điên cuồng, cơ thể bắt đầu bành trướng, lông tóc mọc dài, mũi bẹt, răng hô, răng nanh mọc dài… hắn đang biến hóa thành vượn. Sức mạnh tăng lên nhanh chóng, hắn đập vào thanh cũi ầm ầm, cuồng hét. Sau đó… bụp! tên này nổ nát, huyết nhục văng tung tóe.
Tôn Kỳ thở dài, lại thất bại.
Thứ hắn đang truy cầu không phải là tìm ra huyết mạch ẩn gì đó, hắn chỉ đang lừa lũ kia thôi. Thứ hắn muốn là chế tạo huyết mạch cho Nhân tộc.