“Chư vị, đã đến giờ, mời nhập tọa!” Thanh Long hùng hồn âm thanh truyền khắp Thanh Ngọc Viên.
Đám Yêu Hoàng đang xì xầm nói chuyện lập tức an vị.
Mặc dù đều là Yêu Hoàng nhưng cũng có rõ ràng phân chia.
Tại vị trí trung tâm là Tứ Phương Thần Thú, vòng tiếp theo là đỉnh cấp Yêu Hoàng như Thông Ngôn Đại Thánh, Bất Tam Tức, Cao Bằng tộc trưởng… Tôn Kỳ được Huyền Vũ sắp xếp vào vòng này. Cũng không ai phản đối, thực lực của hắn là không thể bàn cãi.
Vòng tiếp theo là trung cấp Yêu Hoàng. Cuối cùng là sơ cấp Yêu Hoàng. Tất cả đều tự lượng sức mình mà ngồi, mạnh một chút thì tiến gần vòng trong một chút, yếu một chút thì rời xa một chút.
Thanh Long đứng dậy, hằn giọng một tiếng rồi nói:
“Cảm tạ chư vị đã đến tham gia Thanh Ngọc Viên tụ hội! Trước tiên mời chư vị thưởng thức Thanh Ngọc Quả.”
Thanh Long phất tay, đám thuộc hạ dâng lên Thanh Ngọc Quả, trịnh trọng đặt trước mặt đám Yêu Hoàng.
Tôn Kỳ không khách sáo, cầm lấy một trái đưa lên miệng cắn một miếng. Nước trái cây trào ra, một mùi thơm dễ chịu, vị ngọt thanh mát.
Thanh Ngọc cũng xem như là một loại trái ngon. Nhưng quan trọng nhất là tác dụng với huyết mạch.
Tôn Kỳ nhắm mắt cảm nhận, huyết mạch đúng là có chút sôi động, nhưng với hắn vẫn không coi là gì.
“Với tu vi của chúng ta mà nói Thanh Ngọc Quả chỉ như đồ ăn vặt, hiệu dụng không nhiều.”
Kẻ lên tiếng giống như đang giải thích cho Tôn Kỳ nghe. Tôn Kỳ quay đầu sang ngang tìm chủ nhân giọng nói.
Là kẻ quen! Thông Ngôn Đại Thánh.
Tôn Kỳ nhìn hắn hơi chút ngạc nhiên. Thông Ngôn Đại Thánh nở nụ cười tươi gật đầu.
“Thông Ngôn!”
“Huyết Ngục!”
Hai bọn hắn lần lượt giới thiệu tên mình, mặc dù cả hai đã biết nhau từ sớm.
“Với chúng ta không nhiều tác dụng, chi bằng mang về cho con cháu.” Thông Ngôn đề nghị.
“Đáng tiếc, ta lại không con cháu.” Tôn Kỳ cười đáp.
“Bây giờ không có, tương lai sẽ có.” Thông Ngôn nhẹ nhàng thuyết phục.
“Chỉ sợ sẽ là rất lâu, Thanh Ngọc Quả không chờ được.” Tôn Kỳ lại từ chối.
Thông Ngôn thở dài, tỏ vẻ nuối tiếc.
Tôn Kỳ nhíu mày hơi khó hiểu. Thông Ngôn hôm nay nói hơi nhiều, hình như rất quan tâm đến con cháu của hắn. Rốt cuộc là có ý gì?
Thông Ngôn đại trí đại tuệ, hắn sẽ không bắn tên mà không có mục đích.
Tôn Kỳ không hiểu, cũng không đoán ra, cười hỏi dò:
“Thông Ngôn thật quan tâm đến ta?!” × — QUẢNG CÁO —
“Phiếm ngôn nghe chơi mà thôi! ta không nói, với trí tuệ của Huyết Ngục huynh sớm muộn gì cũng biết.” Thông Ngôn đơn giản trả lời, nhưng Tôn Kỳ vẫn cảm thấy có gì đó trong lời này.
Không hiểu được! bỏ qua!
Tôn Kỳ không tiếp tục câu chuyện với Thông Ngôn, hắn thực sự chẳng ưu Thông Ngôn, cả hai còn mối thù sinh tử chưa giải, nếu có cơ hội hắn sẽ không chần chừ xử Thông Ngôn.
Hắn tiếp tục cầm Thanh Ngọc Quả nhai chóp chép.
Thông Ngôn cũng quay đi, thoáng trong ánh mắt có sự thất vọng, bất lực.
Tôn Kỳ thì ăn chẳng tiếc, nhưng đám Yêu Hoàng còn lại không vậy, bọn chúng chỉ cầm ăn một trái, phần còn lại gói mang về cho con cháu.
“Chư vị, chúng ta nói một chút chuyện Yêu giới trong 50 năm nay.” Thanh Long bắt đầu vào chủ đề chính.
Các Yêu Hoàng lần lượt mở lời, giống như một buổi trò chuyện, nhưng mỗi lời bọn hắn nói ra đều liên quan đến trăm ngàn sinh mệnh, có gió tanh mưa máu ẩn sau mỗi câu nói nhẹ nhàng.
“Vùng Thang Nguyên gần đây liên tục xảy ra động đất, các tộc xung quanh đang tiến hành dời tộc.” một tên Yêu Hoàng nêu vấn đề.
“Lãnh thổ của ta còn một ít chỗ trống, vậy thì đưa ba phần đến chỗ ta đi.” một tên Yêu Hoàng khác đưa ra cách giải quyết.
“Ta cũng có thể tiếp nhận hai phần.” một tên khác nói.
“Phần còn lại có thể đến chỗ ta.” một tên Yêu Hoàng cười hắc hắc nói.
“Thực Âm Hoàng, ngươi cũng thật giỏi tính toán. Ngươi đang tu luyện Thực Âm Nguyệt, cần cung cấp không ngừng huyết ngục, trong vực của ngươi đã có mấy tộc bị biến mất. Ngươi lại định ra tay với nạn yêu, thật quá đê tiện!” một tên Yêu Hoàng biết chuyện Thực Âm Hoàng, mở miệng mắng.
Thực Âm Hoàng cười hắc hắc, không thèm phủ nhận, nói:
“Thành Hành huynh cũng thật hiểu ta. Đúng! ta chính là muốn như vậy. Có vấn đề gì không?”
“Hừ!” Thành Hành Hoàng này chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi khoanh tay không nói, hắn chỉ muốn hạ nhục một phen Thực Âm Hoàng mà thôi nhưng không ngờ tên Thực Âm Hoàng mặt dày, không sợ ô danh. Còn đám nạn yêu? liên quan gì hắn chứ!
“Mất một nửa, vẫn còn một nửa. Không tuyệt diệt là được. Cứ làm như vậy đi.” Thanh Long kết lại biện pháp giải quyết.
Tất cả Yêu Hoàng đều không phản đối, vậy là tính mạng của vô số Yêu tộc đã được quyết xong.
“Mấy năm trước, hồ Bành Thu khô đáy đột nhiên phun nước trở lại, các tộc kéo đến đây định cư rất nhiều. Điều này không tốt lắm!” một tên Yêu Hoàng nói chuyện mới.
“Không thể để bọn chúng tụ tập quá đông.” Bạch Hổ nói.
“Hắc, hắc… chuyện nhỏ! để ta nhỏ vào hồ vài giọt chất độc, đảm bảo chết bảy còn ba.” một tên Yêu Hoàng hình nhện cười nói.
“Được! cứ như vậy.” Bạch Hổ gật đầu.
“Tình hình hạn hán càng ngày càng nghiêm trọng, đã kéo dài 500 năm rồi, hai phần Yêu tộc đã tuyệt chủng, tiếp tục thế này sẽ suy yếu căn cơ Yêu giới, các vị có cách nào không?” một tên Yêu Hoàng phát biểu.
Nghe chuyện hạn hán, Tôn Kỳ đột nhiên tỏ ra hứng thú, hắn cũng có chút suy nghĩ về vấn đề này. Không biết đám Yêu Hoàng sẽ giải quyết thế nào?
Thái độ của Tôn Kỳ rất nhỏ, rất bình thường, cũng không Yêu Hoàng nào để ý. Nhưng có một kẻ đã thu hết hành động của Tôn Kỳ vào trong mắt: Thông Ngôn Đại Thánh. Một tia suy nghĩ sáng lên trong mắt hắn rồi ngay lập tức biến mất. Không ai biết hắn đang nghĩ gì.
“Không sao! vẫn còn trong giới hạn chịu đựng. Chỉ cần lực lượng đỉnh cấp vẫn còn, Yêu tộc vẫn vững như bàn thạch.” Chu Tước lạnh lùng nói. Trong mắt hắn, tất cả đều là những con số, chỉ cần trong giới hạn thì đều không là vấn đề. × — QUẢNG CÁO —
“Nhưng cũng không thể cứ kéo dài thế này, chúng ta cũng cần biện pháp nào đó an ủi đám tiểu Yêu. Không cho bọn chúng hy vọng, bọn chúng sẽ nổi loạn.” một tên Yêu Hoàng lo lắng nói.
Đám Yêu Hoàng nhẹ gật đầu, lời này có lý.
“Huyền Vũ huynh không biết có cách giải quyết? tạm thời cũng được.” một tên Yêu Hoàng quay sang nhìn Huyền Vũ hỏi.
Sở dĩ hỏi Huyền Vũ vì trong đây Huyền Vũ tinh thông thủy thuộc tính nhất, hạn hán cần nước tất nhiên là phải hỏi Huyền Vũ. Thật ra tinh thông thủy thuộc tính còn có Sứ Thanh Giang, đáng tiếc Sứ Thanh Giang bế quan chữa thương, không ai có tin tức. Nếu không nhờ Sứ Thanh Giang bói một quẻ, mọi chuyện có thể đã dễ dàng giải quyết.
Huyền Vũ cười tươi nói:
“Chư vị yên tâm, trước đó ta nói điều tra về nguồn gốc hạn hán, nay đã có manh mối.”
“Manh mối gì?” một tên Yêu Hoàng sốt ruột hỏi.
“Tạm thời chưa thể nói được để tránh bứt dây động rừng.” Huyền Vũ cười đáp. Nghe xong đám Yêu Hoàng tỏ vẻ thất vọng. Huyền Vũ cười nói tiếp: “Nhưng ta cam đoan trong vòng mười năm có thể giải quyết hạn hán, chấm dứt thiên tai lần này.”
“Ồ! nếu vậy thì tốt quá!” trước đó đám Yêu Hoàng còn ỉu xìu, nghe được lời này lập tức hớn hở. “Cũng coi như có lời để an dân.”
Bọn chúng tiếp tục bàn sang các chủ đề khác.
Tôn Kỳ lẳng lặng ngồi nghe, hấp thụ thông tin. Dựa vào cách đám Yêu Hoàng giải quyết sự việc, hắn có thể đúc kết thành Trị Dân Tứ Thuyết: dân khổ dễ tụ, dân ngu dễ dụ, dân ti dễ trị, dân đoàn dễ loạn.
Dân khổ dễ tụ: khi dân chúng khổ, bọn họ sẽ tìm tới lương tựa lẫn nhau, chia sẻ khó khăn.
Dân ngu dễ dụ: dân càng ngu càng thiếu hiểu biết càng dễ sa vào những lời hứa đường mật.
Dân ti dễ trị: khi dân thấp hèn, hèn mọn thì dễ cúi đầu trước quyền hành. Cho dù có áp bức họ thế nào đi chăng nữa họ cũng chọn quỳ gối chịu đựng mà không dám đứng lên phản kháng, vì quỳ quen sẽ quên mất cách đứng.
Dân đoàn dễ loạn: dân khi đoàn kết sẽ tạo thành một cỗ sức mạnh đủ sức uy hiếp đến nhà cầm quyền. Bởi vậy cần phân tách dân không cho tụ hợp.
Trị Dân Tứ Thuyết đúc kết toàn bộ cách chính quyền độc tài đối xử với dân. Dù có thiên biến vạn hóa thế nào cũng không thoát khỏi mười sáu chữ này.
“Các vị, 50 năm hạn định trấn thủ Định Quân Sơn đã hết. Các vị ai đến thay thế?” một tên Yêu Hoàng lên tiếng, hắn là một trong những vị Yêu Hoàng định cư thường trú trấn thủ Định Quân Sơn chống lại Hải yêu. Theo như ước định, bọn chúng đã hoàn thành nhiệm vụ.
“Ừm!” Thanh Long gật đầu. “Vậy lần này do...” Thanh Long đảo mắt một vòng nhìn qua các vị Yêu Hoàng, dừng lại tại một chỗ, nói: “Tham Thiềm, Bạch Thủ, Sếu Hoàng, Sáo Hoàng, Hoẵng Hoàng, Cheo Hoàng. Các vị thấy sao?”
Tham Thiềm đảo mắt một vòng, hắn nhanh chóng nhận ra, đây là Thanh Long muốn bảo vệ bọn hắn.
Nên nhớ bọn hắn đang bị Tôn Kỳ nhìn chằm chằm. Tại đây có Tứ Phương Thần Thú, Tôn Kỳ sẽ không dám ra tay nhưng khi trở về đâu?
Tôn Kỳ ra tay, Tứ Phương Thần Thú cũng không dám can thiệp vì đây là thù riêng. Nhưng nếu bọn hắn nhận nhiệm vụ này, nếu Tôn Kỳ còn cố chấp ra tay, Tứ Phương Thần Thú có thể lấy lý do: bọn hắn đang ra sức vì Yêu tộc cần bảo vệ bọn hắn.
Nghĩ đến đây, Tham Thiềm Hoàng ngay lập tức gật đầu:
“Vì Yêu giới, Tham Thiềm nguyện góp một chút sức lực.”
“Bọn ta cũng vậy!” năm tên Yêu Hoàng còn lại cũng đồng loạt lên tiếng nhận lời. Bọn chúng cũng hiểu ra ý của Thanh Long.
Tôn Kỳ nhìn bọn chúng, lại nhìn Thanh Long, cười cười, không ý kiến!