Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 539: Không gian huyết tinh.




Tôn Kỳ cầm lên Lực Lộc Hoàng chuẩn bị sưu hồn.

“Sớm đã có đáp án sao còn phải mất công tìm hiểu.” Hỏa Hỏa nhàm chán nói, rõ ràng chỉ cần sưu hồn Lực Lộc Hoàng là có thể biết được bí mật “Lãnh Địa Hươu Non” vậy mà mất công nãy giờ ngồi suy đoán.

Tôn Kỳ mỉm cười:

“Kết quả chỉ là hệ quả của quá trình nghiên cứu nên đôi khi kết quả không có giá trị bằng quá trình. Nếu ta chỉ cần kết quả và áp dụng một cách máy móc thì khác gì Lực Lộc Hoàng: dùng mà không hiểu.”

“Xì… nhàm chán.” Hỏa Hỏa không thèm quan tâm, nó cũng chẳng hiểu Tôn Kỳ nói cái gì.

Tôn Kỳ cười khổ, nói những thứ này với Hỏa Hỏa thà nói với cục đá còn hay hơn.

Khoan!

Tôn Kỳ nghiêng mắt nhìn sang Tiểu Thạch, nó đang loay hoay viết, cảm thấy bị nhìn, nó ngước đầu, đôi mắt to tròn nhìn Tôn Kỳ như muốn hỏi: có chuyện gì sao?

Khổ tâm! xem ra muốn nói chuyện với cục đá cũng khó.

Không nghĩ vẩn vơ nữa, Tôn Kỳ nắm cổ Lực Lộc Hoàng tiến hành sưu hồn.

Một lúc sau, Tôn Kỳ buông ra Lực Lộc Hoàng, thở ra một hơi, thì ra là vậy.

Lãnh Địa Hươu Non là một chủng tính vô cùng đặc biệt, trong lịch sử của Lực Lộc tộc cũng chỉ có vài kẻ có thể thức tỉnh, độ khó có thể nghĩ.

Không khác nhiều với suy đoán của bọn hắn trước đó, Lãnh Địa Hươu Non có vài đặc điểm.

Thứ nhất: tập hợp cao độ mộc thuộc tính, bằng cách hấp thụ mộc thuộc tính tự nhiên xung quanh, nhưng chỉ dựa vào mộc thuộc tính tự nhiên thì không thể nồng đậm đến mức yêu cầu, bởi vậy cần thiêu đốt mộc thuộc tính của bản thân.

Dùng thân thể làm vật chứa mộc thuộc tính, sau đó thiêu đốt giải phóng, có thể trong một thời gian ngắn, phạm vi nhỏ biến thành không gian mộc thuộc tính.

Thứ hai: bài trừ tất cả thuộc tính khác. Đây là việc rất khó. Tiệc Trăng Máu của Tôn Kỳ có thể tạo ra một không gian nồng đậm huyết thuộc tính, nhưng không thể bài trừ các thuộc tính khác, đây là điểm Lãnh Địa Hươu Non hơn Tiệc Trăng Máu, cũng có thể hơn tất cả các chủng tính khác.

Thứ ba: Dùng mộc thuộc tính diễn hóa các loại thuộc tính khác, cái này cần hiểu biết về các loại thuộc tính. Lực Lộc Hoàng có thể mô phỏng gió, nước, ánh sáng, đất… đã là rất giỏi. Nếu có thể mô phỏng thêm hỏa, kim, lôi, thạch, băng… thì không gian sẽ thêm hoàn mỹ khó bị phát hiện.

Thứ tư: Đánh lừa. Dùng mộc thuộc tính đánh lừa các giác quan.

Trong trường hợp của Tôn Kỳ: hắn không bị đưa đến không gian khác, cũng không bị biến thành hươu, càng không tái sinh.

Khi ngươi tồn tại ngươi sẽ để lại các dấu vết riêng của mình trong thời không, trong ký ức của kẻ khác. Nhưng nếu tất cả dấu vết bị che đậy hoặc xóa sạch thì ngươi sẽ không cảm thấy sự tồn tại bản thân. Sau đó lại liên tục rót vào tai ngươi những lời giả dối: ngươi là một con hươu non, ngươi là một con hươu non…

Ngươi sẽ bị đánh lừa, thực sự tin tưởng mình là một con hươu non.

Thứ năm: khi phát động chủng tính thì không thể công kích, vì không gian mộc thuộc tính vô cùng yếu ớt, bất kỳ chấn động nào từ việc công kích có thể phá vỡ không gian mộc thuộc tính, thêm một điểm nữa là kẻ thi pháp phải liên tục thiêu đốt mộc thuộc tính bản thân để duy trì không gian mộc thuộc tính, vận dụng lực lượng hay chủng tính khác có thể làm gián đoạn Lãnh Địa Hươu Non.

Đó là lý do vì sao Lực Lộc Hoàng không công kích Tôn Kỳ mà dụ Tôn Kỳ ăn cỏ, cũng là hấp thụ mộc thuộc tính đến khi Tôn Kỳ hoàn toàn mê thất, hắn có thể tùy ý chém giết.

Nói tóm lại chủng tính này vô cùng lợi hại, nhưng hạn chế cũng rất nhiều, không phải bất đắc dĩ thì không nên dùng.

Tôn Kỳ suy nghĩ một thoáng, cảm thấy mình có thể mô phỏng được chủng tính Lãnh Địa Hươu Non, lẩm bẩm:

“Tạo ra một không gian thuộc tính, cái này không khó, rất nhiều chủng tính làm được, Tiệc Trăng Máu của ta đã làm được.

Về mô phỏng các thuộc tính khác và đánh lừa các giác quan. Ta tự tin có thể làm tốt hơn cả Lực Lộc Hoàng vì hiểu biết của ta về các loại thuộc tính chắc chắn nhiều hơn hắn.

Điểm khó nhất là làm sao bài trừ các thuộc tính khác.”

Đây là thứ khiến hắn đau đầu nhất. Thấy Tôn Kỳ suy tư, Hỏa Hỏa nói:

“Thật ra ta cũng một cách.”

“Ồ! nói nghe thử.” Tôn Kỳ ánh mắt tỏa sáng chờ mong.

“Ta muốn tạo ra không gian hỏa thuộc tính tuyệt đối thì chỉ cần dùng hỏa đạo thiêu đốt tất cả các loại thuộc tính khác.” Hỏa Hỏa đơn giản nói.

“Đây cũng là một cách hay: bạo lực, trực tiếp. Nhưng có lẽ chỉ ngươi làm được, hỏa đạo của ngươi quá mạnh, mà lại một trong các đặc tính của hỏa đạo là thiêu đốt nên thiêu đốt các thuộc tính khác không vấn đề.

Nhưng ta thì không được, huyết thuộc tính không có đặc tính thiêu hủy nên không thể làm theo cách của ngươi, cho dù ta đổi sang hỏa đạo cũng không được, vì hỏa đạo của ta chắc chắn không mạnh đến mức có thể thiêu đốt các thuộc tính khác.” Tôn Kỳ không phủ nhận cách Hỏa Hỏa nhưng cũng biết bản thân không làm được, cách của Hỏa Hỏa chỉ có thể tham khảo, không làm theo được.

“Cách này chỉ phù hợp với mỗi ngươi.” Tôn Kỳ kết luận.

“Vậy vì sao hắn làm được?” Hỏa Hỏa chỉ xác Lực Lộc Hoàng hỏi.

“Là một cơ chế của chủng tính, thiêu đốt mộc thuộc tính bản thân, tạo thành một vụ nổ mộc thuộc tính, trong khoảnh khắc mộc thuộc tính sẽ đẩy tất cả các thuộc tính khác ra ngoài, tạo thành một không gian mộc thuộc tính. Sau đó tiếp tục khuếch tán mộc thuộc tính duy trì không gian.

Ta nếu dùng cách này hẳn là cũng có thể tạo ra không gian huyết thuộc tính. Nhưng ta nghĩ cách này có quá nhiều khuyết điểm, ta muốn cải tiến chúng.” Tôn Kỳ nói.

“Ngươi quá tham vọng, sao không bắt đầu từ bước đơn giản trước.” Hỏa Hỏa nói.

“Ngươi nói cũng phải!” Tôn Kỳ suy nghĩ một thoáng gật đầu.

Hắn bắt đầu thử nghiệm dùng huyết thuộc tính tạo ra không gian huyết tinh.

Mười ngày sau trận chiến với Lực Lộc Hoàng, mọi thứ đã trở lại như cũ, đám tiểu Yêu thuộc hạ cũng chỉ biết Tôn Kỳ giao chiến với một Yêu Hoàng, là ai thì bọn chúng không chắc, có lẽ là phụ thân của Thanh Dương tộc trưởng.

Đám thuộc hạ muốn dùng trận chiến của Tôn Kỳ để khuếch trương thanh thế nhưng đều nhận lại sự nghi ngờ.

Vì tại Yêu giới thông tin đều bằng truyền miệng, mà truyền miệng thì dễ dẫn đến tam sao thất bản. Nên chỉ có tên ngốc mới tin tưởng hoàn toàn những lời đám thuộc hạ Tôn Kỳ nói.

Vả lại Lực Lộc tộc địa bàn cách chỗ Tôn Kỳ khá xa, nên Yêu tộc xung quanh đây không phải ai cũng biết, Lực Lộc tộc lại giấu chuyện tộc trưởng bọn chúng bị chết, tất nhiên rồi! Vậy nên Tôn Kỳ giao chiến với ai, kết quả thế nào khó xác định và khó tin.

Tại một nơi nào đó.

“Ngươi là ai? dám xông vào mộ địa tộc ta!” một tên Linh Cẩu già nua quát, hắn hốc mắt sâu thẳm, từng sợi tử khí lượn lờ quấn thân, toát ra mùi thối của thân thể hủ hóa. Tên Linh Cẩu này đã gần đất xa trời, mặc dù vậy thực lực của hắn rất cường đại: Yêu Vương!

Hắn là át chủ bài bí mật của Linh Cẩu tộc, vẫn luôn tại trong mộ địa, chỉ khi nào tộc gặp nguy cơ diệt vong mới xuất quan.

Nhưng hôm nay có một kẻ vô thanh vô tức xuất hiện trong mộ địa, không bị bất kỳ Linh Cẩu tộc nào phát hiện.

Linh Cẩu lão tổ sắc mặt ngưng trọng, hắn biết kẻ đến không thiện mà lại thực lực rất mạnh, vì hắn không thể nhìn thấu.

Tôn Kỳ nhìn hắn cười cười, tiến lên một bước, huyết tinh bùng nổ.

Linh Cẩu lão tổ cảm nhận nguy hiểm, ngay lập tức lui lại. Nhưng đã muộn…

Huyết tinh đã bao trùm hắn.

Hắn trong nhất thời toàn thân cứng ngắc, ánh mắt ngờ nghệch vô hồn.

Có một giọng nói vang lên bên tai.

“Ngươi là một con chó… ngươi là một con chó...”

Tên này lẩm bẩm đọc theo.

“Ta là một con chó… ta là một con chó...”

Chợt! linh trí lóe lên trong mắt hắn, da mặt hắn nhăn lại, hắn đang đấu tranh.

“Ta không phải chó… không phải chó… ta là Linh Cẩu cao quý… ta là Linh Cẩu.

Đúng! ta là Linh Cẩu!”

Tên lão tổ hét lên, yêu khí bùng nổ.

Không gian huyết tinh gợn sóng dữ dội. Tôn Kỳ sắc mặt tái mét, liên tục thiêu đốt huyết dịch cố gắng duy trì không gian huyết tinh.

Nhưng mà… Oanh! không gian huyết tinh vỡ vụn.

Tôn Kỳ ngã quỵ cực kỳ suy kiệt, mặt cắt không ra giọt máu.

Tên lão tổ trở lại thực tại, vừa giận vừa sợ, hắn liền lao lên muốn lấy mạng Tôn Kỳ.

Đúng lúc này, oanh! một đấm giáng xuống đầu hắn, không kịp tránh né, đầu hắn bị đánh nát.

“Đi!” Tôn Kỳ cố gắng phun ra một chữ.

Tiểu Thạch ngay lập tức bắt lấy hắn biến mất tại chỗ.

Một tức sau, đám Linh Cẩu canh gác lao vào trong, thấy lão tổ của mình bị giết, bọn chúng hú lên đau thương.

...

Trở lại chỗ ở.

Tôn Kỳ phải giết hơn trăm tên tiểu yêu mới khôi phục lại lượng huyết tinh bị mất.

Tôn Kỳ ngồi bên bàn đá, từng ngón tay gõ nhẹ.

Vừa rồi là lần đầu tiên thử nghiệm không gian huyết tinh trong chiến đấu.

Hắn chọn đối tượng không mạnh cũng không yếu.

Mạnh quá dễ xảy ra chuyện, yếu quá không kiểm tra hết khả năng của không gian huyết tinh.

Vậy là hắn chọn một tên Yêu Vương gần sắp chết.

Kết quả: không gian huyết tinh cầm chân được đối phương mười tức hơi thở, ảnh hưởng được đến cảm nhận của đối phương nhưng không quá mạnh, rất dễ bị phá vỡ.

Bình thường với dạng này Yêu Vương, hắn búng tay một cái là chết.

Dùng không gian huyết tinh không những không giết được đối phương còn bị tiêu hao cực độ, suýt nữa bị giết ngược.

Tất nhiên hắn đã đề phòng có trường hợp này nên sớm dặn Tiểu Thạch, Hỏa Hỏa tùy thời ra tay.

Không gian huyết tinh với hắn hoàn toàn không thể dùng thực chiến, có thể do hắn còn chưa thành thục. Có giá trị nghiên cứu nhiều hơn.

Tôn Kỳ tiếp tục dốc lòng nghiên cứu.

Nhưng khiến hắn thất vọng rồi.

Thứ hắn có thể làm được chỉ là tăng lượng huyết tinh dự trữ để kéo dài thời gian tồn tại của không gian huyết tinh, giống như cách mà Lực Lộc Hoàng đã làm, hoàn toàn không có sự đột phá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.