Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 538: Suy đoán.




“Hỏa Hỏa, Tiểu Thạch!”

Hỏa Hỏa nhập nhèm mở mắt, ngái ngủ hỏi:

“Hắn gọi chúng ta sao?”

Tiểu Thạch gật đầu.

“Tình hình Tôn ca có vẻ không tốt?”

Hỏa Hỏa đưa mắt nhìn, gật đầu nói: “Được rồi! ra xem hắn thế nào?”

Tiểu Thạch và Hỏa Hỏa xuất hiện, Tôn Kỳ run run chỉ tay phía Lực Lộc Hoàng, nói không nổi. Nhưng bọn nó vẫn hiểu ý.

“Các ngươi… là ai?” Lực Lộc Hoàng sợ hãi, bên phía Tôn Kỳ đột nhiên thêm ra hai tên, hắn lúc này đã sức cùng lực kiệt, không sợ sao được.

Hỏa Hỏa ngồi trên vai Tôn Kỳ đung đưa chân, nó không ra tay. Nó mà ra tay hậu quả khôn lường, được không bù mất.

Tiểu Thạch tiến lên, lách mình hóa thành thạch nhân.

“Lãnh Địa...” Lực Lộc Hoàng vội thi triển chủng tính lên Tiểu Thạch, nhưng không kịp nữa rồi.

Oanh! Tiểu Thạch giáng một đấm xuống đầu Lực Lộc Hoàng.

Cặp sừng bị đánh nát như thủy tinh vỡ, hộp sọ nứt như mạng nhện, hai hàm răng đập vào nhau bật máu, tròng mắt xung huyết trào máu.

Lực Lộc Hoàng ngay lập tức ngã xuống bất tỉnh.

“Lãnh Địa Hươu Non” bị giải trừ, cánh đồng cỏ xanh tươi biến mất, trở lại với thực tại.

“Tiệc Trăng Máu” của Tôn Kỳ cũng không còn, có lẽ khi hắn bị rơi vào “Lãnh Địa Hươu Non” thì “Tiệc Trăng Máu” đã tự giải trừ.

Tiểu Thạch giơ nắm đấm chuẩn bị giáng thêm một đòn nữa.

“Đừng đánh chết!” Tôn Kỳ vội ngăn cản.

Tiểu Thạch dừng nắm đấm ngay trên đầu Lực Lộc Hoàng, đưa mắt nhìn Tôn Kỳ không hiểu.

Tôn Kỳ không có thời gian giải thích.

“Hai ngươi nhanh mang hắn vào trong hang động.”

Tiểu Thạch muốn hỏi nhưng thấy thái độ gấp gáp của Tôn Kỳ nên nén lại, nó ôm Lực Lộc Hoang bay vào trong hang, Hỏa Hỏa nhảy lên vai nó đi theo.

Tôn Kỳ đảo mắt nhìn quanh, hắn sợ có kẻ nhìn thấy Tiểu Thạch và Hỏa Hỏa, có thể nhìn thấy đám tiểu yêu cũng không đoán ra được gì, nhưng nếu rơi vào tai kẻ hữu ý thì không tốt. Hắn xưa nay hành sự không muốn có sơ hở.

Tôn Kỳ phóng ra thần thức dò xét, xung quanh ba ngọn núi đã không còn bất kỳ yêu tộc nào.

Trận chiến giữa hai Yêu Hoàng quá khủng khiếp, ai còn dám ở lại, chạy được thì chạy, không chạy được thì đều chết bởi dư ba.

Tôn Kỳ lúc này đang cực suy yếu, không thể mở rộng phạm vi tra xét, chỉ đành dừng lại ở đây. Hẳn là không bị nhìn thấy.

Hắn quay đầu vội bay vào nhà giam.

Trận đánh trước đó chấn động khiến đám tù binh sợ chết khiếp, nay nhìn thấy hình ảnh Tôn Kỳ thảm thương. Không cần thông minh cũng biết vừa rồi kẻ địch tập kích, mà lại rất mạnh.

Cũng may nhà giam tương đối vững chắc, chỉ có một chút đất đá đổ xuống.

Tôn Kỳ bước vào phòng giam, không nói một lời, tay đưa ra phía trước, từng sợi gân máu ngo ngoe phóng ra, chui vào trong lồng giam, cắm vào cổ đám tiểu Yêu.

Bọn chúng giãy giụa cầu sinh, nhưng tất cả đều vô dụng.

Hút cạn máu hơn một trăm tên Yêu tộc, Tôn Kỳ lúc này mới ổn định lại được huyết nhục trên người, khôi phục hình dáng trước đó.

Tôn Kỳ đảo mắt nhìn qua đám Yêu tộc còn lại trong lồng, lạnh lùng nói:

“Ngoan ngoãn nghe lời! nếu không hậu quả các ngươi cũng thấy rồi đấy.”

Đám Yêu tộc gật đầu lia lịa, mồ hôi đổ ròng ròng, lúc này tên nào dám nói không.

Tôn Kỳ ra ngoài, nhanh chóng trở lại phòng mình.

Lúc này Lực Lộc Hoàng vẫn còn ngất xỉu, Tiểu Thạch bên cạnh ngồi vẽ, Hỏa Hỏa chán chường ngồi xem.

“Hắn vẫn còn sống chứ?” Tôn Kỳ vừa đi vào trong đã hỏi, tiện tay đóng lại cửa hang, bình thường cũng không kẻ nào dám dòm ngó hang của hắn, nhưng vẫn nên cẩn trọng là hơn.

“Không chết, nhưng cũng gần!” Hỏa Hỏa lạnh nhạt nói.

Tôn Kỳ thở phào. “Không chết là được rồi.”

“Ngươi lại có ý tưởng gì với hắn?” Hỏa Hỏa hỏi.

“Không phải với hắn mà là chủng tính Lãnh Địa Hươu Non của hắn.” Tôn Kỳ nói ra, trong lòng vẫn chưa hết sợ hãi. “Lúc ta bị trúng chủng tính này, ta đã bị kéo đến một không gian khác tràn ngập cỏ xanh, ta còn bị biến thành một con hươu con.

Đáng sợ là mất đi hoàn toàn ý thức, thực sự tin tưởng mình là một con hươu, mặc cho kẻ địch chém giết.”

Tôn Kỳ vừa nói vừa toát mồ hôi, hắn thực sự sợ không phải giả tạo.

Tiểu Thạch và Hỏa Hỏa khó hiểu nhìn nhau.

“Ngươi chắc là bị ảo giác huyễn tượng rồi, vì bọn ta thấy ngươi vẫn ở tại chỗ, ngươi cũng không biến đổi thành một con hươu. Ngươi lúc đó chỉ có hơi ngờ nghệch thôi.” Hỏa Hỏa nói.

“Không thể nào!” Tôn Kỳ sửng sốt: “Ta đã gặp qua nhiều loại huyễn ảnh, huyễn tượng hay ảo giác, ta có thể bị mê hoặc nhưng không thể nào quên mất chính bản thân mình. Vả lại thực lực ta lúc này rất mạnh không thể có loại yêu thuật nào ảnh hưởng được.”

“Ngươi cũng biết ngươi rất mạnh, vậy nói xem thực lực cỡ nào mới có thể thay đổi hình dạng và ký ức của ngươi. Lực Lộc Hoàng sao?” Hỏa Hỏa hỏi lại.

Tôn Kỳ định phản bác nhưng nghĩ kỹ, lời này hoàn toàn hợp lý không thể phản bác. Có thể thay đổi hình dạng và ký ức của hắn, trên đời này có lẽ có kẻ làm được. Nhưng chắc chắn không phải Lực Lộc Hoàng, nếu có thể làm được Lực Lộc Hoàng đã sánh ngang Con Rắn.

Không lý gì lại bị hắn bắt được.

Thêm một nghi điểm nữa là khi hắn bị biến thành hươu non, hắn không có chút khả năng phòng thủ, sao lúc đó Lực Lộc Hoàng không ra tay, như vậy trận chiến đã kết thúc nhanh chóng, không đến mức bị hắn lật ngược thế cờ.

Tôn Kỳ đăm chiêu suy nghĩ. Hỏa Hỏa thấy vậy, nói:

“Tiểu Thạch có vẽ lại cảnh đấy, ngươi không tin có thể xem.”

“Ồ! có sao?” Tôn Kỳ ngạc nhiên cùng trông mong.

Tiểu Thạch gật đầu, sau đó liền phóng lớn thành tấm thạch bia cao hai trượng, các hình vẽ bày ra.

Khi đến hình Tôn Kỳ trước đó thì dừng lại.

Tôn Kỳ nhíu mày, đây là…

Tiểu Thạch thấy thái độ không hiểu của Tôn Kỳ thì vỗ ngực tự hào:

“Đây là phát minh mới của đệ: hình động. Đệ vẽ rất nhiều hình ảnh, sau đó chồng lên nhau tạo thành hình động, như vậy hình vẽ càng thêm trực quan, sống động.”

Tôn Kỳ cảm thấy khổ tâm hết sức.

Trên thạch bia là ảnh Tôn Kỳ đứng ngẩn ngơ như một tên ngốc, miệng nhai chóp chép, nước miếng nhễu xuống cổ.

Tôn Kỳ vuốt mặt xấu hổ, ta nói ngươi học cách xóa ngươi không học, lại nghĩ ra cách làm hình động, sau này ta biết phải làm sao?

Tuyệt đối không thể để chuyện này lọt ra ngoài. Giết thạch diệt khẩu?

Thôi, thôi… quên cách này đi, giết không được.

“Được rồi, được rồi… không cần chiếu nữa.” Tôn Kỳ phất phất tay ra hiệu.

Mặc dù xấu hổ, nhưng hình ảnh này hẳn là thật.

Hắn cảm thấy mình biến thành hươu non cũng là thật.

Vậy đâu mới là sự thật?

Tôn Kỳ nói ra suy nghĩ của mình:

“Lúc đó, ta thực sự cảm giác mình bị kéo vào thời không khác, cỏ cây xanh tươi, mộc thuộc tính nồng đậm, ta như sống một cuộc đời khác… thật sự là không có điểm đáng nghi, ngũ giác đều cảm nhận rất chân thật.

Cỏ ta ăn, hương hoa ta ngửi được, không khí thanh mát, cỏ mềm dưới chân, màu xanh tươi, ánh nắng dịu êm, tiếng gió nhè nhẹ thổi... mọi thứ đều là thật.

Chỉ có bản năng sống mách bảo nguy hiểm.

Đúng rồi! ta còn nghe thấy tiếng nói: là tiếng mẹ ấm áp, là tiếng cha trầm lắng nhưng ta đã mất cha mẹ từ nhỏ, đây là ký ức sâu nhất trong lòng ta, ta sẽ không bao giờ quên, từ điểm bất thường này, ta đã phản kháng huyễn cảnh, tìm cách trở lại thực tại.”

Hỏa Hỏa gãi gãi cằm, suy nghĩ một thoáng, nói:

“Nghe ngươi nói, ta ngược lại cũng có cảm giác giống vậy.”

“Ồ! ngươi cũng bị biến thành hươu sao?” Tôn Kỳ ngạc nhiên hỏi, chờ mong. Nếu như Hỏa Hỏa cũng bị biến thành hươu vậy thì hắn bớt xấu hổ.

“Tất nhiên là không! ngươi đừng có mơ, ta biết trong đầu ngươi đang nghĩ cái gì.” Hỏa Hỏa mạnh giọng nói.

Tôn Kỳ cười khan, không ngờ nó thông minh như vậy.

“Ta cảm giác giống ngươi ở chỗ mộc thuộc tính nồng đậm.” Hỏa Hỏa nói tiếp.

“Có gì khác lạ?” Tôn Kỳ hỏi. “Lực Lộc Hoàng thiện mộc thuộc tính, thi triển chủng tính thì mộc thuộc tính nồng đậm không phải rất bình thường sao? Tiệc Trăng Máu của ta cũng như vậy, huyết thuộc tính nồng đậm.”

Hỏa Hỏa lắc đầu.

“Không chỉ nồng đậm mà còn bài trừ các thuộc tính khác, tạo thành một không gian chỉ có mộc thuộc tính.

Tất nhiên chưa hoàn toàn, ta vẫn cảm nhận được hỏa thuộc tính mỏng manh, nhưng độ nồng đậm cũng đạt được chín phần tám.

Vì thiếu mất không phần hai này nên ngươi mới có thể thức tỉnh. Nếu là mười phần, ngươi chắc chắn không thể thức tỉnh.

Không những thế, mộc thuộc tính còn ngụy trang các loại thuộc tính khác như: phong khi ngươi cảm thấy gió, thủy khi ngươi thấy sương trên lá, thổ khi ngươi đạp trên đồng cỏ… và có thể còn nhiều loại thuộc tính khác.”

“Lợi hại như vậy.” Tôn Kỳ khó tin nói.

Hỏa Hỏa gật đầu.

“Có câu “nhất đạo thông, vạn đạo thông” cũng không phải là nói đùa mà là hoàn toàn có thể, chỉ là chưa ai làm được.

Tất nhiên, ta có thể. Ở thời kỳ toàn thịnh, chỉ cần một cái búng tay, ta có thể tạo ra hỏa liên, hỏa cốt, hỏa thạch, hỏa thụ… cũng cùng một quy tắc: nhất đạo hóa vạn đạo.”

Tôn Kỳ gật đầu.

“Nói như vậy Lực Lộc Hoàng rất lợi hại, hiểu về mộc thuộc tính đến mức độ có thể hóa thành khác đạo. Nhưng hình như hắn không mạnh lắm.”

Hỏa Hỏa đưa ra suy đoán.

“Có lẽ do chủng tính. Chủng tính này tập trung mộc thuộc tính cao độ sau đó diễn hóa. Không đồng nghĩa với tên này hiểu được nguyên tắc cơ bản trong đó, thậm chí tổ tiên hắn tạo ra chủng tính này cũng chưa chắc hiểu rõ mộc đạo như cấp độ của ta.

Có thể là ngẫu nhiên mò ra. Dù sao trên đời này luôn có ngoại lệ, luôn có chuyện lạ.

Ta thà tin tưởng tổ tiên hắn siêu may mắn hơn là ngộ ra đại đạo bản chất.”

Tôn Kỳ cảm thấy lời này có lý, nếu có thể ngộ ra đại đạo bản chất, dù chỉ có mộc đạo thì cũng có thể ngồi chung mâm với Hỏa Hỏa, nên biết Hỏa Hỏa cũng chỉ biết mỗi hỏa đạo. Một kẻ như thế có thể uy hiếp thiên địa, Con Rắn sẽ không bỏ qua.

Được rồi.

Suy đoán cũng chỉ là suy đoán, cần phải có bằng chứng. Mà bằng chứng tốt nhất chính là Lực Lộc Hoàng.

Tôn Kỳ giữ lại một hơi thở cho hắn, chính là muốn sưu hồn tìm hiểu. Hắn tin tưởng Lực Lộc Hoàng sẽ cho hắn câu trả lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.