Tên thiếu chủ cũng là kẻ thông minh, hắn nghĩ rất đơn giản: trước cứ nhận tổ tông, không đúng lại nói tiếp. Vị cổ yêu này có giận cũng sẽ không đánh kẻ đã thần phục mình.
Bức tượng liếc một cái đã nhìn thấu tâm tư của hắn, không thèm để ý, hỏi:
“Năm này là năm nào?”
“Quả nhiên! đây là một vị cổ yêu, đã ngủ say rất lâu ngay cả thời gian cũng không rõ.” Tên thiếu chủ tự nói trong bụng.
“Lão tổ tông không biết muốn nghe kể từ đoạn nào?” tên thiếu chủ hỏi.
Hắn đây là muốn thăm dò xem vị cổ yêu này thuộc thời đại nào.
“Kể tất cả những gì ngươi biết.” vị cổ yêu lạnh nhạt nói.
Tên thiếu chủ trong lòng có chút thất vọng, không thể biết được vị cổ yêu này thuộc thời đại nào. Hắn bắt đầu kể từ thời vũ trụ khai sinh.
Truyền thuyết này mỗi Yêu tộc đều thuộc lòng lòng, thậm chí nghe đến phát chán.
Tên này vừa kể vừa nhìn xem thái độ của vị cổ yêu.
Hắn đoán vị cổ yêu này hẳn là cũng nghe chán câu chuyện vũ trụ khai sinh và những chuyện vị cổ yêu này đã biết, chắc chắn sẽ bực tức nói: ngươi bỏ qua khúc này đi.
Nhưng mà làm hắn thất vọng rồi.
Vị cổ yêu này vẫn yên tĩnh lắng nghe, không một chút bực tức.
Không biết có phải do phong ấn trong đá quá lâu, hay bản tính vốn vậy mà mặt vị cổ yêu này lạnh như đá, một chút cảm xúc nhăn mày cũng không có, thật giống một bức tượng sống.
Tên thiếu chủ bắt đầu kể đến những sự kiện quan trọng của Yêu giới mà bất kỳ Yêu tộc nào cũng biết, vừa kể hắn vừa quan sát thái độ của vị cổ yêu nhưng mà vị cổ yêu này vẫn lạnh như tượng đá.
Chẳng lẽ mới phục sinh không có khôi phục cảm xúc sao?
Một lúc sau, hắn kể xong, vẫn không thể đoán ra vị cổ yêu này thuộc thời đại nào.
“Lão tổ tông, hiện tại hạn hán khắp Yêu giới, tất cả đang lao vào cuộc chiến giành nước, tộc chúng ta...” tên thiếu chủ kể tới tình hình hiện tại, chuẩn bị mở miệng năn nỉ.
Bỗng nhiên vị cổ yêu giơ tay, ra hiệu cho hắn im lặng, tên thiếu chủ biết chuyện liền ngậm miệng.
Vị cổ yêu nhắm mắt suy nghĩ.
Xem ra hắn đã ngủ say khoảng 500 năm.
Vị cổ yêu này tất nhiên là Tôn Kỳ.
Trong trận chiến với đám Yêu Hoàng, khi bọn chúng cho hắn cơ hội chữa thương, hắn biết được mình chắc chắn phải chết.
Hắn liền tương kế tựu kế dùng chiêu ve sầu thoát xác.
Đám Yêu Hoàng kia cho rằng xương Kiêu chính là hạch tâm của hắn nên tấn công vào đó, hắn nhân cơ hội đó, cuốn lấy sinh mệnh chi lực theo cái mông thoát ra.
Phải là cái mông. Ai bảo hắn đặt hồn cư tại cái mông. Không thoát ra từ mông thì thoát ra từ đâu.
Sau đó, Tiểu Thạch yểm trợ hắn trốn xuống lòng đất.
Chui xuống vạn dặm dưới đất. Hắn biết với độ sâu này vẫn không thoát khỏi sự thăm dò của đám Yêu Hoàng.
Hắn liền để Tiểu Thạch đào ra một hang động lớn, để Hỏa Hỏa bố trí phong ấn che mắt.
Tại trong hang động, hắn gặp một vấn đề: sinh mệnh chi lực không có vật chứa nên tràn lan bừa bãi, sớm muộn gì cũng tan hết.
Không còn cách nào khác.
Hắn quyết định tự hóa đá.
Thứ nhất là tránh nạn, thứ hai là phong tồn sinh mệnh chi lực, thứ ba là dùng sinh mệnh chi lực chế tạo một bộ cơ thể mới cho mình.
Thứ tư, hắn nhận ra sai lầm bị giết: trước thiên hạ quá trương dương, quá mạnh quá sáng chói, trở thành mục tiêu bị giết. Hắn quyết định từ ánh sáng đi vào bóng tối, ngủ đông chờ cơ hội xuất thế.
Thời gian này hắn dốc tâm nghiên cứu Sinh Mệnh Chi Thủy.
Sinh Mệnh Chi Thủy là do Con Rắn chế tạo với sự giúp đỡ của con mắt đỏ lửa.
Nên nhớ Con Rắn là một trong những sinh vật vinh dự được quan sát quá trình tạo sự sống từ thuở sơ khai. Chính nó cũng tạo sự sống, tuy thất bại nhưng tâm huyết nó bỏ vào trong Sinh Mệnh Chi Thủy không phải nhỏ.
Sinh Mệnh Chi Thủy đáng giá nhất không phải sinh mệnh chi lực mà là tri thức về sự sống chứa bên trong nó.
Tri thức chứa trong Sinh Mệnh Chi Thủy nhiều đến nỗi chặt hết trúc Nam Sơn cũng không ghi chép hết.
Tôn Kỳ trước đó chỉ vận dụng lực lượng, mà không dùng được tri thức bên trong.
Nhân thời gian rảnh rỗi, Tôn Kỳ bắt đầu nghiên cứu Sinh Mệnh Chi Thủy.
Và sau 500 năm, theo cài đặt sẵn, phong ấn tan rã, hắn bị phát hiện. Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch.
“Thánh tộc còn không?” Tôn Kỳ đột nhiên buột miệng hỏi.
Tên thiếu chủ nghe hỏi thì giật thót nhưng rất nhanh hiểu ra điều gì đó, đây phải chăng chính là tộc của vị cổ yêu này.
Sau khi thức dậy hỏi về tộc mình đây là rất bình thường, không hỏi mới có vấn đề.
Tên thiếu chủ suy nghĩ một hồi ấp úng nói:
“Lão tổ tông, có thể do ta thiếu kiến thức, chưa nghe qua tên Thánh tộc.”
Hắn vừa nói vừa cẩn thận quan sát thái độ của Tôn Kỳ.
Tên Thánh tộc, hắn chưa bao giờ nghe qua, có thể đã bị diệt. Tại Yêu giới một tộc tan biến là chuyện rất bình thường.
Hắn thành thật nói ra nhưng sợ Tôn Kỳ biết tộc mình bị diệt nổi giận, hắn liền quay sang hỏi đám thuộc hạ:
“Các ngươi có từng nghe qua Thánh tộc?”
Đám chuột nhìn nhau sau đó đều lắc đầu. Tên thiếu chủ sốt ruột, lũ ngốc này không thể thông minh chút sao, hắn hỏi dẫn đường:
“Một chút tin tức, chuyện kể hay truyền thuyết có không?”
Đám chuột nhìn nhau rồi quay nhìn hắn. Khó hiểu.
Thiếu chủ sao lại đổ mồ hôi nhiều vậy? trong này nóng lắm sao? hình như cũng không nóng lắm? chẳng lẽ do làm mệt? mà cũng không phải! thiếu chủ cả ngày la hét có làm gì đâu? chẳng lẽ la hét còn mệt hơn đào đất? thiếu chủ thật kỳ lạ.
Bọn chúng không hiểu được ý tên thiếu chủ, vẫn là lắc đầu. Tên thiếu chủ lòng như lửa đốt, muốn đè lũ này ra đánh một trận, nhắc đến mức độ này rồi mà còn không hiểu. Hắn đành tự mình nói:
“Lão tổ tông, ưm… ta mới nhớ ra trước đây từng nghe cha ta kể: tại rất lâu về trước có một vị Yêu tộc đại năng xuất hiện tại gần tộc ta. Ông nội bảy đời trước của ta biết được, liền mang thức ăn ngon ra tiếp đón. Hai bên nói chuyện rất vui vẻ. Khi chia tay vị ấy nói mình đến từ Thánh tộc. Có thể là Thánh tộc trong miệng...”
Hắn đang nói, Tôn Kỳ đột nhiên giơ tay ngừng lại, lạnh giọng:
“Thánh tộc không phải trò đùa, bịa chuyện lung tung sẽ bị diệt tộc, biết thì nói không biết thì thôi. Tiểu Yêu tộc các ngươi làm sao biết được Thánh tộc ta, ta chỉ thuận miệng mà hỏi thôi, đừng có bịa chuyện kéo quan hệ.”
Tên thiếu chủ bị nói thấu tâm can, mặt ướt đẫm mồ hôi, quỳ cúi đầu sát đất:
“Lão tổ tông dạy phải, là tiểu yêu ngu dốt.”
Nói xong hắn quỳ đấy không dám lên tiếng nữa.
Im lặng một thoáng, Tôn Kỳ mở miệng hỏi:
“Không cần gọi ta lão tổ tông, ta biết ý đồ của ngươi.”
Nghe lời này, tên thiếu chủ đồ hôi đổ càng nhiều, toàn thân run rẩy.
“Ta hiệu xưng Huyết Ngục Ma Thánh, các ngươi cứ gọi ta Đại Thánh là được.”
Đại Thánh! Huyết Ngục Ma Thánh!
Mấy cái này danh xưng cũng quá lớn đi.
Đám Hoàng Kim Thử nghe được mà run sợ trong lòng.
Đây hoặc là kẻ điên hoặc là một vị Yêu tộc vô cùng cường đại.
Có hối hận hay không đã đánh thức vị này? không biết! ít nhất hiện tại, vị này chưa làm gì bọn chúng.
Đúng lúc này Tôn Kỳ lại hỏi:
“Yêu tộc hiện nay có ai xưng thánh không?”
Không hiểu lắm ý của Tôn Kỳ nhưng tên thiếu chủ vẫn thành thật trả lời:
“Hiện nay có Thông Ngôn Đại Thánh là xưng thánh, còn có ai nữa không thì tiểu yêu không biết.”
Tôn Kỳ gật đầu nhẹ, suy tư một thoáng, lẩm bẩm:
“Xem ra Thánh tộc chưa diệt!”
Nghe được câu này đám Hoàng Kim Thử kinh ngạc, lời này… chẳng lẽ nói… Thông Ngôn Đại Thánh là Thánh tộc.
Không phải Thông Ngôn Đại Thánh là Bạch Viên Thần Tộc sao?
Nhưng nghe cách vị cổ yêu này nói dường như rất chắc chắn Thông Ngôn Đại Thánh là Thánh tộc.
Hình như hắn mới chỉ nghe tên liền chắc chắn là Thánh tộc.
Tên!? một tia sáng xẹt qua đầu! bọn hắn đoán ra được gì đó.
Thông Ngôn Đại Thánh trong tên có chữ thánh, không! Thông Ngôn Đại Thánh không phải tên, đây là xưng hiệu.
Vị cổ yêu này xưng hiệu là Huyết Ngục Ma Thánh, trong đó cũng có chữ thánh.
Thánh tộc cũng có chữ thánh trong đó.
Phải chăng chữ thánh trong danh xưng chính là dấu hiệu của Thánh tộc?!
Rất có thể!
Bọn chúng hít một hơi sâu, cảm thấy mình đã phát hiện ra một bí mật động trời. Nhìn Tôn Kỳ càng thêm kinh sợ, vị này lai lịch rất đáng sợ, nếu có thể bám vào… vậy thì quá tốt rồi!
Tôn Kỳ nhìn bọn hắn, mặt không biểu cảm nhưng trong lòng cười thầm: tất cả đều trong kế hoạch.
Theo như tên thiếu chủ này kể hắn đại khái đoán được tình hình Yêu giới lúc này.
Sinh vật Vực Sâu đã bị tiêu diệt. Hải tộc và Yêu tộc đang cầm chân nhau ở Định Quân Sơn Mạch, Hải tộc hơi chiếm thế chủ động một chút. Ma giới thỉnh thoảng tấn công nhưng chưa đáng ngại. Thần tộc vẫn án binh bất động. Nguy hiểm nhất với Yêu giới lúc này là nội chiến giành nước.
Lộp độp… Tôn Kỳ nhấc chân bước đi, những mảng đá cuối cùng trên thân rớt xuống.
Tôn Kỳ lạnh nhạt:
“Ngươi tên gì?”
“Bàn Thử.” tên thiếu chủ nhanh miệng trả lời.
“Dẫn đường!” Tôn Kỳ vẫn lạnh nhạt nói.
“Dẫn đường?!” tên thiếu chủ không hiểu Tôn Kỳ nói gì nhưng rất nhanh hiểu ra, ánh mắt tỏa sáng, cười nói: “Vâng, vâng...”
Sau đó quay đầu ra lệnh cho đám thuộc hạ đào lên, vì cái hố trước đó đã bị đất đá lấp đầy.
Tôn Kỳ nhíu mày mắng: “Chậm chạp!”
Hắn giơ tay chỉ lên trời. Đám chuột không hiểu gì.
Một tia sáng từ tay Tôn Kỳ bắn thẳng lên trời, xuyên thủng mặt đất.
Oanh! Mặt đất bị đánh thủng một lỗ lớn.
Đám chuột ngơ ngác.
“Đi lên!” Tôn Kỳ biến mất tại chỗ, nhìn lại đã thấy hắn ở trên mặt đất.
Bên ngoài đang là buổi sáng nhưng ánh sáng đã bắt đầu gay gắt.
Tôn Kỳ ngửa mặt, hưởng thụ sự nóng ấm của những tia nắng. Làn da trắng nhợt của hắn có chút phiếm hồng, nổi bật những gân máu xanh đậm dưới da.
500 năm! hắn lại được hít thở không khí. Đưa tay như muốn nắm lấy ánh sáng, khóe môi hắn nhích lên một đường rất nhỏ.
Ta đã trở lại! Yêu giới hãy run sợ đi!
...
Đi được một lúc, Tôn Kỳ dừng lại, chỉ tay phía trước, hỏi:
“Ba đỉnh núi đá trước mặt tên gì.”
Bàn Thử đang đi phía sau, vội tiến lên trước, khúm núm nói:
“Phía trước là: Thạch Hoa Cương, Thạch Nham Tương, Thạch Phiến Dương. Ba đỉnh chụp lại thành hình tam giác, chính giữa có một đồng cỏ nhỏ, là lãnh địa của tộc Thiết Bối Nha.”
Bàn Thử tiếp tục giải thích:
“Thiết Bối Nha là những con thằn lằn trên lưng có bộ giáp cứng, hàm răng sắc nhọn có thể nhai cả đá. Thường đào núi đá làm hang.”
Tại giữa ba đỉnh núi có một cái giếng đá tự nhiên, là tài sản quan trọng nhất trong lãnh địa, được bảo vệ nghiêm ngặt.
Bàn Thử từng dẫn tộc qua đây, cảm thấy tộc Thiết Bối Nha không quá mạnh, trong lãnh thổ lại có một cái giếng nước. Hắn liền tấn công vào đây.
Bàn Thử cũng không ngu, trước khi tấn công đã thăm dò rất kỹ, thực lực Thiết Bối Nha chỉ nhỉnh hơn bọn hắn một chút, nếu đánh bất ngờ hoàn toàn có thể chiến thắng.
Kế hoạch không sai, ban đầu cũng khá thuận lợi, nhưng trong thời điểm mấu chốt, không ngờ Thiết Bối Nha tộc trưởng gọi ra lão tổ.
Bàn Thử cũng không ngờ Thiết Bối Nha còn có lão tổ.
Kết quả chuốc lấy thất bại thảm trọng. Rất nhiều huynh đệ liều mạng yểm trợ hắn chạy trốn.
Bây giờ hắn còn sợ hãi, Tôn Kỳ lại chẳng thèm để ý, hướng thẳng đến ba đỉnh núi.
Bàn Thử hơi sợ nhưng cũng không mở lời, ngoan ngoãn đi theo, hắn cũng muốn biết vị cổ yêu này thực lực thế nào. Nếu có thể để vị cổ yêu này giết Thiết Bối Nha tộc, cũng coi như trả thù cho các huynh đệ.
Vị lão tổ Thiết Bối Nha theo hắn suy đoán cũng có đỉnh phong Yêu Tướng thực lực. Tôn Kỳ muốn thắng ít nhất phải là Yêu Vương, nếu yếu hơn vậy thì tốt nhất kéo lão tổ Thiết Bối Nha cùng chết.
Tôn Kỳ bước tới ngay lập tức bị đám lính canh phòng phát hiện.
Gần đây bị tộc Hoàng Kim Thử tấn công, mặc dù thắng nhưng thiệt hại không ít, bọn chúng trở thành miếng mồi ngon cho các tộc khác.
Một tên lính canh phòng hét lớn:
“Kẻ nào? dừng lại! đây là địa bàn của Thiết Bối Nha tộc, bọn ta có lão tổ đỉnh phong Yêu Tướng, chớ có sai lầm.”
Bọn chúng bày ra hết thực lực đe dọa kẻ thù.
Tôn Kỳ chẳng thèm kể ý, phất tay cuốn lấy một tên.
Móng tay hắn nắm chặt cổ hắn. Mắt hắn trợn ngược, giãy giụa điên cuồng.
Phốc! móng tay cắm ngay vào trong động mạch, máu cấp tốc bị rút lấy, từng sợi gân máu nổi li ti trên cánh tay trắng nhợt của hắn, khiến da hắn có chút hồng.
Tôn Kỳ ngửa mặt nhắm mắt, có chút hưởng thụ.
Đáng tiếc! máu quá ít, quá kém. Nếu là máu Yêu Hoàng thì tốt!
Không vội! hắn có rất nhiều thời gian, sớm hay muộn cũng hút máu Yêu Hoàng.
Tên kia đứng tại chỗ, bốn chân run lẩy bẩy, sợ đến nỗi không chạy được.
Vứt cái xác khô xuống, Tôn Kỳ nhìn hắn lạnh lùng, không chờ hắn ra lệnh, Bàn Thử nhanh nhảu tiến lên hét lớn:
“Thông báo cho tộc các ngươi: Huyết Ngục Ma Thánh đến! toàn bộ Thiết Bối Nha tộc ra triều bái.”