Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 526: 500 năm sau.




Hủy diệt xong 36 đỉnh, Thanh Long phất tay cho giải phong ấn.

“Có cần canh giữ nơi này?” một tên Yêu Hoàng hỏi.

“Để mắt một chút là được, vẫn là câu nói kia làm đến mức này hắn vẫn có thể sống thì có canh giữ hay không cũng không nhiều ý nghĩa. Tất nhiên cũng không thể hoàn toàn bỏ qua.” Chu Tước phân tích.

“Vậy thì để một vị Yêu Hoàng canh giữ. Nơi này cũng tương đối gần đại bản doanh, nếu có chuyện chỉ cần phóng tín hiệu là được, không cần liều mạng.” Thanh Long ra lệnh.

Đám Yêu Hoàng gật đầu không phản đối.

“Nếu đã đánh xong vậy thì chúng ta về thôi.” Thanh Long lạnh nhạt quay đầu bước đi.

“Khoan đã!” một tên Yêu Hoàng với gọi lại.

Thanh Long quay đầu, vẫn thái độ lãnh ngạo:

“Còn chuyện?”

“Hắc, hắc… cũng không có gì? chỉ là ta muốn hỏi Thanh Long huynh định xử lý bộ xương kia thế nào?” tên Yêu Hoàng cười tươi nói, thái độ khách sáo.

Nhưng mà ý đồ trong đó rất rõ ràng, cũng là ý của đám Yêu Hoàng còn lại.

Xương Kiêu mạnh như vậy có thể chế tạo một đỉnh cấp Yêu Hoàng, nếu như bọn hắn có thể động dụng năng lượng của bộ xương vậy chẳng phải tu vi càng tiến thêm một bước.

Bọn chúng đều là đỉnh cấp Yêu Hoàng, đứng tại từng cao nhất của Đại Thế Giới, tu vi đã chạm đỉnh, muốn tiến thêm một bước... khó hơn cả khó. Chưa một ai có thể vượt qua cái đỉnh này, bọn chúng nhiều khi tự hỏi liệu có hay không một tầng thứ cao hơn hay đây chính là giới hạn cuối cùng.

Nếu có tầng thứ cao hơn hẳn là phải có kẻ đặt chân tới. Nên biết từ xưa đến nay, thiên tài lớp lớp nhiều không kể xiết, không ai có thể đột phá tầng này thật khó tin.

Không ai đột phá nhưng vẫn có một chút lời đồn.

Đồn rằng: có hai kẻ tới gần nhất đột phá tầng này.

Một là Kiêu. Hai là Ma tộc Cổ Đế.

Ngay cả Tứ Phương Thần Thú chỉ có lượng hơn đám Yêu Hoàng chứ không có thay đổi về chất.

Nên xương Kiêu cho bọn chúng hy vọng. Hy vọng đột phá tầng thứ kia.

Thanh Long hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh giãn ra, giọng vẫn lạnh nhạt:

“Ta sẽ phong ấn bộ xương này trên Đoạn Thiên Nhai, không để cho kẻ xấu chiếm đoạt.”

“Nguyên Sơn phong ấn đã mở, không còn ngăn trở, đặt trên Đoạn Thiên Nhai cũng không an toàn. Chuyện Cốt Sơn Vương truyền ra, Hải yêu và Ma tộc chắc chắn cũng sẽ có ý đồ với bộ xương.” một tên Yêu Hoàng cười nói.

“Vậy ý của ngươi là gì?” Bạch Hổ không vui hỏi.

“Ý của bọn ta rất đơn giản: chúng ta cộng đồng bảo vệ bộ xương. Không cần lại treo trên Đoạn Thiên Nhai.” một tên Yêu Hoàng đáp.

“Các vị đã canh giữ sinh vật Vực Sâu, canh giữ bộ xương ngàn vạn năm lâu, thật sự là quá vất vả. Đây lại là chuyện của cả Yêu tộc, để các vị làm, bọn ta cảm thấy có lỗi.”

“Không biết thì thôi, đã biết thì làm sao có thể để các vị một mình gánh vác.” một tên khác tiếp lời.

“Hay là dùng bộ xương câu dụ đám Chúa Tể Vực Sâu.” một tên chợt nảy ra ý tưởng.

“Đây cũng là cách hay!” tên khác hưởng ứng.

“Tiện thể cũng để chúng ta nghiên cứu một hồi, sau này còn biết cách đối phó Chúa Tể Vực Sâu.” một tên Yêu Hoàng híp mắt cười nói.

Đám Yêu Hoàng cũng cười nhẹ, đây mới chính là ý đồ của bọn chúng.

Đám Yêu Hoàng tên tung tên hứng, Tứ Phương Thần Thú há có thể không nhìn ra mưu đồ của bọn chúng.

Tứ Phương Thần Thú đúng là có ý chiếm riêng xương Kiêu.

Bọn chúng đã nghiên cứu xương Kiêu từ lâu, đều không có kết quả, từ lâu đã sớm từ bỏ quên đi. Nhưng hôm nay lại gặp chuyện của Tôn Kỳ, bọn chúng lại nổi lên tham niệm.

Tứ Phương Thần Thú nổi lòng tham, đám Yêu Hoàng còn lại cũng không phải hạng lương thiện, không cho bọn chúng tìm hiểu bộ xương, bọn chúng sẽ không để yên.

Thanh Long đành làm ra nhượng bộ.

Sau đó.

Bọn họ dùng xương Kiêu làm mồi dụ Chúa Tể Vực Sâu, muốn tiêu diệt từng tên như cách tiêu diệt Tôn Kỳ. Đáng tiếc! thất bại. Đám Chúa Tể Vực Sâu dường như không bị thu hút bởi xương Kiêu.

Đám Yêu Hoàng cũng dốc sức nghiên cứu xương Kiêu nhưng cũng không đạt được cái gì.

Cuối cùng bọn chúng phải thay đổi chiến thuật.

Tất nhiên vẫn là chia để giết, không thể cường cường quyết đấu.

Nhưng sau khi giết xong Tôn Kỳ, đám Chúa Tể Vực Sâu đều cảm nhận được uy hiếp, bọn chúng đã tiến lại gần nhau hơn, liên kết chặt chẽ với nhau hơn.

Đám Yêu Hoàng đành đổi sang tiêu hao chiến.

Nhưng sinh vật Vực Sâu cũng chẳng phải là thứ đơn giản, bọn chúng có thể thôn phệ năng lượng. Chỉ cần có năng lượng là bọn chúng có thể liên tục nhân đôi sinh sản. Bọn chúng dùng chiến nuôi chiến, càng đánh càng khó chịu.

“Tiêu hao chiến” đối đầu với “lấy chiến nuôi chiến”.

Trận chiến kéo dài.

Nhân lúc này Hải tộc điều động ba cánh quân lớn tiến vào đại địa.

Thanh Long, Bạch Hổ, Trấn Thiên Thần Tượng tộc trưởng dẫn đầu ba cánh quân chặn đánh.

Chiến tranh lan rộng khắp Yêu giới.

Yêu tộc tầng chót khổ không thể tả.

Chính trong lúc này…

Sinh vật Vực Sâu dần nhận ra sự bất thường.

Bọn chúng cảm thấy đang bị yếu đi, đang bị biến đổi.

Biến đổi này là biến đổi về bản chất, không phải thay đổi hình dạng.

Sinh vật Vực Sâu được sinh sản bằng cơ chế nhân đôi.

Không phải không muốn sinh sản theo cách thông dụng như các sinh vật khác trong thiên địa, mà do lúc mới chế tạo Con Rắn quá nóng vội muốn xem ngay thành quả. Nên Con Rắn áp dụng phương pháp nhân đôi cho sinh sản tràn lan.

Phương pháp sinh sản nhân đôi chỉ thích hợp cho những vi sinh vật cấp thấp, không phù hợp cho những sinh vật cấp cao. Vì sao?

Con Rắn không biết, nó cũng tự hỏi điều này. Nó cảm thấy phương pháp này tốt hơn rất nhiều so với các phương pháp sinh sản khác. Nhưng vì sao thiên địa quy tắc lại không cho phổ biến phương pháp này?

Nó có một kết luận: Do Người Không Thể Gọi Tên muốn hạn chế sinh vật sống, không cho bọn chúng lớn mạnh ngoài tầm kiểm soát, có thể đe dọa đến địa vị của hắn.

Phải! chính là như thế.

Con Rắn vô cùng thông minh, đồng thời cũng vô cùng ích kỷ. Nó đang suy bụng ta ra bụng người.

Nó nghĩ cái gì liền cho cái đó là chân lý.

Vậy là nó tạo ra sinh vật Vực Sâu, chỉ cần hấp thu năng lượng tới định mức, bắt buộc phải chia đôi. Ban đầu khá thành công và không thấy có gì bất thường.

Nhưng sau đó vấn đề xảy ra, sinh vật Vực Sâu cứ lớn mạnh đến định mức thì phân đôi, năng lượng cũng bị phân đôi, rồi hai cá thể tiếp tục hấp thụ năng lượng đến định mức rồi lại phân đôi. Tạo thành một vòng tuần hoàn khiến cho sinh vật Vực Sâu không thể tiến hóa.

Nhận ra vấn đề, Con Rắn liền mở ra một lỗ hổng: khi phân đôi, hai sinh vật Vực Sâu có thể đánh nhau, thôn phệ kẻ thất bại, như vậy định mức năng lượng sẽ tăng lên, giúp sinh vật Vực Sâu có thể tích nhiều năng lượng hơn trước khi bắt buộc phải phân đôi.

Nhưng đây chỉ là cách tăng lượng, không khiến chất biến đổi. Không có sự tiến hóa nào ở đây, không thể như dã thú tiến hóa thành yêu thú.

Nó nhận ra vấn đề nhưng nó không nhận sai. Nó liền nhốt tất cả sinh vật Vực Sâu vào trong phong ấn, từ đó bỏ mặc.

Sinh vật Vực Sâu bị thiên địa bài xích cũng không phải Tôn Kỳ nói đùa, mà nghe cuộc đối thoại giữa Con Rắn và con mắt đỏ lửa.

Còn chuyện sinh vật Vực Sâu có thể hòa nhập vào Yêu giới, trở thành một bộ phận của Yêu giới là hắn… bịa ra.

Có ngạc nhiên hay không?!

Hắn lúc đó để giữ mạng liền bịa ra chuyện này, dù sao cũng không ai có thể kiểm chứng. Chờ bọn chúng phát hiện có lẽ hắn đã ổn định thế lực.

Đáng tiếc hắn đánh giá thấp tính ích kỷ của đám Yêu Hoàng, thà bảo vệ lợi ích bản thân chứ không muốn thực lực Yêu giới tăng lên.

Mặc dù là lời bịa đặt nhưng không ngờ lại đúng sự thật.

Điều này chính hắn cũng ngạc nhiên!

Chiến tranh liên miên.

Thời gian đầu, sinh vật Vực Sâu điên cuồng thôn phệ năng lượng, sinh sản tràn lan.

Nhưng càng về sau bọn chúng càng suy yếu.

Mỗi một loại vật chất, năng lượng đều là thiên địa quy tắc một bộ phận. Sinh vật Vực Sâu hấp thu năng lượng trong trời đất này, cũng tương đương hấp thụ thiên địa quy tắc.

Thiên địa quy tắc sẽ tự động bài xích sinh vật Vực Sâu hoặc bắt sinh vật Vực Sâu phải biến đổi cho phù hợp với thiên địa này.

Những sinh vật Vực Sâu cấp thấp chỉ cảm thấy càng bị bài xích, Chúa Tể Vực Sâu cảm nhận rõ hơn một chút.

Thời gian như một cơn gió vô tình cuốn trôi tất cả.

Trong vòng năm trăm năm.

Yêu tộc dùng chiến thuật cầm cự Hải tộc, dốc sức đánh sinh vật Vực Sâu. Trong thời gian này, Ma tộc thỉnh thoảng cũng có vài đợt xâm nhập nhưng không quá quyết liệt, có lẽ do nội bộ Ma giới cũng đang có chiến loạn.

Yêu tộc dùng đủ mọi âm mưu quỷ kế chia cắt đám Chúa Tể Vực Sâu từng bước tiêu diệt. Cuối cùng cũng diệt hết sinh vật Vực Sâu. Nhưng cái giá phải trả cũng không nhỏ, hơn hai mươi vị Yêu Hoàng chết trận, trong đó có vài vị đỉnh cấp Yêu Hoàng, tiểu yêu chết nhiều không kể siết.

Diệt xong sinh vật Vực Sâu, loạn thế cũng không kết thúc, thậm chí càng lúc càng tệ.

Yêu giới bước vào giai đoạn hạn hán kéo dài.

Đầm lầy chỉ còn lại mặt đất nứt nẻ. Lòng hồ phủ rêu xanh. Suối nước trơ đá sỏi. Dòng sông nhìn thấy đáy.

Rất nhiều tộc vì sinh tồn buộc phải chuyển địa bàn tìm nguồn nước. Kết quả ai cũng đoán được: xung đột! Yêu tộc nội chiến.

Tại nơi từng là 36 đỉnh nay đã biến thành tiểu sa mạc.

Trận chiến kinh thiên động địa 500 năm trước, có kẻ nhớ có kẻ không.

Với những Yêu Hoàng bọn chúng vẫn thỉnh thoảng ghé mắt nhìn xem.

Với những tiểu Yêu bọn chúng chỉ biết đây là một vùng lãnh thổ vô chủ rộng lớn.

Sau trận chiến kia, nơi đây đã từng cỏ mọc xanh um nhưng hạn hán đến, tất cả lại hóa sa mạc.

“Nhanh lên! ra sức vào!” một tên Hoàng Kim Thử chỉ huy, la hét đám tộc viên làm việc. “Các ngươi chưa ăn sao? tay chân chậm chạp vậy?”

“Thiếu chủ! ba ngày nay chúng ta chưa có cái gì vào miệng rồi?!” một tên khổ sở nói.

Đám Hoàng Kim Thử đôi môi nứt nẻ, da dẻ nhăn nheo, lông mao rụng từng mảng. Đây là dấu hiệu của thiếu ăn và thiếu nước.

“Hừ! còn có thể trả treo, các ngươi xem ra vẫn còn khỏe lắm! Hôm nay các ngươi không đào được một dặm thì đừng hòng có ăn.” tên thiếu chủ hừ lạnh mắng.

Tên này bị chửi mặt tiu nghỉu, không dám cãi nữa, cúi đầu làm việc. Đám đồng bạn nhìn hắn như muốn mắng: cũng tại ngươi nhiều chuyện, làm hại cả bọn ta.

Tên thiếu chủ ngoài mặt hùng hổ, nhưng trong lòng đau xót. Hắn làm sao không biết tình trạng bọn chúng lúc này, nhưng hắn có thể làm được gì? thức ăn mang theo chỉ còn lại một ít, bây giờ ăn chỉ sợ không còn, mấy ngày nữa phải làm sao đây?

Hắn trước đó đã dùng Thám Trắc Thử thăm dò, phát hiện dưới sâu lòng đất có một khoảng trống không.

Thám Trắc Thử là một loại chủng tính phóng ra sóng âm, sau đó lắng nghe sóng âm dội lại, thăm dò không gian vật chất.

Không gian trống không! có hai cái khả năng lớn: một là hang động, hai là túi nước ngầm.

Nếu là một túi nước ngầm vậy thì tộc bọn hắn sống rồi. Còn nếu là hang động cũng có cơ may là hang nước. Nói tóm lại phát hiện được điều này khiến hắn sáng lên hy vọng.

Trước khi đi, hắn đã hứa với cha mình, cũng là tộc trưởng Hoàng Kim Thử tộc, chuyến này nhất định tìm được một mảnh tịnh thổ, cho cả tộc một nơi chốn an toàn.

Cha hắn mặc dù biết hy vọng rất nhỏ nhưng cũng không thể làm gì khác? cha hắn chỉ có thể chấp nhận cho hắn đi.

Hoàng Kim Thử tộc đang đứng trước nguy cơ diệt tộc, đã tới đường cùng, bất cứ cơ hội nhỏ nhoi nào bọn chúng cũng phải thử.

Hắn dẫn đi một đám thanh niên trong tộc, khí thế bừng bừng, vượt qua muôn trùng thử thách, trên đường gặp đủ mọi nguy hiểm, đi mười chỉ còn bốn. Nơi khô cằn thì không thể sống, nơi tốt một chút thì đều có chủ, bọn hắn từng mấy lần xâm chiến, kết quả đều lấy thất bại chạy trốn.

Chỉ có nơi này, nghe nói trước đó phát sinh một trận đánh hủy diệt, thường bị các Yêu Hoàng để mắt nên đến giờ vẫn là nơi vô chủ.

“Thiếu chủ! nghe nói mấy trăm năm trước nơi đây từng là địa bàn của một tên ác ma, chúng ta đào như thế này liệu có khi nào moi lên tên ác ma?” một tên Hoàng Kim Thử nhát gan hỏi.

Sinh vật Vực Sâu trong mắt đám tiểu Yêu này chính là ác ma.

“Nhát gan! ngươi không tin Thám Trắc Thử của ta sao?” tên thiếu chủ lớn tiếng mắng, sau đó lại giải thích: “Chuyện tên ác ma kia ta biết, nhưng nó đã qua năm trăm năm rồi, vả lại ta cũng nghe nói tên đó đã bị giết rồi! các ngươi cứ yên tâm mà đào.”

A! chợt có tiếng kêu lên.

Một hố cát xuất hiện, cát đang ào ào chảy xuống tạo thành hình nón ngược.

Tên thiếu chủ ánh mắt tỏa sáng. Dưới này thật sự có một cái không gian trống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.