Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 521: Đánh không kịp thở.




Thanh Loan Thần Vũ một đường lướt nhẹ, không khí không kịp gợn sóng đã đến ngay sát cổ Tôn Kỳ.

Hắn toàn thân bị cầm cố nhưng phản ứng cũng cực nhanh, trong khoảnh khắc, ngửa cổ ra sau.

Phốc! thần vũ lướt qua, cắt đứt nửa cái cổ họng, máu tươi phun ra như vòi.

Tôn Kỳ tức giận gầm lên một tiếng, nhưng cổ họng bị đứt một nửa tạo nên âm thanh như gió rít qua hang động, chói tai khó nghe.

Hắn gồng lên tung đấm loạn xạ, đám hoàng kim cức bị đánh tan nát.

Đây là lúc Tôn Kỳ điên cuồng phản công, đám Yêu Hoàng không dám manh động sợ chó cùng rứt giậu, trước thu chiêu phòng thủ.

Tôn Kỳ nhanh chóng lùi lại, thân dựa vào vách núi, tay ôm cổ họng, máu vẫn không ngừng trào ra nhưng rất nhanh vết thương khép miệng. Hắn đôi mắt long sòng sọc, nổi gân máu. Hắn không ngờ lại là một đám Yêu Hoàng hợp công hắn.

À! thật ra cũng là đoán được, chỉ là… hơi chút bất ngờ về khả năng phối hợp tác chiến của đám Yêu Hoàng này, xem ra bọn chúng lên kế hoạch khá tốt.

Đánh bất ngờ, đánh liên tục, đánh dồn ép.

Đầu tiên là Thần Tượng tộc trưởng và Huyền Vũ làm bia đỡ, tập trung hỏa lực của hắn. Chu Tước dùng một đòn công kích diện rộng, phong tỏa khu vực, đề phòng Tôn Kỳ thấy đánh không lại quay đầu liền chạy.

Khi hắc động nổ tung, Huyền Vũ kéo hơi nước tạo mưa, sau đó là hư chiêu đánh tới Tôn Kỳ.

Dập tắt trận sóng nhiệt chỉ là tiện thể, quan trọng nhất vẫn là chuẩn bị cho bước tiếp theo.

Yêu giới dù sao cũng là căn nguyên của bọn chúng, bọn chúng là chúa tể cũng là thủ hộ giả Yêu giới, không thể để Yêu giới bị tổn thương quá lớn chỉ vì giết Tôn Kỳ. Tất nhiên trong thời khắc quan trọng vẫn là có thể hy sinh một hai, nhưng lúc này chưa cần thiết. Vậy nên Huyền Vũ dập tắt sóng nhiệt.

Huyền Vũ tạo mưa mang theo thủy thuộc tính nồng đậm kích thích sự sinh trưởng của cỏ cây, che dấu cho Thanh Long ra tay.

Thanh Long khống chế dây gai cấp tốc sinh trưởng khống chế sự di chuyển của Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ không còn cách nào khác toàn lực quá dây gai, trong lúc này Bạch Hổ xuất chiêu dùng hoàng kim bện thành hoàng kim cức tạo hình một con rồng.

Tôn Kỳ cứ nghĩ hoàng kim cức long này do dây gai bình thường hóa thành, đơn giản chỉ cần tung nắm đấm đánh tan nhưng không ngờ bị hoàng kim cức long phân giải khóa lại cơ thể.

Trong khoảnh khắc này, Thanh Long và Thanh Loan Thần Điểu liên tục ra tay, xém chút nữa là đã có thể moi tim chém đầu hắn.

Chiến đấu diễn ra trong chớp mắt, hắn hoàn toàn rơi vào hạ phong, đã có sáu vị Yêu Hoàng đỉnh cấp ra tay, trong đó Tứ Phương Thần Thú càng là đỉnh cấp trong đỉnh cấp.

Tôn Kỳ tính toán, nếu chiến lực của hắn là mười, thì Tứ Phương Thần Thú là chín, Trấn Thiên Thần Tượng tộc trưởng và Thanh Loan Thần Điểu tộc trưởng là tám. Hắn có thể đơn đả độc đấu đè ép một Tứ Phương Thần Thú, thế nhưng cả bốn bọn hắn lại thêm hai tên tộc trưởng... đánh không nổi!

Tôn Kỳ từ từ lui lại, có ý chạy trốn.

Lúc này không chạy, chẳng lẽ ngại sống quá lâu.

Dường như đọc được ý nghĩ của hắn, hắn vừa nhấc chân, đột nhiên bầu trời tối sầm, một cự sơn rơi xuống như thiên thạch.

Tôn Kỳ hét lên, dồn hết sức vào nắm đấm, nghịch thế đánh lên.

Oanh! cự sơn bị một quyền xuyên thủng, vỡ ra thành vô số tảng đá rơi xuống như mưa.

Tôn Kỳ nhăn mặt nghiến răng nhịn đau, cánh tay hắn đã nát bét, nhưng rất nhanh khôi phục như cũ. Hắn sắc mặt trầm trọng, lại một tên đỉnh cấp Yêu Hoàng nữa, tổng cộng đã có bảy tên.

Trong trận mưa đá rơi, tầm nhìn tạm thời bị hạn chế, không có chủng tính tăng cường quan sát, hắn không thể tìm ra kẻ thù. Hắn chuẩn bị mở ra thần thức.

Đột nhiên tóc gáy dựng đứng, hắn vội nghiêng người.

Phốc! hắn bị chém ngang hông, ruột gan trào ra, máu tươi cùng dịch vàng chảy ra.

Lại một tên đỉnh cấp Yêu Hoàng nữa!

Tên này vô ảnh vô tung, Tôn Kỳ bị chém mà chẳng biết ai chém mình.

Không cho hắn có thời gian thở dốc, Thần Tượng tộc trưởng và Huyền Vũ ngay lập tức đánh tới.

Tôn Kỳ nhấn ruột gan vào trong, hét lên một tiếng, lao tới!

Oanh!

Tôn Kỳ đập bay Huyền Vũ, đánh Thần Tượng tộc trưởng trượt ra sau. Hắn tiến lên một bước định thừa thế tấn công nhưng một phiến hỏa vũ đã ngay trước mặt hắn.

Đưa tay đập tan hỏa vũ. Phốc! một móng vuốt đã xé rách vết thương tại hông mới khép miệng, máu tươi, ruột gan lại trào ra.

Tôn Kỳ đưa tay đập sang ngang. Nhưng chỉ đánh trúng không khí, Thanh Long đã ngay lập tức rút đi.

Đang muốn đuổi theo, thì một tiếng gầm chấn động trời đất, khiến cho hắn đầu óc quay cuồng, thân hình lảo đảo. Đúng lúc này một con hổ trắng lao tới, mở ra hàm răng sắc nhọn đỏ ngòm.

Tôn Kỳ theo bản năng đưa tay ra đỡ, Bạch Hổ cười thầm trong bụng, hắn chính là muốn như vậy.

Bạch Hổ ngay lập tức ngoạm lấy tay Tôn Kỳ, răng nanh cắm vào tận xương. Tôn Kỳ đau đớn, vung tay còn lại muốn đấm nó. Nhưng tay hắn cứng ngắc, quay đầu nhìn lại mới biết cánh tay này đã bị Phá Sơn tộc trưởng khóa lại.

Ngọn núi lúc nãy cũng là Phá Sơn tộc trưởng nhổ lên ném vào Tôn Kỳ. Phá Sơn tộc trưởng lực lớn vô cùng, toàn thân là đất đá cấu tạo, cực kỳ mạnh mẽ.

Khi Tôn Kỳ đã bị khóa thì ngay sau lưng hắn, không khí hơi gợn sóng, một mũi nhọn nhắm thẳng đầu Tôn Kỳ đánh tới, khoảng cách chỉ còn một tấc, đầu Tôn Kỳ sắp bị bắn xuyên.

Chợt oanh vang một tiếng.

Một bóng hình mờ ảo bị đánh chia năm xẻ bảy, nhưng rất nhanh các mảnh vỡ hóa thành khói đen tụ lại một chỗ, lúc này thân hình hiện rõ, là Vô Ảnh Hoàng.

Vô Ảnh Hoàng thuộc linh tộc, trời đất tự nhiên linh, khí linh.

Linh tộc bình thường đã hiếm gặp, khí linh càng là hiếm trong hiếm, có thể đạt tới cảnh giới Yêu Hoàng, xưa nay không đủ hai bàn tay, Vô Ảnh Hoàng là đỉnh cấp Yêu Hoàng, cũng là đệ nhất khí linh từ trước đến nay.

Vô Ảnh Hoàng tụ lại thân thể, miệng không ngừng trào khí. Hắn không thể nào tưởng tượng được mình lại bị đánh trúng, thân thể của hắn là khí, vô hình vô ảnh. Không ngờ Tôn Kỳ có thể bắt được hắn, lại còn cho hắn một đấm. Bình thường tấn công vật lý là không thể tổn thương hắn nhưng lực đấm của Tôn Kỳ có thể phá vỡ không gian thì không có lý do gì không phá được khí thể.

Đám Yêu Hoàng cũng thoáng chốc hoảng sợ, tí nữa là một vị đỉnh cấp Yêu Hoàng đã bị giết. Bọn chúng đã lên kế hoạch tỉ mỉ, số lượng hoàn toàn áp chế, từ đầu đến cuối luôn chiếm thượng phong, vậy mà trong một khoảnh khắc, một vị Yêu Hoàng suýt nữa chết. Đây là sỉ nhục của bọn hắn.

Lúc này nhìn lại mới thấy trên lưng Tôn Kỳ mọc ra hai cánh tay, vừa rồi Vô Ảnh Hoàng chính là bị một cánh tay đánh trúng.

Tôn Kỳ đắc thế, cười lớn:

“Khặc, khặc… có ngạc nhiên hay không?”

Ngạc nhiên?! tất nhiên là không. Biến hóa chính là một trong những đặc điểm của sinh vật Vực Sâu. Chỉ là không ngờ tới, chỉ trong khoảnh khắc, Tôn Kỳ đã hoàn thành biến hóa.

Cùng với lời nói, hai cánh tay phía sau đánh về phía Bạch Hổ và Phá Sơn tộc trưởng. Bọn chúng vội buông ra tay Tôn Kỳ, cấp tốc lùi lại.

Tôn Kỳ hét lớn:

“Các ngươi đi được sao? Ta dù chết cũng phải kéo hai ngươi đi theo!”

Hắn khí thế bùng nổ giống như muốn liều mạng.

Bạch Hổ và Phá Sơn tộc trưởng sắc mặt tối sầm đạp mạnh mặt đất bay ngược, cùng lúc Huyền Vũ và Thần Tượng tộc trưởng tiến lên che chắn phía trước. Thanh Long, Chu Tước và mấy tên Yêu Hoàng phía sau tụ lực chuẩn bị đánh yểm trợ.

Tôn Kỳ không thiện tốc độ, chỉ trong một tức thời gian, khoảng cách giữa hai bên đã nhanh chóng kéo ra. Bạch Hổ và Phá Sơn tộc trưởng thở nhẹ ra, khoảng cách này đã tính an toàn, trừ khi Tôn Kỳ biết na di.

Tôn Kỳ thấy vậy, nhếch mép cười, chân đạp mạnh mặt đất, bay ngược ra sau. Mục tiêu của hắn là Vô Ảnh Hoàng.

Đám Yêu Hoàng thấy Tôn Kỳ hành động ngay lập tức đoán ra hắn muốn làm gì.

Khốn kiếp! mắc lừa!

Không phải nói sinh vật Vực Sâu rất ngu ngốc sao? chẳng lẽ mới ra mấy ngày đã biến thông minh rồi.

“Cẩn thận!” Thanh Long hét lên một tiếng, thân hình bắn tới như mũi tên.

Vô Ảnh Hoàng vô cùng đặc trưng, hắn có thể coi là linh tộc cộng chủ, nếu như hắn có chuyện gì. Linh tộc có thể sẽ làm loạn. Tất nhiên với thực lực của bọn hắn vẫn có thể trấn áp xuống.

Nhưng bây giờ là thời buổi rối loạn, thù trong giặc ngoài, lại thêm một đám linh tộc sẽ vô cùng đau đầu, nếu vì thế bọn chúng đầu nhập ngoại tộc, vậy thì càng rắc rối.

Vô Ảnh Hoàng cũng nhận ra mối nguy, hắn trạng thái đặc trưng gần như là không khí, làm sát thủ chính là nhất tuyệt, nhưng nếu đánh trực diện vậy thì làm cho hắn một cái bia mộ đi.

Vô Ảnh Hoàng phản ứng cũng là cực nhanh, thân thể ngay lập tức mờ ảo, chuẩn bị hòa vào không khí.

Tôn Kỳ nhếch mép cười:

“Trò vặt!”

Hắn vung nắm đấm đánh tới.

Oanh! không gian rạn nứt, Vô Ảnh Hoàng đang hòa vào không khí thì ngay lập tức thân thể rạn nứt muốn vỡ vụn cùng không gian.

Hắn lúc này cực độ sợ hãi!

Tôn Kỳ cười tươi lại vung đấm đánh tới.

Chỉ cần một đấm nữa thôi, không gian vỡ vụn, Vô Ảnh Hoàng chắc chắn phải chết.

Nhưng mà… nào có chuyện đơn giản như vậy.

Chính trong lúc này, một lưỡi kiếm từ trên trời rơi xuống, muốn xuyên qua đỉnh đầu hắn.

Tôn Kỳ giật mình ngửa mặt.

Keng! Lưỡi kiếm đâm vào mi tâm, hỏa hoa bắn ra tung tóe.

Lưỡi kiếm bay ngược trở về. Tôn Kỳ mi tâm đau nhức, một chỉ máu chảy xuống mặt.

Nhân lúc này, Thanh Long bay tới bắt lấy Vô Ảnh Hoàng. Nhưng chợt có một đôi cánh che khuất bầu trời, một cái miệng há rộng nuốt trọn một vùng không gian, trong đó có Vô Ảnh Hoàng.

Thanh Long dừng gấp, nhìn bóng chim, nhíu mày khó hiểu.

Thông Ngôn Đại Thánh lúc này hiện ra, trên thân mặc một bộ trường bào trắng tung bay trong gió, trên tay cầm một thanh kiếm. Thanh kiếm làm từ bạch kim phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Thông Ngôn Đại Thánh khí chất thần thánh, vô ngần vô khuyết, giống như Thần tộc hạ phàm.

Nhưng mà trong mắt Yêu tộc thật sự khó coi, ngươi một con khỉ bắt chước Thần tộc, thật dị hợm. Tất nhiên trong lòng nghĩ là như vậy nhưng sẽ không ai nói ra, đơn giản là e ngại thực lực của hắn.

Thanh Long nhìn Thông Ngôn Đại Thánh nghi hoặc, không đợi hắn hỏi, Thông Ngôn trả lời:

“Không gian nứt vỡ vô cùng yếu ớt, chỉ cần một cái chạm nhẹ sẽ lập tức tan vỡ, Vô Ảnh Hoàng chắc chắn sẽ tan vỡ theo không gian. Ta để Cao Bằng tộc trưởng nuốt lấy vùng không gian này, bảo vệ trong bụng, không gian sẽ tự từ phục hồi, Vô Ảnh Hoàng tự nhiên bình an vô sự.”

Thanh Long nghe xong lập tức hiểu, gật đầu áy náy:

“Đại Thánh suy nghĩ chu toàn, vừa rồi là ta lỗ mãng.”

“Thanh Long huynh không cần tự trách!” Thông Ngôn Đại Thánh gật đầu cười nhẹ.

“Này! các ngươi lảm nhảm xong chưa?!” đúng lúc này Tôn Kỳ lên tiếng mắng.

Đám Yêu Hoàng đưa mắt nhìn hắn.

Tên này có phải bị đánh cho ngốc rồi không?

Nhân lúc bọn ta nói chuyện, sao không chịu hít thở vài hơi lấy sức? Chẳng lẽ sợ không kịp chết?! Đúng là ngu hết sức.

Nam chính cơ trí, điềm đạm, cân não, hãy đến với Huyền Lục để cảm nhận lại chất tu tiên cổ điển.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.