Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 514: Lại thêm mấy tên chúa tể vực sâu




Tôn Kỳ và Trấn Thiên Thần Tượng tộc trưởng giao chiến kịch liệt.

Tại bên ngoài, đám Yêu Hoàng quan sát, sắc mặt có chút ngưng trọng, bọn hắn cảm nhận rõ ràng Tôn Kỳ đã mạnh hơn trước, liên tục chiếm thượng phong, đánh Thần Tượng tộc trưởng không ngừng đổ máu.

Thần Tượng tộc trưởng cũng là một cái ngoan độc, biết đánh không lại, càng phòng thủ càng chết nhanh, vậy là hắn từ bỏ phòng thủ, lấy công đối công, lấy thương đổi thương. Tất nhiên kẻ bị thương nặng hơn vẫn là hắn.

Dù vậy trận chiến sẽ không sớm kết thúc, đám Yêu Hoàng bên ngoài cũng không vội ra tay.

“Các vị đã thấy rõ khả năng của sinh vật Vực Sâu chưa? cùng cấp, một đối một, Yêu tộc không có khả năng thắng.” Thanh Long lạnh nhạt lên tiếng.

Trước đó bị đám Yêu Hoàng chất vấn, Tứ Phương Thần Thú không vui. Bây giờ dùng thực tế nói cho bọn hắn biết: sinh vật Vực Sâu thực sự rất mạnh, quan trọng là rất khó giết.

Đám Yêu Hoàng tất nhiên nghe hiểu ý Thanh Long, bọn hắn không muốn tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này. Hồng Hoang Mãnh Xà tộc trưởng đổi chủ đề:

“Chúng ta cùng lên giết chết hắn!”

Tôn Kỳ lúc này lạc đàn chỉ có một mình, thực lực lại đáng sợ. Bây giờ không giết còn đợi đến khi nào?

Đám Yêu Hoàng không cần nhiều lời, đều đoán được ý của nhau. Bọn chúng khí tức lớn mạnh, yêu khí tràn lan, tất cả đang tụ lực, muốn nhất kích tuyệt sát, không cho Tôn Kỳ có cơ hội hồi phục.

“Chư vị quên lời của Sứ Thanh Giang hồi sao?” Lúc này chợt có âm thanh cắt ngang, là Thông Ngôn Đại Thánh lên tiếng.

Đám Yêu Hoàng nhíu mày đưa mắt nhìn Thông Ngôn Đại Thánh.

“Tam phân thiên hạ, hợp sơn cự vực.” Thông Ngôn Đại Thánh bình tĩnh đáp: “Đây chẳng phải nói: Yêu giới sẽ phân ba, hợp sơn để chống lại vực. Trùng hợp tên này tên Cốt Sơn Vương, còn cái kia là đám sinh vật Vực Sâu. Các vị đều hiểu ý ta chứ?”

Đám Yêu Hoàng không ngu, lời này bọn hắn hiểu. Thậm chí ngay khi Tôn Kỳ xưng Cốt Sơn Vương, bọn chúng đã lờ mờ đoán ra được gì đó, chỉ là không muốn nói ra. Vì bọn hắn muốn Yêu giới toàn vẹn mà không phải phân ra hai mảnh cho Tôn Kỳ và sinh vật Vực Sâu.

Yêu tộc hiện nay rất mạnh, Yêu Hoàng đỉnh cấp có cũng có khoảng hai chục vị. Tôn Kỳ chỉ có một mình, sinh vật Vực Sâu chỉ có bốn tên chúa tể. Cộng lại cũng chỉ có năm tên, còn không bằng số lẻ của Yêu tộc. Thực lực chênh lệch như vậy, tại sao bọn chúng lại phải hợp tác với Tôn Kỳ chống lại sinh vật Vực Sâu.

Như thế thì tôn nghiêm để đâu, bọn chúng làm sao hiệu lệnh Yêu tộc. Sau này chẳng lẽ xuất hiện một tên cùng cấp Yêu Hoàng đòi hỏi, bọn chúng lại phải nhường đất.

Vả lại lời của Sứ Thanh Giang chỉ là một loại tham khảo, không phải mệnh lệnh bọn chúng. Tôn trọng Sứ Thanh Giang là có, nhưng đến mức phục tùng thì không.

“Sứ Thanh Giang quẻ bói cũng là khả năng ngàn vạn một trong, không phải duy nhất tương lai. Vả lại ý quẻ bói chưa chắc liên quan đến tên này, có thể là một cách giải hoặc khác, ai cũng không thể nói chính xác được.” Hồng Hoang Mãnh Xà tộc trưởng lạnh nhạt nói.

“Cho dù đúng như lời Thông Ngôn Đại Thánh nói, nhưng chúng ta không nên làm việc quá cứng nhắc, vẫn là linh hoạt theo thời thế. Hiện giờ chúng ta tuyệt đối có khả năng đánh chết tên Cốt Sơn Vương này, diệt trừ đi một mối họa lớn, như vậy không phải càng tốt hơn sao.”

Thông Ngôn Đại Thánh nghe đến đây, trong lòng thở dài, biết đám Yêu Hoàng này ý đã quyết. Hắn thật ra là cũng có suy nghĩ như vậy, chỉ là hắn tín nhiệm Sứ Thanh Giang càng nhiều nên có mấy lời vẫn là muốn nói ra.

Không còn ai phản đối, đám Yêu Hoàng vận khởi yêu khí chuẩn bị một kích lôi đình. Nhưng ngay lúc này…

Oanh! oanh! oanh!

Tại phương bắc liên tiếp vang lên những tiếng nổ, mặt đất rung chuyển, tiếng gào thét điên cuồng. Đám Yêu Hoàng đưa mắt dõi nhìn, sắc mặt trầm xuống.

Có bảy cỗ khí tức cực kỳ nguy hiểm đang tung hoành, Yêu tộc trấn giữ liên tục bị đánh tan, hiển nhiên là đám chúa tể Vực Sâu, nhân lúc đỉnh cấp Yêu Hoàng không có liền tiến hành tấn công.

Đám Yêu Hoàng tất nhiên không phải ngốc, lúc đi đã để lại mười vị Yêu Hoàng và hai vị đỉnh cấp Yêu Hoàng trấn giữ, thực lực không phải mạnh nhất nhưng cũng không phải hạng tầm thường. Lấy mười hai đối bốn, không thắng cũng sẽ không thua nhanh chóng.

Vả lại nơi này cách không xa chiến địa, nếu có chuyện bọn chúng sẽ nhanh chóng trở về. Kế hoạch hoàn toàn kén kẽ, chỉ là không ngờ chúa tể Vực Sâu không phải bốn tên mà là bảy tên.

“Không phải nói chỉ có bốn tên thôi sao?” một tên Yêu Hoàng hốt hoảng nói.

Không ai trả lời hắn, vì một giây chần chờ này của bọn hắn, nơi xa hai tên Yêu Hoàng bị xé đôi, bảy tên Chúa Tể Vực Sâu như sói vào bầy dê, Yêu tộc phòng tuyến vừa mới dựng lên đã sụp đổ.

Thanh Long hừ lạnh một tiếng, thân hình hắn biến mất tại chỗ. Không chỉ hắn, đám Yêu Hoàng còn lại cũng liên tiếp biến mất, chỉ để lại Hồng Hoang Mãnh Xà tộc trưởng áp trận cho Trấn Thiên Thần Tượng tộc trưởng. Nhìn Trấn Thiên Thần Tượng tộc trưởng đánh với Tôn Kỳ, bọn hắn có một cái định lượng về thực lực một tên Chúa Tể Vực Sâu: một Yêu Hoàng đỉnh cấp sẽ bị mài chết, hai Yêu Hoàng đỉnh cấp mới chiếm được một chút ưu thế, muốn giết một tên chúa tể cần ít nhất năm Yêu Hoàng đỉnh cấp mà phải nhất chiêu đánh tan xác, sau đó lập tức ma diệt các mảnh nhỏ.

Nói chung giết một tên Chúa Tể Vực Sâu rất phiền phức.

Tại phía bắc, đám Thanh Long xuất hiện nhanh chóng lao vào vòng chiến, bước tiến của sinh vật Vực Sâu lập tức dừng lại. Hai bên rất nhanh trở lại trạng thái cân bằng. Sau một thoáng thì kết thúc.

Trận chiến bắt đầu nhanh, kết thúc càng nhanh. Hai bên trở lại bản doanh như chưa hề có chuyện gì. Chỉ có một mảnh hoang tàn là bằng chứng cho trận chiến vừa xảy ra.

Lần này Yêu tộc ăn một cái thiệt nhỏ, chết mất hai tên Yêu Hoàng, còn Yêu tộc cấp thấp chết một mảng lớn.

Đám Yêu Hoàng tụ họp, sắc mặt khó coi, không khí trầm trọng.

“Chúng ta hình như đã đánh giá sai sinh vật Vực Sâu.” cuối cùng vẫn là Thanh Long mở miệng đầu tiên.

“Ba tên hình như vừa sinh ra, cùng với tên Cốt Sơn Vương kia.” Bạch Hổ đưa ra một cái nhận định. Đám Yêu Hoàng gật đầu, cũng cảm thấy như vậy.

Trong một khoảng thời gian ngắn sinh vật Vực Sâu liền sinh ra bốn cái sinh vật cấp bậc chúa tể. Đám Yêu Hoàng lúc này mới cảm thấy sự đáng sợ của sinh vật Vực Sâu, nếu theo tốc độ này mà tính thì chẳng mấy chốc sẽ có hàng trăm tên Chúa Tể Vực Sâu, vậy thì còn gì mà đánh nữa.

Vét cạn Yêu giới, may mắn mới có thể gom đủ hai mươi đỉnh cấp Yêu Hoàng.

Hai mươi so với mấy trăm?!

Đám Yêu Hoàng cảm thấy tuyệt vọng!

“Các vị không cần bi quan, mọi chuyện chưa chắc sẽ như vậy.” lúc này Thông Ngôn Đại Thánh lên tiếng trấn an: “Ta tại Thần giới học được một điều: thiên địa vạn vật, không có thứ gì là tự nhiên mà có.

Đám sinh vật Vực Sâu đột nhiên toát ra thêm bốn tên Chúa Tể có lẽ là do đám sinh vật Vực Sâu muốn nhanh chóng chế tạo đỉnh cấp chiến lực, trước đó cướp đoạt năng lượng toàn bộ giao cho bốn tên này. Chỉ cần chúng ta nghiêm cẩn phòng thủ không cho bọn chúng đoạt thêm năng lượng. Bọn chúng không có khả năng tạo ra thêm sinh vật cấp bậc chúa tể.”

Đám Yêu Hoàng nghe lời này có chút yên lòng, mặc dù bọn hắn biết lập luận của Thông Ngôn Đại Thánh có quá nhiều lỗ hổng nhưng thôi được rồi…

Lỗ hổng nhiều nhưng cũng có điểm hợp lý, vậy là đủ.

Trong chiến đấu sợ nhất là tuyệt vọng, Yêu tộc không sợ chết, hy sinh trăm triệu hay hàng tỷ Yêu tộc cũng được, miễn là để bọn hắn cảm thấy hy sinh của mình không vô nghĩa, bọn hắn có hy vọng, bọn hắn mới dám chiến đấu. Đám Yêu Hoàng có thể nhìn ra lỗ hổng nhưng chỉ cần thêm mắm thêm muối, sau đó truyền xuống, phổ thông Yêu tộc sẽ tin sái cổ. Giữ cho bọn chúng một tia hy vọng, bọn chúng chết cũng không sợ. Không có hy vọng bọn chúng sẽ sụp đổ đầu tiên, tiếp theo là toàn bộ Yêu tộc.

“Vậy tiếp theo chúng ta sẽ tăng cường phòng thủ. Hai tên kia cũng gọi về đi, giết không được, đánh nữa cũng vô nghĩa.” Thanh Long ra lệnh.

Đám Yêu Hoàng uể oải gật đầu, bây giờ chỉ có thể làm như vậy.

Cơ hội tốt nhất để tiêu diệt sinh vật Vực Sâu là khi bọn chúng mới ra, bọn hắn đã bỏ qua. Bây giờ hai bên lực lượng cân bằng muốn đánh cũng không được.

Bọn hắn đang chờ đợi…

Chờ đợi xem sinh vật Vực Sâu có sinh ra thêm Chúa Tể.

Nếu như ban đầu bọn hắn nghĩ, vậy thì tuyệt vọng được rồi.

Nếu như lời Thông Ngôn Đại Thánh, vậy trận này còn đánh được.

Tôn Kỳ và Thần Tượng tộc trưởng đang cường cường quyết đấu, chiêu chiêu liều mạng. Cả hai đá bỏ qua phòng thủ, đều chỉ tập trung tấn công, lấy thương đổi thương.

Hồng Hoang Mãnh Xà tộc trưởng bên ngoài quan sát cũng không nhàn rỗi, hắn đang tụ chiêu chờ một cơ hội.

Đúng lúc này, tại phương xa, bầu trời phát sáng, là tín hiệu lui quân.

Hồng Hoang Mãnh Xà tộc trưởng liếc mắt nhìn, hơi nhíu mày, bên kia hẳn là không tốt lắm.

Được rồi! rút thì rút.

Chỉ là một chiêu Độc Vũ Thiên Hạ này hắn tích lâu như vậy nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay, bỏ đi thì tiếc. Thôi được rồi! tặng cho Cốt Sơn Vương làm quà ra mắt.

Hồng Hoang Mãnh Xà tộc trưởng nhếch mép cười, kế hoạch đã định.

Hắn lập tức lao vào giữa chiến trường, vung đuôi quất xuống.

Ầm!

Tôn Kỳ và Thần Tượng tộc trưởng lập tức tách ra.

Thần Tượng tộc trưởng sắc mặt không vui, trận chiến của hắn bị cắt ngang. Hồng Hoang Mãnh Xà tộc trưởng không để ý hắn, nói:

“Có lệnh rút lui!”

Thần Tượng tộc trưởng đảo mắt một vòng, trận chiến này hắn bị thương nhưng đánh rất sảng khoái, hắn định đánh kéo dài trận chiến. Nhưng mà bên kia hình như có rắc rối.

“Lần sau lại đánh tiếp!” Thần Tượng tộc trưởng bỏ lại một câu quay đầu liền đi.

“Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ngươi coi ta là cái gì?!” Tôn Kỳ nổi giận bước theo.

“Hay là để ta chơi với ngươi.” Hồng Hoang Mãnh Xà tộc trưởng nhếch mép cười, miệng phun khói độc.

Một màn sương hồng dày đặc nhanh chóng bao lại toàn bộ Tôn Kỳ, khói độc vừa chạm vào cơ thể lập tức thẩm thấu, hắn liền cảm thấy đầu óc quay cuồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.