Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 507: Chiếm cái đỉnh núi làm vương.




Đêm, tối. Trăng sao lấp lánh đầy trời.

Thỉnh thoảng sẽ có ngôi sao đổi sang màu đỏ.

Không phải vì nó phát ra ánh sáng màu đỏ, mà do màn sương máu che tầm mắt.

Mùi máu tanh quanh quẩn bên mũi.

Bên tai văng vẳng vang lên những tiếng la hét đánh nhau.

Nguyên Sơn phong ấn đã phá, sinh vật Vực Sâu xông ra ngoài, Yêu giới viện binh ứng cứu. Chiến trận lan rộng.

Cả hai bên đang liều mạng chém giết. Trận chiến chỉ có thể kết thúc khi một trong hai bên bị tiêu diệt, hoặc thiệt hại lớn đến mức hai bên vô pháp thừa nhận, buộc phải đi đến hòa đàm.

Kết quả trận chiến, Tôn Kỳ không quan tâm. Hắn lúc này đang ngồi bên đống lửa nổ tí tách, bên trên là mấy khúc thịt rắn đang quay đều, ngoài da vàng óng, mỡ cháy xì xèo, hương thơm nức mũi.

Gần đó là xác một chồn một quạ, bọn chúng là hai trong số tám tên thuộc hội Những Kẻ Đuổi Bóng. Hai tên này không yếu, đều là Yêu Vương, nếu là trước đây Tôn Kỳ còn e ngại một hai, bây giờ tiện tay một cái bóp chết. Đám còn lại bỏ chạy tán loạn, một chút suy nghĩ phản kháng cũng không có, bọn chúng chạy hắn lười truy đuổi, chạy thì chạy đi.

Tôn Kỳ lúc này đã thu lại thân hình, quá to lớn đôi khi làm việc không tiện, hắn lúc này chỉ cao gấp đôi người bình thường, so với đa số Yêu tộc thì chiều cao này tính phổ thông.

Tôn Kỳ khịt mũi một cái, mùi thơm này hẳn là chín rồi!

Hắn cầm xuống một xiên thịt rắn đưa cho Tiểu Thạch và Hỏa Hỏa.

Hỏa Hỏa lắc đầu, nó không ăn vật chất chỉ ăn linh khí và đại đạo.

Tôn Kỳ biết điều này nhưng vẫn đưa cho nó vì… ái ngại!

Xà Hoàng là Yêu Hoàng, mặc dù chết nhưng thân thể vẫn vô cùng cường đại, bình thường lửa là không thể làm tổn thương nói chi đến nướng thịt. Chỉ có thể dùng lửa của Hỏa Hỏa thiêu đốt, nhưng lại có chút đại tài tiểu dụng. Không đưa cho Hỏa Hỏa thịt rắn, hắn thật sự thấy ngại. Nhưng mà chính ngươi từ chối, vậy thì… lương tâm khỏi cắn rứt. Thoải mái!

“Ta không ăn thịt rắn, ngươi đưa linh khí cho ta là được.” Hỏa Hỏa lạnh nhạt nói, nó bấm bấm ngón tay tính toán: “Hỏa lực lượng tiêu hao: mười điểm linh khí. Công nướng thịt: ba điểm linh khí. Bảo dưỡng hao mòn: hai điểm linh khí. Thuế giá trị gia tăng: hai điểm linh khí. Chế độ đãi ngộ cho thai phụ: năm điểm linh khí.”

“Ừm… chỉ vậy thôi, tổng cộng 22 điểm linh khí, không nhiều. Ngươi định bao giờ trả? ngươi có thể trả trước, trả sau, trả định kỳ, trả nhanh, trả chậm… ta sẽ ưu tiên lấy lãi thấp cho ngươi. Ta với ngươi dù sao cũng quen biết nhiều năm.”

Tôn Kỳ nghe nó nói mà không nhịn được muốn mắng lớn, vẫn biết con hàng này không bao giờ làm việc không công, nhưng tính toán đến mức độ này thì…

Ngươi có còn là người nữa không!? Được a! Hỏa Hỏa không phải là người.

Ngươi có còn trái tim nữa không? … Cũng được a! Hỏa Hỏa là thuần túy đạo hỏa, không tim không phổi.

Ngươi đòi tiền công cũng hợp lý. Ta chịu!

Nhưng ngươi tính toán cũng quá vô tình, bỏ ra một ít hỏa lực mà thôi, ngươi còn tính tiền công, tiền tiêu hao. Mấy thứ đó cũng thôi! tiền thuế, tiền cho thai phụ là sao?

Đây là được thế tận thu, róc xương róc thịt ta để lấy tiền.

Điểm linh khí trong lời Hỏa Hỏa là linh khí hóa dịch, một giọt tương đương một điểm. Để cô đọng được một giọt linh khí, Tôn Kỳ phải hấp thụ ít nhất trăm viên ma thạch hoặc trăm viên yêu hạch.

22 giọt linh khí cần 2200 viên ma thạch hoặc yêu hạch. Đây là con số không hề nhỏ a!

Hỏa Hỏa cũng thật biết tính toán! Có lúc nó ngốc nghếch, có lúc lại vô cùng tinh minh.

“Được rồi! sẽ không thiếu phần của ngươi.” Tôn Kỳ cười khổ đáp ứng. Hắn cũng không trách Hỏa Hỏa.

Hỏa Hỏa gấp gáp cần linh khí khôi phục thương tổn. Hắn cũng cần Hỏa Hỏa ở trạng thái tốt nhất.

Tiểu Thạch ngồi bên cạnh không hiểu chuyện gì, miệng liên tục nhai chóp chép, mỡ bóng chảy xuống cằm.

Tiểu Thạch lúc này đã hóa hình thành người, nó không có khái niệm chủng tộc, chỉ là đi theo Tôn Kỳ, gặp Tôn Kỳ sử dụng hình người, nó cũng hóa thành hình người.

Nó giống như một đứa bé năm tuổi Nhân tộc, khuôn mặt dễ thương, hai má phúng phính, nhìn là muốn nhéo má một cái. Chỉ là không nhéo được, mặt quá dày quá cứng.

Cũng không phải không muốn dùng hình dáng cũ, chỉ là sợ bị nhận ra.

Tứ Phương Thần Thú trong câu chuyện bịa đặt về sinh vật Vực Sâu, từng nói đến phiến đá có thể lấp lại lỗ hổng. Tôn Kỳ suy đoán phiến đá trong miệng Tứ Phương Thần Thú rất có thể là Tiểu Thạch.

Tứ Phương Thần Thú đã canh giữ Nguyên Sơn từ thời kỳ thượng cổ tới nay, nói bọn chúng không tò mò đi vào, Tôn Kỳ chắc chắn không tin. Bọn chúng hẳn là ít nhiều đã thấy được Tiểu Thạch. Rất có thể bọn chúng cho rằng có được Tiểu Thạch sẽ giải khai được bí mật Nguyên Sơn.

Tôn Kỳ không sợ Tứ Phương Thần Thú nhưng cũng không muốn trêu ra thêm rắc rối. Để Tiểu Thạch hóa hình vẫn là tốt nhất. Vả lại dùng hình ảnh Nhân tộc vẫn là vừa mắt. Tại Yêu giới cũng có tộc Thạch Nhân hình dáng tương tự thế này, nhưng cực ít xuất hiện. Tiểu Thạch giả làm Thạch Nhân tộc hẳn là sẽ không gây nên nghi ngờ.

Nhìn Tiểu Thạch ăn ngon miệng, Tôn Kỳ cũng thấy vui.

“Ăn ngon sao?”

Tiểu Thạch lia lịa gật đầu.

“Mùi vị thế nào?”

“Giống như đá, nhưng mềm hơn. Trước đây đệ có thử ăn đá. Không ngon! quá cứng và đau răng. Từ đó đệ không ăn đá nữa.” Tiểu Thạch thành thật chất phác trả lời.

Tôn Kỳ trợn trừng mắt. Ngươi đây là mỉa mai ta nấu ăn không ra gì sao?

Ta mặc dù nấu ăn không giỏi nhưng cũng không đến mức a!?

Không để ý Tiểu Thạch.

Nâng lên xiên thịt, Tôn Kỳ há miệng cắn một miếng lớn.

Miếng thịt vừa vào miệng.

È! Miệng hắn cứng ngắc, hàm dưới rớt xuống, miếng thịt tự động rơi ra.

Vị như cao su tưới thêm dầu mỡ.

Vô vị, nhạt nhẽo, dai, dở.

“Có phải rất ngon đúng không?” Tiểu Thạch ánh mắt to tròn nhìn Tôn Kỳ hỏi.

Tôn Kỳ trên mặt cố nặn ra nụ cười gật đầu.

Hỏa Hỏa nhìn thoáng qua là biết hắn đang giả vờ. Khinh thường!

Chu mỏ nói nhỏ: “Con vịt chết còn mạnh miệng!”

Tôn Kỳ không để ý nó nhìn Tiểu Thạch cười nói:

“Ngươi là đá thành linh, vốn không cần ăn uống, thử một chút là được rồi. Không cần tập ăn uống.”

Tiểu Thạch gật đầu, buông xuống xiên thịt, nó đúng thật là không quan tâm chuyện ăn uống.

Mặc dù vô vị nhưng mùi thơm thịt nướng tỏa ra ngào ngạt thu hút các loại Yêu thú xung quanh chú ý. Đây dù sao cũng là thịt một tôn Yêu Hoàng, Yêu thú ngửi được tự bản năng sẽ sinh ra ham muốn.

Bọn chúng vây quanh Tôn Kỳ, cách xa trăm thước, từng đôi mắt sáng lấp lánh trong bóng đêm thèm khát muốn nhảy ra vồ chết con mồi.

Nhưng không tên nào dám lại gần, dù cho Tôn Kỳ không tỏa ra khí thế kinh thiên, nhưng bọn chúng không ngốc, có thể nướng thịt Yêu Hoàng ăn há lại là kẻ yếu, bên cạnh đó vẫn còn xác của hai Yêu Vương. Mặc dù rất muốn nhưng không tên nào dám lại gần.

Tôn Kỳ ăn không được, tiện tay ném đi xiên thịt.

Miếng thịt lăn lông lốc trên đất. Đám Yêu thú thèm nhỏ dãi nhưng vẫn không có tên nào dám tiến lên.

Một lúc sau, từ trong bóng tối, một con trâu đen lù lù bước ra tiến lại gần miếng thịt, nó không ngay lập tức ăn mà đưa mắt nhìn Tôn Kỳ như chờ sự cho phép.

Tôn Kỳ lại chẳng thèm để ý, tại chỗ đang dạy Tiểu Thạch Ma tộc ngữ.

Con trâu lại gần hích hích miếng thịt, ngước mắt nhìn Tôn Kỳ xem phản ứng.

Chờ một lúc, thấy Tôn Kỳ vẫn không một chút quan tâm, con trâu lấy hết can đảm từ từ há miệng ngoạm lấy miếng thịt.

Ực! một cái, con trâu nuốt trọn miếng thịt không kịp nhai.

Thịt Yêu Hoàng chất chứa cường đại yêu khí, dù đã bị nướng qua nhưng yêu khí còn lại đủ cho con trâu ăn một bụng no.

Con trâu cũng không phải cái gì cường đại yêu thú, nó chỉ mới vừa mở linh trí trở thành yêu không lâu, thuộc tầng chót nhất của Yêu tộc. Nó là bị đám Yêu tộc phía sau đẩy ra làm vật thử nghiệm.

Không thể phản kháng! ai bảo tu vi nó yếu!

Miếng thịt vừa vào trong bụng, yêu khí bùng nổ, cơ thể con trâu trương phình. Nó cấp tốc nằm xuống vận khởi huyết mạch thôn phệ huyết mạch lực, mở ra yêu hạch hấp thụ yêu khí.

Nhưng mà năng lượng từ miếng thịt quá lớn, nó sắp chịu không nổi, muốn nổ tung.

Một bàn tay vươn tới trấn áp năng lượng trong cơ thể nó, để nó từ từ hấp thu.

Hai canh giờ sau, con trâu mở mắt, khí tức cường đại, toàn thân tắm trong lực lượng.

Con trâu ánh mắt sáng rực, trong lòng xúc động, nó không ngờ có một ngày mình có thể mạnh mẽ như vậy.

Đưa ánh mắt nhìn Tôn Kỳ, con trâu cúi đầu, nói:

“Đa tạ tôn giả giúp đỡ.”

Tôn Kỳ cười nhận lễ, đây cũng là thứ hắn nên được.

“Không biết tôn giả có gì cần sai bảo?” con trâu tiếp tục nói, nó cũng là một cái yêu thông minh, trên đời này không có miếng bánh từ trên trời rơi xuống, chỉ có làm thì mới có ăn!

Tôn Kỳ gật đầu, con trâu này hiểu chuyện, đỡ mất công giải thích, hắn nói thẳng:

“Ta đúng là có chút chuyện cần ngươi làm.”

“Tôn giả xin nói, tiểu yêu xin làm hết sức mình.” Con trâu thở nhẹ trong lòng, có việc dùng nó còn tốt. Nó chỉ sợ đây là trò đùa nghịch, lấy nó ra làm trò chơi.

Chuyện này ở Yêu giới rất bình thường, sư tử bắt nai cho sư tử con tập giết, mèo vờn chuột chơi đùa, đại bàng bắt rắn cho con chơi… Kết quả đồ chơi sống không bằng chết.

Thượng vị giả mà!

Bọn chúng khi cần có thể gọi ngươi một tiếng huynh đệ, lúc buồn chán lại lấy ngươi ra làm đồ chơi.

“Ta muốn biết xung quanh đây địa hình.”

“Thì ra chuyện này, tôn giả hẳn là mới đến?” con trâu cười nói, tưởng việc gì khó, cung cấp thông tin hắn làm được.

Nhưng Tôn Kỳ ánh mắt băng hàn, hừ lạnh nói: “Ngươi thăm dò ta?”

“Không dám!” con trâu vội cúi đầu.

Thượng vị giả a!

Tính tình thất thường. Ngươi hỏi muốn biết xung quanh địa hình, không phải đã nói rõ ngươi mới đến đây sao? Ta chỉ dựa theo lời ngươi hỏi tiếp.

“Ta hỏi, ngươi trả lời. Hiểu không? nếu không hiểu ta đổi một cái hiểu chuyện đến nói.” Tôn Kỳ giọng nói bình thản, nhưng con trâu mồ hôi đã ướt đẫm trán, nó biết chỉ một câu nói sai nữa nó chết không thể nghi ngờ.

“Vâng!” con trâu gật đầu lia lịa.

“Trả lời câu hỏi trước đó của ta.” Tôn Kỳ lạnh nhạt nói.

“Bẩm tôn giả, nơi xa ta không biết nhưng ngàn vạn dặm quanh đây có mấy cái địa bàn Yêu tộc. Phía tây có đầm Thủy Hồng là địa bàn của Hồng Hạc tộc. Phía nam có dãy núi 36 đỉnh, do hai mươi tộc chia cắt. Phía nam là đồng cỏ Phỉ Nguyên, không có tộc nào xưng bá, nhưng lại là thế giới của trùng yêu, bọn chúng chia cắt nơi này, rất đồng lòng đối với kẻ ngoại xâm. Phía bắc là dãy núi đá Tịch Thạch do tộc Thiết Bàn làm chủ. Ngoài ra còn có mấy chục cái địa bàn nhỏ hơn của mấy tộc Thủy Trạch, Thiết Ngưu, Bố Mang, Việt Dã...”

Tôn Kỳ nghe xong, lấy tay gãi gãi cằm suy tư một thoáng.

Hỏa Hỏa bên cạnh hiếu kỳ hỏi:

“Ngươi lại định làm gì?”

“Không có gì. Muốn chiếm cái đỉnh núi làm vương.” Tôn Kỳ cười đáp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.