Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 499: Kịch chiến sinh vật Vực Sâu.




Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước đồng loạt ra tay. Những tia sáng lóe lên cắt đứt không gian, cánh tay thò ra khỏi cánh cửa bị chém nát thành mảnh nhỏ. Đắc thủ dễ dàng nhưng ba bọn hắn không ngừng tay, Chu Tước há miệng phun lửa thiêu rụi các mảnh nhỏ. Thanh Long, Bạch Hổ nhào tới cánh cửa muốn triệt để cắt đứt cánh tay, đóng lại cánh cửa.

Phốc, phốc! từ cánh tay đứt, ba đầu rắn mọc ra nhào tới chỗ Thanh Long, Chu Tước và Bạch Hổ.

“Nhanh đóng cửa lại!” Bạch Hổ hét lớn.

Từ trong đống đất đá, Huyền Vũ phóng thân lên trời, trên người có chút chật vật, lục phủ ngũ tạng hơi chấn động nhưng chưa đến mức bị thương. Không có thời gian suy nghĩ, nó vội kết ấn đóng lại phong ấn.

Lúc này có hai bàn tay khổng lồ vươn ra giữ lại cánh cửa không để bị khép lại.

“Nếu đã mở ra việc gì phải đóng lại.” một giọng nói như từ u minh phát ra.

Huyền Vũ vận hết yêu khí, tay liên tục kết ấn, nhưng cánh cửa vẫn không thể đóng lại. Bên kia đôi bàn tay khổng lồ dùng hết sức lực để mở ra cánh cửa nhưng kết quả cũng không được gì. Hai bên giằng co quyết liệt. Cánh cửa rung động như muốn bị xé toạc.

Ba tên Thần Thú còn lại đang chiếm ưu thế trước đối thủ, sắp tiêu diệt cánh tay thò ra.

Bên kia cánh cửa, một tên chúa tể mặt mày nhăn nhó đang dùng hết sức giữ của, một tên rên lên từng tiếng đau đớn, chỉ một cánh tay đưa ra ngoài không thể làm đối thủ của ba Thần Thú, cánh tay liên tục bị chém đứt, chỉ có khả năng tái sinh thần tốc mới giúp hắn tạm trụ vững trước ba Thần Thú, nhưng chắc chắn không thể kéo dài được lâu.

“Nhanh đi qua! ta sắp không chịu được.” tên chúa tể có cánh tay thò ra ngoài hét lên.

Một tên chúa tể khác cúi đầu nhìn xuống, ra lệnh:

“Các ngươi qua trước!”

Đám sinh vật Vực Sâu cấp thấp nhận lệnh, thân thể bọn chúng từ từ tan ra như sáp nến gặp lửa, hóa thành một bãi dung dịch màu đen, từ trong bãi dịch từng khối u nổi lên, biến thành những con bọ cánh cứng.

Sở dĩ để đám sinh vật Vực Sâu cấp thấp lên trước vì khe nứt quá nhỏ, đám sinh vật Vực Sâu cấp cao không thể chui lọt, quan trọng hơn là bọn chúng tiếc thân thể. Khác với tất cả các chủng tộc trong trời đất này, sinh vật Vực Sâu lớn mạnh bằng cách thôn phệ đồng loại, để có được thân thể như ngày hôm nay, đám sinh vật cấp cao đã thôn phệ không biết bao nhiêu đồng loại trong cuộc chiến xay thịt. Vậy nên bọn chúng sẽ không dễ dàng phân tách thân thể để chui ra ngoài.

Đám bọ đồng loạt đập cánh bay qua khe nứt.

Bên ngoài cánh cửa, đám Thần Thú đang chiếm lợi thế lớn chuẩn bị đánh bật cánh tay trở về thì có tiếng u… u… vang lên, đám Thần Thú nhíu mày một cái, cảm giác bất an dâng lên.

Chợt… từ trong khe cửa đám bọ cánh cứng màu đen tuôn ra như thác đổ, đám Thần Thú sắc mặt tối sầm, bọn chúng ta tay càng gấp. Huyền Vũ hét lên:

“Ô! dựng kết giới! thông báo tất cả đến trợ chiến.”

Con rùa tên Ô nhanh chóng hành động, bình thường nhìn dáng nó nặng nề chậm chạp như lão rùa già, nhưng lúc này tốc độ nó vô cùng nhanh. Nó chạy tới một chỗ trận pháp, yêu khí cuồn cuộn quanh tay, nó ấn tay xuống mặt đất, từng mạch xung sáng lên lan rộng.

Để đề phòng đám sinh vật Vực Sâu thoát ra, Tứ Phương Thần Thú cũng không chỉ có một phong ấn, mà mỗi đời Thần Thú đều chế tạo thêm hoặc gia cố các loại phong ấn xung quanh đại phong ấn.

Ô sau đó há miệng bắn lên trời một quả cầu yêu khí, quả cầu vỡ ra, tinh quang ngũ sắc chiếu sáng bầu trời. Đám con cháu Tứ Phương Thần Thú ngửa mặt nhìn, ngẩn ngơ chưa hiểu chuyện gì, nhưng một khắc sau sắc mặt bọn chúng tối sầm. Đây là tín hiệu khẩn cấp mức độ cao nhất, nó báo hiệu có sinh vật Vực Sâu.

Tất cả bọn chúng ngay từ lúc nhỏ đã được dạy về tín hiệu này, chỉ là ngàn vạn năm nay, tín hiệu này chưa bao giờ được sử dụng. Lần gần nhất phát tín hiệu khẩn cấp là do một tên Nhân tộc phá vỡ phong ấn, suýt nữa thả ra sinh vật Vực Sâu, nhưng cũng may vết nứt kịp thời được vá lại, không có sinh vật Vực Sâu nào thoát ra.

Bọn chúng ngay lập tức bỏ dở công việc, dù là đang làm cái gì đều phải bỏ lại, tất cả lao như điên đến chỗ phong ấn Huyền Vũ.

Oanh! oanh! oanh! Tứ Phương Thần Thú liên tục dùng những chủng tính sức công phá lớn, bầu trời biến sắc, mặt đất nứt toác như mạng nhện. Đám côn trùng vẫn không ngừng tuôn ra nhưng bọn chúng không thể bay ra ngoài vì nơi đây đã dựng lên một bức tường phong ấn, tất cả như bị nhốt vào trong một cái lồng, chém giết loạn xạ.

Viện binh đến đầu tiên là đám hậu duệ Huyền Vũ.

“Ô! có chuyện gì?” một tên lên tiếng hỏi.

Ô lúc này đang tại bên ngoài khống chế trận pháp, hắn gấp gáp nói:

“Nhanh gia cố trận pháp!”

Đám hậu duệ Huyền Vũ vội đứng vào các mắt trận, yêu khí ào ào đổ vào trận pháp. Ô lúc này mới thở ra một hơi, nói:

“Trước đó có hai tên Ma Sư tộc đòi vào Nguyên Sơn bằng được, lão tổ không chấp nhận, bọn chúng khóc lóc thảm thương cầu xin, thậm chí còn lấy cái chết ra đe dọa, lão tổ nhất thời mủi lòng mà đáp ứng bọn chúng. Không được bao lâu thì có tên trở ra cầu xin cứu mạng, lão tổ vì lòng nhân ái, đức thương sinh, mở ra phong ấn cho hắn, nhưng không ngờ hắn là do sinh vật Vực Sâu giả dạng. Chuyện tiếp theo các ngươi cũng nhìn thấy. Nhất định phải bảo vệ bằng được phong ấn này, nếu không thiên hạ sẽ gặp đại tai kiếp diệt chủng.”

Lúc này Tứ Phương Thần Thú và Ô vẫn nhận định chắc chắn là Ma Sư Hoàng và Lạc Bá đã chết, kẻ lên tiếng là sinh vật Vực Sâu giả dạng Lạc Bá. Ô đã kể một câu chuyện xúc động tô đậm tấm lòng của Huyền Vũ, che đậy âm mưu lợi dụng bọn Lạc Bá lấy tấm thạch bia.

Đám hậu duệ nghe kể thì vô cùng xúc động trước tấm lòng của lão tổ nhà mình, đồng thời chửi rủa hai tên Ma Sư tộc đang không mang rắc rối đến, cũng phải nói đến đám sinh vật Vực Sâu đáng ghét, đã bao nhiêu lâu rồi còn không chết hết. Hại bọn chúng đời đời phải ở đây canh giữ. Nếu không có đám sinh vật Vực Sâu, tộc bọn hắn đã sớm quân lâm thiên hạ, hưởng thụ vinh hoa phú quý, vạn tộc triều bái.

Càng nghĩ máu nóng trong người càng sôi sục, một tên lớn tiếng:

“Ô! mở ra phong ấn, chúng ta giết tới tiêu diệt sinh vật Vực Sâu!”

Đám đồng bạn nghe lời này nhao nhao gật đầu đồng ý, còn Ô ngay lập tức từ chối:

“Ta biết suy nghĩ của các ngươi lúc này, nhưng chúng ta đi vào không những không giết được sinh vật Vực Sâu ngược lại còn trở thành thức ăn cho bọn chúng, gây thêm khó khăn cho các vị lão tổ.”

“Bọn chúng lợi hại vậy sao? mấy tên chúng ta ở đây đều là Yêu Hoàng, nếu ở bên ngoài đều là chủ một vực, chẳng lẽ còn không giết được bọn chúng? ngươi có quá đề cao bọn chúng không?” một tên khác nghi ngờ hỏi.

Huyền Vũ tộc huyết mạch siêu cấp, trong tộc cũng có chục tên đạt tới cấp độ Yêu Hoàng, tại bên ngoài cũng là đỉnh cấp chiến lực, vậy mà Ô lại nói bọn chúng vào chỉ làm thức ăn cho sinh vật Vực Sâu, có quá xem thường bọn chúng không?

Nhưng bọn chúng không biết được rằng Ma Sư Hoàng là Yêu Hoàng lợi hại bên ngoài, đối đầu với một con sinh vật Vực Sâu cấp thấp cũng không giết được, ngược lại còn bị nó đuổi bắt suýt mất mạng. Cũng chỉ có cấp độ như Tứ Phương Thần Thú hoặc một ít Yêu Hoàng mới có đủ khả năng giết sinh vật Vực Sâu thành tro bụi, không để bọn chúng tái sinh.

Ô lắc đầu, đe dọa nói:

“Đây là lệnh của lão tổ, các ngươi dám không nghe?!”

Nghe lời này, đám Huyền Vũ tộc ỉu xìu, không còn tên nào dám mở miệng, bọn chúng ngoan ngoãn gia cố phong ấn.

Ngay sau đó ba tộc còn lại cũng xuất hiện, bọn chúng lập tức tiến vào mắt trận gia cố phong ấn.

Tại trong lồng phong ấn, lũ bọ đen bay mù mịt, Tứ Phương Thần Thú giết hoài không hết. Đám bọ cắn nuốt mọi nguồn năng lượng xung quanh rồi nhanh chóng phân đôi tăng lên số lượng, khi mọi thứ đã bị cắn nuốt hết, bọn chúng bám vào lồng phong ấn bắt đầu gặm nhấm.

“Tình hình này không ổn, nhanh nghĩ cách!” Thanh Long vừa đánh vừa hét lên.

“Ta sẽ hủy cánh cửa, đóng lại phong ấn. Còn đám đã thoát ra chúng ta phải tự giết lấy.” Huyền Vũ đáp lại.

“Được! nhanh hủy đi!” thoáng chút suy nghĩ, ba Thần Thú đồng ý.

Lúc này chỉ có thể làm như vậy, nhưng mà đám sinh vật Vực Sâu sẽ không cho Tứ Phương Thần Thú toại nguyện. Bọn chúng đã chờ rất lâu mới có cơ hội ra ngoài, lần tiếp theo… chỉ sợ không có lần tiếp theo. Đây là cơ hội duy nhất! phải ra ngoài bằng được!

Ầm, ầm, ầm… ba đôi tay khác vươn ra, nắm lấy hai bên cửa xé mở. Huyền Vũ hai tay kết ấn liên tục, cánh cửa kịch liệt chấn động. Lúc này chợt có tiếng nói:

“Nếu đã mở ra thì cần gì phải đóng lại!”

Đám Tứ Phương Thần Thú lạnh sống lưng quay đầu nhìn. Một con mắt lơ lửng giữa không trung, đám bọ như nhận được triệu hồi tất cả chúng bay lại chỗ con mắt. Bọn chúng hóa lỏng hòa cùng con mắt tạo thành một cơ thể mới.

Thì ra trong lúc lộn xộn, một tên chúa tể đã đưa con mắt mình ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.