Nhân Tổ

Nhân Tổ - Chương 497: Thương lượng.




Trước mắt Tôn Kỳ, trong ánh sáng lờ mờ là lít nha lít nhít sinh vật Vực Sâu, con bé thì bằng nắm tay, con lớn thì cao gấp mười lần hắn. Trong đó nổi bật nhất là bốn con quái vật khổng lồ, thân hình như một ngọn núi nhỏ, Tôn Kỳ phải ngửa đầu lên hết sức mới nhìn trực diện vào mắt bốn con này được.

Nhìn thân hình bốn con này cùng áp lực mà chúng tạo ra, Tôn Kỳ đoán đây có thể là bốn con chúa tể trong lời của Huyền Vũ.

“Thương lượng được sao?” Tôn Kỳ hét lớn.

Bốn con chúa tể nhìn nhau, một con nói:

“Được!”

Nghe vậy, Tôn Kỳ mở cờ trong bụng, xem ra bốn con chúa tể này trí tuệ không thấp, không giống như đám cấp thấp vừa mới thấy đã muốn thôn phệ hắn. Nhưng lời tiếp theo lại khiến lòng hắn chìm trong bể băng.

“Bọn ta đang thương lượng phân chia ngươi thế nào.” một tên mở miệng nói. “Nhưng mà vẫn chưa bàn ra kết quả.”

“Hay là ngươi chọn kẻ mà ngươi muốn bị thôn phệ đi.” một tên khác cười nói.

Từ đầu đến cuối bọn chúng đều không để Tôn Kỳ vào trong mắt, thợ săn muốn để con mồi tự chọn kẻ giết mình, đây là cỡ nào tự tin, một niềm tin tuyệt đối Tôn Kỳ không thể thoát khỏi tay bọn chúng.

Tôn Kỳ hừ lạnh, xem ra không thể nói chuyện nhẹ nhàng được, hắn búng tay một cái, một đốm lửa nhỏ bập bùng trên đầu ngón trỏ, hắn lạnh giọng nói:

“Các ngươi tự tin có thể nuốt được ta?”

Nhìn thấy đốm lửa này, đám sinh vật Vực Sâu tỏ ra e ngại, có vài con bất giác ôm lấy một bộ phận cháy đen trên người, đây là bọn chúng lúc bắt Tôn Kỳ bị đốt cháy, đến bây giờ vẫn chưa thể hồi phục. Bốn con chúa tể trở nên chăm chú, một con mở miệng:

“Lúc nghe đám hạ cấp kể còn chưa tin lắm, nhưng tận mắt thấy quả nhiên khó lường, đám kia chết không oan.”

“Hừ! biết sợ rồi sao? còn không mau tránh đường! nếu không ta thiêu tất cả các ngươi thành tro bụi.” Tôn Kỳ mạnh miệng đe dọa.

Một tên cười khẩy đáp trả:

“Hắc, hắc… tiểu tử này cũng thật mạnh miệng, ngươi tưởng chỉ một đốm lửa nhỏ có thể dọa được bọn ta sao? Ngươi biết vì sao bọn ta tỉnh giấc không? mấy lần trước cũng có những kẻ ngoại lai như ngươi xâm nhập, nhưng bọn chúng không đủ dính kẽ răng nên bọn ta vẫn ngủ say. Lần này chính là cảm nhận được nguồn năng lượng to lớn từ ngươi, tất cả bọn ta mới thức giấc.

Ngươi nghĩ bọn ta sẽ vì một câu của ngươi mà bỏ qua cho ngươi sao?”

“Vậy là các ngươi muốn đồng quy vu tận!?” Tôn Kỳ tiếp tục đe dọa.

Một tên cười lớn như nghe được điều nực cười nhất thế gian:

“Đồng quy vu tận? Ngươi có biết bọn ta đã sống bao nhiêu lâu? trải qua bao nhiêu chuyện? bị giam trong cái lồng này ngươi tưởng dễ chịu lắm hay sao? Bọn ta cũng đã thử chết nhưng không thể, ngươi biết cảm giác đó là cỡ nào ức chế? Bọn ta cũng muốn ra ngoài ngắm nhìn thế giới nhưng chẳng thể thoát được. Vì sao đã tạo ra bọn ta còn giam bọn ta lại?

Ngươi nếu có giúp bọn ta chết, bọn ta cũng rất nguyện ý đồng quy vu tận với ngươi. Chỉ là… hắc, hắc… ta sợ ngươi không có đủ lực giết hết bọn ta. Ngươi có biết bọn ta ở đây sống không bằng chết! Chết đối với bọn ta mà nói là một lựa chọn không tệ.”

Nghe lời này đám sinh vật Vực Sâu đều rú lên hưởng ứng, bọn chúng đều trở nên điên cuồng.

Tôn Kỳ nhíu mày, xem ra đám sinh vật này bị giam lâu ngày, tâm đã sinh biến chất, bình thường lý lẽ sẽ không đánh động được bọn chúng.

“Nếu ta giúp các ngươi ra ngoài thì sao?”

Im lặng! lời này vừa ra đám sinh vật Vực Sâu đều im bặt, một thoáng sau, có tên run run giọng hỏi:

“Ngươi có thể sao?”

“Có thể!” Tôn Kỳ gật đầu khẳng định.

“Tiểu tử, ngươi có biết ngươi đang nói gì không? ngươi nghĩ muốn ra ngoài đơn giản lắm sao? kết giới này vô cùng bền vững, bọn ta đã dùng đủ mọi cách đều không thể khiến nó sứt mẻ. Bọn ta đoán chỉ có thể phá từ bên ngoài, không thể phá từ bên trong.” một tên trong bốn tên chúa tể nói.

“Sức bọn ta còn không phá được thì ngươi có thể làm gì?” một tên khác tiếp lời.

“Ta có thể khiến cho kẻ canh gác bên ngoài mở cửa cho ta.” Tôn Kỳ bình tĩnh đáp lại.

“Thật sao? có bằng chứng gì?” một tên chúa tể hồ hởi hỏi. Bọn chúng bị giam ở đây quá lâu, đã thử nhiều cách phá kết giới nhưng đều thất bại khiến tâm bọn chúng cũng nguội lạnh, bây giờ đột nhiên sáng lên một tia hy vọng, bọn chúng không vui sao được.

Tôn Kỳ chậm rãi lấy ra một tấm vảy, tấm vảy này là của Huyền Vũ giao cho Ma Sư Hoàng để dẫn đường cho Ma Sư Hoàng trở về, nhưng Ma Sư Hoàng không tin Huyền Vũ nên vứt cho Lạc Bá, Lạc Bá sau khi chết thì bị Tôn Kỳ thu lại, bây giờ hắn lấy ra dùng.

Tôn Kỳ cầm tấm vảy đưa lên cao, sau đó Linh Khí Quyết nghịch chuyển hóa linh khí thành yêu khí truyền vào trong tấm vảy.

Tấm vảy lập tức sáng lên, tách vạn sắc rực rỡ, một vòng thủy thuộc tính quấn quanh. Từ tấm vảy bắn ra một tia sáng xuyên qua màn đêm âm u, đám sinh vật Vực Sâu nhao nhao tránh đường, ánh sáng này đi mãi, đám sinh vật Vực Sâu dõi theo, chờ ánh sáng chỉ đường đến cửa ra ngoài, nhưng sau đó ánh sáng đột nhiên trở nên chập chờn rồi tắt ngúm. Là do Tôn Kỳ thu lại yêu khí.

Khi chưa đạt được thỏa thuận, hắn tất nhiên không thể để đám sinh vật này chiếm tiện nghi.

“Thấy rõ rồi chứ?! bây giờ có thể nói chuyện được sao?” Tôn Kỳ trong giọng nói đã có thêm vài phần trọng lượng. “Các ngươi để ta đi, ta dẫn các ngươi ra ngoài.”

“Hắc, hắc… việc gì phải rắc rối như vậy, giết ngươi xong bọn ta dùng tấm vảy ra ngoài, như vậy không phải đơn giản hơn sao? mà lại còn được một bữa ăn ngon lành.” một tên chúa tể Vực Sâu cười âm hiểm nói.

“Vậy sao? ngươi có thể thử.” Tôn Kỳ lạnh nhạt, ném tấm vảy ra ngoài.

Kinh ngạc trước hành động của Tôn Kỳ, bọn chúng không hiểu Tôn Kỳ lấy đâu ra sự tự tin này, dám ném con bài giữ mạng cho bọn chúng.

Một tên sinh vật Vực Sâu cầm lên tấm vảy, cầm đưa lên cao bắt chước động tác giống Tôn Kỳ, nhưng hiển nhiên không mang lại bất kỳ hiệu ứng nào. Ngay lập tức một tên khác chụp lấy làm thử, kết quả vẫn là không có gì.

Tên chúa tể vươn xúc tu quấn lấy tấm vảy, lật qua lật lại tấm vảy, thử nghiệm một hồi không thấy kết quả, nó đưa mắt nhìn Tôn Kỳ, hỏi:

“Ngươi làm thế nào?”

“Ngươi cho rằng ta sẽ nói sao?” Tôn Kỳ cười khẩy đáp trả. Bọn sinh vật Vực Sâu tất nhiên không thể kích hoạt tấm vảy vì bọn chúng không có yêu khí, sinh vật Vực Sâu không được trời đất này công nhận nên bọn chúng không thể tu luyện giống như những sinh vật tự nhiên trong thế giới này. Trừ phi Con Rắn tự mở ra một giới cho bọn chúng giống như Ma tổ mở Ma giới.

Tên chúa tể hừ lạnh ném tấm vảy trở lại cho Tôn Kỳ, giọng sắc lạnh nói:

“Được! ngươi dẫn bọn ta ra ngoài, tha cho ngươi khỏi chết!”

“Hừ! là hợp tác, không phải là các ngươi ban ân than cho ta.” Tôn Kỳ cường thế đối đáp, dù là trong ngôn từ hắn cũng không chịu thiệt.

“Đừng được nước lấn tới, tha cho ngươi một mạng đã là quá nhân từ.” một tên chúa tể nói.

“Các ngươi chưa đủ tư cách nói tha mạng cho ta. Muốn hợp tác thì ta đồng ý, muốn ban ân thì miễn đi.” Tôn Kỳ lạnh giọng quay đầu bước đi, bỏ lại một câu: “Ta xem các ngươi và ta ai kiên nhẫn hơn. Ta cũng không vội ra ngoài.”

“Khoan đã! hợp tác thì hợp tác, chỉ là cách nói thôi mà sao các ngươi cố chấp vậy.” một tên chúa tể khác lên tiếng hòa giải, bọn chúng đã bị nhốt ở đây quá lâu, không muốn chờ thêm một giây phút nào nữa, không cần vì tranh chấp một lời nói mà bỏ lỡ cơ hội ra ngoài.

“Như vậy mới phải!” Tôn Kỳ nhếch mép cười bước đi. Đám sinh vật Vực Sâu tự động dạt sang hai bên nhường cho hắn một con đường.

Cũng đừng cho rằng hắn là một tên sĩ diện coi trọng hình thức, nãy giờ tranh cãi là hắn muốn thăm dò mức độ linh trí, thái độ và sự phân cấp của đám sinh vật Vực Sâu.

Có thể nhận ra, bọn chúng đã hình thành giai cấp xã hội. Bốn con chúa tể đứng tại đỉnh quyền lực chi phối tất cả, bốn bọn chúng quyết định tương đương với tất cả quyết định.

Trí thông minh đã không kém với bất kỳ Yêu tộc nào ngoài kia, còn gian xảo như hồ ly hay chưa thì hắn không dám chắc. Bọn chúng cũng biết phân tích nặng nhẹ để làm ra lựa chọn tốt nhất, không còn đơn thuần chỉ có bản năng thôn phệ và thôn phệ.

Xem ra sau một thời gian dài bị nhốt, bọn chúng đã phát triển linh trí hoàn thiện, điều này rất tai hại nếu để bọn chúng ra ngoài. Nhưng thì đã sao! Yêu giới loạn lạc đối với Tôn Kỳ có khi là một chuyện tốt.

Tôn Kỳ giơ cao tấm vảy, một tia sáng bắn ra chỉ đường cho hắn, hắn chậm rãi bước đi.

“Ngươi quá chậm! để ta giúp ngươi.” một con sinh vật Vực Sâu thân dưới giống bạch tuộc, trên lưng có đôi cánh thịt, nó đưa tay hớt lên một mảng đất chở Tôn Kỳ đi.

Tốc độ tên quái vật cực nhanh, thoáng chốc đã đi được ngàn dặm, đám sinh vật Vực Sâu còn lại đuổi theo ngay phía sau.

Một ngày sau, ẩn ẩn đã thấy điểm dừng của tia sáng chỉ đường, đám sinh vật Vực Sâu ánh mắt sáng rực mong chờ. Tên quái vật chở Tôn Kỳ, đôi mắt sắc bén, cự trảo đang chuẩn bị siết lại. Bây giờ đã biết được cửa ra, lúc này không giết Tôn Kỳ thì còn đợi lúc nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.